Bạn đang đọc Cực Ác Phú Thiếu Gia – Chương 29
“Huynh biết ta cả đời chỉ có huynh,cho dù huynh không quan tâm ta,ta cũng không thể chấp nhận nam nhân khác.”
Lôi Hào thở dài một hơi,lòng treo giữa không trung rốt cục có thể buông xuống.
Khóe miệng hắn từ từ vung lên nụ cười vui vẻ,ai nói hắn không thích?
“Tiểu Ngọc, ta. . . . . .”
“Nếu như đại nhân hỏi ta sẽ nói là ta làm,không liên quan đến huynh.” Nàng nức nở nói.
“Tại sao?” Hắn cau mày hỏi.
“Không nên hỏi.” Nàng nức nở bỏ lại một câu nói .
Hắn nhíu màu càng sâu, “Không nói ta liền không đồng ý.”
Cho dù nàng nói nàng làm,hắn cũng sẽ không đồng ý.
Lại một trận trầm mặc.
“Hoắc Tiểu Ngọc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi hét,hận không được bóp cần cổ xinh đẹp của nàng,cho nàng không dám cãi lời hắn.
“Ta yêu huynh.”
Những lời này giống như tia chớp đánh mạnh trúng tim hắn.Luôn muốn nghe nàng nói ra lời thật lòng,nhưng khi nghe được lại rung động như thế
“Tiểu Ngọc,thật ra ta cũng vậy. . . . . .” Từ yêu chưa nói ra khỏi miệng,một tiếng thét thê lương truyền đến.
“Hả
Hắn nắm tay ra sức đánh tường, “Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy? Trả lời ta!”
“Lôi Hào,cứu ta.”
Vì cứu người yêu,hắn không biết lấy thần lực từ nơi này,đánh trên tường ra một khe hở.
Thanh âm gì?
Hoắc Tiểu Ngọc ngấn nước mắt,trợn to lùi lại vài bước,vẻ mặt kinh ngạc nhìn tường xuất hiện một khe nhỏ,sau đó càng ngày càng nhiều,càng ngày càng nhiều. . . . . .
Đến cuối cùng, “Rầm” một tiếng,vách tường thế nhưng sụp đổ!
Nàng còn chưa phản ứng xảy ra chuyện gì,Lôi Hào đã xuống đến trước,kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, “Đừng sợ, ta tới rồi.”
Hắn an ủi làm nàng cảm động,hai tay ôm chặc hắn, khóc không thành tiếng.
“Huynh. . . . . . Huynh thật mạnh,đấm vỡ cả tường!”
“Nàng sợ vật,ta chịu không nỗi nữa,cho dù tay bị tàn phế,ta cũng muốn gặp được nàng.”
“Huynh ngốc quá. . . . . .” Nàng khóc trách hắn,nhưng vẫn đột nhiên ôm chặc lấy hắn.
Thấy tay phải hắn sưng to,còn có máu chảy ra,nàng đau lòng không dứt lấy khăn mặt băng bó cho hắn.
.
“Có đau không?”
“Rất đau.”
“Thật xin lỗi.”
“Hôn ta,ta liền không đau.”
Yêu cầu của hắn làm gương mặt nàng từ từ lộ ra tia đỏ ửng, “Nhưng . . . . .”
Thì ra nàng cũng sẽ xấu hổ .
Lôi Hào yêu thương,nhưng hắn vẫn cau mày thét: “Ai nha! Đau quá a!”
Có phải là nam nhân hay không ? Gọi lớn tiếng như vậy.
Trong lòng mặc dù lẩm bẩm,nhưng Hoắc Tiểu Ngọc vẫn cẩn thận giơ lên tay phải của hắn,nhẹ nhàng hôn lên chỗ sưng đỏ.
“Có đau không?” Thấy bàn tay sưng tó,nước mắt cũng nhịn không được nữa xâu thành chuỗi lăn xuống,giọt giọt nhỏ trên tay hắn.
Lôi Hào đưa tay ôm lấy mặt nàng,trên môi nàng in xuống một nụ hôn thâm tình.
“Không đau,nàng đừng khóc .”
Chỉ một nụ hôn nhẹ,nhưng Hoắc Tiểu Ngọc kìm lòng không được đưa tay ôm chặt cổ hắn,hôn nóng bỏng chứ không kháng cự như lúc trước.
Nàng không sợ bị tổn thương mà cự tuyệt hắn,đẩy hắn ra,nếu như hắn không phải thật lòng với nàng,nàng cũng không bận tâm.
“Lôi Hào,ta yêu huynh,ta rất yêu huynh.” Nàng nghẹn ngào nói,mang theo tiếng khóc trầm thấp làm hắn nghe lòng mềm nhũn xen chút đau.
“Trước kia hung dữ với huynh,cự tuyệt huynh,đánh huynh,mắng huynh,tất cả đều do ta cố ý,không nói như vậy,huynh sẽ biết ta thích huynh,rất thích huynh.” Nàng nói thật đáng thương.
Lôi Hào ôm chặc lấy nàng,bàn tay to nhẹ xoa lên mái tóc mềm mại, “Ta biết,ta tất cả đều biết,nàng đừng khóc.”
Hoắc Tiểu Ngọc yên tĩnh một lát,cảm thấy có điểm gì là lạ.
Tại sao chỉ mình nàng nói ra lời trong lòng,còn hắn thì cao hứng trả lời nàng,nhưng một chữ cũng không nói cảm giác của hắn nha?
Nàng ngấn nước mắt,đưa tay kéo vạt áo của hắn, bỉu môi nói: “Huynh nói đi.”
“Nói gì?” Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức đẩy ra hắn,xoay người đưa lưng về phía hắn, không muốn để ý đến hắn.
“Tại sao?”
“Ta hiểu rồi,huynh yên tâm,ta sẽ không tìm huynh nữa.” Nói xong nàng vọt sang góc tường ngồi co rúm,cúi đầu khóc nức nỡ.
Lôi Hào kéo căng khóe miệng,đè nén vui vẻ trong lòng,ai bảo nàng lúc trước kêu ngạo mắng hắn,lần này có là cơ hội báo thù duy nhất,hắn không phải đại ngu ngốc.
Hắn đi tới ngồi xuống bên người nàng,sau đó thở dài một hơi,cảm giác thân thể trong góc cứng đờ,bất quá vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trước kia,ta tuyệt không thích cô nương vừa quật cường vừa hung hãn,chứ đừng nói đến cô nương trong đầu chỉ muốn đi học,nên ôn nhu quan tâm đáng yêu, hơn nữa nữ nhân không tài chính là đức,chỉ cần biết giúp chồng dạy con là được.”
Nói tới đây,hắn nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng khinh thường hừ nhẹ.
Lôi Hào khóe miệng không tự chủ cong lên,thật là nha đầu quật cường!
“Lần trước sau khi chúng ta ầm ĩ,ta đến kỹ viện đi tìm nữ nhân ——”
“Huynh đến kỹ viện tìm nữ nhân? !”
Hoắc Tiểu Ngọc ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm hắn,giống như cọp mẹ hận không được nhào qua xé nát hắn.
“Tại sao huynh có thể đi tìm nữ nhân? Huynh không phải đã. . . . . .”
Đáng chết! Tại sao nhắc đến chuyện mắc cỡ đó? Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng thầm mắng mình.
Nàng quay đầu không thèm để ý hắn,hai gò má giận đến phình to,bộ dáng như ăn dấm chua.
“Nàng nhìn nàng xem,tuyệt không đáng yêu .”
“Huynh ——”
Dám nói nàng như vậy,nam phải tự đại này không muốn sống nữa à!
Hoắc Tiểu Ngọc phút chốc quay đầu,đưa tay kéo vạt áo hắn lãnh đạm vô tình uy hiếp hắn.
“Lôi Hào,huynh đừng quá mức,cho dù huynh biết ta có ý với huynh. . . . . .” Nàng ngừng một chút, cắn răng còn nói: “Nhưng không có nghĩ huynh được tổn thương ra,ta không nhất định chỉ yêu huynh ——”
“Ta yêu nàng.” Lôi Hào cắt đứt lời nàng, thâm tình nói: “Ta chưa từng nói không yêu nàng.”
“Huynh. . . . . .”
“Ta có sao?” Hắn vẻ mặt bị oan uổng đáng thương.
“Huynh . . . . .”
“Ai biểu nàng luôn như thế,nếu như nàng sớm để ta cảm giác được nàng yêu ta,ta đã sớm nói với nàng một ngàn lần,một vạn lần ta yêu nàng,đâu cần nàng phải mở miệng trước?”
Hoắc Tiểu Ngọc không thể tin được hắn lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người nàng,còn nói nàng mở miệng chỉ nàng nói yêu hắn trước?
Nàng lập tức lộ ra nụ cười lạnh.
“Phải không? Tha thứ ta không đủ kinh nghiệm,không hiểu cái gì gọi là yêu,bất quá ngươi có thể đi tìm nữ nhân khác,những thứ hồ ly tinh kia nhất định hiểu được cách yêu ngươi,yêu ngươi yêu đến chết.”
“Ừm, quá chua !” Hắn cố ý cười nhạo nàng thiếu chút chọc nàng giận khóc lên.