Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 17


Bạn đang đọc Cực Ác Phú Thiếu Gia – Chương 17


Huynh đã làm gì nàng ấy?” Một thanh âm lười biếng nhưng cực kỳ dễ nghe từ bên phải Lôi Hào vang lên.Hắn là một trong tứ toàn công tử Cảnh Tĩnh.” Nào có?” Ánh mắt Lôi Hào thủy chung không rời khỏi cô nương đóng chặt hai mắt nằm trên giường.
“Không cần nói cũng biết nhất định kiệt tác của Lôi thiếu gia chúng ta.”
Một thanh âm nam tử khác khá thấp chìm dựa vào vai trái Lôi Hào,ánh mắt giống như người trước cũng rơi vào cô nương nằm trên giường.Hắn là Thủy Diêm cũng là một trong Tứ Toàn công tử.
“Ta nói Lôi thiếu gia này,một tiểu mỹ nhân yểu điệu,huynh không phải đánh nàng rồi chứ?” Mở miệng tiếp theo chính là Hàn Thiên chững chạc nhất.” Không có, ta chỉ hôn nàng.”
“Cái gì? !”
Giống như nhìn thấy quỷ,ba người còn lại giống như bị giật điện không nhịn được bật lên .
Cảnh Tĩnh nhướng mày, “Huynh tại sao hôn nàng ta?”

Thủy Diêm mặt lạnh, “Không phải huynh động lòng với người ta rồi chứ?”
Hàn Thiên mặt không chút thay đổi, “Huynh muốn phản bội chúng ta,trở thành nô lệ của tình yêu?”
Nhìn thấy ba huynh đệ mình phản ứng kịch liệt, Lôi Hào cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hơ! Có khoa trương vậy không? Ta không có động lòng với nàng,bất quá nàng đã yêu ta,cho nên mới bị nụ hôn của ta mê đến trời đất quay cuồng,ngất đi.”
Vừa nói vậy ba người bên cạnh có thể thở phào nhẹ nhõm,nếu như là vậy thì tốt rồi.
Theo quan niệm bọn để nữ nhân yêu bọn họ thì không sao,nhưng ngàn vạn không nên ngu ngốc yêu nữ nhân.
Một khi yêu người bên ngoài xinh đẹp động lòng người,bên trong tham lam xảo trá như bò cạp,những ngày tiếp theo sẽ sống bi thảm như sống dưới địa ngục.
Lúc này,người trên giường giật giật,mắt thấy nàng sắp tỉnh lại.
“A Lôi,chúng ta còn có việc,đi trước nhé.”
Vừa nói xong,ba người sau lưng như có độc xà mãnh thú đuổi theo tông cửa xông ra.
Lôi Hào không có thời gian rỗi để ý ba người có chứng sợ nữ nhân ,hắn vui vẻ nhìn nàng chớp chớp hai hàng lông mi đập dài,sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Tiểu Ngọc,nàng đã tỉnh.”
Vừa thấy được mặt hắn,Hoắc Tiểu Ngọc nhìn chằm”Lôi Hào,huynh không thích ta nên muốn trả thù ta,cho nên mới muốn giết ta,có đúng không?”
Vừa nghe nàng lên án,nụ cười trên mặt Lôi Hào cứng lại,vẻ mặt hưng phấn đông cứng,thấy vậy Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy cả người rét run.

“Xấu nữ nhân,nàng thật không nói lý,nếu ta quả thật muốn giết nàng,nàng có thể ở chỗ này hét lớn với ta hả?” Tính thiếu gia của hắn cũng bộc phát.
Tại sao nàng luôn cho hắn không có ý tốt muốn hại nàng? Không sai,hắn không có ý tốt với nàng,nhưng đó chỉ là dục vọng chứ không phải muốn hại chết nàng.
“Huynh muốn làm ta thở không được mà chết,giờ còn cáo trạng trước hả?”
“Ta làm nàng thở không được. . . . . .” Hắn thật sắp bị nữ nhân này làm tức chết.
“Không phải nàng cũng rất thích sao.” Hắn không nhịn được rống to.
Nói cái gì? Xú nam nhân không xấu hổ này nên chết đi!
Hoắc Tiểu Ngọc không chút nghĩ ngợi kéo lấy vạt áo hắn,nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói,nụ hôn của huynh chỉ làm ta buồn nôn.Nếu huynh đụng vào ta,ta nhảy vào trong hồ tắm ba ngày cũng không hết mùi buồn nôn.”
“Cái gì?” Bàn tay lớn vịn hai vai,dữ tợn nói: “Những nữ nhân mà ta yêu qua đều nhớ thương, khen không dứt miệng.”
“Đó là chừa mặt mũi cho huynh.”
“Nữ nhân chết tiệt !”

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng,tròng mắt đen lóe hừng hực lửa giận,hai tay nắm chặt vai nàng,hận không được bóp nát nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc nhìn thấy bộ dáng hắn tức giận,một loại sợ hãi không tự chủ được nổi lên trong lòng,nàng sai rồi.
Lúc trước cùng hắn đấu võ mồm hắn cũng rất tức giận,nhưng không có động tay động chân với nàng,nhưng . . . . . . lần này hắn không nhất định tha cho nàng.
“Huynh tốt nhất đừng mơ vô lễ với ta,chỉ cần huynh động vào một cọng lông của ta,phụ thân ta tuyệt sẽ không bỏ qua huynh.” Nàng cố gắng giấu giọng nói run rẩy,mặc dù không biết có hiệu quả không.
“Nữ nhi rời nhà trốn đi,nàng cho rằng có thể dựa vào phụ thân nữa sao?”
Sắc mặt của nàng tái đi, “Huynh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.