Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 1


Bạn đang đọc Cực Ác Phú Thiếu Gia – Chương 1


Đêm khuya,trong một căn phòng rộng lớn,tất cả hạ nhân đều nghỉ ngơi,bốn phía một mảnh an tĩnh không tiếng động,thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chó sủa.
Trên tường rào cao vút đột nhiên xuất hiện một đôi đùi đẹp thon dài,tiếp theo xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn cố gắng leo lên tường,không cẩn thận chút thôi tay đã trợt,cả người cô té xuống dưới mặt đất, “Rầm” một tiếng,nàng chật vật ngã gục trên mặt đất,vẻ mặt đau đớn.
Hoắc Tiểu Ngọc nhịn đau đau bò dậy,không lo đau đớn,vội vàng quay đầu xem một chút có người bị đánh thức hay không.
Hoàn hảo không có,nàng thở phào nhẹ nhỏm.
Ngẩng đầu nhìn tường rào,nàng đột nhiên có loại cảm giác tự do,cũng càng thêm xác định trốn nhà là đúng.
Trên thực tế nàng trốn khỏi nhà không phải vì đào hôn,cũng không phải vì gây lộn cùng người nhà,tất cả đều bởi vì nàng muốn đi học.
Nhưng,nàng nói thế nào phụ thân vẫn cố chấp không đồng ý, bởi vì ông cho”Nữ nhân không tài chính là đức” .
Nếu như —— nàng chỉ nói nếu như ——ông ấy không phải là phụ thân ruột thịt,nàng thật muốn cầm bao thạch tín độc chết ông.
Bất quá không sao,thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó Hoắc Tiểu Ngọc này.
Nàng cẩn thận từ trong lòng ngựclấy ra một tờ bố cáo bị nàng làm nát nhừ, trên đó viết ——
Muốn đi học? Muốn biết chữ? Nghĩ mười năm gian khổ học tập không người nào hỏi, nhất cử thành danh để thiên hạ biết ? Nhanh một chút,Thành Công Văn Học Viện đang chờ các bạn.
Bất luận là nam hài hoặc tiểu cô nương, nhất là các cô nương,hẳn nên nắm chắc cơ hội,hảo hảo học tập,sáng tạo ra một bầu trời thuộc về riêng mình.
Không nên do dự,cũng đừng chần chờ,cửa lớn Thành Công Văn Học Viện vĩnh viễn giúp các bằng hữu đi đến con đường thành công.

Chú thích: Bao ăn, bao ở, bao toàn bộ. Chỉ cần một trăm lượng,một đồng cũng không có thể thiếu.
Thành Công Văn Học Viện ,chính là nó.
Nàng tuyệt đối phải đến đó học mới được.
Hoắc Tiểu Ngọc nắm chặt tờ giấy trong tay.Cầm lấy bao y phục nhỏ,tràn đầy quyết tâm sải bước.
“Phụ thân,phụ thân ở nhà ăn no chờ nữ nhi,nữ nhi nhất định sẽ thành công trở về gặp phụ thân.”
Thành Công Văn Học Viện
“Nơi này là phòng ăn,mỗi ngày dùng bữa từ giờ mùi đến giờ dần” Người nói là một mỹ phụ trung niên giọng dịu dàng,khuôn mặt tươi cười .
Nàng chính là sư nương trong Thành Công Văn Học Viện,cũng là người quyết định thúc đẩy học viện thu học trò nữ.
“Nơi này là bể bơi,các người bình thường có thể đi dạo chỗ này,bên kia còn có một máy tập thể dục,muốn đi học cũng cần có thể lực cường kiện .”
Wow! Bể bơi này lớn giống như hồ,bất quá thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Không hổ phần tử trí thức,so với cuộc sống nàng ban đầu chỉ học tập nữ công thêu thùa một chút cũng không giống .
Quả nhiên có học vấn .
Hoắc Tiểu Ngọc gật đầu đến độ sắp té,kính nể sát đất nữ nhân trước mắt này .
“Học viện chúng ta rất chú trọng đức tính học trò, trí, thể,đoàn đội, mỹ,khắp mọi mặt đều phải phát triển ngang bằng,mỗi bài giảng của phu tử cũng đều rất ưu tú.”
“Ừ.” Nàng dùng sức gật đầu.
“Còn gì không rõ ?”
“Không có.”
Hai người đi tới đình nghỉ mát bên cạnh,trên bàn đã sớm chuẩn bị xong một chút thức ăn ngon miệng.” Tiểu Ngọc. . . . . . Ta có thể gọi như vậy chứ?”
“Có thể, có thể.” Nàng hết sức vui vẻ cùng vị sư nương xinh đẹp giỏi giang bất phàm này gần gũi nhiều một chút
Liễu Nguyệt thấy tiểu cô nương xinh đẹp vẫn cười hoài với nàng,tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói rồi lại không biết nói từ đâu.
“Tiểu Ngọc,em còn vấn đề gì muốn hỏi sao?”
Hoắc Tiểu Ngọc nghe vậy,gương mặt hiện lên e lệ đỏ ửng, “Em chỉ ngạc nhiên,sư nương tại sao có dũng khí chiêu nhiều nữ học trò,trong khi đó điều cấm đoán ở thời này.”
Liễu Nguyệt nở nụ cười đã hiểu, “Không sai,có câu nói: ‘ Nữ nhân không tài chính là đức ’.Theo quan niệm nam nhân,nữ nhân biết chữ,hiểu chuyện,có trí khôn là một việc rất đáng sợ,ở nơi này lấy nam nhân làm chủ,trượng phu là nhất,nữ nhân nào học rộng hiểu nhiều sẽ uy hiếp đến nam nhân.
“Sư nương,luận điểm của người……thật đặc biệt.” Nàng cau mày suy tư nói.

“Có sao?” Liễu Nguyệt cười khẽ mấy tiếng.
Hoắc Tiểu Ngọc ngây thơ gật đầu, “Đúng vậy .”
Thật ra nàng không biết ngồi ở trước mặt nàng Liễu Nguyệt không thuộc về thời đại này,nàng đến từ Đài Loan thế kỷ hai mươi mốt.
Trong một lần động đất,nàng mơ hồ xuyên tới Đường triều,để cho nàng gặp gỡ tướng công dạy học,hai người yêu nhau,thành thân,đồng tâm hiệp lực mở thư viện dạy học.
Tướng công vốn luôn nghe theo lời nàng,sủng ái vô cùng,nhưng ở ba tháng trước,nàng đề nghị chiêu thu nữ học trò,hắn lại kiên quyết phản đối.
Hừ! Xú nam nhân cổ hủ,dám xem thường nữ nhân.
Khẩu khí này Liễu Nguyệt làm sao cũng nuốt không nổi,không để ý trượng phu phản đối,cố ý muốn sáng lập trường học cho nữ học trò vào học,đem kinh nghiệm dân chủ giáo tục quan niệm tự do ở thế kỷ hai mươi mốt toàn bộ truyền dạy cho nữ nhân cổ đại.
“Tiểu Ngọc,nói cho ta biết,em rất thích học sao?”
Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức gật đầu, “Thật!Khi còn bé phụ thân đã từng mời phu tử tới dạy em viết chữ, bất quá đều chỉ học đọc văn,Trinh Phụ Ký, Liệt Nữ truyện .Nhưng em rất thích đọc sách,đáng tiếc phụ thân không cho phép em đọc nữa,còn buộc em học thêu, đánh đàn,cho nên em mới đến Thành Công Văn Học Viện muốn tiếp tục đọc sách.”
“Thì ra là vậy.Tiểu Ngọc,em cứ ở lại đây,ở chỗ này em có thể nhận được bất kỳ kiến thức em muốn.”
“Thật?”Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như ánh mặt trời,nhưng tiếp theo trong nháy mắt,ánh mặt trời liền bị mây đen che kín.”Nhưng . . . . . . Em lúc ra cửa quên mang một trăm lượng.”
Liễu Nguyệt không thèm để ý cười, “Một trăm lượng chẳng qua muốn xác định các em tới đọc sách không phải chỉ vì ham vui mà là thật lòng,xem em thật lòng như thế, không sao,tỷ sẽ sắp xếp để xem làm một ít chuyện vặt xem như trừ tiền học,thế nào?”
Hoắc Tiểu Ngọc vui mừng quá đỗi, “Dạ,chuyện gì em cũng đồng ý làm.”
“Vậy thì tốt,ăn một chút gì đi,ngày mai phải bắt đầu đi học,sẽ rất cực khổ đấy.”
“Ừm.” Hoắc Tiểu Ngọc cảm động đến sắp khóc lên.
Thì ra cõi đời này vẫn còn người tốt bụng,chân ái mãn nhân gian .
Thấy bàn đầy món ăn ngon,nàng cũng không khách khí gắp một miếng lại một miếng,ăn hai má phình to,thoạt nhìn rất giống chuột lang khả ái, Liễu Nguyệt càng thêm thích nàng.

“Ăn nhiều một chút.”
“Ừm.”
Đột nhiên Liễu Nguyệt nhớ lại có chuyện phải nói trước,nếu không sẽ có vấn đề lớn.
“Đúng rồi,mấy ngày nữa tỷ có thể rời xa nhà,có việc có thể tìm phu tử hỏi thăm.Bất quá em phải nhớ kỹ,mái hiên phía Tây kia tốt nhất không nên đi.”
“Tại sao?” Hoắc Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
“Bởi vì nơi đó có bốn nam nhân biến thái, đi,em sẽ rất nguy hiểm .” Liễu Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng nói .
“Biến thái? !” Hoắc Tiểu Ngọc không hiểu nháy mắt mấy cái, đây là ý gì?
Nghe lời của mình có chút quá lố,Liễu Nguyệt xin lỗi cười, “Không phải,nơi đó toàn những công tử có tiền có thế,tính tình đương nhiên sẽ khác mọi người .”
“Người có tiền đều vậy.” Hoắc Tiểu Ngọc đồng cảm nghĩ đến phụ thân của mình.
“Cho nên muội tốt nhất không nên tới gần mái hiên phía Tây.”
“Ừ,muội sẽ nhớ,bình thường không có chuyện gì muội sẽ không đến mái hiên phía Tây.” Nàng bảo đảm nói.
Bất quá Hoắc Tiểu Ngọc quên một chuyện quan trọng,đó chính là trí nhớ của nàng không tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.