Đọc truyện Cửa Xoay Tròn FULL – Chương 52: Nói Em Yêu Chị Đi
Đầu ngón tay run rẩy nhẹ, Kỷ Niệm đưa chìa vào ổ khóa.
Vặn khóa, rút ra, bỏ lại vào túi.
Tay trái đẩy nhẹ, cửa lẳng lặng mở ra.
Mùi hương quen thuộc của Ngô Tranh phả vào mặt, không mở đèn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ vì ánh trăng đang chiếu vào cửa sổ.
Ánh trăng làm căn phòng trải lên một lớp màu bạc, có một loại quen thuộc và ấm áp.
Mở đèn, ánh đèn màu da cam ấm áp nhẹ nhàng chiếu sáng căn phòng nhỏ.
Kỷ Niệm cười một cái, thật đúng là phong cách của Ngô Tranh, đồ dùng trong nhà đơn giản như vậy, cũng không có chỗ nào dư lại, vô cùng sạch sẽ, hết sức ấm áp.
Di chuyểm tầm mắt, đánh giá căn phòng rồi Kỷ Niệm ngây người.
Ánh mắt cô đang dính vào bức tường bên phải, giật mình vì cả mặt tường toàn là ảnh.
Cô kinh ngạc mở to mắt, từ từ đi tới.
Có hàng trăm tấm hình kề sát nhau, từ cửa chính trải dài đến cửa sổ, toàn bộ, đều là hình của cô, tất cả đều là cô.
Kỷ Niệm đi dọc theo tường, nhìn một tấm hình, duỗi tay chạm nhẹ vào những biểu hiện nàng chưa từng để ý đến.
Trong nháy mắt, giống như đang bước vào một toà lâu đài ký ức, không thể suy nghĩ, không thể thở nổi.
Đây đều là Ngô Tranh lén chụp sao? Những năm qua, Ngô Tranh chưa từng buông bỏ mình?
Cẩn thận nhìn từng tấm ảnh, sau giờ ngọ, cô ngồi trên ghế sopha bên cửa sổ màu lam, dùng cafe trong một tách sứ màu trắng nhẹ nhàng.
Trong đêm khuya, cô dựa cạnh bàn, mở laptop, người quấn cái chăn mỏng manh, nhìn cô thật bình yên làm sao.
Đeo kính cận gọng nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa cao buông xuống sau tai, cô như vậy vẫn rất kiêu ngạo.
Mỗi một tấm hình bên trong cô đều đẹp như vậy sao, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đẹp như vậy, mà Ngô Tranh biết hết, lén lút chụp hình lưu lại, trong nháy mắt thì biến thành mãi mãi, lại lén lút đem cắt giấu, đúng là một cô nhóc ích kỷ!
Không biết mất bao lâu mới đến bên cửa sổ, cô lại nhìn thấy cạnh góc tường bên trái giấy vẻ rải rác.
Đi tới, cúi xuống nhặt một tờ lên, cô trong quán bar khi hai người gặp lại lần đầu.
Kỷ Niệm ngẩn ngơ, lại nhặt lên một tờ, đây là lần thứ hai gặp trong tiệm nhạc cụ.
Một tờ nữa, là cô trong quán cafe, cô trong tiệm cơm nhỏ.
Kỷ Niệm sắp điên, một tờ rồi lại một tờ, mỗi lần xem đều cười rất tươi, nhưng ánh mắt dần dần mờ đi.
Mấy chục hình vẽ trên giấy, lại toàn bộ là cô! Toàn bộ là cô trong vòng một tháng, hai người gặp lại nhau.
Chỉ có vài hình ảnh, nhưng Ngô Tranh lại dùng cọ, từng nét từng nét tái dẫn trên giấy.
Nhìn thấy một bức vẽ không có bất kỳ người hay nhà hàng nào, cô dừng tay.
Nhìn thật lâu, mới biết đây là dùng bút than phát thảo một quán ăn.
Hình ảnh bên trong kết hợp hoàn mỹ, không hề có cảm giác khó nhưng vẫn có chút nét buồn.
Kỷ Niệm nhận ra quán này, đó là quán cơm Tây cô hay ăn trưa.
Sao Ngô Tranh lại biết? Lẽ nào em ấy giống mình, khi nào rãnh đều thẩn thơ đi lanh quanh chỗ mình hay tới sao?
Dưới góc phải bức vẽ, có mấy chữ nhỏ, nhỏ đến mức chữ và hình đều dính chung một chỗ.
Giống như người viết những chữ này, cơ bản không muốn cho ai nhìn thấy.
Thậm chí, ngay cả cô cũng không thể nhìn rõ.
Nhưng mấy chữ này dùng sức rất nhiều, nên hằn lên cả mặt trái bức vẽ.
Kỷ Niệm cố gắng nháy mắt, để cho nước mắt không chảy ra, để cô có thể nhìn thấy mấy chữ này.
Cô xích lại gần, xích lại gần, lại xích lại gần, rốt cục nhìn thấy, mấy chữ kia rất nhỏ hình như không nhìn thấy, mấy chữ này được dùng sức viết ra: Em rất yêu chị.
Ngô Tranh cô nhóc ngốc này.
Kỷ Niệm nhìn kỷ mấy bức tranh này, cuối cùng nhịn không được ngồi xổm xuống, che miệng lại, rồi khóc.
Ngô Tranh ở bên kia, vừa xuống sân khấu liền chạy vào hậu trường bỏ đàn ghita vào trong hộp, rồi cầm ghita chạy thẳng ra ngoài.
“Này, Nil, sao gấp vậy?” Nguỵ Diên cầm vài món nhạc cụ chưa đi vào hậu đài, thì Ngô Tranh đã phóng ra khỏi quán bar.
Ngô Tranh chạy thẳng ra đường lớn đón taxi rồi lên xe ngồi, không ngừng hối thúc tài xế chạy nhanh hơn nữa.
Tưởng tượng Kỷ Niệm nhìn thấy bí mật nhỏ trong căn phòng của nàng, Ngô Tranh liền đổ mồ hôi lạnh.
Nhiều hình với tranh như vậy, trong tập hồ sơ trên bàn thì toàn là tin tức mấy năm qua của Kỷ Niệm.
Chỉ nghĩ đến Kỷ Niệm nhìn thấy những thứ này, nàng đã xấu hổ muốn tìm một cái hố chui vào! Bây giờ nàng rất hối hận, tại sao buổi sáng lại lười biếng không chịu thu dọn mọi thứ lại! Thế nhưng, nàng làm sao biết hôm nay Kỷ Niệm sẽ xuất hiện trong căn phòng nhỏ chờ nàng!
Xe taxi tới nhà thì dừng lại, xe còn chưa có dừng hẳn, Ngô Tranh liền trả tiền nhảy xuống xe, một đường chạy thật nhanh, hộp đàn ghi-ta ở trên lưng kêu loảng xoảng loảng xoảng.
Cầm chìa khoá, Ngô Tranh vẫn đang căng thẳng.
Nàng liên tục hít thở sâu, làm bản thân bình tĩnh.
Nàng bây giờ ở cùng Kỷ Niệm, cũng chẳng cần có bí mật gì.
Nhưng bị những thấy những thứ đó, cũng nên cản thận.
Bất quá chỉ là bốn năm qua mình chưa bao giờ quên thôi.
Ngô Tranh nuốt nước miếng, cầm chìa khóa nhét vào lỗ, xoay mở, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Không có bất kỳ chào đón gì, nàng lập tức nhìn thấy Kỷ Niệm đang mặc đồ ngủ nằm trên giường.
Kỷ Niệm nghe thấy âm thanh của chìa khoá, đã sớm ngẩng đầu lên, chống đỡ cái đầu dậy, nhìn Ngô Tranh cười xán lạn.
Trái tim Ngô Tranh như được vỗ về, tất cả bất an cùng lo lắng đều biến mất.
Nàng lén lút nhéo đùi mình, không phải nằm mơ.
Khi về đến nhà, có thể nhìn thấy người mình yêu nhất đang mỉm cười, đó là sự thật.
“Đứng ngốc ra đó làm gì.” Kỷ Niệm ngoắc ngoắc ngón tay, híp mắt lại cười quyến rũ, “Mau lại đây.”
Ngô Tranh liếc nhìn những bức ảnh trên tường bên phải, vẫn còn lúng túng, da mặt nóng lên.
Mau mau dời tầm mắt, để quên đi mấy tấm hình xấu hổ kia.
Đóng cửa, đặt ghita ở cạnh cửa, nghe lời đi tới.
Đi được hai bước, da đầu nàng tê dại.
Trước Kỷ Niệm, là từng hình ảnh và tin tức nàng cắt ra từ tạp chí.
Lại đi hai bước, có thể nhìn thấy là một tờ báo lá cải, liên quan đến danh sách bạn trai khổng lồ của Kỷ Niệm.
Ngô Tranh hít một hơi thật sâu, ổn định lại nhịp tim của mình, giả bộ như không nhìn thấy những thứ này, chứng tỏ mình không có chứng cứ phạm tội, đi qua ngồi bên cạnh Kỷ Niệm, nhìn cô yêu tinh xinh đẹp đã lâu không gặp.
Kỷ Niệm mặc váy ngủ tơ tằm màu tím, tẩy trang.
Khi không trang điểm, cô có một nét đẹp thật khác.
Mái tóc đẹp được quấn lên sau gáy, có vài sợ rơi rớt trên cổ.
Nằm nghiêng, mỉm cười nhìn Ngô Tranh, xinh đẹp và quyến rũ.
Trong thoáng chốc, Ngô Tranh giống như quay về lại bốn năm trước, dường như hai người cho tới bây giờ chưa từng xa nhau.
Bốn năm nhớ nhung cùng đau khổ được rút ngắn, rút ngắn vô tận, giống như chỉ trong nháy mắt.
Trước ánh mắt dịu dàng như nước của Kỷ Niệm, môi thứ đều trở thành hư vô.
Chỉ là, Kỷ Niệm lúc này không phải là đại tiểu thư kiêu căng, bây giờ Ngô Tranh không còn là cô nhóc luôn lo sợ không dám đối mặt.
Ngô Tranh 25 tuổi, đã dùng thời gian dài đằng đẵng để học được dám đối diện, biết nên đối xử với người yêu của mình thế nào.
Nàng nhắm mắt lại, cúi người hôn lên môi Kỷ Niệm, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, sau đó dời ra, gương mặt liền đỏ lên.
“Này.” Kỷ Niệm thoả mãn chép miệng một cái, nằm thẳng trên giường, ôm eo Ngô Tranh.
Dán sát vào người em ấy, mặt để lên đùi em ấy, nhẹ nhàng nói: “Cô nhóc, em thật sự thay đổi nhiều đấy.”
“Vậy chị không thích sao?” Gò má Ngô Tranh càng đỏ, liếc nhìn chỗ khác.
Giở vờ bình tĩnh, lén lút thu dọn tập hồ sơ trước mặt Kỷ Niệm.
Nhận ra việc mờ ám Ngô Tranh đang làm, Kỷ Niệm lập tức buông eo của em ấy, giật lấy tập hồ sơ mở ra.
Ngồi lên, chống cằm, híp mắt nhìn Ngô Tranh cười: “Không ngờ ở đây cũng có lịch sử trưởng thành của Kỷ thị nha.”
Ngô Tranh luống cuống, muốn giật lại tập hồ sơ, lại bị Kỷ Niệm liếc mắt, chết đứng.
Nàng thấp thỏm nhìn Kỷ Niệm lật từng trang, khi đến danh sách bạn trai thì chị ấy nhìn nàng.
Nét mặt chị ấy như không phải chuyện đùa, thật lòng làm cho nàng đau lòng: “Những thứ này, em đều tin à?”
Cũng không thèm nhìn, Ngô Tranh lập tức lắc đầu.
Nếu như không phải nàng nhu nhược, thì Kỷ Niệm cũng không xuất hiện mấy cái tin tức này.
Nàng khép cặp văn kiện lại, xích lại gần Kỷ Niệm, ôm lấy cô, nhẹ nói: “Em sẽ không bao giờ rời khỏi chị nữa.”
“Hể” Kỷ Niệm ở bên tai cười khẽ, giống như đang giận bản thân cô, “Nếu em chạy trốn nữa chị sẽ không đợi em.”
Ngô Tranh cũng không nói nữa, chỉ là ôm Kỷ Niệm càng chặt hơn.
Cái ôm này kéo dài rất lâu, Kỷ Niệm mới đẩy ra Ngô Tranh, lẩm bẩm nói: “Có cái gì ăn không, từ trưa tới giờ chị cũng chưa ăn, đang đói bụng.”
Ngô Tranh thay đồ ở nhà, áo thun rộng màu trắng siêu thị bán 10 đồng 1 cái, với quần soóc màu lam đậm, nhìn Kỷ Niệm cười.
Rồi đeo tạp dề đi vào phòng bếp, rồi mở tủ lạnh lấy ra một túi hoành thánh đông lạnh.
“Đây là cái gì vậy?” Kỷ Niệm đi theo ở phía sau, nhìn Ngô Tranh lấy ra một túi thức ăn nhanh, bất mãn nhíu lông mày.
Cô chỉ muốn ăn đồ ăn do Ngô Tranh nấu thôi, đồ của siêu thị bán cô không có hứng thú.
Ngô Tranh quay đầu cười: “Khi rãnh thì liền làm vằn thắn rồi đông lạnh, để dành ứng phó những lúc lười không muốn nấu cơm.
Bây giờ cũng trể rồi, nếu để chị chờ em nấu cơm, chắc không đói đến xỉu chứ?”
Kỷ Niệm khẽ cười, không kháng nghị.
Dựa vào cửa phòng bếp, nhìn ngô Tranh dùng bếp gas nấu nước, đậy nắp nồi.
Chờ nước sôi, trong phòng bếp chỉ có tiếng máy hút khói.
Vào lúc này cực kỳ giống sự yên tĩnh vài năm trước, không một chút lúng túng và khó khăn.
Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh làm mì vằn thắn, lượn lờ trong sương mù.
Gương mặt Ngô Tranh trở nên mơ mồ, Kỷ Niệm đột nhiên cảm giác thấy hai người đã đi qua tháng năm dài đằng đẵng, như những cặp vợ chồng bình thường.
Chưa tới 10 phút, một tô mì hỗn hợp được bưng lên.
Trong phòng Ngô Tranh không có bàn ăn, nên Kỷ Niệm ngồi ở bàn sách, cầm cái muỗng không sợ nóng liền bỏ vào trong miệng, bị phỏng không ngừng hà hơi, nhưng cũng không quên khen thưởng: “Ăn rất ngon! Cũng rất lâu rồi chị chưa từng ăn cơm ở nhà.”
Ngô Tranh ngồi sau lưng Kỷ Niệm chân để trên giường mỉm cười, chậm rãi nói: “Sau này mỗi ngày em đều nấu cho chị ăn.”
Kỷ Niệm quay đầu lại, cười một chút, rồi nhanh chóng bỏ một cục hoành thánh vào trong miệng.
Tới khi 2 giờ đêm, hai người mới lên giường nhỏ của Ngô Tranh nằm.
Trong bóng tối Kỷ Niệm gối lên vai của Ngô Tranh, co người lại.
Đưa cánh tay, bàn tay cũng lọt khỏi giường, Ngô Tranh đau lòng nhìn Kỷ Niệm.
Từ nhỏ đến lớn, chị ấy chưa từ ngủ trên cái giường nhỏ như vậy phải không?
Do dự một chút, Ngô Tranh đang dùng cằm sượt trên đầu Kỷ Niệm, nói: “Mai chúng ta đi mua đồ dùng.”
“Sao cơ?” Kỷ Niệm quay lại, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
“Mua một cái bàn ăn, đổi một cái giường lớn hơn.” Trong lòng Ngô Tranh đã có kế hoạch trang trí.
“Như vậy cũng tốt rồi?” Kỷ Niệm mỉm cười, ung dung nói, “Tranh, chị thích nơi này.
Không cần đổi đâu em.”
Hơi thở mềm mại của Kỷ Niệm phả vào cổ Ngô Tranh, ngứa ngáy làm toàn thân nàng tê tê.
Ngô Tranh nhẹ nhàng di chuyển đầu, dùng môi hôn lên trán Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm hừ nhẹ, hừ như không có chuyện gì, nhích lên một chút.
Ngô Tranh liền nhẹ nhàng hôn lên lông mày Kỷ Niệm, mắt, mũi, gò má, cúi cùng rong ruỗi đến môi.
Ngô Tranh thật lâu dừng lại, sau đó im lặng xoay người nằm lên Kỷ Niệm.
Hôn môi Kỷ Niệm, quấn lấy lưỡi Kỷ Niệm.
Cảm thấy cánh tay Kỷ Niệm choàng qua lưng mình, Ngô Tranh mới lưu luyến buông tha môi Kỷ Niệm.
Đôi môi ẩm ướt lại bắt đầu chu du, từng điểm như cây đuốt hâm nóng từng nơi của Kỷ Niệm, cái cằm nhỏ, cái cổ trắng mịn…
Môi vừa lướt đến xương quai xanh khiêu ngợi, cơ thể phía dưới kiềm nén run rẩy.
Ngô Tranh vừa nghi hoặc, Kỷ Niệm đã cười lớn, đẩy nàng ra: “Không được, không ổn, nhột quá.”
Trong đêm, cái bầu không khí mờ ám bị đá bay, bổng nhiên cảm thấy tức cười.
“Cái gì hả?” Ngô Tranh bị dội tắt lửa, rầu rĩ ngồi thẳng người.
Nằm xuống, xoay lưng về phía Kỷ Niệm, bất mãn chùi môi.
Hiếm thấy người lo lắng chủ động một lần, vậy mà yêu tinh này lại cười to, khiến mất hứng.
Ngô Tranh quyết định tối hôm nay không thèm để ý Kỷ Niệm nữa, nhíu lông mày lại chui vào trong chăn.
Thế nhưng, yêu tinh ở sau lưng không ngừng cử động còn xích lại gần, rồi vịn vào eo của nàng, trong giọng nói vẫn còn cười, rồi làm nũng: “Được rồi, cục cưng, là chị sai, em đến đây đi nha.”
“Không thèm.” Ngô Tranh hờn dỗi trả lời, mặt nóng đỏ.
Cũng may là không mở đèn, Kỷ Niệm không thấy.
Nhưng nàng vẫn như chuông trống chộm, chui rút trong chăn, giấu đi gò má đỏ bừng.
Nhưng vào mới chui vào, thì trên lưng liền có cảm giác tê dại xông thẳng tới não.
Ngón tay mềm mại của Kỷ Niệm đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, mùi hương của Kỷ Niệm thoang thoảng bên mũi, khiến đầu óc nàng mơ hồ.
Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Niệm, dường như xuyên thấu qua bộ đồ, thấm vào từng tế bào.
Bên tai nàng là hơi thở mềm nhẹ của Kỷ Niệm, làm lổ tay nàng ngứa, cả người đều nổi da gà: “Cục cưng thật sự không muốn à?”
Đây là đang quyến rũ sao, không che đậy quyến rũ nàng sao! Nàng làm sao có thể lại nhịn được?
Ngô Tranh đột nhiên xoay người, đè Kỷ Niệm xuống giường, ánh mắt hừng hực nhìn Kỷ Niệm.
Ánh mắt Kỷ Niệm híp lại, ánh trăng chiếu vào căn phòng nhỏ, càng thêm quyến rũ tận xương.
Kỷ Niệm chớp mắt, nhìn Ngô Tranh, dùng hết 10 phần mị lực.
Môi mỏng dơi nhếch lên, mọng nước.
Ngô Tranh nhìn, nuốt nước miếng.
Dục vọng vừa bị dập tắt lại dâng lên, trong lòng bực mình.
Đúng là yêu tinh chuyên dụ dỗ người ta mà.
Nàng cúi người, chơi đùa, không nặng không nhẹ cắn lên đôi môi phạm tội.
“Đau…….” Kỷ Niệm rên nhẹ, hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tranh.
Nhẹ nhàng như có thể chảy ra nước, giận nhưng vẫn rất đẹp.
Ngô Tranh biết rõ cô không dùng sức, nhưng nhìn thấy ánh mắt này của Kỷ Niệm, vẫn là đau lòng.
Nhanh chóng hôn lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua nơi căn lúc nãy, dịu dàng như nước.
Lần này Kỷ Niệm không cười nữa, cô ôm cái eo nhỏ nhắn của Ngô Tranh, dẫn dắt Ngô Tranh hướng xuống dưới.
Cảm giác cơ thể theo những nụ hôn của Ngô Tranh dần nóng lên, nàng từ từ căng thẳng, chỉ còn chờ giây phút đó.
Rốt cuộc, cảm giác được dục vọng cơ thể được thoả mãn, cô cong người, thở dài thật sâu.
Ôm lấy đầu Ngô Tranh, dùng hết sức lực toàn thân.
Lúc này, cả người cô, trái tim cô như hoà làm một với Ngô Tranh.
Tim đập cùng một nhịp, cảm xúc mãnh liệt hoà với nhau.
Không khí ám muội dần dần tiêu tán, ánh sáng bạc của mặt trăng vẫn chiếu sáng.
Cái giường một mét hai, hai người phụ nữ ôm nhau, ở giữa không có một khe hở nào.
Kỷ Niệm mệt mỏi núp ở trong lòng Ngô Tranh, cọ lấy vai của nàng, hàm hồ nói: “Tranh, nói em yêu chị đi…”
“Em yêu chị.” Ngô Tranh khẽ mỉm cười, không chút do dự, cánh tay ôm Kỷ Niệm thật chặt.
“Tranh, nói em yêu chị đi…” Kỷ Niệm cảm thấy chưa đủ, nhắm mắt lại tiếp tục lẩm bẩm.
“Em yêu chị.
Em yêu chị.
Em yêu chị.
Em yêu chị.
Em yêu chị…” Ngô Tranh xoay người ôm Kỷ Niệm, hôn lên môi cô, từng câu nói ra.
.