Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 8: Hạ kiệt đột tử


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 8: Hạ kiệt đột tử

Mẹ Hạ Luân nhìn hiền lành, bố lại có chút hung dữ. Từ Du tự nhận mình không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng lần đầu nhìn thấy người này liền không thích lắm, luôn cảm thấy không dễ sống chung.

“Nghe nói tính tình Hạ Kiệt vô cùng tệ, nổi điên lên thì ngay cả vợ con cũng đánh, còn thường xuyên bài bạc. Không biết nhà họ Chu có biết việc này hay không, nếu đã biết mà còn đồng ý cho con gái kết hôn, tôi thấy…”

“Ông nhỏ tiếng một chút, người ta đang làm đám cưới đấy, ông nói chuyện này làm gì?”

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bàn luận, hai người kia vừa khéo ngồi ngay sau lưng Từ Du, vì vậy để cô nghe được hết, không sót một chữ. Từ Du không khỏi có chút lo lắng, dính phải gia đình bài bạc là khó chấp nhận nhất, huống hồ Hạ Kiệt này còn có xu hướng bạo lực, Nhược Trăn có biết việc này không?

“Tôi thấy cô gái nhà họ Chu rất tốt, chuyện Hạ Kiệt kia đánh vợ con ở đây ai không biết chứ?”

“Biết thì biết, nhưng ai lại nói trong lễ cưới chứ.”

“Dù sao thì tôi chắc chắn sẽ không gả con gái tôi vào gia đình như vậy.”

Hai người mau chóng nói sang chuyện khác, đáy lòng Từ Du càng nặng nề, hy vọng lớn nhất chính là Chu Nhược Trăn và Hạ Luân về sau dọn ra ngoài ở.

“Hôm nay là ngày vui của con trai tôi, tôi chỉ tùy tiện nói mấy câu, ha ha… Đầu tiên, tôi vô cùng hài lòng với cô con dâu Nhược Trăn này, hy vọng sau khi nó gả vào nhà chúng tôi, có thể cùng người một nhà chúng tôi tương thân tương ái, có thể cùng Hạ Luân sống đến bạc đầu.”

Trên sân khấu, Hạ Kiệt đang phát biểu, có điều vừa mở miệng liền khiến Từ Du vô cùng phản cảm. Ngày vui tùy tiện nói mấy câu? Rõ ràng là không tôn trọng nghi thức này mà. Câu tiếp theo lại khiến người ta không nói nên lời, có cảm giác hạ thấp người khác.

Từ Du dời ánh mắt, không muốn nhìn người đàn ông kia nữa, lại không ngờ khóe mắt bỗng nhiên lướt thấy một bóng người quen thuộc, không ngờ lại là người đàn ông tóc đỏ gặp trong nhà vệ sinh!


Người kia đứng ở cửa đại sảnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian tà, dường như phát hiện ánh mắt dò xét của Từ Du, còn nháy mắt với cô.

Từ Du hít sâu một hơi, người đàn ông này vậy mà còn chưa đi, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?!

“Viên Chỉ Hề, người đàn ông kia lại…”

“A…”

“Chị, không ổn rồi!”

Từ Du còn chưa nói xong đã bị một loạt tiếng hô kinh ngạc át đi, cánh tay cũng đột nhiên bị Viên Chỉ Hề nắm lấy, làm cô giật mình.

“Sao vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong đại sảnh bỗng dưng hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn lên sân khấu. Từ Du quay đầu lại, đột nhiên trừng lớn hai mắt, Hạ Kiệt không biết từ khi nào lại ngã trên sân khấu, nhóm người Chu Nhược Trăn đang hoảng sợ vây quanh ông ta. Người bên dưới cũng lục tục vây lại, chỉ chốc lát bóng dáng Hạ Kiệt đã bị che khuất, trong đại sảnh càng thêm ồn ào.

Từ Du ý thức được điều gì đó, nhìn ra cửa đại sảnh lần nữa, nhưng nào còn bóng dáng người đàn ông tóc đỏ?

“Đi, đi lên xem!” Cô cắn răng đứng dậy, túm lấy Viên Chỉ Hề chen lên sân khấu. Trực giác nói cho cô biết chuyện này rất có thể có liên quan với người đàn ông tóc đỏ.


Thật sự là quá trùng hợp!

“A…”

Phía trước bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng thét chói tai, ngay sau đó hội trường liền trở nên náo loạn, không ít người bắt đầu chen ra bên ngoài.

“Chết người rồi… chết rồi…”

“Không thể nào? Vừa rồi không phải vẫn khỏe mạnh sao? Sao nói chết liền chết chứ?”

“Đi nhanh đi, chỗ này xui xẻo quá.”

“Đúng, đúng, coi như tôi tặng quà không, không ăn bữa cơm này nữa.”

Tin Hạ Kiệt đột tử, một truyền mười, mười truyền trăm, chưa tới mấy phút, người cả đại sảnh đều đã biết. Nhất thời, khách khứa đều bỏ đi, bọn họ tới chúc mừng hôn lễ để lây không khí vui mừng, chứ không phải tới xem người chết để dính xui xẻo.

Có một người trẻ tuổi đang live stream bỗng nhiên lia ống kính tới, vậy mà lại lập tức quay thẳng về phía Hạ Kiệt, kênh phát trực tiếp nhanh chóng trở nên chấn động, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi liền thu hút mấy trăm lượt xem!

Lúc Từ Du và Viên Chỉ Hề chen đến mép sân khấu, hơn một ngàn người vậy mà chỉ còn lại có trên dưới một trăm người, trên trăm bàn tiệc chưa từng động tới cứ như vậy bày ra đó.


“Đừng quay, đừng quay, cái cậu này có đạo đức hay không?” Từ Du đưa tay giật lấy di động trong tay người thanh niên kia, trực tiếp tắt máy, sau đó mới ném trả lại.

Cô không biết nên tức hay là nên giận, đã như vậy rồi, sao còn có người thích xem trò vui bất chấp mọi thứ chứ?!

“Ơ hay, cái chị này…” Thanh niên kia còn muốn giải thích mấy câu, lại bị Viên Chỉ Hề trừng mắt sợ tới mức nói không ra lời, ỉu xìu chạy đi.

Trên sân khấu, mẹ Hạ Luân đã khóc đến rối tinh rối mù, vẻ mặt bố mẹ Chu Nhược Trăn cũng đầy đau buồn, Chu Nhược Trăn dường như hoảng sợ mà ngã sụp xuống, ngồi một chỗ ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ Kiệt.

“Nhược Trăn, Nhược Trăn cậu không sao chứ?” Từ Du đỡ cô đứng lên, mắt Chu Nhược Trăn đảo mắt một vòng, bỗng nhiên dựa vào người Từ Du khóc lớn, xem ra thật sự sợ hãi.

“Không sao, không sao…” Lá gan Từ Du khá lớn, vừa an ủi Chu Nhược Trăn, vừa nhìn thi thể Hạ Kiệt.

Viên Chỉ Hề đang kiểm tra thân thể Hạ Kiệt, một lúc sau mới đứng dậy, lắc đầu với Từ Du.

“Thật sự là đột tử.”

“Mẹ, đừng khóc nữa, nếu việc đã xảy ra, vậy chúng ta đưa bố đi hỏa táng đi, để ông an nghỉ.” Hạ Luân đẩy đẩy gọng kính, sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, tuy rằng giữa chân mày cũng có chút cau lại, nhưng vẻ mặt không thấy quá đau lòng.

Từ Du thầm nghĩ việc Hạ Kiệt có xu hướng bạo lực xem ra là thật, Hạ Luân rõ ràng không thích người bố này. Việc anh để ý hơn hẳn là Hạ Kiệt chết không đúng thời điểm, khiến đám cưới biến thành đám tang.

Mẹ Hạ Luân lau nước mắt, đôi mắt có chút sưng đỏ, nhỏ giọng nức nở, nói: “Sao đột nhiên lại đi chứ? Luân Luân, con nói sao ông ấy đột nhiên lại ra đi chứ?”

“Mẹ, đừng đau lòng, khóc nhiều hại cho sức khỏe.” Hạ Luân dìu mẹ đến bên cạnh ngồi xuống, bản thân thì tìm mấy người bạn hỗ trợ liên lạc với cơ quan chức năng.


Quản lý khách sạn cũng chạy tới rất nhanh, nhìn thấy Hạ Kiệt thật sự đã qua đời, quả thực muốn khóc lên. Khách sạn gặp phải chuyện xui xẻo cỡ này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn.

Chưa đến ba phút, cảnh sát đã đến, tuy rằng Hạ Kiệt đột tử, nhưng dù sao cũng xảy ra ở nơi công cộng, bọn họ nhận được điện thoại báo án, không thể không coi trọng.

“Các vị, xảy ra việc như vậy, chúng tôi rất lấy làm tiếc, nhưng thi thể tạm thời không thể đưa đi hỏa táng, phải khám nghiệm pháp y, xác nhận nguyên nhân tử vong mới được.” Cảnh sát nhìn thấy Hạ Luân, nơi này chỉ có anh bình tĩnh nhất, người chết lại là bố anh, chỉ có anh có thể trao đổi bình thường.

Nếu thật sự là đột tử, vậy không có gì để nói, nhưng lỡ như có ẩn tình khác mà cảnh sát không điều tra ra thì chính là thất trách.

Hạ Luân gật gật đầu, nói: “Tôi cùng các anh tới cục cảnh sát.”

“Hạ Luân…” Chu Nhược Trăn khóc nức nở, lo lắng nhìn Hạ Luân.

“Nhược Trăn, không sao đâu, tạm thời em cùng mẹ và bố mẹ vợ đi về đi, anh sẽ về sớm thôi.” Hạ Luân ôm Chu Nhược Trăn một lúc, lại nói với Từ Du: “Cô Từ, nếu được, mong cô có thể ở cùng em ấy.”

“Yên tâm, em sẽ ở bên cậu ấy.” Từ Du cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản, cô muốn biết rõ ràng rồi mới trở về.

Pháp y nhanh chóng đưa Hạ Kiệt đi, Hạ Luân cũng đi theo, Từ Du nhìn đại sảnh vắng tanh, không khỏi thở dài, thật đúng chuyện vui lại biến thành chuyện buồn, đám cưới biến thành đám tang.

Nhà Hạ Luân cách nơi này không xa lắm, Từ Du và nhóm người Chu Nhược Trăn trở về nhà Hạ Luân, phát hiện trong nhà trang trí vô cùng ấm cúng mừng vui. Thế nhưng, lúc này nhìn thấy ít nhiều lại thấy hơi chướng mắt.

Mẹ Hạ Luân vừa về liền trốn đi khóc, Chu Nhược Trăn an ủi mấy câu nhưng vô dụng, nỗi kinh sợ lúc đầu qua đi, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn.

Thay xong quần áo đi ra, cô rót cho Từ Du và Viên Chỉ Hề hai ly nước, hai mắt đều đỏ, trong mắt tràn đầy lo lắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.