Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 27: Cuộc hẹn nơi sân bóng


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 27: Cuộc hẹn nơi sân bóng

“Không bằng cứ nói thẳng với cụ Ngu đi, dù sao ông ấy cũng đã biết mục đích của chúng ta.” Viên Chỉ Hề không thích quanh co lòng vòng, từ nhỏ người trong nhà đã dạy cậu phải thành thật. “Nói chuyện thẳng thắn, ông ấy đồng ý giúp chúng ta thì giúp, nếu không muốn thì chúng ta nghĩ cách khác.”

“Ừ, cứ vậy đi.” Từ Du nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách nào khả quan hơn liền trực tiếp gọi điện cho Ngu Nhất Minh.

“Vậy ý của cô là, muốn Tranh Tranh mời Mân Nghi Giai tới sân bóng nhà tôi đánh golf, sau đó dẫn các vị đến làm quen?” Ngu Nhất Minh nghe xong giải thích của cô, lại không lập tức từ chối.

Từ Du nhân cơ hội giải thích, nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần cô Ngu hỗ trợ giới thiệu. Tôi là người fan trung thành của Mân Nghi Giai, chắc chắn sẽ không hại chị ấy, chỉ muốn hỏi chị ấy một chút về tin tức của Kỳ Tễ.”

Ngu Nhất Minh im lặng một lát mới nói: “Nhà họ Ngu chúng tôi giúp các vị như vậy, các vị có thể báo đáp lại gì?”

Cho dù là lần trước nói cho bọn họ việc của Kỳ Tễ, hay là lần này giúp giới thiệu họ với Mân Nghi Giai, đều là nhà họ Ngu bỏ công sức. Lúc này lấy chút báo đáp cũng là hợp tình hợp lý, dù sao bản chất Ngu Nhất Minh vẫn là thương nhân.

Từ Du liếc mắt nhìn Viên Chỉ Hề một cái, trực tiếp bán đứng cậu, trịnh trọng nói: “Nếu việc này thành công, Chỉ Hề sẽ làm vệ sĩ cho ngài ba ngày được không?”

Cô lập tức nhận được một cái trừng mắt của Viên Chỉ Hề.

Từ Du cười động viên, không phải là cô không có cách nào khác sao, nhà họ Ngu có tiền như vậy, bọn họ báo đáp thế nào đều có vẻ giống trò đùa. Chỉ có Viên Chỉ Hề, trước đây Ngu Nhất Minh từng tỏ vẻ hứng thú với cậu.


Ngu Nhất Minh tức tới mức muốn bật cười: “Ba ngày? Cô nhóc cô cũng keo kiệt quá đấy!”

“Vậy theo ngài, ngài muốn bao lâu?”

“Một năm đi.” Ngu Nhất Minh nói một cái giá lớn, còn giải thích một câu: “Một năm, tiền lương một triệu, thế nào?”

Từ Du mở loa ngoài, vì vậy Viên Chỉ Hề cũng có thể nghe thấy, lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Một tháng.” Từ Du cắn răng ép giá, một năm, cô còn thấy không nỡ đây này. “Một tháng, không thể hơn nữa, nếu không bọn tôi tìm người khác hỗ trợ là được.”

Ngu Nhất Minh vẫn có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Một tháng thì một tháng. Việc mời Mân Nghi Giai, tôi sẽ nói với Tranh Tranh, các vị đừng nóng vội.”

“Được, vậy cám ơn cụ trước.” Từ Du vô cùng phấn khởi cúp điện thoại, quay đầu lại liền thấy Viên Chỉ Hề với vẻ mặt đen sì, bỗng dưng chột dạ. “Em xem, chị cũng là bất đắc dĩ thôi, người ông cụ coi trọng là em còn gì, nếu người được coi trọng là chị, chị sẽ tự mình đi.”

“Vậy chị cũng không thể tự tiện quyết định khi chưa được em đồng ý vậy chứ.” gương mặt tuấn tú của Viên Chỉ Hề sắp đen như đáy nồi, cậu lên án: “Nếu em đi làm vệ sĩ cho ông ấy thì sẽ không có cách nào bảo vệ chị nữa.”

Từ Du ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn Viên Chỉ Hề, Viên Chỉ Hề cũng kinh ngạc nhận ra bản thân lộ ra gì đó, lập tức xua tay nói: “Ý của em là, lỡ như lúc không có em ở đó, Kỳ Tễ tìm chị gây rối thì sao? Dựa vào chút võ công mèo quào của chị, căn bản không phải là đối thủ của hắn.”

“Thì ra ý em nói là cái này à. Đầu tiên, rất cảm ơn em nghĩ cho chị như vậy, nhưng chị muốn nói là, chị cũng không hề nói với cụ Ngu để em đi lúc nào mà. Chúng ta có thể chờ sau khi em bắt được Kỳ Tễ rồi mới thực hiện giao ước, như vậy em sẽ không cần lo lắng cho chị.”

Từ Du nắn nắn hai má cậu, xúc cảm khá tốt: “Chị đồng ý với em, lần sau nhất định để em tự quyết định, lần này thì xin lỗi nha.”

“Hừ.” Viên Chỉ Hề tránh khỏi móng vuốt của cô, kiêu ngạo hếch cằm lên, giống như khổng tước xòe đuôi, bước nhanh rời khỏi.

Hiệu suất làm việc của người nhà họ Ngu rất nhanh, ngày thứ ba, Từ Du liền nhận được điện thoại của Ngu Tranh Tranh, Ngu Tranh Tranh nói với cô là đã mời Mân Nghi Giai, Mân Nghi Giai đồng ý ba ngày sau đến chỗ hẹn.

“Vì để che mắt người khác, chị còn mời mấy người bạn, có ảnh đế Tống Thần nữa đó.”


“Tống Thần? Tống Thần em cũng rất thích ạ! Siêu đẹp trai, kỹ năng diễn xuất siêu tốt, nếu không phải anh ấy đã kết hôn thì em thật sự cảm thấy anh ấy và nữ thần của em rất xứng đôi đó.” Hai mắt Từ Du toàn là tim đỏ, tuy rằng không phải “fan cứng” của Tống Thần nhưng cô rất thích người này.

Cô không ngờ tới Ngu Tranh Tranh chu đáo như vậy, vậy mà còn mới thêm vài người đến hỗ trợ, như vậy cô và Viên Chỉ Hề chen vào sẽ không quá kỳ lạ.

Đến ngày đã hẹn, Viên Chỉ Hề mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc và nghiêm trọng: “Chị biết đánh golf?”

Từ Du nói: “Biết, trước kia bố mẹ chị đã dạy chị, tuy là đánh hơi tệ, nhưng động tác cơ bản không thành vấn đề… Chờ đã, chị quên mất em không biết.”

Thiếu niên từ trên núi xuống này có từng thấy golf chưa cũng là vấn đề.

Mặt Từ Du lập tức đầy vạch đen, vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Không sao, em đẹp trai như vậy, đến lúc đó phụ trách làm cảnh là được rồi.”

Viên Chỉ Hề: “…”

“Đến lúc đó thì nói em là em trai chị, chị đưa em đi trải đời, yên tâm, sẽ không ai chê cười em đâu.” Từ Du thay quần áo, mặc áo thun đơn giản và quần ngắn, tóc dài buộc lên cao, vô cùng có sức sống.

Lúc hai người tới sân bóng riêng nhà họ Ngu thì mới chín giờ rưỡi, mọi người hẹn mười giờ gặp mặt, bởi vậy ngoại trừ Ngu Tranh Tranh, mấy người còn lại vẫn chưa đến.

Ngu Tranh Tranh hôm nay mặc một chiếc áo Polo màu trắng xinh đẹp, bên dưới mặc quần ngắn, nhìn trẻ trung ngời ngời, mái tóc quăn lượn sóng dài đến thắt lưng càng khiến cô tăng thêm phần quyến rũ. Thấy hai người, cô ấy lập tức nhiệt tình vẫy tay.

“Cô Ngu hôm nay thật xinh đẹp, nếu tôi là con trai, chắc chắn sẽ vừa gặp đã yêu.” Lần đầu gặp mặt, Từ Du đã cảm thấy vị thiên kim tiểu thư này xinh đẹp. Hôm nay thay đổi trang phục, càng khiến ánh mắt người ta sáng ngời.


Ngu Tranh Tranh cầm gậy đánh golf, mỉm cười nói: “Em học ở đâu bản lĩnh khen người khác thế này? Miệng ngọt ghê. Mà hai người các em, không thấy các em vừa tới đã hấp dẫn ánh mắt tất cả nhân viên sao? Ơ, Chỉ Hề không thay quần áo sao?”

Viên Chỉ Hề mặc một bộ đồ thoải mái, tóc dài để thõng, buộc ở sau lưng, biếng nhác mà tao nhã. Không giống như là đến chơi bóng, mà giống như là đến tham quan hơn.

“Không thay, em sẽ không đánh thứ đồ bỏ này, đến lúc đó nhìn các chị đánh là được rồi.” Dù sao mục đích cậu tới đây cũng không phải chơi bóng.

Ngu Tranh Tranh vui vẻ nói: “Không sao, chị cũng có mấy người bạn không đánh, đến lúc đó bọn em có thể ngồi bên kia uống nước tán gẫu.”

“Đúng rồi, cô Ngu…”

“Không cần gọi chị là cô Ngu, chị lớn hơn các em có mấy tuổi, các em cứ gọi chị một tiếng chị Tranh Tranh đi.” Ngu Tranh Tranh cắt ngang Từ Du, lại giải thích một câu, nói: “Nếu quá khách sáo, để Mân Nghi Giai nghe thấy, chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao chị mời các em.”

“Vậy được, em sẽ gọi chị là chị Tranh Tranh.” Từ Du không thể không bội phục tâm tư chu đáo của cô, “Vậy chị Tranh Tranh, hôm nay ngoại trừ nữ thần của em và Tống Thần, còn có ai ạ?”

“Còn có hai người bạn chị mới quen, không cần lo lắng, bọn họ chỉ bị chị kéo tới cho đủ số thôi. Hai người bạn này giống như em, đều là fan của Mân Nghi Giai, còn chị ấy à, là fan của Tống Thần. Trước đây, Tống Thần có một bộ phim điện ảnh do bố chị đầu tư cho nên mới quen biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.