Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 2: Bán tuổi thọ
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hai người đều bị dọa tỉnh cả rượu, khuôn mặt đầy thấp thỏm lo âu.
Cửa lớn phía sau bỗng nhiên đóng lại, phát ra một tiếng trầm thấp, Từ Du và Chu Nhược Trăn lập tức hét ầm lên.
“Không cần phải sợ, tôi chỉ muốn tuổi thọ của các cô, cũng không phải đòi mạng của các cô, cái này về bản chất là khác nhau. Xin hai cô nương bình tĩnh một chút, nghe tôi nói hết có được không?” Giọng nói chàng trai dường như có ma lực, từng chữ từng chữ truyền vào tai, giống như một khúc nhạc thôi miên, hai người thật sự đã bình tĩnh lại.
Chàng trai khe khẽ cười một cái, rất có sức mạnh xoa dịu tâm tình người khác: “Hơn nữa, tôi cũng không lấy không tuổi thọ của các cô, các cô có thể xem đây là một cuộc mua bán. Một năm tuổi thọ, một triệu.”
Một năm tuổi thọ, một triệu!
Hai người bỗng dưng trừng to hai mắt, trên đời này thật sự có chuyện như vậy?
Trò đùa gì chứ? Cho dù đã say, các cô cũng không tin thật sự có người có thể cướp tuổi thọ của các cô, lấy mạng còn có lý hơn.
Không biết là do giọng nói chàng trai quá ôn hòa, hay là do men say dâng lên, hai người chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, bỗng dưng lại muốn thử đề nghị của chàng trai kia một phen.
Từ Du lắc đầu, hai tay chống lên quầy nói: “Anh đừng gạt người, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Một năm tuổi thọ thật sự có thể bán lấy một triệu? Tôi đây bán cho anh mười năm, anh đưa cho tôi mười triệu đi xem nào…”
“Du Du, đừng nói lung tung.” Chu Nhược Trăn lo lắng, ngăn cản Từ Du, thật sự sợ Từ Du bị lừa mất mười năm tuổi thọ.
Từ Du không để ý lắc ngón tay, cái gì mà bán tuổi thọ, chỉ là gạt người mà thôi, nói không chừng các cô có thể có được một triệu miễn phí.
Một triệu đó, một triệu, dù mỗi năm cô có thể thu được mấy trăm ngàn tệ nhờ vào cho thuê cửa hàng và phòng ở, nhưng có ai lại chê tiền nhiều chứ? Đặc biệt là Từ Du có biệt danh Từ Lột Da!
Thế nhưng, bán mười năm tuổi thọ, cô cũng rất do dự, lỡ như lời chàng trai này nói thật thì sao?
Giọng nói chàng trai càng mềm mỏng hơn, thì thầm giống như nỉ non nói: “Một năm, một triệu, đổi hay không?”
Lúc anh ta hỏi hai người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Từ Du, đôi mắt đen tựa mực, giống như hai cái hố sâu, nhìn lâu hơn một chút có thể hút người khác vào. Từ Du nuốt nước miếng một cái, chàng trai này thật sự là rất có sức hút, hơn nữa rất thần bí, là kiểu người mà cô thích.
“Tôi đổi, một tay giao tiền, một tay đổi tuổi thọ.” Hai mắt Từ Du tỏa sáng, nghiêng người tới trước mặt chàng trai, gần đến mức sắp dán lên mặt chàng trai. “Có điều, anh đẹp trai à, anh phải giữ chữ tín, đưa tiền cho tôi trước đi.”
“Không thành vấn đề.” Chàng trai đồng ý một cách thoải mái, lần này đến phiên hai người bất ngờ.
Từ Du vừa gõ đầu vừa lắp ba lắp bắp nói ra số tài khoản ngân hàng, một lát sau, chàng trai thật sự chuyển tiền qua, di động gần như lập tức nhận được tin nhắn báo nhận tiền. Từ Du nhìn một chuỗi từng số 0, từng số 0, đã sắp mừng rỡ đến không biết phương hướng, ánh mắt sáng bừng cả lên.
Chu Nhược Trăn cũng đi tới nhìn thoáng qua, màn hình quả nhiên hiển thị một triệu chẵn, cô lập tức cả kinh, trợn mắt, há hốc miệng.
“Bây giờ, tới lượt cô giao ra một năm tuổi thọ.” Động tác chàng trai nhẹ nhàng chậm rãi kéo tay trái Từ Du qua, khẽ điểm lên cổ tay cô một cái, Từ Du có chút căng thẳng, nhưng lại không cảm thấy đau đớn.
“Du Du, cậu chảy máu rồi.” Chu Nhược Trăn không nhịn được mà nhắc nhở, thế nhưng sao nhìn Từ Du lại có vẻ rất thoải mái nhỉ?
Từ Du chỉ cảm thấy trên cổ tay tê rần, một tia máu tươi lập tức theo cổ tay chảy vào bình thủy tinh. Cô nhìn chằm chằm cổ tay, nghi hoặc phát hiện ngón tay chàng trai giống như có kim, nhẹ nhàng châm lên da cô một cái vòng. Ngay sau đó một tia sáng trắng được rót vào, bỗng dưng cô thấy tê rần cả da đầu, giống như chỗ sâu trong linh hồn bị đóng dấu ấn!
Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, miệng vết thương đã gần như khép lại hoàn toàn, trừ một cái vòng tròn màu đỏ xinh xắn thì cũng không để lại gì.
Cảm giác trong nháy mắt vừa rồi kia cũng theo đó đi xa, giống như chỉ là ảo giác của cô vậy.
Từ Du lắc đầu, hai mắt có chút mê man, phát hiện máu tươi chảy vào bình thủy tinh xuất hiện ba con số, cô rất chắc chắn đó là “198”, nhưng không rõ là có ý nghĩa gì.
Chàng trai liếc mắt nhìn máu tươi trong bình một cái, khóe môi khe khẽ nhếch lên, hai mắt cũng lóe lên một tia sáng.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi…”
“Du Du, cậu thật sự không sao chứ?” Chu Nhược Trăn nhìn nhìn cổ tay cô, lo lắng hỏi.
Từ Du nhìn cô cười trừ, nói: “Không đau chút nào, chỉ là có chút tê tê. Nhược Trăn, hay là cậu cũng thử một lần đi? Dù sao cũng chỉ một năm mà thôi, sống nhiều hơn một năm, ít hơn một năm cũng không sao, lại có thể có được một triệu đó!”
Từ Du sờ sờ cổ tay, phát hiện chỉ là có thêm một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ, miệng vết thương đã gần như biến mất, không khỏi cảm thấy rất thần kỳ. Cô chớp chớp mắt nhìn Chu Nhược Trăn, giống như muốn nói, xem đi, người này chính là một kẻ lừa đảo, không không không, phải nói là một kẻ coi tiền như rác thì đúng hơn.
Chu Nhược Trăn im lặng một lúc, cô rất thiếu tiền, Từ Du giàu như vậy còn không sợ, vậy cô thì có gì để sợ chứ?
“Cô nương này, cô cũng muốn thử một lần chứ? Một năm lại có thể được một triệu.” Chàng trai đã chuẩn bị xong một cái bình thủy tinh sạch sẽ khác, chủ động bắt lấy tay Chu Nhược Trăn, ôn hòa nói: “Cuộc mua bán này chỉ có thể hoàn thành khi hai bên đều vui vẻ, nếu cô hơi có một chút ý chống lại thôi, tôi cũng không thể lấy được tuổi thọ của cô.”
Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Chu Nhược Trăn, nâng hai mắt lên nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
Chu Nhược Trăn hé miệng, đầu óc giống như không thể khống chế gật một cái. Quá trình giống như Từ Du vừa rồi, thật sự, chỉ là hơi tê, cũng không cảm thấy đau.
“Xong rồi.” Trong lúc Chu Nhược Trăn im lặng, chàng trai đã rút tay lại, rót máu của cô vào một cái bình thủy tinh xinh xắn khác.
Từ Du khe khẽ “A” một tiếng, phát hiện lần này trong chai ngưng tụ thành hai con số: “83”.
Cô mơ hồ tự hỏi, lẽ nào Chu Nhược Trăn là người thứ tám mươi ba bán tuổi thọ? Nhưng vì sao của cô là một trăm chín mươi tám? Nghĩ không ra, cô cũng lười nghĩ tiếp.
“Anh đẹp trai, mau chuyển tiền cho Nhược Trăn, bọn tôi còn đang đợi quay về trường đây này.” Từ Du lấy di động ra nhìn thời gian một cái, gần mười hai giờ rưỡi rồi. Thấy chàng trai chậm rề rề đặt bình thủy tinh xuống, vì thế lại thúc giục một câu: “Một xu cũng không thể thiếu đấy. Còn nữa, anh tốt nhất đừng có lấy máu của bọn tôi đi làm chuyện gì kỳ quái, tôi nói cho anh biết, vu thuật đã không còn thịnh hành nữa rồi, hiện giờ là thời đại khoa học…”
“Nhanh thật, thật sự là một triệu!” Từ Du còn chưa dông dài xong, di động của Chu Nhược Trăn đã nhận được tin nhắn báo nhận tiền, cô cũng học theo Từ Du đếm từng con số 0, quả thật không thiếu một đồng!
“Tôi là người thật thà. Hai cô nương, cảm ơn đã xem xét việc làm ăn của tôi, sau này còn gặp lại.” Chàng trai vung tay áo, một làn hương chậm rãi tản ra, không bao lâu liền nghe thấy “bịch bịch” hai tiếng, hai người ngã xuống đất.
Ánh mắt chàng trai dừng trên mặt Từ Du, chợt đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, sắc mặt lại mang theo vài phần nghi hoặc, dường như có việc gì đó không rõ.