Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 132: Tìm tới cửa


Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 132: Tìm tới cửa

ỳ Tễ nói: “Dù sao đó cũng là cơ thể của em trai ta, ta không muốn trên người nó thủng một lỗ nào, hơn nữa thân thể Từ Phúc đã xảy ra dị biến, đạn có thể xuyên thấu hay không cũng là một vấn đề, trừ khi bắn trúng đầu.”

Nhưng nếu như bắn trúng đầu, cả đầu đều nở hoa, Kỳ Tễ thật sự không đành lòng nhìn thấy thân thể Kỳ Trạch bị hủy hoại như vậy.

“Vậy thì bỏ độc đi, ông ta chắc chắn phải ăn gì đó, chúng ta trực tiếp bỏ độc giết chết ông ta.” Thuộc hạ lại đưa ra đề nghị.

Dù sao Từ Phúc không có chứng minh thân phận, chỉ cần bọn họ làm gọn gàng, phía cảnh sát sẽ không điều tra được.

Kỳ Tễ chậm rãi gật đầu, đồng ý, nói: “Biện pháp này không tệ.”

Tuy rằng máu rồng và phượng có tác dụng kháng độc, nhưng hiệu quả có hạn, cùng lúc ăn vào lượng lớn chất độc chắc chắn có thể độc chết Từ Phúc. Thế nhưng con người Từ Phúc khôn khéo, trước kia lại sống bằng luyện đan, nói không chừng có thể ngửi ra mùi chất độc.

“Bỏ độc là biện pháp tốt, nhưng vẫn phải đặt ra nhiều kế hoạch tỉ mỉ hơn nữa, tuyệt đối phải là loại độc không màu, không mùi.”

“Xin ông chủ yên tâm, tôi có thể làm ra một loại chất độc hóa học thần kinh, bảo đảm ông ta không phát hiện được. Vậy tôi đi chuẩn bị trước?”

“Đi đi.” Kỳ Tễ lại đang suy tư về khả năng thành công. Từ khoảng thời gian trước mà thấy, Từ Phúc không kén ăn mấy, gần như cho cái gì ăn cái đó. Ông ta cũng biết dùng tiền rồi, trong biệt thự lại không thiếu tiền mặt, đủ cho ông ta dùng trong một khoảng thời gian rất dài. 

Điều Kỳ Tễ lo lắng chính là, Từ Phúc sẽ giả trang thành dáng vẻ của anh ta để đi lừa gạt thuộc hạ của mình, tuy rằng anh ta đã thông báo xuống, nhưng việc này vẫn khó mà đề phòng.


Xem ra phải mau chóng xử lý Từ Phúc mới được!

Suy đến nghĩ đi, anh ta thật sự nghĩ tới một biện pháp không tệ, là biện pháp mà Từ Phúc tuyệt đối không thể từ chối!

Từ Phúc vẫn luôn muốn hấp thụ thêm máu của Từ Du, nếu bản thân bắt được Từ Du, chắc chắn có thể dụ Từ Phúc tới. Đến lúc đó lấy máu của Từ Du, trong túi máu truyền vào chất độc đã chuẩn bị kỹ, có thể thần không biết, quỷ không hay khiến Từ Phúc chết.

Từ Phúc tuyệt đối sẽ không từ chối máu của Từ Du.

Chỉ có điều, trải qua sự kiện lần trước, muốn bắt được Từ Du lần nữa đã vô cùng khó khăn rồi.

Kỳ Tễ bỗng nhiên bứt ống truyền dịch một cái, thay quần áo của mình rồi rời đi.

***

“Hai hôm nay mí mắt chị giật liên tục, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Viên Chỉ Hề, em nói có thể nào là Kỳ Tễ lại muốn làm gì đó hay không?” Từ Du gần đây ăn ngon, uống ngon, ngủ cũng ngon, khiến cho bản thân cô đều mập lên trông thấy, mắt thấy sắp tới mùa hè, cô đành phải nhịn đau, rưng rưng giảm béo! Tuy rằng Viên Chỉ Hề cũng không cảm thấy cô béo.

Lúc này cô đang tập chạy trên máy chạy bộ, Viên Chỉ Hề lại ngồi ở một bên, vô cùng thảnh thơi xem phim truyền hình, ăn táo, khiến cho Từ Du hâm mộ chết đi được.


“Nếu Kỳ Tễ dám đến, em nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất! Chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không để hắn làm tổn thương chị lần nữa.”

Vừa nói xong liền có tiếng đập cửa truyền đến, Viên Chỉ Yên đang ở trong phòng khách xem hoạt hình lập tức chạy ra mở, còn tưởng rằng là Từ Dung Hoa đi ra ngoài mua đồ ăn đã trở về, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Kỳ Tễ với cánh tay dùng băng vải buộc ở trước ngực, mặt mày xanh tím!

“Rầm!” Viên Chỉ Yên vội vàng đóng cửa nhà, trên màn hình di động vừa lúc truyền đến một câu “Chắc chắn là mình mở cửa không đúng cách”. Viên Chỉ Yên sâu sắc tán thành, gật gật đầu, lẩm nhẩm nói: “Nhất định là mình mở cửa không đúng cách.”

“Ai vậy.” Viên Chỉ Hề nghe thấy tiếng động, không khỏi hỏi một câu.

Viên Chỉ Yên nói: “Chắc là em nhìn nhầm rồi.”

“Kính cong.” Chuông cửa lại vang, Viên Chỉ Yên đứng yên không nhúc nhích, lần này chỉ thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn liền thu lại ánh mắt, tim đập như sấm rền, lập tức hô to một tiếng: “A a a là Kỳ Tễ! Anh, Kỳ Tễ đến đây rồi!”

Viên Chỉ Hề ngẩn ra, bỗng dưng nhảy tới, che Viên Chỉ Yên ở phía sau, nhìn ra bên ngoài một cái thông qua mắt mèo, thật sự là Kỳ Tễ.

Chỉ có điều, bộ dạng Kỳ Tễ thê thảm, mặt mày xanh tím không nói, cánh tay trái còn dùng băng gạc treo trên cổ, tay phải ngoại trừ ngón cái, bốn ngón tay còn lại cũng quấn băng gạc thật dày.

Viên Chỉ Hề trầm ngâm một lát, cũng không nghĩ ra vì sao Kỳ Tễ lại biến thành bộ dạng này, hay là gặp phải tai nạn giao thông? Nhưng cậu vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, lần trước giao đấu, cậu thiếu chút nữa chết trong tay Kỳ Tễ!


Từ Du nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, dùng khẩu hình hỏi: “Kỳ Tễ?”

Tên này thật sự là càng lúc càng to gan, chẳng lẽ muốn trực tiếp tới cửa bắt cóc cô?

Viên Chỉ Hề gật gật đầu, quay ra ngoài cửa, hô: “Kỳ Tễ, ngươi tới làm gì? Tự tới cửa là muốn chết sao?”

Kỳ Tễ đang muốn ấn chuông cửa lần nữa, nghe vậy không khỏi nói: “Có thể cho tôi vào hay không? Lần này tới tìm các người là có chuyện vô cùng quan trọng!”

“Ngươi muốn đi vào? Ha ha, đừng có nằm mơ! Nếu ngươi không cút đi thì ta sẽ báo cảnh sát.” Đây là khu dân cư, Viên Chỉ Hề cũng không muốn xảy ra xung đột với Kỳ Tễ ở đây.

Kỳ Tễ bình tĩnh nói: “Tôi biết việc trước đây khiến các người rất kiêng kỵ đối với tôi, nhưng lần này tôi thật sự không gạt các người. Ở đây người tới người đi, tôi còn có thể làm gì các người sao?”

Từ Du nói: “Để cho anh ta vào đi, chị thật sự muốn xem anh ta lại muốn chơi trò gì.”

Viên Chỉ Hề nhìn Từ Du một cái, lại thấy Viên Chỉ Yên cũng gật đầu, có anh em bọn họ ở đây, cũng không sợ Kỳ Tễ, vì vậy liền mở cửa phòng ra.

Chờ Kỳ Tễ đi vào rồi, Từ Du mới phát hiện tình trạng thê thảm của anh ta, lập tức cười nhạo thành tiếng.

“Ha ha ha ha… Anh bị ngã mương hay là đụng phải cột điện? Kỳ Tễ ơi là Kỳ Tễ, không ngờ tới anh cũng có ngày hôm nay, đáng đời!”

Sao không cho anh ta ngã chết đi? Như vậy sẽ bớt đi một mối họa lớn!


“Thực xin lỗi.” Kỳ Tễ lại đột nhiên cúi người nói xin lỗi với Từ Du, ba người lập tức ngây ngẩn ra.

“… Anh đang chơi trò gì vậy? Đợi đã, anh thật sự là Kỳ Tễ? Không phải là người khác giả trang đấy chứ?” Từ Du đột nhiên thấy đầu óc mơ hồ, lẽ nào là ai đó đang đùa giỡn với bọn họ?

Người như Kỳ Tễ sao có thể cúi đầu, nói xin lỗi với người khác?

Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không biết trong bụng Kỳ Tễ đang mưu tính cái gì, vì vậy trong mắt lại dâng lên một tia đề phòng.

Vẻ mặt Kỳ Tễ thành khẩn, thở nhẹ một tiếng, nói: “Tôi biết các người sẽ không tin, nhưng hôm nay quả thật là tôi tới giải thích với các người, đặc biệt là Từ Du. Ngày hôm qua tôi mới biết được, chúng ta đều bị Từ Phúc lừa rồi! Chúng ta đều là quân cờ trong tay ông ta!”

“Từ Phúc?” Ba người càng thêm không rõ thế nào, Từ Phúc cũng đã chết hơn hai ngàn năm, có liên quan gì với hiện tại?

Trước đó Từ Du đã kể với mấy người Viên Chỉ Hề về chuyện cũ của Kỳ Tễ, cũng biết nhà họ Từ bọn họ quả thật là quân cờ mà Từ Phúc chế tạo ra vì trường sinh, nhưng sau khi Từ Phúc chết đi, lại đổi thành Kỳ Tễ biến nhà họ Từ bọn họ thành quân cờ để cứu Kỳ Trạch sống lại.

Từ Du đột nhiên chợt hiểu, hỏi: “Kỳ Trạch đâu?”

Dường như Kỳ Tễ không muốn nhớ lại việc ngày hôm qua, lắc lắc đầu mới nói: “Tiểu Trạch đã sớm chết rồi, hơn hai ngàn năm trước đã bị Từ Phúc giết chết. Là Từ Phúc dùng Định Hồn Châu đưa linh hồn của mình giấu trong thân thể Tiểu Trạch, cho nên…”

“Cho nên người anh cứu sống lại không phải Kỳ Trạch, mà là Từ Phúc?!” Từ Du vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng đã lại có một cảm giác vui sướng, châm biếm.

Kỳ Tễ hại người hại mình, giờ nhận lấy quả đắng này, cô chỉ có thể tặng anh ta hai chữ: đáng đời!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.