Đọc truyện Cửa Tiệm Trường Sinh – Chương 103: Vượt biển đông (1)
“Ca, các bé trai, bé gái mà bệ hạ lựa chọn lần này đều trạc tuổi chúng ta, ca nói xem ra biển tìm tiên, vì sao phải chọn nhiều bé trai, bé gái như vậy chứ? Không có sức chiến đấu, mỗi ngày còn phải lãng phí nhiều lương thực như thế.” Kỳ Trạch vừa kiểm kê danh sách bé trai, bé gái báo lên, vừa thảo luận với Kỳ Tễ.
Hai anh em đều quấn tóc đạo sĩ, mặc đạo bào thuần trắng, nếu không phải người thân cận, thật sự là không nhận ra ai là ai.
Kỳ Tễ đang chép lại tên, thời gian năm năm không chỉ khiến cho cậu học được rất nhiều tri thức, còn luyện ra khả năng viết chữ đẹp.
“Nghe nói là lễ vật dâng cho thần tiên, bé trai, bé gái là sạch sẽ nhất, có bọn họ, thần tiên mới đồng ý ra mặt.”
Kỳ Trạch bĩu môi, chống cằm nói: “Ca, ca thật sự cảm thấy có thần tiên sao?”
“Khó mà nói, tuy rằng hiện giờ chưa ai từng gặp, nhưng trong thần thoại có nhiều truyền thuyết… Hơn nữa, thần điểu như phượng hoàng còn có.” Kỳ Tễ lại nghĩ đến máu phượng hoàng mà Từ Phúc nói trước đó, ngay cả máu phượng hoàng cũng không thể luyện ra thuốc trường sinh bất tử, vậy rốt cuộc là cái gì mới có thể chứ?
Lẽ nào, là máu của thần tiên?
“Nhưng mà, ca, đến lúc đó nhiều người ra biển như vậy, vậy phải cần nhiều thuyền lớn lắm?”
Kỳ Tễ đặt bút xuống, xoa đầu Kỳ Trạch, mỉm cười, nói: “Đệ chưa nghe nói sao? Nhiều năm trước bệ hạ đã hạ lệnh chế tạo rồi, còn cho người của gia tộc Công Thâu thông thạo kỹ thuật máy móc tham dự. Hai ngày trước sư phụ nói với ta, thuyền lớn đã làm xong rồi, bệ hạ còn tự mình đặt tên là Thận Lâu.”
“Thận Lâu? Theo truyền thuyết, Thận là yêu quái rất lớn, rất đáng sợ trên biển, chiếc thuyền này đặt tên là Thận Lâu, có thể thấy là thật sự rất lợi hại.” Hai mắt Kỳ Trạch lóe sáng, biểu cảm chờ mong: “Ca, chúng ta thật sự có thể đi lên Thận Lâu, tìm được thần tiên sao?”
“Có thể đi lên Thận Lâu, nhưng có thể tìm được thần tiên hay không thì khó nói.” Kỳ Tễ tiếp tục chép tên, trong lòng mơ hồ có một suy nghĩ. Nói dễ nghe thì ba ngàn bé trai, bé gái này được ý trời lựa chọn làm lễ vật dâng cho thần tiên, nói khó nghe một chút chính là tế phẩm, có lẽ đến lúc đó sẽ bị quăng xuống biển hiến tế…
Đều là những đứa trẻ trạc tuổi cậu và Kỳ Trạch, đang tuổi tươi trẻ, dậy thì lớn khôn, như vậy có phải là quá tàn nhẫn hay không? Nếu cậu và Kỳ Trạch không phải đồ đệ của Từ Phúc, vậy có phải cũng sẽ gặp phải số mệnh như vậy hay không?
Kỳ Tễ không dám nghĩ sâu hơn, bình ổn lại tinh thần, tiếp tục công việc của mình.
Nửa năm sau, tất cả công tác chuẩn bị đều đi vào giai đoạn cuối, ngày vượt biển cuối cùng cũng đã đến.
Doanh Chính đích thân đưa tiễn Từ Phúc, Từ Phúc uống xong rượu đưa tiễn, dưới sự chúc phúc của bá quan, bước lên xe ngựa, dẫn đầu một trăm thợ thuyền cùng với ba ngàn bé trai, bé gái, được các thị vệ hộ tống cùng đi tới bờ biển Đông. Đội xe phía sau kéo dài mấy cây số, tất cả bé trai, bé gái được lựa chọn đều mặc trang phục đồng nhất, ai cũng thanh xuân mơn mởn, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Chuyến đi này mất tới mấy mươi ngày.
Khi Kỳ Tễ và Kỳ Trạch đi tới bờ biển Đông, nhìn thấy thuyền lớn được đặt tên là Thận Lâu kia, đều kinh ngạc đến ngây người ra.
Bọn họ chưa từng thấy thuyền lớn như vậy, thay vì nói là thuyền, chẳng bằng nói là một tòa cung điện trên biển. Đình đài lầu các, núi giả nước chảy cái gì cần có đều có, so với cung Hàm Dương cũng không kém bao nhiêu.
Hai anh em không dám tin trên đời lại có thuyền lớn như vậy.
“Đây là Thận Lâu, lần đầu tiên ta nhìn thấy cũng giật mình giống các con, kỹ thuật máy móc của gia tộc Công Thâu quả nhiên rất tuyệt đỉnh.” Từ Phúc vuốt râu, khẽ gật đầu, trong hai mắt vụt qua một tia sáng, chỉ có rất ít người biết, chiếc thuyền lớn này không chỉ có vẻ ngoài xa hoa đẹp đẽ, mà còn ẩn giấu vô số máy móc ám khí, sánh với Thận cũng không phải nói chơi.
Có chiếc thuyền này, chắc chắn ông ta có thể đến được nơi mình muốn!
“Lên thuyền!” Ra lệnh một tiếng, Từ Phúc dẫn đầu đi lên Thận Lâu, hai anh em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch theo sát phía sau, từng bước từng bước đi lên, giống như bước trên thang trời, sắp tiến vào một nơi mộng ảo như cung tiên.
Trên Thận Lâu sớm đã có người đang chờ Từ Phúc, có quan viên phụ trách chế tạo Thận Lâu, cũng có người của gia tộc Công Thâu. Bởi vậy sau khi Từ Phúc lên thuyền liền được dẫn đi dạo qua các nơi, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng được hưởng lợi đi theo.
Quan viên phụ trách chế tạo Thận Lâu tên Sử Tiền Trì, mỗi cành cây, mỗi ngọn cỏ, mỗi viên gạch, mỗi miếng ngói trên Thận Lâu đều trải qua kiểm nghiệm của ông ta, cho nên ông ta hiểu rõ chiếc thuyền này nhất.
Thông qua giới thiệu của Sử Tiền Trì, anh em Kỳ Tễ mới biết tòa cung điện trên biển này được chia thành vô số khu vực, lớn nhất đương nhiên là khu nhà ở, dùng cho ba ngàn bé trai, bé gái cùng với một trăm thợ thuyền đi cùng ở lại. Tiếp theo là phòng ăn, còn có hơn trăm người phụ trách nấu ăn; sau đó là chỗ cất chứa vật tư, lần này Từ Phúc mang theo lương thực, quần áo đủ dùng trong ba năm.
Sân vườn để tham quan dĩ nhiên cũng không thể thiếu, trong vườn trồng vô số kỳ hoa dị thảo, hiện giờ từng đợt hương thơm, thấm vào ruột gan, so với nhà lớn của Từ Phúc cũng không chút thua kém.
“Bệ hạ cũng thật là hào phóng.” Trong mắt Kỳ Trạch tràn đầy ngạc nhiên, nhỏ giọng nói với Kỳ Tễ.
“Chỉ cần tìm được thần tiên, những thứ này tính là gì?” Giọng điệu Kỳ Tễ mang theo một chút châm biếm. Vì trường sinh bất tử, bệ hạ có thể hoang phí số của cải lớn chế tạo ra thứ to lớn như vậy, đây cơ bản là tốn của hại dân.
Cho dù cậu cũng là một trong những người được lợi nhưng Kỳ Tễ vẫn không thể yên lòng. Cuộc sống nghèo khổ lúc nhỏ vẫn còn hiển hiện trước mắt như vừa mới hôm qua, cậu và em trai không bao giờ muốn trở lại cuộc sống đó. Nhưng có bao nhiêu người vì chế tạo tòa Thận Lâu này mà trở nên càng thêm nghèo khó?
“Nơi này chính là phòng luyện đan đặc biệt xây dựng cho ngài, ngài có muốn đi vào xem một chút hay không?” Sử Tiền Trì làm tư thế mời, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Được.” Từ Phúc đương nhiên sẽ không từ chối. Lúc trước, trước khi xây dựng phòng luyện đan này còn đặc biệt xin ý kiến của ông ta, kết cấu nơi này cũng được xây dựng mô phỏng theo phòng luyện đan trong nhà của ông ta.
Chính giữa phòng luyện đan là một lò luyện đan khổng lồ cao hơn một người, hai bên lò luyện đan có điêu khắc một con rồng, đầu rồng vươn lên cao, ánh mắt lạnh lùng, uy phong lẫm liệt. Nghe nói lò luyện đan này là do thần tướng nổi tiếng tiền triều Âu Dã Tử tạo ra. Vì để Từ Phúc luyện ra thuốc trường sinh bất tử mà Doanh Chính đã cố ý đưa cho ông ta.
“Không hổ là tác phẩm đắc ý nhất của đại sư Âu Dã Tử, có lò luyện đan này, luyện đan sẽ làm ít lợi nhiều.” Hai mắt Từ Phúc tỏa sáng, dáng vẻ như còn tiếc không thể bắt đầu nhóm lửa luyện đan ngay, thử nghiệm công hiệu của lò luyện đan này một phen.
“Lò luyện đan như vậy dĩ nhiên chỉ có ngài mới xứng sử dụng.” Sử Tiền Trì nịnh hót một câu, đưa mọi người tham quan hết phòng luyện đan, lại đi tới một vài chỗ khác.
Mãi đến sáng ngày hôm sau mọi người mới chuẩn bị xong, Thận Lâu chính thức khởi hành!
“Ca, lần này chúng ta đi phải ba năm mới có thể trở về sao?” Kỳ Trạch vịn lan can, vừa ngắm nhìn trời xanh mây trắng, vừa thưởng thức biển rộng xanh lam vô biên vô hạn, chỉ cảm thấy tâm tình kích động không thôi.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ngồi thuyền, lần đầu tiên ra biển. Nhìn chim biển tự do tự tại bay lượn lên xuống trên biển, điều này khiến cậu có cảm giác dường như mình cũng sinh ra một đôi cánh, từ nay về sau sẽ không bị ràng buộc nữa.
Trên mặt Kỳ Tễ cũng lộ ra vẻ tươi cười, vịn vai Kỳ Trạch, nói: “Ba năm cũng tốt, ở trên chiếc thuyền này tự do hơn nhiều so với ở kinh thành, người có thể quản chúng ta rất ít.”