Đọc truyện Cửa Tiệm Cổ Quái – Chương 9
Hứa Tâm An nói là
làm, cô lên mạng tìm cả ngày, không ngờ thật sự kiếm được diễn đàn nói
về hàng ma phục yêu, xem phong thủy đủ kiểu, các diễn đàn này không hề
ít, nội dung bên trong khiến cô hoa mày chóng mặt, để tiêu hóa những thứ đó đúng là vất vả trăm bề.
Hứa Tâm An là một người thích đọc
sách. Thành tích ở trường trước giờ đều rất tốt, bảo cô là mọt sách học
giỏi cũng rất chuẩn xác. Đọc đủ loại sách trên đời, các môn học luôn đạt kết quả xuất sắc, giáo viên đều đặt kỳ vọng cao vào cô, cô thuận lợi
thi đỗ vào Đại học rồi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc. Tuy Hứa Tâm
An đã biết cuối cùng mình chẳng phải trở về tiếp quản tiệm nến của gia
đình, nhưng cô vẫn nghiêm túc hoàn thành con đường học tập. Mặc dù việc
giúp đỡ cha kinh doanh tiệm nến không phải là điều mà cô thích, song cô
vẫn cố gắng làm thật tốt. Cô hết sức chuyên tâm nghiên cứu việc kinh
doanh trên mạng, thiết kế trang trí giá hàng trong cửa tiệm, kiểu dáng
mẫu hàng và tất cả các hạng mục khác, vì vậy mà từ khi cô tiếp quản tiệm nến, doanh thu của cửa hàng luôn rất khá.
Bây giờ cô hạ quyết
tâm phải liên kết với các tiệm Tìm Cái Chết và pháp sư hàng ma lại với
nhau, nên đương nhiên cô cũng vô cùng nghiêm túc và chuyên tâm. Tuy
nhiên, đây không phải là một ngành nghề bình thường, có những sự việc và thuật ngữ chuyên ngành cổ quái lạ lẫm mà cô không hiểu, cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Thế nên cô cứ lướt xem hết tất cả nội dung, bình luận, sự kiệ trong các diễn đàn và trang mạng mà cô tìm
được, rồi ghi chép lại thật cẩn thận.
Sau một tuần nghiên cứu, cô nghĩ mình thực sự có thể bày sạp làm thầy bói rồi.
Thế là một ngày nọ, Hứa Tâm An lập topic (*) đầu tiên trên diễn đàn “Không
Hề Thần Bí” mà cô thấy đáng tin cậu và nhiều thành viên nhất. cô không
nói ngay về “Tiệm Tìm Cái Chết” và “Nến Hồn”, cũng không nhắc đến chuyện tìm pháp sư hàng ma. Cô cố ý dẫn dắt rằng có hai cửa tiệm Tìm Cái Chết
gặp dọa diệt môm một cách thần bí, Nến Hồn không cánh mà bay, đây là
chuyện lớn trong nghề, không biết sao lại không nghe ai nhắc đến?
(*) Lập topic hay thread trên diễn đàn tức là lập chủ đề để thảo luận trên
diễn đàn, chúng ta quen gọi là lập “thớt” trên diễn đàn.
Lập
topic xong, Hứa Tâm An ngồi đợi cả ngày vẫn không thấy ai vào bình luận, còn bị những topic mới đẩy xuống tuốt phía dưới, đang chán nản chợt
thấy có người bình luận, topic lại được đẩy lên đầu làm Hứa Tâm An phấn
chấn hẳn lên, vội mở ra xem. Không ngờ người bình luận kia lại hỏi:
“Tiệm Tìm Cái Chết là gì vậy, là cửa tiệm chuyên bán công cụ giết người, sau đó lo cả việc siêu độ sao?”
Hứa Tâm An thất vọng não nề.
Bình luận đó kéo theo một đám người vào trả lời, nhưng tất cả đều nói xằng
nói bậy, chẳng liên quan gì đến chủ đề chính. Hứa Tâm An vừa trông tiệm
vừa lướt diễn đàn nhưng không tìm được thông tin nào có ích, topic của
cô lại nhanh chóng bị đẩy sang trang hai do chẳng ai đoái hoài, khi cô
tải lại lần nữa thì topic ấy đã bị đẩy sang trang thứ ba.
Xem ra
lập topic không đem lại hy vọng gì, Hứa Tâm An quyết định hai ngày sau
sẽ thử dùng cách tự thuật khác xem sao, nếu không được thì đổi sang diễn đàn khác thử lại lần nữa.
Nhưng cô không ngờ, đến ngày thứ hai, cô nhận được một tin nhắn riêng trên diễn đàn “Không Hề Thần Bí”.
Người gửi tin nhắn có nickname là: “Như Hổ Phục Ma”. Người đó viết: “Sao bạn
lại biết chuyện về tiệm Tìm Cái Chết? Mau xóa topic kia đi, bạn sẽ chuốc họa vào thân đó. Kẻ muốn tiêu diệt các tiệm Tìm Cái Chết sẽ nhìn thấy
đấy.”
Hứa Tâm An thấy khá kích động, cuối cùng cũng gặp được người có hiểu biết rồi ư?
Cô cẩn thận trả lời: “Kẻ đó nhìn thấy thì sao?”
Người đó đang online, lập tức trả lời: “Đến tiệm Tìm Cái Chết mà kẻ đó còn tiêu diệt được thì bạn nghĩ sẽ thế nào?”
Xem ra người đó thật sự biết về tiệm Tìm Cái Chết, Hứa Tâm An bèn hỏi: “Bạn là ai?”
Người đó hỏi ngược lại: “Bạn lập topic đó để làm gì? Cần tìm sự giúp đỡ sao?’
Tim Hứa Tâm An đập nhanh hơn nữa, cô len lén liếc về phía Tất Phương, người đó vẫn như ngày thường, hai ba giờ chiều là leo lên sô-pha trong tiệm
đánh một giấc ngủ trưa ngon lành. Có nhiều lần trong lúc anh ta ngủ như
thế, Hứa Tâm An rất muốn treo một tấm bảng ghi dòng chữ: “Mua đủ một
ngàn tệ sẽ tặng người đàn ông này, miễn đổi miễn trả.”
Hứa Tâm An lại chuyển sự chú ý vào tin nhắn riêng này, đắn đo xem nên trả lời ra
sao. Vừa lo sợ người kia là kẻ lừa đảo, vừa sợ vụt mất cơ hội.
Đối phương rất bình tĩnh, Hứa Tâm An không trả lời thì bên đó không có động tĩnh gì.
Hứa Tâm An thẳng thắn hỏi: “Bạn biết tiệm Tìm Cái Chết là gì không?”
Một lúc lâu sau bên đó mới trả lời: “Chủ tiệm Tìm Cái Chết châm lửa Nến Hồn là có thể tiêu diệt linh hồn của thần ma, khiến họ biến mất vĩnh vễn.”
Lúc ấy tim Hứa Tâm An lỗi mất hai nhịp, suýt nữa thì hò hét hoan hô. Cô cố
kiềm chế, vô thức liếc nhìn Tất Phương. Thấy anh ta vẫn đang ngủ say,
đôi mắt nhắm nghiền, mặt hơi nghiêng, vừa bình yên vừa tuấn tú.
Hứa Tâm An thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía màn hình, sau khi lấy lại bình
tĩnh, cô gõ phím: “Tôi đang tìm kiếm Nến Hồn, bạn có thể giúp tôi
không?”
Một lúc lâu sau, bên đó mưới hồi đáp bằng một câu hỏi: “Bạn là ai?”
Hứa Tâm An chau mày, hơi do dự. Nếu nói thẳng ra mình là chủ tiệm của một
tiệm Tìm Cái Chết nào đó thì liệu có rước phiền phức về mình không? Hơn
nữa cô còn chưa biết đối phương là ai, thế nên cô lại hỏi: “Còn bạn là
ai?”
Lần này cô đợi khá lâu, cuối cùng đối phương gửi tin nhắn
đến: “Xóa topic kia đi, gọi vào số điện thoại này cho tôi”, sau dó gửi
một dãy số điện thoại.
Hứa Tâm An nhanh chóng lưu số điện thoại
vào danh bạ, lên tìm topic của mình trên diễn đàn cẩn thận xem lại lần
nữa, bên dưới không có tin tức nào hữu ích cả, cũng không nhìn thấy bình luận của người có nick “Như Hổ Phục Ma”, Hứa Tâm An bèn bấm nút xóa
topic.
Topic đã bị xóa đi, Hứa Tâm An giữ bình tĩnh nửa phút,
định gọi điện cho người kia, song suy nghĩ một lúc thì tôi lại vào diễn
đàn “Không Hề Thần Bí” tìm kiếm thông tin về nick “Như Hổ Phục Ma”, cô
thấy tài khoản đó đã đăng kí được năm năm rồi. Hứa Tâm An nhìn vào bài
viết của người đó. Đa số là trả lời bài viết của người khác, chỉ ta cách giải quyết, hoặc là vạch mặt phê phán những kẻ đăng bài lừa đảo, lập
khá ít topic, có thể thấy là một người trầm lặng, qua câu chữ và nội
dung trả lời có thể thấy người này cũng khá đáng tin.
Sau khi Hứa Tâm An xem xét xong xuôi bèn bấm gọi dãy sô điện thoại ban nãy.
Sau vài tiếng chuông chờ, người đó nhấc máy.
“Alo.” Là một người đàn ông, nghe giọng nói đoán chừng người này không lớn tuổi, nhưng cũng không còn trẻ trung.
“Tôi là Tầm Quang Lược Ảnh.” Hứa Tâm An nhỏ giọng nói ra tên nick của mình, đó là tên cô đặt bừa để đăng ký vào diễn đàn này.
“Ừm.” Đối phương đáp rồi không nói gì nữa, khá lạnh lùng, Hứa Tâm An khẽ chau màu, cũng cố ý không nói chuyện, đợi bên kia lên tiếng trước.
Qau một lúc cuối cùng đối phương cũng mở lời, anh ta hỏi: “Cô tìm Nến Hồn làm gì?”
Hứa Tâm An không đáp, chỉ nói: “Anh vẫn chưa nói anh là ai.”
Người kia bật cười: “Cô bé cũng cảnh giác nhỉ.”
Hứa Tâm An cũng hiểu phần nào, chỉ trò chuyện qua mạng người kia không biết cô là trai hay gái, già hay trẻ nên mới cố ý bảo cô gọi điện, bây giờ
nghe giọng biết cô là một con gái thì có vẻ khá yên tâm.
“Tôi là chủ tiệm Tìm Cái Chết.” Người kia đáp.
“Cửa tiệm nào?” Hứa Tâm An hỏi.
Người kia lại cười, đáp: “Nhà họ Ngô, tên tôi là Ngô Xuyên.” Anh ta dừng lại chốc lát, hỏi ngược lại, “Còn cô?”
“Họ Hứa. Hứa Tâm An.” Hứa Tâm An cũng đáp lại. Thật ra nhà họ Ngô là nhà
nào cô hoàn toàn không biết, không ngờ người kia lại nói anh ta là chủ
tiệm tiệm Tìm Cái Chết, điều này khiến cô yên tâm hơn, có chút cảm giác
an ủi khi tìm ra đồng minh, cũng khá phấn khích bởi cô lại vô tình tìm
được một tiệm tiệm Tìm Cái Chết mà Tất Phương không tìm thấy!
Cô
vừa định lên tiếng hỏi anh ta chuyện của Nến Hồn thì ngoảnh đầu lại đã
thấy Tất Phương tỉnh ngủ rồi, đang nghiêng người, gối đầu lên cánh tay
nhìn cô.
Hứa Tâm An cũng không biết tại sao cô không muốn Tất
Phương biết được việc cô đã tìm được tiệm tiệm Tìm Cái Chết, hay phải
nói là trước khi xác định rõ ràng mọi chuyện thì cô không muốn cho anh
biết, bởi vì tiệm tiệm Tìm Cái Chết và Nến Hồn liên quan mật thiết tới
cái chết của Tất Phương. Tất Phương nói anh ta rất chờ mong, cô hoàn
toàn không bận tâm tới điều ấy, tuy nhiên vào lúc này cô lại không nói
rõ được cảm xúc của mình. Tóm lại là cô vẫn chưa muốn cho anh ta biết.
“Ừm, hóa ra con cháu nhà họ Hứa. Rồi sao? Tại sao phải tìm Nến Hồn? Nến Hồn nhà cô đâu?”
Hứa Tâm An không nhìn Tất Phương nữa mà nhìn chằm chằm vào máy tính trên
bàn thu ngân, mở miệng đáp: “Chúng ta có thể gặp mặt không? Gặp mặt rồi
nói.”
“Được đó. Cô ở đâu nào?”
“Thành phố W.”
“Tôi cũng thế, thật là trùng hợp.”
“Vậy hẹn vào Chủ nhật nhé. Anh thấy sao?”
“Bây giờ tôi đang có thời gian, có thể gặp ngay được không?” Ngô Xuyên nói
tiếp: “Tôi sắp có việc bận, ngày mai phải tới nơi khác, chắc phải một
thời gian nữa mới quay về được.”
Hứa Tâm An do dự một lúc, cô
thấy mình chưa chuẩn bị gì cả. Cô dự tính nếu gặp vào Chủ nhật thì cô
còn thời gian hai ngày để tìm hiể thêm chút nữa, nhưng chuyện Ngô Xuyên
phải đi gấp khiên cô khá lúng túng. Nếu bỏ qua cơ hội này thì lần sau
không biết lúc nào mới hẹn được.
“Được rồi, bây giờ vậy. Hẹn ở đâu?”
Ngô Xuyên nói ra địa chỉ của một quán cà phê, tầm nửa tiếng nữa anh ta sẽ
tới đó, nếu đợi hai mươi phút mà Hứa Tâm An chưa đến hoặc cô không đến
một mình, anh ta sẽ bỏ đi.
“Cô cũng biết đấy, gần đây tiệm tiệm
Tìm Cái Chết không được yên bình. Tôi không biết cô là ai, đồng ý gặp cô đã là quá mạo hiểm rồi, vậy nên chuyện này cô không được nói với bất kì ai, chỉ có thể tới đó một mình.”
Anh ta nói rất có lý, bởi vì Hứa Tâm An thấy việc cô đến gặp anh ta cũng rất mạo hiểm.
“Cô mặc quần áo màu gì?” Ngô Xuyên hỏi.
“Áo khoác màu đỏ, tóc ngang vai, gọng kính màu đen.”
“Được rồi, cô cứ đến đó đi, tôi sẽ tới đánh tiếng gọi cô.” Ngô Xuyên nói xong liền cúp máy.
Đúng là quá cẩn thận, cũng không nói đặc điểm hình dáng của mình, xem ra Ngô Xuyên không định để cô tìm được anh ta trước, và nếu anh ta thấy có gì
đó bất ổn sẽ đi về ngay. Có lẽ anh ta thật sự biết được nội tình, đúng
là chủ của tiệm tiệm Tìm Cái Chết nên mới đề phòng cẩn thận như vậy.