Đọc truyện Cửa Tiệm Cổ Quái – Chương 48
Chúc Dung trừng mắt nhìn ánh nến, Hứa Tâm An thì trừng mắt nhìn nó: “Cám ơn ngươi, nếu không được ngươi chỉ dẫn, ta sẽ không biết rằng hóa ra Nến Hồn chính là ta, ta chính là Nến Hồn. Trong khi ta cẩn thận suy ngẫm, linh ấn đã được phá giải. Trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sự vật, rất nhiều thứ ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghĩ đến. Phù ấn ta vừa khắc vào lòng bàn tay chính là linh phù. Linh Phù Hồn Hỏa được Thiên Đế đưa xuống đang ở trong lòng bàn tay ta. Ta biết câu chú như thế nào, ta cũng sẽ sử dụng. Ngươi coi thường nhân tính, con người không hoàn mỹ, nhưng không phải tất cả mọi người đều sợ hy sinh, chỉ là họ muốn sự hy sinh của họ có giá trị. Ngươi sai rồi, Thiên Đế mới đúng. Ngươi xấu như vậy, còn ngu ngốc, Tất Phương nói đúng, chưa từng nhìn thấy con rồng nào xấu như thế… Ngươi nói xem, tại sao ta nói nhiều như vậy ngươi còn chưa bị tức chết?”
Mọi người: “…” Giảng giải nãy giờ là mong khiến nó tức chết sao?
Hứa Tâm An bước từng bước về phía trước, Chúc Dung lại lui về phía sau từng chút một.
Hứa Tâm An hung dữ nói: “Nến Hồn ta thật sự không muốn sử dụng, bản thân ta thì đau muốn chết, mà ngươi lại nhẹ nhàng chết đi. Ngươi mau xin lỗi ba ta, xin lỗi Tất Phương!”
Chúc Dung không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn Hứa Tâm An.
“Ngươi có vàng bạc châu báu gì đó thì mau giao ra đây!” Hứa Tâm An lại nói.
Có hàng ma sư ở phía sau “Xì” bật cười.
Chúc Dung rốt cuộc nổi giận, nó hét lớn, dồn sức thúc dục Tứ Hồn Trận một lần cuối, đồng thời há miệng muốn cắn lấy hứa Tâm An, một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
Hứa Tâm An hiên ngang đứng thẳng, không lo lắng, không sợ hãi. Cánh môi mấp máy, nhỏ giọng tụng niệm một câu chú.
“Choang” “Choang” “Choang” ba tiếng cùng vang lên, ba chiếc bình dẫn hồn đồng thời vỡ nát.
Đầu rồng khổng lồ đã đến trước mặt Hứa Tâm An, vẻ mặt nó dữ tợn, miệng há to như sắp cắn nuốt Hứa Tâm An, nhưng chỉ trong chớp mắt đầu nó đã cứng lại, “Ruỳnh” một tiếng, cả con rồng bất ngờ đổ mạnh xuống đất, làm bốc lên một đám bụi đất mù mịt.
Bụi đất tản đi, Hứa Tâm An nhàn nhạt nói: “Ta đã nói rồi, bản fake sao có thể so sánh với bản chính, Tứ Hồn Trận thiếu một góc của ngươi không thể so sánh với Nến Hồn của chủ tiệm Tìm Chết.”
Mọi người sôi nổi tiến lên xem xét.
“Nó chết rồi à?”
“Chết thật.”
“Chỉ có như thế?”
“Cảm thấy không đủ oanh liệt?”
“Hiệu ứng đúng là không được tốt lắm.”
“Cũng nên kết thúc thôi, chúng ta đánh lâu quá, tôi hơi đói bụng rồi.”
Hứa Tâm An không quan tâm tới mấy người đang ríu rít thảo luận bên kia, cô thu hồi Nến Hồn, quay người chạy tới bên cạnh Tất Phương.
“Này, yêu quái, chính anh nói anh vẫn còn muốn chết đúng không?”
Tất Phương thở dài: “Cô hung dữ như thế làm sao gả đi được?”
“Không cần anh quan tâm!” Hứa Tâm An tiếp tục hung dữ, “Nói mau, anh còn muốn chết không?”
Tất Phương im lặng một lúc rồi nói: “Cô nói đúng, những ngày gần đây cũng khá vui vẻ, đồ ăn cũng rất ngon.” Anh lại có cảm giác những ngày như vậy chưa đủ, anh muốn tiếp tục, “Thế này đi, ta tiếp tục sống. Đợi đến khi ta muốn chết, cô lại…”
Còn chưa dứt lời, Hứa Tâm An liền oa oa khóc lớn, nhào vào trong lòng Tất Phương: “Đồ vô dụng, tôi đánh chết anh.”
“Rồi, rồi, ta vô dụng.”
“Suýt nữa anh đã bị nó giết chết rồi.”
“Rồi, rồi, suýt nữa.”
Tất Phương thở dài, vỗ vai Hứa Tâm An an ủi. Ai đó giải thích cho anh ta đi, vì sao anh ta bị thương nặng nhất, suýt nữa mất mạng, mà còn phải an ủi cái người hung dữ nhất này chứ?
Ba Hứa ở một bên cũng lau nước mắt: “Tâm An, có ba ở đây.”
Ông cũng muốn hỏi, con gái không phải nên nhào vào trong lòng ba khóc sao? Người bị bắt cóc mòn mỏi chờ mong bọn họ tới cứu không phải là ông sao? Còn mấy người kia nữa, mấy cái người tự xưng là hàng ma sư kia, các người đừng có vây quanh Chúc Dung mà nghiên cứu đi nghiên cứu lại nữa, còn việc gì cần giải quyết thì giải quyết nốt đi được không?
Hai giờ sau, Hà Nghĩa cõng Cao Kiến Nghiêu, mọi người khiêng Tất Phương, cuối cùng cũng ra khỏi hang động trước khi mệt chết.
Sau khi tới rừng cây, Tất Phương vẫy vẫy tay ý bảo mọi người buông anh ta xuống: “Để ta ở lại đây là được, mọi người đi đi.”
“Sao lại thế?” Hứa Tâm An ngồi xổm trước mặt anh, “Chúng tôi không thể bỏ anh lại.”
“Đồ ngốc.” Tất Phương nói, “Ta là mộc thần, ta ở đây mới có thể hấp thụ linh khí của vạn vật, tinh hoa của nhật nguyệt, mới là tốt nhất đối với ta lúc này.”
Hứa Tâm An ngẩn người.
“Ta muốn ở đây dưỡng thương, nếu đi cùng mọi người, ta sợ ta mất vài chục năm cũng không khôi phục được.”
Long Tử Vi đi tới kéo tay Hứa Tâm An: “Ngài ấy nói đúng. Chúng ta đưa ngày ấy đi, đối với ngài ấy lại không tốt.”
Hứa Tâm An cắn cắn môi, hơi muốn khóc. Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, cô hiểu.
“Vậy… chúng tôi đi đây.”
“Ừ.” Tất Phương mỉm cười với cô.
“Anh phải bảo trọng.”
“Ừ.”
Từng người bước lên chào tạm biệt Tất Phương, Hứa Tâm An bị đẩy ra sau.
Lúc phải đi, cô lưu luyến bước từng bước. Sau đó, cô bỗng nhiên kêu lên: “Đợi đã, chúng ta anh dũng bất khuất như vậy, tạo nên lịch sử, thiên hạ vô song, chẳng lẽ lại không chụp tấm ảnh làm kỉ niệm?”
“Đúng rồi!” Mọi người đều cảm thấy không sai.
Hứa Tâm An chạy trở về, lấy điện thoại ra, chỉnh màn hình, bắt ép Tất Phương giúp mọi người chụp ảnh trong ánh mắt cực kỳ khó chịu của anh ta.
Mọi người đã chỉnh xong đội hình, ngay cả Cao Kiến Nghiêu cũng dựa vào Hà Nghĩa ở phía sau đội ngũ.
Hứa Tâm An chạy đến chính giữa đội ngũ, mọi người đồng loạt tạo dáng
Tất Phương chụp một tấm ảnh.
“Thêm một tấm.” Có người nói.
Tất Phương nhẫn nại, chụp thêm một tấm.
“Vừa rồi hình như ta cười không được đẹp, chụp lại một tấm.” Hứa Tâm An yêu cầu.
Vì thế lại một tấm.
Một tấm lại một tấm.
Đến tận khi Tất Phương mắt điếc tai ngơ giả chết nhất định không chịu chụp tiếp mọi người mới bằng lòng buông tha cho anh ta.
Lần này rời đi, Hứa Tâm An lại lưu luyến bước từng bước. Tất Phương cảnh giác nhìn cô, sợ cô lại trở về yêu cầu gì đó.
Nhưng lần này cô thật sự đi rồi, Tất Phương lại có cảm giác hơi mất mát.
Đi mãi đi mãi, mọi người đã mệt gần chết, có ai đó đề nghị hay là sử dụng vũ thảm. Hứa Tâm An lấy linh vũ ra, làm chỉ quyết, niệm chú, một tấm thảm lông vũ rất lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người hoan hô nhảy lên, Hà Nghĩa cũng đỡ sư phụ lên.
Vũ Thảm thuận lợi cất cánh, nhưng mới bay được một đoạn, trên không trung đã truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
“Cứu mạng aaa!”
“Mau khống chế!”
“Tâm An, Tâm An!”
“Ta đang cố gắng, đang cố gắng!”
Vũ thảm mạnh mẽ lên xuống như tàu lượn siêu tốc, mọi người thảm thiết thét chói tai, rốt cuộc trong một đợt thét chói tai nào đó, vũ thảm xóc nảy hạ xuống mặt đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi là người mới. Tôi không có kính, không nhìn rõ đường.” Hứa Tâm An vội vàng xin lỗi.
“Không trách cô!” Hoàng Thiên Hạo thở phì phò, tim vẫn đập liên hồi, “Vừa rồi là tên lười biếng nào đề nghị ngồi vũ thảm, đứng ra phía trước, tôi đảm bảo sẽ đánh chết anh!”
“…” Đương nhiên là không có ai thừa nhận.
Hứa Tâm An bật cười, mọi người cũng bật cười.
Bỗng nhiên một người kêu to: “Mẹ ơi, vừa rồi chúng ta chỉ mải chụp ảnh với nhau, quên không chụp ảnh với đại thần Tất Phương rồi.”
Mọi người: “…”
Đúng rồi, tại sao lại rớt mất đại thần, rơi rớt ai cũng không nên rơi rớt đại thần chứ.
“Sao không nhắc sớm, giờ mới nói thì có tác dụng gì!” Người nhắc nhở kia lập tức bị quần ẩu.
Hứa Tâm An thật muốn khóc, ngao ngao ngao ngao ngao, tại sao lại rớt mất Tất Phương, cô cũng chưa từng chụp ảnh chung với Tất Phương.
Một đám người cãi cọ ầm ĩ tiếp tục đi về phía trước.
Cao Kiến Nghiêu ở trong tiếng cười đùa nhớ tới Đổng Khê, nhớ tới Trần Bách Xuyên ông từng rất yêu thích. Ông dặn dò Hà Nghĩa khi trở về nhớ cho người tới đưa thi cốt họ ra ngoài.
Sau đêm ấy, giới hàng ma bắt đầu lưu truyền vài câu châm ngôn:
Dã tâm trí mạng, tham lam hẳn phải chết.
Dũng khí mới là pháp khí mạnh nhất.
Chính nghĩa phải có thiện lương mới là chính nghĩa chân chính.
Sau đó, đệ tử ngõ Lục Ấm tới hang động trên núi Tây Dung.
Lại sau đó, Cao Kiến Nghiêu triệu hồi những đệ tử đang ở bên ngoài, cử hành tang lễ cho Đổng Khê. Đổng Khê không có thi cốt, trong hũ tro cốt của cô đặt Mê Ảnh kính.
Thi thể của Trần Bách Xuyên được hoả táng, tro cốt đưa về thành phố S, giao cho Vinh lão gia tử.
Vốn Cao Kiến Nghiêu muốn hợp táng cho hai người, nhưng sau khi hỏi thăm những gì Hứa Tâm An nhìn thấy trong lúc kia, biết được Trần Bách Xuyên đẩy Đổng Khê ra, Cao Kiến Nghiêu lập tức vứt bỏ ý niệm này.
(Thitthit: Chính bản thân mình cũng không rõ, nếu bản thân là Đổng Khê, mình có muốn được hợp táng cùng với Trần Bách Xuyên không. Dù tác giả miêu tả về tình cảm của hai người họ không nhiều, nhưng mình cảm nhận được hai người yêu nhau rất nhiều. Dù Trần Bách Xuyên có làm sai, đẩy Đổng Khê ra, nhưng đoạn Trần Bách Xuyên hối hận, đờ đẫn sau khi làm thế cũng khiến mình rất đau lòng. Rốt cuộc mình cũng không phải cô ấy, mình không thể biết được cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào.)
Sau trận chiến ấy, trong nhà Hứa Tâm An trở nên náo nhiệt hơn. Ba ngày hai bữa mọi người lại tới nhà Hứa Tâm An liên hoan, cùng nhau nói chuyện phiếm, kể đủ loại chuyện xưa, còn cùng nhau khen tay nghề của ba Hứa.
Hứa Tâm An nói hay là không mở tiệm nến nữa, chuyển qua mở nhà hàng, đặt tên là “Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái”, sau đó rất nhiều hàng ma sư sẽ đến ăn cơm, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Các hàng ma sư nghe xong đều trừng mắt nhìn cô. Hứa Tâm An sờ mũi: “Được rồi, không mở nhà hàng, tiếp tục bán nến.”
Chỉ là, bán nến sẽ khiến cô nhớ tới Tất Phương. Lúc cô trông cửa hàng, chỉ cần chuông cửa vang lên, cô liền mong chờ người bước vào là Tất Phương.
Cô thường xuyên nhớ đến lần đầu tiên Tất Phương tới, anh nói: “Ta là Tất Phương.”
Cô nhớ anh, nhưng anh không nói khi nào mới dưỡng thương xong, cũng không nói dưỡng thương xong có trở về hay không.
Mọi người nói chuyện phiếm với cô cũng thường xuyên nhắc lại chuyện Tất Phương đi tìm cửa tiệm Tìm Chết.
Mọi người cùng ngồi đàm luận: Nhân sinh không có kết quả, nhân sinh chính là quá trình. Quá trình này muốn trải qua như thế nào?
Có người nói phải cố gắng, có người nói phải thiện lương, hứa Tâm An suy nghĩ rồi nói: “Phải thỏa mãn.”
Cô cảm thấy cô đã có thể hoàn toàn lý giải Tất Phương.
Anh không yếu đuối, anh liều mạng bảo vệ bọn họ. Anh cũng không tiêu cực, anh mỗi ngày đều rất vui vẻ. Anh chỉ là đã thỏa mãn, sinh mệnh vô tận, anh cảm thấy quá trình của anh trải qua như vậy là đủ rồi.
Giống như tâm trạng của Đổng Khê khi đó.
Hứa Tâm An cố gắng không sử dụng linh vũ liên lạc với Tất Phương. Cô sợ quấy rầy việc dưỡng thương của anh, lại sợ anh hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Cô cũng không biết cô muốn tìm anh làm gì, cho nên cô không tìm.
Cô không biết anh còn ở trong núi không, cũng không biết thương thế của anh tốt hơn chưa.
Một ngày nào đó của năm tháng sau, Hứa Tâm An đang ngồi trông của hàng một mình, nghe thấy “Leng keng” một tiếng, cô ngẩng đầu lên nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Sau đó, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Vóc dáng cao ráo, mái tóc màu đỏ nâu, sống mũi cao thẳng, anh lười biếng mỉm cười, vô cùng đẹp trai.
“Haiz, cho hỏi đây có phải là cửa tiệm Tìm Chết không?”
Tim Hứa Tâm An đập loạn, nhưng cô vẫn làm bộ làm tịch mà chỉ sang một tấm bảng ở bên cạnh, cô vẫn luôn giữ lại tấm bảng này.
“Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái.”
Tất Phương lười nhác mà ngả lên quầy thu ngân: “Ta không phải yêu quái, ta là thần.”
Hứa Tâm An rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, cười được một lúc lại xụ mặt: “Không được làm nũng, mấy vạn tuổi rồi.”
“Lần này ta mới xuất thế hơn tám trăm năm, trước đó có thể không tính.”
“Vậy cũng hơn tám trăm tuổi rồi.”
“Buổi tối làm móng giò hầm được không?”
“Không thích.”
“Sườn xào chua ngọt?”
“Không thích.”
“Gà cung bảo?”
“Không thích.”
Đang cãi nhau thật vui vẻ, cửa lại mở ra, một cô gái yểu điệu xinh đẹp đi vào, trông có vẻ yếu đuối.
“Hồ tinh.” Tất Phương nhỏ giọng nói với Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An vội kéo mắt kính xuống, vẫn nhìn thấy rõ ràng, lại đẩy kính lên, ừ, đúng là yêu quái.
“Cho hỏi đây có phải là cửa tiệm Tìm Chết không?” Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
Tất Phương “khụ khụ” hai tiếng, không nói gì, chỉ chỉ tấm bảng ở bên cạnh “Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái”.
Cô gái xụ mặt.
Hứa Tâm An quay đầu nhìn máy tính, tỏ vẻ rất bận rộn, giả vờ không để ý. Đùa chắc, cửa tiệm nhà cô chỉ bán nến, pháp thuật của cô không tốt, Nến Hồn cũng chưa từng xuất hiện lại, cô không có hứng thú mở thêm dịch vụ mới.
Tất Phương cũng mặc kệ hồ tinh kia, đi đến phía sau quầy thu ngân kiếm đồ ăn vặt, anh ta vừa mới trở về, thương thế còn chưa khỏi hoàn toàn, không muốn làm việc. Không đúng, mặc kệ anh ta trở về lúc nào, có bị thương hay không, anh ta đều không muốn làm việc.
Hồ tinh đợi nửa ngày không thấy quan tâm, giẫn dỗi dậm chân một cái rồi bỏ đi.
Tất Phương rất vui vẻ, vòng tay qua cổ Hứa Tâm An, đưa một miếng khoai tây chiên đến trước miệng cô.
“Cô còn chưa chào mừng ta trở về.”
“Ai thèm quan tâm anh!” Hứa Tâm An nói, ăn xong miếng khoai tây chiên liền cùng Tất Phương tố khổ, “Tôi nói cho anh biết, những ngày này tôi rất khổ sở. Ngày nào bọn họ cũng tới bắt tôi luyện công. Nhưng tôi vốn không có thiên phú, học rất chậm.”
Tất Phương gật đầu: “Cô thể hiện rất rõ ràng, là do bọn họ không cảm nhận được.”
“Còn nữa, Hà thúc đã gần năm mươi, vẫn còn độc thân. Chú ấy từ trước tới giờ vẫn luôn đi theo Cao Lão tiên sinh làm việc, không nghĩ tới lập gia đình. Tôi cảm thấy, bác tôi thật sự rất phù hợp. Bác cũng hơn bốn mươi, vẫn luôn vì sự nghiệp hàng yêu phục ma mà không kết hôn, hơn nữa cả hai đều là người trong giới hàng ma, có đề tài chung, có thể ở bên nhau. Nhưng mà tôi cảm thấy dường như ba tôi cũng rất thích bác, không biết có phải là có ý với bác hay không. Bọn họ không còn trẻ, phương thức biểu đạt cũng khác. Anh bảo tôi nên tác hợp cho đôi nào mới tốt?”
Tất Phương không trả lời, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô. Hứa Tâm An tựa như hiểu ra cái gì, cô suy nghĩ nửa ngày, chậm chạp xoay người, phát hiện ba người trong câu chuyện vừa rồi đều đang đứng phía sau, nhìn dáng vẻ kia chắc là lại tới bắt cô đi luyện công.
Lúc này, sắc mặt cả ba người đều không tốt lắm, vi diệu đến mức khó có thể hình dung.
Hứa Tâm An cũng cảm thấy cô không thể ứng phó với tình hình này, suy nghĩ nửa ngày không ra biện pháp, cô dứt khoát ôm trán: “Ai da, đau đầu quá.” Sau đó “té xỉu” lên người Tất Phương.
Ba vị trưởng bối đều trừng mắt nhìn cô. Lại còn giả bộ, đau đầu té xỉu không ngã xuống đất mà còn ngã vào chỗ êm?
Tất Phương nhìn Hứa Tâm An, lại nhìn ba người Hứa Đức An, bình tĩnh nói: “Thật ngại quá, các ngươi không nhìn lầm, cô ấy giả bộ.”
Tất Phương đẩy Hứa Tâm An ra, Hứa Tâm An ngã đau, “Á” một tiếng nhảy dựng lên.
“Anh dám đẩy ngã tôi?!” Cô nhìn trái nhìn phải, rồi chạy sang nhặt lên cây chổi đánh tới Tất Phương.
Tất Phương quay đầu chạy.
Hứa Tâm An kêu to: “Đánh chết tên phản đồ nhà anh!” Đuổi theo Tất Phương chạy đi.
Một hơi đuổi giết nửa con phố, chạy đến khúc quanh, hai người cùng nhau dừng lại, cùng nhau xoay người thăm dò.
“Không đuổi theo.” Tất Phương nói.
“May mà anh phản ứng nhanh.” Hứa Tâm An nói, “Nhưng mà ngã hơi đau, lần sau nhẹ một chút.”
“Nhẹ một chút sẽ không giống.”
“Tôi cũng phản ứng rất nhanh, mau khen tôi thông minh đi.”
“Sao phải khen cô?”
“Tôi đưa anh đi ăn thử một tiệm mới mở, đồ ăn rất ngon.”
“Cô thật thông minh.”
“Đi.”
Cầm cây chổi, tay nắm tay, hai người vô cùng vui vẻ đi kiếm đồ ăn.
“Tất Phương, tôi rất vui vì anh trở về.”
“Ta cũng vậy.”
【 Toàn văn hoàn 】
——————————————————————————————————-
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Cho dù phải mất một thời gian rất dài (chắc phải tới 4 tháng mất) mình mới hoàn thành được bộ này, nhưng các bạn vẫn không rời bỏ mình mà đi.
Truyện đã được chị tác giả đăng hoàn thiện (đến chương 69) trên Tấn Giang vào 14/08/2016, đến hiện tại chưa thấy có thêm phiên ngoại. Giữa năm ngoái chị cũng có ý tưởng cho bộ truyện mới, “这个客人有古怪” (tạm dịch là Vị khách cổ quái) với nam chính là Giao Long, nhưng chị chưa viết được chữ nào đâu… nên là mọi người đành đợi tiếp vậy, hi vọng trong truyện chị sẽ nhắc tới Tất Phương và Tâm An cho chúng ta thỏa nỗi nhớ mong.
Trân trọng cám ơn mọi người một lần nữa!