Đọc truyện Cửa Tiệm Cổ Quái – Chương 3
Oa! Cửa tiệm nho nhỏ nhà mình bỗng trở nên quý giá vậy sao?
Hứa Tâm An đang đắn đo về chuyện này. Cha cô nói đúng là có tiệm Tìm Cái Chết, Tất Phương cũng nói hai cửa tiệm tìm Cái Chết đều xảy ra chuyện, bị hủy diệt hết rồi. Điều đó chứng tỏ gì? Định chuyển từ tình tiết ma quái huyễn tưởng sang suy luận trinh thám đấy à?
“Anh là Tất Phương thật à?” Hứa Tâm An vẫn còn đang nghi ngờ. Cô cho rằng đây là phản ứng của một người bình thường, mà trùng hợp thay cô là một vô cùng bình thường trong số những người bình thường.
Câu trả lời của Tất Phương là: Đưa mắt về giá hàng bên trái, hàng nến trên đó đồng loạt bùng cháy.
Hứa Tâm An kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó lập tức hoàn hồn: “Những cây nến đó đều để bán đấy.”
Tất Phương tỏ vẻ khinh thường: Đúng là con buôn chi li keo kiệt.
Hàng nến đó lập tức tắt ngóm.
Hứa Tâm An tròn mắt nhìn hàng nến rồi lại quay đầu nhìn Tất Phương, bắt anh ta đền tiền có được không nhỉ? Tất Phương nhìn cô, thản nhiên tỏ vẻ mình không làm gì sai, quyết không chịu đền tiền.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta cả buổi, nghiêm túc hỏi: “Hai cửa tiệm đó ra sao rồi? Mới xảy ra chuyện hay sao?” Tiền nến là chuyện nhỏ, tính mạng mới quan trọng.
“Là chuyện xảy ra gần đây. Một tiệm bị cháy, cả nhà ba người chết trong biển lửa, tiệm cháy sạch không còn gì cả. Tiệm còn lại thì chủ tiệm qua đời vì tai nạn giao thông, cửa tiệm bị cháu trai của ông ấy bán đi. Bây giờ đổi thành siêu thị mini, nến cũng không còn nữa.” Tất Phương im lặng một thoáng rồi nói tiếp: “Tôi luôn đến chậm một bước.”
Không ngờ lại trùng hợp như vậy? Quả là đáng nghi, nên Tất Phương mới quay về đây hỏi cha cô có làm sao không. Hứa Tâm An cau mày, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này
“Chỉ còn ba tiệm Tìm Cái Chết thôi sao? Còn những tiệm khác, anh điều tra chưa?”
“Tôi chỉ biết ba tiệm này còn tồn tại, năm đó tôi có gửi Linh Phù Hồn Hỏa đến mười nhà, nhưng lâu quá rồi nên tôi không nhớ được hết, giờ tôi chỉ còn nhớ năm nhà, trong đó có hai nhà đã dẹp tiệm từ lâu. Khi tiệm Tìm Cái Chết không do người thừa kế sứ mệnh làm chủ, tiệm đó sẽ nhanh chóng đóng cửa, tránh trường hợp người kế nhiệm khiến Nến Hồn rơi vào tay người xấu hoặc bị lợi dụng làm chuyện xấu. Một khi mất đi linh ấn bảo vệ của người thừa kế sứ mệnh, Nến Hồn không còn tác dụng, cửa tiệm đó cũng không kinh doanh được nữa.”
Oa, nói như thể thật sự có chuyện ấy vậy.
Hứa Tâm An nhìn lại tiệm nến nhỏ bé của mình, cửa tiệm này thần bí đến thế cơ à?
“Vậy tiệm Tìm Cái Chết được duy trì là nhờ vào người kế thừa sứ mệnh hay Nến Hồn? Người kế thừa sứ mệnh không còn, Nến Hồn cũng mất tác dụng, tiệm không thể cầm cự nổi. Nếu chỉ mất Nến Hồn thì sao? Mất ở đâu không rõ chỉ cần biết là đã mất, thì người kế thừa sứ mệnh có thể sống không? Tiệm vẫn được duy trì chứ?”
Tất Phương chau mày: “Cô đang đùa giỡn, khiêu khích hay chọc cười tôi thế?”
Hứa Tâm An bĩu môi bực bội nói: “Vị thần này, con người là loại động vật có lý trí lại có logic, tôi đang bàn bạc với anh về tính logic của sự việc.”
“Sự thật này, logic này có thể giải quyết mối nguy hiểm đe dọa cửa tiệm nhà cô không?”
“Bởi vì tiệm nhà tôi không có Nến Hồn.” Hứa Tâm An nói: “Tôi hỏi cha tôi rồi, ông ấy nói không thấy Nến Hồn nào cả. Nhà tôi cũng không có ai biết thu phục yêu ma, từ lâu đã không còn là gia tộc hàng ma nữa rồi. Nên tiệm nhà tôi không thể gọi là tiệm Tìm Cái Chết, cũng không thể nào dùng Nến Hồn phục vụ cho thần tiên, ma quái nữa. Tôi nghĩ những thần tiên, yêu quái khác nhận được thông tin này, thì tiệm nhà tôi sẽ không gặp nguy hiểm.”
Tất Phương hừ lạnh: “Ngây thơ. Cô có hiểu thế nào là ‘phòng ngừa vạn nhất’ không? Giờ cô nói không có thì không có sao? Cô nói không phải tiệm Tìm Cái Chết thì nó không phải à? Tiệm của cô vẫn kinh doanh rất tốt, Nến Hồn và người thừa kế sứ mệnh nhất định vẫn còn. Sớm muộn gì tên hung thủ đó cũng tìm đến thôi.”
Dám khẳng định chắc chắn như vậy? Hứa Tâm An thầm than, nên mới nói đổi thành tiệm cà phê sách thì tốt biết mấy. Bây giờ đổi không biết có kịp không nhỉ? Cô nghĩ một lúc lại hỏi: “Anh nói năm đó anh gửi Linh Phù Hồn Hỏa, tức là Linh Phù Hồn Hỏa do anh đưa đến tay từng tiệm Tìm Cái Chết? Chuyện đó từ bao giờ thế?”
“Chắc khoảng hai ngàn năm trước. Sau khi trải qua những năm tháng ẩn cư rồi lại nhập thế thì tôi đã ngủ rất lâu, không nhớ rõ nữa. Chuyện này quan trọng sao?”
Hứa Tâm An nhún vai: “Tôi chỉ tò mò chút thôi.”
Tất Phương lại chau mày lần nữa: “Giờ cô có thể bớt tò mò đi không?” Anh gõ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Mau gọi điện cho chủ tiệm, nói ông ta nhanh chóng trở về, để tránh chết ở ngoài cũng không biết nguyên do.”
“Không liên lạc được, chỉ gửi được email thôi, sau đó đợi ông ấy gọi lại.”
Tất Phương: “…”
“Thật mà, không lừa anh đâu.” Hứa Tâm An nhìn vẻ mặt của Tất Phương là biết anh ta không tin, cô cũng đành chịu.
“Bao lâu thì ông ấy liên lạc với cô một lần?”
“Khoảng nửa tháng tới hai mươi ngày, cũng không chắc nữa, nhưng hôm qua ông ấy mới gọi điện thoại cho tôi” Nên chắc cũng phải một thời gian nữa cha cô mới lại gọi về.
Tất Phương: “…”
“Thật mà, không lừa anh đâu.”
Tất Phương chau mày, sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta nhìn lướt qua cửa tiệm rồi hỏi: “Ông ấy đi hơn hai tháng rồi à?”
“Cũng khoảng nửa năm rồi.” Hứa Tâm An thật thà trả lời.
Tất Phương ngạc nhiên: “Nửa năm rồi mà tiệm này vẫn chưa đóng cửa?”
“Này, anh đừng trù ẻo tiệm nhà tôi như thế chứ.”
Tất Phương đánh giá Hứa Tâm An một hồi: “Chủ tiệm không ở đây những nửa năm rồi, vậy mà cửa tiệm vẫn chưa đóng cửa, không lẽ cô cũng là người thừa kế sứ mệnh?” Nhưng trông chẳng giống chút nào, cặp kính dày cộp mới nhìn sơ qua đã biết là bị cận thị rất nặng, không có khí chất, cũng không giống người biết võ, trên người cũng không có linh khí, chẳng có đặc điểm nào của một pháp sư hàng ma cả.
Hứa Tâm An bĩu môi: “Tôi không biết người thừa kế sứ mệnh là gì hết, nhưng tôi là người thừa kế hợp pháp đấy.”
Tất Phương lại đánh giá cô lần nữa: “Chủ tiệm có quan hệ gì với cô.”
“Ông ấy là cha tôi.”
Thì ra là vậy, vậy xem ra rất có khả năng. Tất Phương lại đánh giá Hứa Tâm An lần nữa. Hóa ra tư chất của chủ tiệm Tìm Cái Chết thời nay là như này, thả nào các tiệm Tìm Cái Chết lần lượt suy tàn hết. Anh nói: “Đây là tiệm Tìm Cái Chết cuối cùng mà tôi biết. Cô liên lạc với chủ tiệm, nói ông ấy mau chóng trở về, tôi đợi ông ấy ở đây.”
“Đợi đã, dù bây giờ tôi thông báo cho cha, thì cũng không phải ra bắt taxi là về đây ngay được.”
“Ừ.” Tất Phương gật đầu: “Vậy nói ông ấy ngồi máy bay đi.”
Hứa Tâm An sầm mặt, thần linh à, anh thấy mình hài hước lắm sao?
“Phải nhanh lên.” Khuôn mặt Tất Phương nghiêm túc hẳn: “Tôi không mong tiệm này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Khi nghe xong câu nói đó, Hứa Tâm An thấy trong lòng bất an. Ý của anh ta là có thế lực đen tối bí ẩn nào đó đang ra tay với các tiệm Tìm Cái Chết sao? Kẻ đó muốn tiêu diệt tất cả các tiệm Tìm Cái Chết ư?
“Có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng phải đợi đến khi tôi chết êm đẹp cái đã.” Tất Phương bổ sung thêm câu này.
Hứa Tâm An quả thực không biết đáp ra sao cho phải.
“Được rồi, cô mau thông báo cho cha mình, nói ông ấy nhanh trở về đi, trên đường cẩn thận. Tôi đi nghỉ ngơi một lát.” Nói xong anh ta liền quay người bước đi.
“Này, đợi đã. Lúc tôi muốn tìm anh thì liên lạc thế nào?” Hứa Tâm An nghĩ, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, có thể hỏi vị Điểu tinh này, hoặc nhờ anh ta giúp đỡ đôi chút. Bây giờ tình thế rất hỗn loạn, cô hoàn toàn mơ hồ, muốn hỏi rất nhiều nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Tất Phương nghe thấy câu hỏi của cô, chỉ xua tay rồi mở cửa đi mất.
Hứa Tâm An thiểu não, xua tay là có ý gì? Tức là lúc anh ta muốn gặp cô sẽ tự lộ diện ư? Phải nói cho rõ ràng chứ!!!
Tuy thoạt nhìn Tất Phương đi khá thong thả ung dung, song chỉ trong thoáng chốc anh ta đã mở cửa biến mất rồi.
Hứa Tâm An đuổi theo tới cửa thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu.
Cô quay trở lại trong tiệm, ngẫm lại mọi chuyện rồi vội gửi mail cho cha. Tất Phương lại đến rồi, còn đem theo tin tức những tiệm Tìm Cái Chết khác biến mất một cách kì lạ. Dù là trùng hợp hay không, cô cũng phải nhanh chóng cảnh báo cha mình, nhắc ông gọi điện thoại cho cô gấp rồi lập tức trở về nhà.
Cả buổi chiều vẫn không có tin tức hay cuộc gọi nào, cũng không có mail phản hồi, song tiệm vẫn kinh doanh vô cùng tốt. Hứa Tâm An vừa bận rộn tiếp đón khách, vừa phải gói hàng cho khách đặt trên mạng, bận tối mắt tối mũi. Nhưng cô vẫn tranh thủ thời gian rỗi lên mạng tìm thử tin tức, không ngờ những chuyện đó là đó thật.
Có một tin nói là một tiệm kinh doanh nến và quan tài ở thành phố C bị hở khí gas dẫn đến cháy nổ, gây ra một trận hỏa hoạn rất lớn. Đốt sạch sẽ cửa tiệm phía trước lẫn căn nhà đang ở, cả nhà ba người đều gặp nạn. Còn một tin thì không xuất hiện trên tin xã hội, vì là người lớn tuổi gặp tại nạn giao thông nên không thu hút người đọc, nhưng Hứa Tâm An nhanh nhạy, tìm kiếm thông tin ở mục các cửa hàng nến cần chuyển nhượng, đúng là kiếm được một cửa tiệm như thế ở thành phố D, tin này có từ bảy mươi lăm ngày trước. Hứa Tâm An gọi điện thoại tới đó hỏi thăm, giả vờ như muốn mua lại cửa tiệm đó, đối phương trả lời đã bán rồi, cô lại hỏi có muốn bán lại nến trong tiệm không, cô có thể mua lại, đối phương đáp là chủ tiệm mới đã chuyển tiệm đó thành siêu thị mini, nến đã thanh lý xong xuôi từ lâu rồi.
Hứa Tâm An cúp máy, trong lòng thấy bất an, cô vội vàng gửi tiếp một email nữa cho cha Hứa, kể hết những chuyện cô vừa điều tra được, đúng là sự thật, nhắc ông phải lưu ý chuyện này, mau gọi điện thoại về nhà, cẩn thận đề cao cảnh giác.
Thoắt cái đã tới buổi tối, Hứa Tâm An quyết định không mở cửa bán hàng nữa. Cô phải tới kho hàng tìm xem có loại nến nào được gói bọc một cách đặc biệt không, nếu đúng là có người nhắm vào tiệm Tìm Cái Chết, vậy chắc chắn kẻ đó muốn đoạt lấy “Nến Hồn”.
Chỗ Hứa Tâm An sống ngay tầng trên của tiệm Quang Minh, cầu thang lên xuống ở phía sau cửa tiệm. Một căn nhà nhỏ hai tầng, phía trên để ở, phía dưới mở cửa hàng. Phía sau nhà là khu vườn lớn trồng hoa cỏ cây cối, dưới mặt đất là một nhà kho ngầm, trong kho không chỉ có các loại đồ dùng, mà còn có nhiều sách đồ cổ, án thờ bài vị, gia phả gia quy, đồ quý báu của nhà họ Hứa. Từ nhỏ Hứa Tâm An đã theo ông nội và cha lau chùi dọn dẹp, song từ trước đến nay không hề biết những đồ vật này lại có giá trị như thế.
Nhà họ Hứa đã từng sửa chữa rất nhiều lần, cũng từng chuyển từ nơi này sang nơi khác, nhưng chưa bao giờ dọn khỏi con đường Phỉ Thúy này, Hứa Tâm An thầm nghĩ bây giờ thì mình đã hiểu được nguyên nhân rồi.
Hứa Tâm An khóa cửa cẩn thận, vừa đi vừa gọi điện cho cô bạn thân Cầu Tái Ngọc đang làm việc tại cục cảnh sát.
Cầu Tái Ngọc và Hứa Tâm An là hàng xóm từ lúc còn bé, cũng là bạn học hồi còn mẫu giáo, thân đến không thể thân hơn. Sau đó nhà họ Cầu dọn tới khu khác, Cầu Tái Ngọc cũng đến nơi khác học, dù hai nhà cách nhau rất xa nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc, chia sẻ mọi chuyện với nhau.
Sau khi Cầu Tái Ngọc học xong thì vào Cục cảnh sát làm cảnh sát quản lý hộ tịch, thường xuyên đến tiệm của Hứa Tâm An chơi, tình cảm vẫn luôn được duy trì. Cầu Tái Ngọc còn rất hâm mộ cha Hứa, từ nhỏ đã thân thiết với ông, thích nghe ông kể về những truyền thuyết kiì bí của gia tộc, về thần linh, về ma quỷ. Một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau nói mãi không ngừng, còn thân thiết hơn cả đứa con gái ruột là Hứa Tâm An.
Nên khi gặp phải chuyện kì lạ này, Hứa Tâm An chỉ có thể tâm sự với Cầu Tái Ngọc.
“Tiểu Ngọc, tớ kể cậu nghe, có một tên yêu quái đến tiệm của tớ… Không không, là yêu quái thật, tớ đã kiểm chứng rồi.” Hứa Tâm An vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa: “Thì là cái tên lần trước mà tớ kể đó, có thể là tên thần kinh cũng có thể là tên mạo nhận Điểu tinh, hôm nay anh ta lại đến. Đúng, đúng, chính là tên đó. Thì ra anh ta đúng là yêu … …” Chữ cuối cùng nghẹn trong họng của Hứa Tâm An, khiến cô thiếu chút nữa là bị sặc, hồi lâu mới thốt ra được từ “quái”.
Cô thấy tên yêu quái đó, đang ung dung tự tại ngay trong nhà cô.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?” Cầu Tái Ngọc nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Hứa Tâm An.
“Không chỉ trong tiệm, trong nhà cũng có.” Hứa Tâm An đáp. Lúc nãy Tất Phương nhất định đã nghe thấy mấy câu ‘tên thần kinh’ – ‘lại đến tiệm’ – ‘đúng thật là yêu quái’ rồi nên lúc này anh ta mới nhìn cô với vẻ bất mãn như thế.
Bất mãn? Lúc nào đến lượt anh ta bất mãn? Anh ta xâm nhập gia cư bất hợp pháp, ý đồ trộm cắp. Cô mới là người phải bất mãn đây này!
“Cái gì, yêu quái vào nhà rồi sao?” Cầu Tái Ngọc khá lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Anh ta đang làm gì?” Giọng nói của Cầu Tái Ngọc càng nhỏ hơn nữa, nhưng Hứa Tâm An không kêu cứu, cũng không bỏ chạy, chắc tình hình cũng không tệ lắm đâu nhỉ?
“Anh ta đang dựa vào tủ lạnh nhà tớ uống sữa chua, theo tớ thấy thì có lẽ anh ta đã ăn luôn móng giò trong nồi của tớ, còn cả hai trái táo nữa.” Cái nồi để trên bàn trống trơn rồi, lõi táo vứt trên bàn ăn, trái một cái phải một cái, vậy mà anh ta không hề có ý muốn nhận lỗi, lắc cái vỏ hộp sữa chua trống rỗng, rồi vứt lên bàn ăn.
Đúng là quá đáng hết sức!
“Á, là một tên yêu quái tham ăn sao?” Cầu Tái Ngọc quên khống chế giọng nói.
Hứa Tâm An nhìn chằm chằm vào thủ phạm, thủ phạm cũng quay ra nhìn cô với vẻ uể oải biếng nhác.
Hứa Tâm An tiếp tục nói điện thoại: “Tiểu Ngọc à, cậu nói xem, tình huống như thế này thì người làm bạn như tớ nên hét với cậu là: ‘Mặc kệ tớ, cậu mau trốn thật xa đi” hay là nên kêu lớn lên ‘Cứu tớ với, tớ cần cậu’ thì tốt hơn hả?
Cừu Tái Ngọc mau chóng đáp lại: “Vậy thì phải xem tướng mạo của yêu quái trước đã.”
“Được rồi.” Hứa Tâm An cũng nhanh chóng trả lời, “Vậy cậu đến đi, tớ cần cậu.”