Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 12


Đọc truyện Cửa Tiệm Cổ Quái – Chương 12

Hứa Tâm An bỗng run lên cầm cập, tim đập lỗi nửa nhịp.

Cô bị trúng tà hay gặp ma?

Không không, phải phân tích từ góc độ khoa học, nhất định cốc nước vửa rồi có vấn đề, cô bị bỏ thuốc rồi, lúc này cô đang gặp ảo giác. Hứa Tâm An lại véo mình thật mạnh, vẫn thấy rất đau. Cô thoáng nhìn di động, vẫn không có sóng. Nhưng cô muốn thử gọi về điện thoại trong cửa hàng xem sao –
Không gọi được, đúng là không có sóng điện thoại.

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Hứa Tâm An hít sâu, mò tới bên góc tường tìm vị trí
cánh cửa. Thị giác dễ đánh lừa người ta, vậy còn xúc giác thì sao? Cô từ từ nhắm mắt lại tiếp tục mò mẫm, bức tường hơi lạnh, không có cảm giác
bất thường. Cô chưa tìm thấy cánh cửa, xung quanh chỉ có tường.

Hứa Tâm An không khỏi hoảng hốt, ảo giác này quá chân thật. Cô mở mắt nhìn
thử, vị trí này lẽ ra phải có một cánh cửa mới phải, cô lại sờ thêm lần
nữa, không nhận ra cảm giác của gỗ, cô bèn đá mạnh thêm cái nữa, không
phải âm thanh của gỗ, mà dội lại một tiếng “ầm”, là tiếng của tường
xi-măng.

Hứa Tâm An rất muốn chửi thề, thật muốn đánh Ngô Xuyên một trận, đúng là đồ xấu xa, khốn nạn, lừa đảo!

Thôi được rồi, tức giận một chút cũng tốt, sẽ tiếp thêm dung khí cho bản
thân. Hứa Tâm An đeo túi quay đầu nhìn về cửa phòng, bốn bề đều là
tường, không có cửa sổ cũng chẳng có cửa chính, không gian như thế khiến tim cô đập nhanh hơn nữa. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lại nhắm mắt
rồi mở mắt. Mẹ kiếp, lần này cô bật ra tiếng chửi thề, vẫn không có cửa
sổ và cánh cửa nào hết.

Hứa Tâm An đứng như trời trồng cả buổi,
chợt nhớ nên nhìn lại thời gian bèn lấy điện thoại ra xem, con số hiện
thị trên màn hình khiến cô hoài nghi, thời gian không trôi sao? Thời
gian không đúng lắm. Cô lại đứng yên một lúc rồi xem đồng hồ, quả nhiên
không thay đổi gì cả.

“Ngô Xuyên, anh ra đây.” Hứa Tâm An hét lớn, nhưng không ai trả lời.

“Anh muốn gì, chúng ta có thể bàn bạc lại, từ từ nói. Đâu cần phải phiền phức thế này, tôi là người rất dễ thương lượng.”

Vẫn không có ai đáp lại cô.

Hứa Tâm An đứng lặng rất lâu, tới nỗi chân tê cứng, cô cũng không rõ do áp
lực tinh thần hay bởi thời gian trôi qua quá lâu. tóm lại cô thấy cứ
đứng ngẩn ra thế này cũng không phải cách hay. Dù thế nào cô cũng phải
tự cứu lấy mình, rồi kiểu gì cũng tìm ra cách phá giải thôi.

Hứa
Tâm An dựa vào tường đi được mấy bước, cẩn thận quan sát khắp nơi, sau
khi đi được một đoạn cô phát hiện khoảng cách giữa cô và bức tường phía
dưới không hề thay đổi. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, bức tường phía sau cũng
không có gì khác. Lúc nãy cách cô vài bước, bây giờ khoảng cách vẫn như
thế, rõ ràng cô đã đi được một đoạn rồi.

Tim Hứa Tâm An đập nhanh hơn, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng bình tĩnh lại, đứng yên không đi tiếp nữa.


Bình tình, phải bình tĩnh, phải suy nghĩ ở một góc độ khác. Được rồi, theo
cách nghĩ của pháp sư hàng ma thì nơi này biến thành như vậy là do có
người thi triển pháp thuật – là Ngô Xuyên. Nhưng sao anh ta lại làm như
thế? Thăm dò cô? Đâu cần làm vậy, cô đã kể đầu đuôi mọi chuyện cho anh
ta nghe rồi, hơn nữa anh ta cũng biết, tuy cô là người thừa kế tiệm Tìm
Cái Chết song cô không hề biết pháp thuật. Hay là anh ta tưởng cô đang
nói dối, muốn thử cô?

“Ngô Xuyên!” Hứa Tâm An lại hét lên: “Tôi
không lừa anh, những gì tôi nói đều là sự thật.” Cô đợi một lúc vẫn
không có người trả lời, cảnh vậy xung quanh cũng không hề thay đổi.

Nếu không phải anh ta muốn thử cô thì chắc chắn là anh ta muốn đối đầu với cô, nhưng tại sao? Hứa Tâm An hoang mang.

Cô biết mình rất ngu ngốc, sao lại đi tin tưởng một người xa lạ quen biết
qua mạng. Song anh ta biết tiệm Tìm Cái Chết, biết cả Nến Hồn, hơn nữa
anh ta nói chuyện nghe rất đáng tin, thoạt nhìn không có vấn đề gì cả,
với lại những nơi anh ta hẹn cô đều là chỗ công cộng, thế nên cô mới
tin.

Thêm nữa, nếu anh ta muốn ám hại cô thì tại sao chỉ nhốt cô
vào ảo cảnh mà không ra tay. Ở đây chỉ có cô và anh ta, nếu anh ta muốn
giết thì chắc chắn cô không phải đối thủ của anh ta. Ừm, có điều cô sẽ
phản kháng, liều mạng với anh ta. Hay là anh ta không muốn mạo hiểm,
không muốn cảnh sát tìm được bất kỳ manh mối nào.

Khoan đã, những chủ tiệm Tìm Cái Chết đều chết một cách rất bí ẩn.

Cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, có lẽ tình cảnh của những chủ
tiệm cũng giống cô bây giờ, bọn họ đều chết bởi pháp luật, nên mới không có dấu vết bị giết hại, khiến cảnh sát nhận định là tai nạn.

Nhưng tại sao anh ta lại muốn giết cô, vì cô là chủ của tiệm Tìm Cái Chết
chăng? Muốn cướp Nến Hồn? Tuy nhiên cô không có Nến Hồn, chẳng phải cô
đã nói rồi sao? Ừm, cô thật là khờ, lại kể hết mọi chuyện cho anh ta
biết.

Có lẽ anh ta là hung thủ, anh ta đối phó cô vì muốn giết
người diệt khẩu. Vì cô muốn truy tìm nguyên nhân diệt vong của hai cửa
tiệm kia, anh ta lo sợ chân tướng sự việc sẽ bị phanh phui. Đầu óc của
Hứa Tâm An lúc này vô cùng hỗn loạn, cô đột nhiên nhớ đến giả thiết mà
cô và Ngô Xuyên đã nhắc tới trên đường. Pháp sư nào cướp được Nến Hồn sẽ là người đứng đầu trong giới ma pháp. Như vậy Ngô Xuyên thực sự tìm chủ tiệm Tìm Cái Chết, trong tay anh ta có Nến Hồn, anh ta là pháp sư hàng
ma, sau đó anh ta tiêu diệt hết các tiệm Tìm Cái Chết khác. Vậy chỉ còn
lại Nến Hồn của anh ta, chỉ anh ta mới có thể đốt cháy Nến Hồn. Chỉ anh
ta mới có thể giết chết thần ma mà thôi.

Như vậy, Ngô Xuyên sẽ trở thành đứng đầu giới hàng ma.

Hứa Tâm An thực sự hối hận, tại sao cô lại không nói chuyện này với Tất
Phương, không dẫn Tất Phương đi cùng. À, cũng không đúng, Ngô Xuyên đã
nói nếu cô dẫn thêm người tới thì anh sẽ không ra gặp cô, ngẫm lại mọi

chuyện đúng là đã được sắp xếp một cách tỉ mỉ.

Nhất định phải gặp mặt ngay lập tức – Khiến cô không xác minh và chuẩn bị.

Chỉ được đến một mình – Để đảm bảo chỉ cần đối phó với một mình cô. Thử
năng lực linh hồn của cô – Xác nhận cô chính là chủ tiệm Tìm Cái Chết.

Tới chỗ anh ta để nói chuyện – Dù trước đó có cho người khác biết chỗ cô
hẹn anh ở đâu thì cũng không ai biết được tung tích của cô. Bây giờ cô
vô cùng nghi ngờ cốc nước mà anh ta một mực bắt cô uống, đó chẳng phải
là thứ tăng cường pháp lực gì mà ngược lại chính là thứ kiềm chế pháp
lực, để bảo đảm rằng không có thể phản kháng. Cô có nên cười chế giễu
anh ta vài tiếng không? Anh ta là vậy thật vô ích, anh ta sẽ chẳng được
như ý đây! Bởi cô đâu biết pháp thuật cũng chẳng có chút pháp lực nào
cả. Mà thôi đi, tự an ủi kiểu này thật vô vị, Hứa Tầm An thật sự thấy
mình ngu ngốc hết thuốc chữa, sao lại ngốc đến thế cơ chứ. Cô chẳng
những kể hết mọi chuyện với Ngô Xuyên, còn răm rắp nghe theo lời anh ta, thế nên anh ta mới có thể dễ dàng đắc thú với cô như vậy. Nhưng cách
thức hành động của anh ta cũng thật kỳ quái. Hứa Tầm An ngồi xuống đất,
cô đứng mệt quá, phải nghỉ ngơi một chút.

Chết rồi có phải bị lây bệnh lười của ai đó không nhỉ? Điều này không quan trọng, quan trọng là giới hàng ma thường giết người bằng cách dọa dẫm nạn nhân sao? Căn
phòng chống không, đúng là “ Sợ chết khiếp “. Đúng là đồ điên, có loại
người vừa xem phim kinh dị vừa ăn bỏng ngô đó, cô giỏi thì dùng cách nào lợi hại hơn đi. Hứa Tầm An ôm gối thêm nửa tiếng thì không thể giả vờ
gan lì thêm được nữa. Giờ cô mới hiểu được cảm giác buồn chán không
thiết sống của Tất Phương, chợt thông oan với anh ta.

Không biết
anh ta có trông tiệm cẩn thận không? Nhưng cô không biết cô đi đâu, gọi
điện cho cô cũng không được thì anh ta có lo lắng không? Chắc là anh ta
sẽ sốt ruột thôi vì đâu còn ai nấu cơm cho anh ta ăn. Cô sắp chết rồi mà ngay cả di ngôn cũng chưa kịp viết để lại nữa, cha cô trở về thấy cửa
tiệm bị yêu quái chiếm mất, có lầm tưởng Tất Phương giết hại cô không?
Mong là Tất Phương kiên nhẫn giải thích với cha cô, đừng bất lịch sự như đối xử với cô vậy. Không có cô nấu cơm, tối nay anh sẽ ăn gì? Thôi mặc
kệ, yêu quái cũng chả sao. Trong tủ lạnh còn táo mà anh ta thích ăn, ăn
hai quả táo chắc sẽ nhịn được một lúc. Nếu cô vẫn chưa trở về liệu anh
ta có ra ngoài tìm cô không nhỉ? Không biết lúc anh ra ngoài tìm cô có
còn sống không nữa. Nếu cô chết rồi vậy ấn tượng cuối cùng mà anh ta nhớ đến đó là việc cô tự dưng mất tích và không làm cơm cho anh ta ăn. Thật là mất mặt quá. Chí ít thì cô cũng nên để hình tượng rực rỡ vĩ đại, là
cô đã anh dũng chiến đấu với người xấu đến giây phút cuối cùng mới được
chứ. Có điều căn phòng vắng tanh này chẳng lấy nào ra người xấu để chiến đấu nữa!!! Hứa Tầm An thở vãn than dài, cô thực sự rất nhớ Tất Phương,
nếu bây giờ anh ta ở đây thì tốt biết bao, nhất định anh sẽ có cách cứu
cô…

“Cô đang lẩm bẩm gì nãy giờ thế?”

Tất Phương?

Hứa Tâm An lập tức ngẩng đầu, hình như cô nghe được tiếng của Tất Phương.


Cô nhìn quanh quẩn khắp nơi, không thấy bóng dáng của ai hết, chỉ có căn
phòng vắng lặng trống không. Không đúng, chẳng thể gọi là căn phòng được nữa vì không cửa chính cũng chẳng cửa sổ, bốn bề đều là tường kín bưng.

“Cô đang ở đâu?”

Lại là âm thanh của Tất Phương

Hứa Tâm An đứng dậy,“Tất Phương!” Cô lớn tiếng gọi to.

“Cô học được cách cảm ứng bằng suy nghĩ rồi sao? Không ngờ cô có thể nói
chuyện bằng suy nghĩ với tôi.” Lại là Tất Phương, anh ta đang hỏi cô.

Cảm ứng bằng suy nghĩ là gì vậy? Cô hoàn toàn không biết.

“Tất Phương! Cứu mạng!” Hứa Tâm An lớn tiếng gọi.

“Cô vẫn chưa vận dụng thành thạo, tôi không nghe không rõ gì cả. Cô học lên pháp thuật sao? Ngốc chết đi được, cô cầu xin thì tôi cũng dạy mà.
Không đúng, tôi chẳng biết dạy thế nào nữa, tôi là thần còn cô là người, pháp thuật của chúng ta không giống nhau. Dù biết pháp thuật cũng chưa
chắc đã làm được.”

Không cằn nhằn sẽ chết sao! Nói chuyện chính được không! Hứa Tâm An rất muốn hét lên.

“Ủa, câu này tôi nghe thấy, tôi hay cô là người cằn nhằn chứ, cô cứ nói liên tục mà tôi lại nghe không rõ, phiền chết đi được.”

Đợi đã! Câu lúc nãy cô vẫn chưa nói ra, làm sao anh ta nghe rõ được. anh ta bảo nghe cô nói liên tục, chính là chuyện cô cứ nghĩ mãi về anh ta. Cô
bị nhốt rồi, cô nhớ anh ta, cô muốn anh ta đến cứu mình, nên anh ta cảm
ứng được, có phải không nhỉ?

“Tất Phương, Tất Phương, Tất Phương, cứu tôi với! Mau đến cứu tôi!”

Hứa tam an tập trung tinh thần, cố gắng lặp lại câu đó trong đầu nhiều lần, sau đó cô dừng lại, chờ đợi phản ứng của Tất Phương.

Yên lặng hai giây.

Âm thanh của Tất Phương lại vang lên lần nữa, vô cùng nghiêm túc: “Cô đang ở đâu?”

Anh ta nghe thấy rồi!

Hứa Tâm An mừng rỡ vô cùng, tập trung tinh thần nói thầm: “Tầng hai mươi,
cao ốc Kim Mộc, tầng hai mươi hai, tòa cao ốc Kim Mộc.”

Cô đọc
một lèo mấy lượt, thấy hối hận sao lúc ngồi trên xe không chú ý đây là
đường gì hay phòng bao nhiêu. Cô chỉ biết đây là cao ốc Kim Mộc tầng thứ hai mươi hai. Tất Phương có lẽ không ngốc, chắc sẽ tìm ra chỗ này? Có
thể tra được tòa cao ốc này ở đâu chứ nhỉ?

Một lúc sau, cô nghe thấy Tất Phương trả lời: “Tôi tới rồi.”

Hứa Tâm An ngạc nhiên, nhanh vậy sao! Làm yêu quái, không, làm thần tiên thật tuyệt, có thể dịch chuyển tức thời.

Nhưng câu tiếp theo của Tất Phương là: “Cao ốc Kim Mộc chỉ có hai mươi mốt tầng.”

“Sao có thể thế được.” Hứa Tâm An hét lớn, “Tôi ở trong đây, tầng hai mươi
hai cao ốc Kim Mộc, không thể nhầm được. Tôi không biết số phòng thôi.”

“Tôi cũng ở đây, cao ốc Kim Mộc chỉ có hai mươi mốt tầng.”

“Anh tìm nhầm chỗ rồi, chữ “Kim” trong vàng bạc, chữ “Mộc” trong cây gỗ.”


“Đúng vậy, chính là chỗ này.”

Hứa Tâm An ngây ra, “Anh vào thang máy, bấm tầng hai mươi hai…”

“Chỉ có hai mươi mốt tầng mà thôi, tôi đang ở sân thượng, chỗ này từng bố
trí kết giới, có dấu vết của pháp thuật. Nếu cô thấy mình lên tầng hai
mươi hai thì nhất định là ảo giác, người đó đã giăng kết giới ảo giác để lừa cô.”

“Vậy anh vào đây được không? Có thể đưa tôi ra ngoài không?”

“Nhưng cô không có ở đây.”

“Chẳng phải lúc nãy anh nói phát hiện ra kết giới rồi sao? Kết giới ảo giác
trên sân thượng, tôi đang ở đây, pháp thuật biến nơi đây thành tầng hai
mươi hai.”

“Không, cô không còn ở đó nữa. Người đó đã giăng kết
giới ảo giác ở đây nhưng đã phá bỏ rồi dùng kết giới không gian di
chuyển cô đến nơi khác.”

Hứa Tâm An ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì hết.

“Có phải sau khi vào trong cô đi đi lại lại xung quanh không?”

“Dĩ nhiên, vào một căn phòng lạ thì ai chẳng đi khắp nơi quan sát. Tôi còn uống một cốc nước.”

“Mặc kệ cốc nước đó đi. Cô đi đi lại lại như vậy chắc là đã đi sang một kết
giới khác, sau đó bị di chuyển tới nơi khác, không còn ở đây nữa.”

“Vậy tôi đang ở đâu?”

“Tôi không biết.”

Hứa Tâm An sắp phát khóc: “Tất Phương, cứu tôi với, tôi sợ.” Trước khi Tất
Phương xuất hiện, thật sự cô không nghĩ đến chuyện sẽ khóc, song bây giờ nghe được giọng nói của anh ta, cô thấy có hy vọng, dù là có mong manh, bỗng dưng cô lại muốn khóc.

“Cô ngốc quá.” Giọng điệu Tất Phương không còn mang vẻ trêu chọc nữa, ngược lại như một tiếng than thở rất
dịu dàng. Hứa Tâm An chớp mắt, nước mắt rơi không ngừng.

“Cô thử mô tả cảnh tượng xung quanh đi.”

“Không có gì hết, bốn phía đều là tường.”

“Cô đang khóc sao?” Giọng Tất Phương dường như đang kinh ngạc.

“Ừ!” Tôi khóc đó, thế nào hả? Cô gặp nạn rồi muốn khóc một chút thì đã làm
sao, “Tất Phương, tôi vẫn sống đúng không? Hay là tôi đã chết rồi, giờ
chỉ là một linh hồn nên mới cảm ứng suy nghĩ được với anh.” Cô phát hiện mình càng lúc càng thuần thục hơn rồi, có thể nói chuyện bình thường
với Tất Phương, không phải cố gắng như lúc nãy.

“Sống hay chết mà cô cũng không phân biệt được sao?” Bản thân Tất Phương cũng không biết
vì sao đột nhiên anh ta có thể nói chuyện bằng suy nghĩ với cô như thế
này, cơ mà ngay cả việc mình sống hay chết mà cô gái này cũng không
biết, cứ ở đó lảm nhảm mãi, đúng là chọc tức anh ta mà.

“Bây giờ
tôi không biết gì cả…” Hứa Tâm An đột nhiên dừng lại, sau đó cô hét lên: “Tất Phương, có rắn, có rắn, có rất nhiều rắn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.