Đọc truyện Của Ta Suất Lão Công – Chương 23
Đấy, tự dưng nại mất một khúc vô duyên, đi tìm 1 mớ bản QT về đều mất như nhau ¯_¯
————————-
“Tại Trung, đây không phải là lời thật lòng của em! Là bởi vì em đang rất tức giận, đúng không?” Duẫn Hạo siết chặt vòng tay, khóa Tại Trung vào trong ngực.
Tại Trung ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Duẫn Hạo, nhưng hoàn toàn phí công.
“Duẫn Hạo, tôi có thể chịu được sự lạnh lùng của anh, nhưng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận sự phản bội, nhất là sau khi anh cho tôi nhiều lời thề non hẹn biển như vậy!”
“Tại Trung, nghe anh giải thích, anh là nhất thời hồ đồ ghen tuông nên mới có thể làm ra cái loại chuyện vô liêm sỉ như thế, nhưng trái tim anh chưa từng phản bội em, tin anh đi!”
“Vì cái gì lại hồ đồ ghen tuông?” Tại Trung nghe ra vấn đề mấu chốt.
“Bởi vì anh thấy em và Thẩm Xương Mân ôm hôn, nên anh cực kỳ tức giận mới có thể làm như vậy.”
“Cái gì? Anh không chỉ làm sai mà còn nghĩ oan cho tôi?”Tại Trung càng thêm tức giận, hung hăng cào vào lưng Duẫn Hạo.
“Tại Trung, em đã nói không phải thì anh tin em.”
“Trên thực tế anh căn bản không tin tôi, đúng là bởi vì không tin tưởng nên anh mới có thể đi tìm người khác, dùng phương thức tàn nhẫn đến vậy mà trả thù tôi.” Tại Trung nói dứt lời, nước mắt tựa như những hạt trân châu rơi xuống.
“Bảo bối, anh sai rồi, sai rất nghiêm trọng, xin em cho anh một cơ hội cuối cùng!” Chỉ có đối mặt với người mình yêu, Duẫn Hạo mới có thể dùng ngữ khí van xin như vậy, chỉ cần được Tại Trung tha thứ, dù bắt hắn ăn nói khép nép hơn nữa hắn cũng nguyện ý làm.
“Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, tôi sẽ không bao giờ để bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của anh lừa nữa. Anh đi mà nói với người phụ nữ kia đi!”
“Không có ai khác, chỉ có mình em.” Duẫn Hạo thoáng buông ra, cầm tay Tại Trung, đem nó đặt ở trên ngực mình, thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào Tại Trung đang hai mắt đẫm lệ. “Tại Trung, nơi này chỉ có mình em!”
“Tôi không tin.” Tại Trung quay đầu đi, không nhìn ánh mắt thâm tình kia, chỉ sợ mình lại yếu lòng, rồi lại bị nam nhân này lừa gạt.
Duẫn Hạo cường thế xoay Tại Trung lại, ép buộc cậu nhìn thẳng vào mình:“Tại Trung, em vì cái gì không dám nhìn anh?”
“Tôi không có.” Nói nói như vậy, nhưng động tác thì lại ngược lại, Tại Trung lại muốn quay đầu đi.
Duẫn Hạo lập tức giữ chặt đầu cậu, đem môi mình dán vào đôi môi của Tại Trung, xúc cảm mềm mại ngọt ngào khiến cho hắn không ngừng cắn cắn đôi cánh hoa mềm mại.
“Ngô ngô ngô… Ừ…”.
Tiếp theo Duẫn Hạo tách hàm răng của Tại Trung, dùng đầu lưỡi quấn quanh đùa nghịch đầu lưỡi của cậu, Duẫn Hạo mang theo một tia điên cuồng khát khao chiếm lấy vị ngọt của Tại Trung. Tại Trung không ngừng vặn vẹo thân hình, muốn tách khỏi cái hôn nồng nhiệt này, đổi lấy chính là nụ hôn càng sâu càng bức thiết.
Rốt cục cái hôn dài cũng kết thúc, Tại Trung tựa vào trước ngực Duẫn Hạo thở phì phò.
Duẫn Hạo dùng hai tay gắt gao ôm lấy Tại Trung, đem đầu chôn ở trên vai cậu: “Bảo bối, anh có thể cảm giác được em yêu anh.”
“Tôi… tôi không có.”
“Em gạt anh, nếu không vì cái gì mà lại do dự trả lời như vậy?”
“Tôi…”.
“Nếu em không yêu anh, em sẽ không thương tâm đến thế, đúng không?” Ngữ khí Duẫn Hạo trở nên ôn nhu.
“Ô ô ô!” Nhưng ai biết ôn nhu của Duẫn Hạo ngược lại lại khiến làm cho Tại Trung òa khóc.
Duẫn Hạo vô cùng sợ hãi: “Vợ yêu, sao lại khóc? Anh nói sai cái gì sao? Em biết không, mỗi lần nhìn thấy em khóc, trái tim của anh liền vô cùng đau đớn.”
Tại Trung hít hít cái mũi, nói: “Anh chỉ mới có vậy mà đã đau lòng, còn tôi thì sao, chính mắt thấy anh thân thiết với một người phụ nữ, trái tim của tôi như ngừng đập. Lúc ấy, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của tôi đều sụp đổ.”
“Vợ yêu, anh thật sự biết sai rồi, một lần nữa trở lại bên anh, được không?”
“Không được!”
“Bảo bối vợ yêu, em rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh chứ?” Dù cho Tại Trung vẫn cự tuyệt, nhưng Duẫn Hạo dường như đã thấy được một tia hy vọng.
“Bất kể chuyện gì tôi cũng không tha thứ cho anh.”
“Vợ yêu, nếu em không tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ tiều tụy đến chết, ngay cả Hữu Thiên cũng nói anh đã gầy đi vòng lớn đó.”
Tại Trung rốt cục cũng liếc nhìn Duẫn Hạo, mới qua có hai ngày, Duẫn Hạo đã gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn gầy gầy xương xương nay càng thêm hóp lại. Tại Trung lắc lắc đầu: Tại sao mình còn vì tên đàn ông xấu xa này mà đau lòng chứ, , hắn xứng đáng bị như vậy.
Thấy phản ứng đáng yêu của Tại Trung, khóe miệng của Duẫn Hạo gợi lên một chút mỉm cười: “Vợ yêu, về nhà với anh đi, em mất tích này hai ngày, Tùng nhi không ăn không uống, còn tiếp tục như vậy không thể được nha?”
‘Tùng nhi? Sao mình lại quên mất Tùng nhi chứ? Nó có phải cũng gầy đi vòng lớn như Duẫn Hạo không?’
“Vợ yêu, em không thể cứ ở lại đây quấy rầy Hi Triệt bọn họ được nha, chúng ta về nhà đi, ân?”
“Không về!” Tại Trung kéo chăn trùm lên, cuộn mình lại.
“Vợ yêu, cẩn thận làm mình ngộp thở bây giờ, nhanh chui ra.” Duẫn Hạo kéo kéo chăn, không dám dùng sức.
“Không được, không được, chính là không được.” Giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra.
Duẫn Hạo thở dài một hơi, nhẹ nhàng lẫn cứng rắn hắn đều thử qua hết, hiện tại nên làm sao bây giờ đây?
Cứ ở đây cù cưa, không bằng “hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng”, Duẫn Hạo một phen giật chăn ra, đem Tại Trung còn chưa kịp phản ứng nhấc bổng lên.
“Nha! Anh làm gì vậy hả, Trịnh Duẫn Hạo.”
“Ôm vợ về nhà!”
“Không muốn! Anh mau thả tôi xuống ngay.” Tại Trung dung hai tay hai chân đánh loạn đá loạn.
“Ngoan ngoãn đừng lộn xộn, nếu không em mà rớt xuống là anh không chịu trách nhiệm đâu à nha.” Duẫn Hạo tà tà cười, nói xong liền ôm Tại Trung rời khỏi phòng.
“Anh mau thả tôi xuống! Thả tôi xuống.” Tại Trung la hét.
“Bảo bối, cưng nặng hơn rồi nha. Bất quá, anh thích, cưng đúng là nên mập thêm một chút.”
Khi Duẫn Hạo ôm Tại Trung đang la hét ầm ĩ xuống lầu, Hi Triệt và Hàn Canh đang ngồi trên sô pha thì thầm nói chuyện, Hi Triệt trêu tức: “Hắc hắc, xem ra sự tình đã được anh thu xếp ổn ha, Duẫn Hạo.”
“Đúng vậy, Hi Triệt. Tại Trung mấy ngày nay đã làm phiền cậu, bây giờ tôi mang em ấy về .” Duẫn Hạo nghiêm trang đáp.
“Anh Hi Triệt, em không đồng ý với hắn. Duẫn Hạo thúi, mau thả tôi xuống, tôi không về với anh đâu.”
Duẫn Hạo không để ý tới Tại Trung, tiếp tục nói: “Hi triệt, thật sự là quấy rầy cậu, cám ơn cậu mấy ngày nay đã chiếu cố vợ yêu của tôi, ngày khác tôi sẽ tới cám ơn sau!”
“Nhanh mang người về đi, đừng có ở trong nhà người ta mà cãi nhau.” Hi Triệt mất kiên nhẫn khoát tay, làm ra tư thế đuổi người.
“Anh Hi Triệt, anh đã nói là em có thể thoải mái ở lại đây mà.” Tại Trung bất mãn chu chu miệng, anh Hi Triệt sao lại có thể lật lọng.
“Này nga, nếu mà cho mày thoải mái ở lại đây thì tao lại không thể thoải mái được, tên đàn ông của mày nhất định mỗi ngày sẽ chạy đến đây quậy, cho nên anh mày đành phải xin lỗi mày thôi.”
Tại Trung ai oán trừng mắt nhìn Hi Triệt cười đến giảo hoạt, cùng với Hàn Canh ở một bên làm ra bộ dáng không liên quan tới mình, cậu rốt cục hiểu được mình bị bán đứng.
“Hừ! Vậy tôi về nhà của mình.”
“Vợ ngoan à, nhà của anh chính là nhà của cưng, bây giờ chúng ta sẽ về ha.”
“Không tiễn nha, bye bye!” Hi Triệt hướng hai người phất phất tay, lập tức đem cửa đóng sập lại.
“Hi Triệt, như vậy được không, Tại Trung không phải cam tâm tình nguyện quay về với Duẫn Hạo mà.”
“Anh thì biết cái gì? Tại Trung chẳng qua là con nít đang giận lẫy thôi, anh không thấy sau khi thằng kia đến, sắc mặt của nó liền hồng hào lên sao?” Hi Triệt không biết, kỳ thật mặt Tại Trung là bị cái hôn kia khiến cho nghẹn hồng.
Hàn Canh sờ sờ cằm: “Có đạo lý!”.
Lúc này trên xe Duẫn Hạo.
“Trịnh Duẫn Hạo, anh dừng xe, nếu không tôi sẽ nhảy khỏi xe .” Từ lúc bị Duẫn Hạo vác lên xe trở về, Tại Trungc vẫn không chịu yên tĩnh một chút.
“Vợ yêu à, đừng có quậy nữa mà, trong lúc anh đang lái xe mà cưng làm cho anh phân tâm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nga.”
Câu uy hiếp này quả nhiên hữu hiệu, Tại Trung nghe lời lập tức câm miệng.
Duẫn Hạo nhìn nhìn Tại Trung ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, tâm tình tốt hơn. Đối vớt hắn mà nói, bất kể là hắn dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đem Tại Trung mang về nhà chính là đại thành công!
Trở lại căn nhà quen thuộc, Tại Trung đang muốn mở cửa xuống xe, lại bị Duẫn Hạo ôm láy bế lên.“Anh mau thả tôi xuống, tôi tự đi được.”
“Không cần, anh sợ anh buông lỏng tay, em sẽ lại biến mất.”
Duẫn Hạo một đường ôm Tại Trung trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng mà đặt cậu lên trên giường. “Vợ yêu, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nga, nếu không sẽ chiếu theo Trịnh thị gia pháp xử phạt.”
“Anh .. anh đi ra ngoài. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Được được được! Anh đi ra ngoài, nhưng cưng phải đáp ứng anh không thể nhân cơ hội này bỏ trốn.”
“Tôi đáp ứng anh là được.” Tại Trung thấp giọng nói một câu.
Đợi Duẫn Hạo ra khỏi phòng, Tại Trung nhìn chung quanh căn phòng quen thuộc: Tại sao mình lại nhớ nơi này đến vậy? Có nên tha thứ cho anh ta hay không—tên nam nhân bá đạo xấu xa này!