Đọc truyện Của Ta Suất Lão Công – Chương 19
Hix, ko com thì cũng đành chịu đi, nhưng xao 1 ngày trung bình có hơn 400 lượt view truyện lày mà chỉ có 4 cái like với vote là xao TToTT, ta mần dở đến thế xao, ta nản quá à T.T
—————————–
Từ sau khi tham gia bữa tiệc của Xương Mân trở về, Tại Trung liền cảm thấy Duẫn Hạo dường như đã thay đổi tính cách hoàn toàn, trở nên rất lạnh lùng, loại lạnh lùng này cùng không để ý đến mình khiến cho Tại Trung sợ hãi, nó khiến cho cậu cảm thấy đã trở lại cuộc hôn nhân trước kia. Chỉ cần nghĩ đến đó, toàn thân Tại Trung đều phát run.
Tối nay, Duẫn Hạo lại không về nhà, Tại Trung cuộn mình ngồi ở trên giường, thì thào tự hỏi: “Có phải mình đã làm sai cái gì không? Hay là Duẫn Hạo đã không còn thương mình nữa?” Tại Trung vùi đầu vào gối, thương tâm khóc.
Bên kia.
“Trịnh tổng, ngài có thể quang lâm đến câu lạc bộ đêm của chúng tôi thật sự là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”Quản lí tại câu lạc bộ cúi đầu khom lưng trước Duẫn Hạo.
“Gọi hai người đẹp nhất của các người đến uống với tôi và bạn tôi.” Duẫn Hạo phân phó .
“Vâng vâng vâng, Trịnh tổng, mời sang bên này, chúng tôi đã vì ngài mà chuẩn bị căn phòng sang trọng nhất xa hoa nhất.”
Hữu Thiên đứng bên kéo kéo áo Duẫn Hạo, nhỏ giọng nói: “Duẫn Hạo, khỏi cần kêu tiếp viên đi, hai chúng ta uống chút rượu là được rồi.”
“Cậu không cần thì, tôi đây tả ủng hữu ôm.” Nói xong Duẫn Hạo liền đi vào phòng.
“Ê!” Hữu Thiên ở phía sau hô, “Trịnh Duẫn Hạo, anh uống lộn thuốc rồi hả?”
Trong phòng.
“Duẫn Hạo, sao anh không về nhà với vợ, anh yên tâm để bảo bối xinh đẹp của mình ở nhà sao?”
Duẫn Hạo không trả lời, liên tiếp uống rượu giải sầu.
“Đừng nói là anh cãi nhau với Tại Trung, cho nên mới tìm tôi uống rượu đi.” Hữu Thiên biết nhất định là đã xảy ra chuyện, cho nên hôm nay Duẫn Hạo mới có thể biểu hiện quỷ dị như vậy.
“Bọn tôi không cãi nhau, cậu đừng đoán mò, hôm nay tôi tìm cậu là muốn cậu cùng tôi uống rượu, không phải đến để nói chuyện về cậu ta.”
‘Còn nói không cãi nhau, nếu không mặt của anh sao lại thối thành như vậy?’ Hữu Thiên ở trong lòng thầm nói.
“Không nói nữa không nói nữa, chúng ta uống rượu.” Hữu Thiên thức thời đổi đề tài.
Lúc này, hai cô gái cho rằng trang điểm xinh đẹp, nùng trang diễm mạt(aka đánh phấn như trát bả, dùng cái chày gõ cái cách, gỡ hai bên hai miếng), Hữu Thiên vừa thấy, thiếu chút nữa phun hết rượu ra: hai người này chính là đầu bài của câu lạc bộ đêm? Hữu Thiên vụng trộm làm vẻ nôn mửa.
“Miêu Miêu, Lệ Lệ, hảo hảo bồi Trịnh tổng và Phác tiên sinh.” Quản lý câu lạc bộ đêm dặn hai người.
Quản lí đi rồi, hai cô gái hướng tới mục tiêu của mình đi đến.
“Trịnh tổng, em tên là Miêu Miêu, anh thật đẹp trai nha, em mời anh uống một ly.”
Duẫn Hạo cùng cô nàng tên Miêu Miêu uống một ly, cô nàng này bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước lấy bộ ngực giống hai trái bóng rổ cọ cọ vào ngực Duẫn Hạo, hắn cũng không tránh cô ta.
“Anh cũng rất đẹp trai nha, em là Lệ Lệ, em ngồi với anh nha.”
Hữu Thiên ở trong lòng mặc niệm: Là tự cô ta đưa lên cửa, không liên quan đến ta à nha. Vì thế, Hữu Thiên lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng, nói: “Mỹ nữ ngồi với anh, là vinh hạnh của anh a.”.
“Trịnh tổng, sao anh cứ uống rượu mà không then để ý đến người ta vậy.” Miêu Miêu làm nũng nói.
“Ha ha, Trịnh tổng của chúng ta thẹn thùng nha.” Hữu Thiên một bên hưởng thụ hoa quả được Lệ Lệ đút, một bên trêu chọc Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo trừng mắt nhìn Hữu Thiên một cái, cầm lấy ly rượu quay sang Miêu Miêu dính ở trên người hắn nói:“Đừng để ý đến hắn ta, chúng ta cụng ly.”
Miêu Miêu mừng rỡ như điên, vội vàng cầm lấy ly rượu chạm cốc với hắn.
Duẫn Hạo và Hữu Thiên chơi đến nửa đêm mới chuẩn bị rời đi, hai cô nàng kia còn luyến tiếc không buông, dùng thanh âm làm bộ nũng nịu nói: “Trịnh tổng, anh phải đi rồi sao? Chúng ta sao không tiến thêm một bước trao đổi tình cảm chứ?”
“Lần sau đi, lần sau anh lại đến tìm em.”
“Một lời đã định nga.”.
“Vậy còn anh, Trịnh tổng người ta đã hứa sẽ tìm đến Miêu Miêu, anh cũng đừng quên Lệ Lệ nga.”
“Hắc hắc, không thành vấn đề, chúng ta lần sau gặp lại.”
Rốt cục cũng đem hai cô nàng kia đuổi đi, Duẫn Hạo và Hữu Thiên rời khỏi câu lạc bộ đêm.
“Duẫn Hạo, tốt nhất anh nên đem quần áo vứt đi, anh cũng ngửi thấy mà, trên người chúng ta đều là mùi nước hoa nồng nặc, cẩn thận coi chừng về nhà bị vợ anh phát hiện.”
Duẫn Hạo lái xe, mặt không chút thay đổi nói: “Bị phát hiện thì thế nào?”
“Cái gì thế nào? Anh không sợ Tại Trung ghen sao?”
“Không phải cậu nói muốn làm cho cậu ta ghen, để xem thử rốt cuộc cậu ta có yêu tôi hay không sao? Ngày mai cậu gọi Tại Trung đến, chúng ta thử xem mưu kế của cậu có thể thành công không.”
“Không phải anh nói phương pháp này không tốt sao? Sao vậy, lại đột nhiên nghĩ thông suốt?”
“Trong tình yêu phải cần một chút kích thích, cậu nói xem?”
Hữu Thiên nghĩ nghĩ, rốt cục nói: “Vậy được rồi, ngày mai tôi phụ trách mang Tại Trung đến.”
Ngày hôm sau, Duẫn Hạo lại là sáng sớm liền ra ngoài, Tại Trung sau khi rời giường, bắt đầu thu dọn phòng.“Bộ đồ này chắc là đồ Duẫn Hạo thay ra đi.” Tại Trung cầm lên ngửi ngửi, nhất thời một mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, khiến cho Tại Trung muốn nôn,“Duẫn Hạo không sử dụng mùi nước hoa này, tại sao trên y phục của anh ấy lại có mùi này chứ? Chẳng lẽ anh ấy thật sự đã có người khác sao?” Tại Trung nghĩ đến hành động quái dị mấy ngày qua của Duẫn Hạo, càng khẳng định ý nghĩ này là đúng, trong lòng cậu nhói đau.
Đúng lúc này, di động của Tại Trung vang lên: “Hữu Thiên sao lại gọi điện thoại cho mình?” Tại Trung buồn bực.
“Alô, Hữu Thiên, anh hẹn tôi ra ngoài? Có việc sao?”
“Nga! Được rồi, vậy gặp lại sau.”
Buổi chiều, xe của Hữu Thiên đúng giờ đứng ở trước cửa nhà Tại Trung.
“Tại Trung, mau lên xe đi.” Nhìn thấy Tại Trung đi ra, Hữu Thiên vẫy tay.
Ngồi xuống ghế phụ, Tại Trung tò mò hỏi: “Hữu Thiên, sao tự nhiên hẹn tôi đi hát karaoke vậy? Đã gọi Tuấn Tú chưa?”
“Tuấn Tú hôm nay có việc, cho nên tôi không gọi cậu ấy. Bất quá, trừ hai chúng ta ra, còn có một người nga.”
“Ai a?”.
“Bí mật!”
Tới KTV, Tại Trung và Hữu Thiên được nhân viên phục vụ dẫn đến một căn phòng, trong giây phút cửa mở ra, Tại Trung và Hữu Thiên đều giống như bị hóa thạch, không thể nhúc nhích.
Chỉ thấy trên sô pha, Duẫn Hạo đem cô gái tên Miêu Miêu ngày hôm qua mới quen ở câu lạc bộ đêm đặt ở dưới thân, dùng miệng cọ xát bộ ngực của cô ta khiến cho cô ta không ngừng rên rỉ. Duẫn Hạo liếc mắt nhìn hai người đang đứng ngoài cửa, lại tiếp tục thân thiết cùng cô gái kia.
Hữu Thiên phản ứng trước, nhìn nhìn Tại Trung đứng bên, cậu sớm rơi lệ đầy mặt: “Tại… Tại Trung, chúng ta nhất định là đi nhầm phòng, người kia chắc là nhìn rất giống Duẫn Hạo mà thôi.”
Tại Trung không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này chịu nhục nhã nữa, Duẫn Hạo rõ ràng đã nhìn thấy cậu, lại như cũ thân mật với cô gái kia. Duẫn Hạo, anh là muốn dùng phương thức này nói cho em biết anh đã thay lòng đổi dạ sao? Tại Trung òa khóc chạy ra khỏi cái nơi khiến cậu đau lòng đến chết kia.
“Tại Trung, Tại Trung.” Hữu Thiên muốn đuổi theo Tại Trung, nhưng mà chuyện hắn càng muốn làm hơn là hảo hảo xử lý Trịnh Duẫn Hạo một chút.
Thấy Tại Trung bỏ chạy, Duẫn Hạo chỉnh trang lại quần áo, đuổi cô nàng kia đi.
Hữu Thiên túm lấy cổ áo sơ mi của hắn: “Trịnh Duẫn Hạo, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Anh rất quá đáng có biết không? Tôi bị anh hại chết rồi, nếu để cho Tuấn Tú biết, cậu ta nhất định sẽ giết tôi.” Hữu Thiên vốn tưởng rằng giỏi lắm thì Duẫn Hạo chỉ ôm cô gái kia một chút, kích thích Tại Trung nói thật lòng, không ngờ tới Duẫn Hạo lại là làm tình,“Ê, anh còn không mau đuổi theo gọi Tại Trung về.”
“Không đi!” Duẫn Hạo gạt tay Hữu Thiên ra.
“Trịnh Duẫn Hạo, anh điên rồi à?”
“Tôi còn có việc, đi trước.”
“Mình gặp rắc rối to rồi.” Hữu Thiên đặt mông ngồi than thở.
Tại Trung thất thần lang thang trên đường, không biết nên đi đâu. Ngôi nhà kia đã không bao giờ có thể trở về nữa. Hay là quay về nhà của mình? Nhưng tại sao mà mình lại không thể nhớ được nhà của mình ở đâu?
Trịnh Duẫn Hạo lại một lần nữa vứt bỏ cậu, ngay khi cậu vừa mang thể xác và tinh thần hết thảy đều giao cho nam nhân này.
Hắn đã có người khác. Tại Trung sờ sờ mặt mình, nước mắt lại một lần nữa không nhịn được mà tuôn rơi. Lần đầu tiên bị vứt bỏ, Tại Trung còn có thể kiên cường đứng lên, lần thứ hai lại bị cùng một người nam nhân vứt bỏ, Tại Trung đã không còn dũng khí để đứng dậy được nữa.
“Nga yêu, tên nào không có mắt, dám đụng bản công chúa.” Tại Trung cúi đầu bước đi, không cẩn thận đụng vào một người.
Tại Trung tựa hồ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi, bị người kia giữ chặt: “Ê, Kim Tại Trung, mày thật là to gan nha, trước kia thấy tao thì cứ anh Hi Triệt anh Hi Triệt thân thiết đến thế, bây giờ thì giỏi lắm nha, dám lơ anh mày hả?”
Tại Trung ngẩng đầu, khuôn mặt ngập tràn nước mắt, hai mắt vô thần khiến cho Hi Triệt hoảng sợ. “Ê, mày trúng tà à?”
“Anh Hi Triệt.” Tại Trung khẽ gọi một tiếng, lập tức gục vào lòng Hi Triệt.
——————————-
Đấy, cưỡng bức con ngừi ta xong rùi, hứa hẹn đủ điều rùi lại như rứa đấy. Tên này hành động quá vô lý. Dù hiểu nhầm thì nhẽ ra phải hành động mạnh hơn để cướp lại mới đúng chứ=”=