Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 207


Bạn đang đọc Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản – Chương 207


Hôn lễ lần này không náo nhiệt, rườm rà như trăm năm trước.

Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên, nhưng hai người lại thấy vô cùng tình thú.
Một người một quỷ theo ký ức bái đường thành thân, rồi dắt díu nhau vào động phòng.
Vừa bước vào trong, cả hai đã không kiềm nổi lòng nhanh chóng ôm chặt lấy nhau, bóng dáng hai người giao hoàn in trên rèm lụa đỏ.
Nến khắc long phượng, với ánh nến nhảy múa trong đêm.

Trong tầm nhìn của Hạ Cô Hàn đều là những thứ quen thuộc, khiến y cảm nhận bản thân như chưa từng chết, vẫn là trăm năm trước.
Cố Tấn Niên khẽ cúi người, hai tay ôm thắt lưng Hạ Cô Hàn nâng lên, tầm mắt hắn ngược lên nhìn vào mắt y, giọng nói trầm khàn vang lên, “Em đang nghĩ gì?”
Hạ Cô Hàn hôn lên môi hắn, thanh âm mang ý cười, “Em cứ nghĩ bản thân mình chưa từng rời đi.”
Quả thật, trong nháy mắt y đã nghĩ mấy trăm năm kia không hề có, y vẫn ở Cố gia sơn trang cùng Cố Tấn Niên.
Nhưng Hạ Cô Hàn biết, mấy trăm năm này là thật với Cố Tấn Niên.

Hồn thể của hắn không phải không có ký ức, mà hắn cố tình phong ấn nó lại, chỉ cần đúng thời điểm, phong ấn liền tự mở.
Bằng không, Cố Tấn Niên không thể ôm lưu luyến mà phiêu đãng mấy trăm năm, đó chính là tra tấn đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Hạ Cô Hàn hai tay ôm chặt cổ Cố Tấn Niên, đáp lại tình cảm nóng bỏng của hắn.
Cố Tấn Niên liền hiểu được vợ đã nghĩ gì, khoé miệng liền nâng, sau đó ôm y đi thẳng đến giường.
“Đêm động phòng hoa chúc” lần này giằng co thật lâu, giống như mấy trăm năm trước, một người một quỷ như quên hết mọi thứ.
***
“Thành thân” xong, đương nhiên phải đi hưởng tuần trăng mật.
Vụ án Quỷ y đã được giải quyết, người trong Bộ ngành đặc thù nhàn nhã không ít, Hạ Cô Hàn thừa dịp này liền xin một kì nghỉ.

Y đang tính xem đi đâu để hưởng trăng mật với lão chồng quỷ.
Nhưng trước kì nghỉ trăng mật, Bộ ngành đặc thù lại nhận được một thông báo, bọn họ phải đến Kinh thị để dự một lễ khen thưởng.

Tuy Bộ ngành đặc thù chỉ mới thành lập không bao lâu, đã phá được không ít án trọng điểm, quả thật phải được khen ngợi.
Lễ khen thưởng này cũng không làm công khai với công chúng.

Nhưng vẫn không thiếu phần long trọng, vì nó vinh danh những anh hùng thầm lặng.
Hạ Cô Hàn không thích chỗ đông người, nên không nghĩ sẽ tham gia, nhưng cấp trên đã chỉ mặt điểm danh thế là y cũng các thành viên Tổ trọng án phải cùng nhau đến Kinh Thị.
Ngày hôm sau, toàn thể thành viên Tổ trọng án đều được khen ngợi.

Tổ trọng án là một bộ phận nhỏ của Bộ ngành đặc thù, nhưng đều là tinh anh,  cống hiến không ít sức lực.

Hạ Cô Hàn làm đại biểu, bước lên nhận giải.
Đại hội tiến hành đến gần cuối, không khí lại trở nên có chút trầm trọng.
Cuối cùng khen ngợi chính là những vị anh hùng vô danh.
Những vị anh hùng đó vì điều tra một nhóm buôn ma túy, mà ở biên cảnh Tây Nam thủ hơn nửa năm, trong đó có ba sinh mệnh trẻ tuổi vì vụ án mà bỏ mạng.

Đến bây giờ, án tử đã phá, cũng ngừa chuyện bị trả thù, nên danh tính những vị anh hùng này không thể công khai.
Thời điểm khen thưởng, Sở Quân Hành ngồi bên cạnh Hạ Cô Hàn, y nhạy bén mà nhận ra cảm xúc của anh lúc đó không thích hợp, quay đầu nhìn một cai thì thấy trong mắt anh đều là đau đớn, thương tâm.
Đến cuối cùng, Hạ Cô Hàn cũng không hỏi, nhưng y đã ẩn ẩn đoán ra nguyên nhân.

Sở Quân Hành là từ Bộ đội đặc chủng chuyển sang Bộ ngành đặc thù có lẽ những vị anh hùng vô danh kia từng là chiến hữu, mà hơn hết ba người đã hy sinh có thể là anh em từng cùng sinh ra tử với Sở Quân Hành.

Cái này cũng có thể giải thích chuyện Sở Quân Hành có chút điên cuồng để phá án “Thần Tiên Tán”.
Không chỉ có Hạ Cô Hàn phát hiện Sở Quân Hành không thích hợp, các thành viên trong Tổ trọng án đều nhận ra, nhưng mọi người cùng giống Hạ Cô Hàn, chính là yên lặng không hỏi Sở Quân Hành.
Sau đó không lâu, buổi lễ cũng kết thúc, mọi người cũng bước vào kì nghỉ dài hạn của chính mình.
Bởi vì vụ án nên Tết Âm Lịch, các thành viên đều không có về nhà, hiện tại có kỳ nghỉ, người nào liền về nhà người nấy, dù sao cũng chưa ra giêng, với họ còn tết là còn nghỉ.
Cái này kỳ nghỉ vô cùng hợp ý Hạ Cô Hàn, ngày hôm sau y liền cùng Cố Tấn Niên đi hưởng tuần trăng mật.
Không có nơi nào định đi, còn chuyện lên kế hoạch thì cho xin lỗi, Hạ Cô Hàn lười nhớt thây không bao giờ làm mấy chuyện này.

Nhưng bên cạnh y có Cố Tấn Niên, đến đâu cũng không sợ đói.
Trạm thứ nhất, một người một quỷ đi vào Bắc Châu.
Hiện tại còn chưa ra tháng giêng, thời tiết Bắc Châu vô cùng, tuyết trắng như lông ngỗng rơi đến mịt mù, khiến cả vùng đều trắng xoá, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của du khách.
Dọc theo đường đi, Cố Tấn Niên đều hiện thân, nên cả hai không khác gì một đôi tình nhân bình thường, trong đoàn khách đông đúc, bàn tay hai người đan vào nhau, chưa từng buông.
Đủ loại kiểu dáng được khắc trên băng, ánh đèn bảy màu soi rọi sáng choang, toả ra sự xa hoa lộng lẫy.

Hạ Cô Hàn ngoan ngoãn được ông chồng quỷ nắm tay dắt đi, điểm đến đầu tiên chính là – mật thất băng đăng.
Giờ phút này, Hạ Cô Hàn nhìn 【 mật thất băng đăng  bốn chữ rực rỡ, không khỏi quay đầu nhìn Cố Tấn Niên, biếng nhác hỏi: “Anh thiệt muốn đến chỗ này sao?”
Cố Tấn Niên gật gật đầu.
Mật thất băng đăng là nơi được chào đón nhất, nhiều năm đều được bình chọn ở vị trí đứng đầu.

Theo như những du khách đã chơi, mật thất lấy chủ đề là doạ ma, những “con quỷ” bên trong cũng vô cùng đặc biệt, thời khắc nào cũng có thể vô thanh vô tức xuất hiện hù khách nhân.
Cố Tấn Niên lựa chọn địa điểm này chỉ vì vô tình nhìn thấy một dòng bình luận — nếu gan bạn đủ lớn, có thể đưa một nửa của mình đến đây, đi vào tuyệt đối kích thích và tình thú.
Vì thế, Cố Tấn Niên liền cùng Hạ Cô Hàn xuất hiện ở cửa mật thất.
Tuy rằng Hạ Cô Hàn cảm thấy đi mật thất chơi, còn chả bằng lướt một vòng Quỷ thị, nhưng ông chồng quỷ của y thích quá thì y chỉ biết gồng mình chơi cùng.
Một người một quỷ sau khi đưa vé, liền tiến vào trong.

Sau khi cửa mật thất đóng lại, ồn ào náo nhiệt phía ngoài cũng bị ngăn cách, giống như cả hai đã bước vào một thế giới khác, không thể nghe được bất luận tiếng động gì.
Có một trận gió từ phía trước thổi tới, quét ngang mái tóc Hạ Cô Hàn, y liền nhanh chóng nhận ra trong trận gió có hơi thở khác.
Khẽ nhướng mi, có chút bất ngờ —
Trong mật thất băng đăng này thì ra có thứ khác.
Gió càng lúc càng mạnh, nhưng xung quanh vẫn không có một tiếng động nào.

Hạ Cô Hàn cảm thấy có một bàn tay duỗi ra trước mặt, như muốn chạm vào mặt y.
Bốn phía tối đen, cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của y, khẽ rũ mắt liền thấy được một cái tay gầy khô tái nhợt trước mặt.


Cái tay chỉ còn lại da bọc xương, làn da trắng bạch đến kì lạ.
Hiển nhiên, cái tay kia đang muốn chạm vào mặt Hạ Cô Hàn, những không biết vì cái gì, cố cách mấy cũng không chạm được đến y.
Hạ Cô Hàn nhìn theo bàn tay liền thấy được một cái tròng mắt nhưng không có con ngươi.
Đôi mắt kia chỉ còn mỗi cái tròng trắng phiếm màu vàng nhạt bộ dáng hoang mang mà nhìn bàn tay của chính mình, giống như không hiểu tại sao lại không thể chạm vào vị khách trước mặt.
Hạ Cô Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cuối cùng quyết định.

Làm một vị khách có tố chất, chính là cùng Cố Tấn Niên vòng qua “con quỷ” mà bước tiếp vào bên trong. 
Lúc này bên tại hại người bọn họ rốt cuộc cũng có thanh âm.
– – hô hô hô hô.
– – hô hô hô hô.
Như là có người ghé vào bên tai phát ra tiếng thở thô nặng, lại giống như có gió lạnh lùa qua mang tai, khiến người khác không nhịn được mà nổi da gà.
Đi cùng Hạ Cô Hàn và Cố Tấn Niên còn có một cặp đôi khác, khác hẳn với cặp vợ chồng đang cố gắng hoá thân thành một du khách có tố chất, thì cặp đôi kia đã cứng đơ người. 
Giọng cô gái run rẩy, “Hình như….!Có ai đang đó đang thở bên tai em…!Em sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát còn nặng nữa…!Có phải có ai đang ghé vào lưng em thở không?”
Cô gái vừa nói vừa ôm chặt cánh tay của bạn trai mình, muốn mượn chút hơi ấm từ bạn trai để cảm thấy an toàn.
Nhưng hiện tại, bạn trai của cô cũng cứng đơ cả người, bởi vì cậu phát hiện chân mình như có một bàn tay giữ chặt.
Cậu bạn trai đó người chốc lát, bỗng xoáy người ôm chặt cô bạn gái bên cạnh, cả hai cùng nhau hét lớn.
Cặp đôi ôm chặt lấy nhau, tiếng kêu la thảm thiết, không khác gì trong hoạn nạn gặp chân tình, tình cảm cả hai cũng tăng lên vài level.
Hạ Cô Hàn nhìn cái màn trước mặt nhanh chóng hiểu ra, dùng khủy tay chọt chọt hông Cố Tấn Niên, cười nói: “Đây là nguyên nhân đưa anh đến?”
Cố Tấn Niên trực tiếp trầm mặc.
Những cái bình luận trên mạng không có giống như này, Cố Tấn Niên còn cho rằng đây là nơi thú vị để đến, có thể tăng tình cảm.

Nhưng nhìn cái màn trước mặt, hắn lờ mờ mà nhận ra ý tứ của những cái bình luận đó.
Cố Tấn Niên là thất vọng toàn tập.
Hạ Cô Hàn nhàn nhã nhìn xung quanh nhưng vẫn để ý ông chồng quỷ bên cạnh,  môi không kiềm được mà nhếch lên nụ cười.
Nhưng Cố Tấn Niên là ai, lão quỷ già da dày thịt béo đu tìm vợ mấy trăm năm, thì sao bị cái tình cảnh này làm cho xấu hổ.

Hắn bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy Hạ Cô Hàn, giọng trầm trầm mang theo run rẩy: “Anh sợ quá~”
Hạ Cô Hàn: “………………”
Cố Tấn Niên, anh đúng là không biết chữ xấu hổ viết thế nào mà!
Chúng quỷ “thật” một bên bị cái khí thế của Cố Tấn Niên trấn cho run bần bật: “………………”
Rốt cuộc ai mới nên sợ quá đây?
Lúc này lại đổi thành Hạ Cô Hàn trầm mặc.
Thậm chí cặp tình nhân đi phía trước còn không nhịn được mà xoay đầu lại nhìn, họ thấy một người đàn ông đẹp trai ngời ngời ôm lấy một câu trai xinh đẹp không kém, mà mặt cả hai đều thộn ra.
Rồi sau đó, Hạ Cô Hàn nghe được cặp tình nhân kia thì thầm với nhau.
“Em coi, anh ta cũng sợ đến rúm cả người kìa.”

“Nói như vậy, anh thấy chuyện này cũng bình thường ư, không thấy mắc cỡ sao?”
Hạ Cô Hàn rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng, cùng Cố Tấn Niên nói: “Còn đi vào nữa hay không?”
Cố Tấn Niên không hề biết hai chữ “mất mặt” là gì, ngược lại còn tỏ ra vô cùng yếu ớt, sợ hãi mà ôm cứng Hạ Cô Hàn, để y dắt vào bên trong.

Hạ Cô Hàn cũng chiều theo lão quỷ, xem như đây là tình thú khi có ông chồng da mặt dày.
Một người một quỷ tiếp tục đi vào bên trong, càng đi, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên phát hiện, nguyên nhân vì sao nơi đây luôn được bình chọn là top 1 — bên trong được thiết kế vô cùng chân thật, nhưng đối với hai vợ chồng họ, thì cũng bình thường thôi.

Chỉ la quỷ bên trong này đều là những con quỷ thật, những thứ đồ trang trí dùng để hù dọa người giống như có sinh mệnh, Hạ Cô Hàn nhìn một chốc thì nhận ra đó đều là những con rối.
Những con rối này đều có người phía sau điều khiển, nó hoạt động theo ý niệm của Khôi Lỗi Sư, hù doạ những vị khách bước vào mật thất, làm sao mà thật bất ngờ để không ai có thể phòng bị.
Một đường quá quan trảm tướng, không bao lâu, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên trong lòng đều có suy đoán — cái mật thất băng đăng này là nơi kinh doanh của Khôi Lỗi Sư.
Vì suy đoán này là khi họ nghiệm chứng trên người một con rối bông.
Con rối bông vừa thấy Hạ Cô Hàn, đã hé miệng nhe hàm răng sắc bén đột nhiên nhào lại.

Nhưng không thể chạm vào Hạ Cô Hàn, vì cách khoảng 1 mét nó đã bị chặn lại trên không trung.
Không chỉ có như thế, ba con rối bông khác lại ra ở ba hướng khác nhau, một con trèo trên người Cố Tấn Niên, hai con còn lại thì đu lên người Hạ Cô Hàn.
Con rối bông bị chặn lại trên không trung khi đối diện với đôi mắt hoa đào của Hạ Cô Hàn, sửng sốt một chút, sau đó lại hét lớn với cái giọng máy móc, “Ông chủ Hạ!”
Ông chủ Hạ vừa được thốt ra, thì ba con rối bông trên người Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên cũng lạch bạch rớt xuống đất, ba cặp mắt như đậu đen sửng sốt nhìn người trước mặt, lúc này Hạ Cô Hàn cũng thấy rõ chúng nó chính là Năm 1-2-3.
“Mấy đứa sao lại ở chỗ này?” Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn ba con rối bông cùng con rối bông của Tô Bỉ.
Sau đại hội trao thưởng ở Kinh thời, Tô Bỉ đã đến tìm Hạ Cô Hàn.

Vì thuật rót linh hồn vào rối bông rất phức tạp và khó nhằn, nên Tô Bỉ muốn đưa Năm 1-2-3 về cho các trưởng bối trong tộc xem, thuận tiện đưa ba đứa nhỏ đi du lịch.

Hạ Cô Hàn nghe xong liền đồng ý, vì y cũng phải đi tuần trăng mật với lão quỷ, đâu thể nào nhốt bà đứa nhỏ trong cửa tiệm như vậy được.
Chỉ là không nghĩ tới, trạm đầu tiên trong chuyến du lịch đã gặp ba đứa nhỏ ở nhà.
Ba đứa nhỏ cũng không ngờ rằng có thể gặp được Hạ Cô Hàn ở đây, nên sau khi qua cơn kinh ngạc, đã nhanh nhảu đáp, “Tụi con đến đây làm công.”
Nơi này là cửa mật thất, cũng không phải chỗ để nói chuyện, Hạ Cô Hàn cùng ba đứa nhỏ nói vài câu, sau đó theo hương dẫn của con rối Tô Bỉ, đi thẳng đến phòng nghỉ nhân viên.
Năm 1-2-3 sau khi vào phòng liền nhanh chóng xoay quanh Hạ Cô Hàn, chị một câu, em một câu mà kể lại chuyện.
Quả thật, mật thất băng đăng chính là Khôi Lỗi Sư mở ra để kinh doanh, mà cổ đông lớn nhất trong này chính là nhà Tô Bỉ.
Tô Bỉ trước khi chưa vào Bộ ngành đặc thù, thì con rối có sở thích lớn nhất là đến đây làm công, ngày thường Tô Bỉ không cho nó hù người, nên chỉ có trong mật thất, nó mới có thể bày trò hù doạ để khách nhân bước vào khóc gọi cha gọi mẹ, mà không sợ bị chửi.
Lần này Tô Bỉ đưa Năm 1-2-3 đến đây, con rối bông Tô Bỉ thấy vậy, liền chứng nào tật nấy, lén đưa ba đứa nhỏ nhà Hạ Cô Hàn đến mật thất để dọa người.
Năm 1 là chị lớn, nên khôn khéo hơn rất nhiều.

Ở đâu ra chuyện muốn bé dọa người là bé liền ào ào đến dọa người? Nên đã chạy đến gặp Tô Bỉ, sau một màn trao đổi điều kiện, thì bé đã tìm được việc cho mình cùng hai em trai.
Có thể nói là làm công ăn lương.
Thời điểm ba đứa nhỏ léo nhéo kể lại, khuôn mặt đứa nào cũng đầy tự hào, ánh mắt như đậu đen lập loè vô cùng chấp nhất với tiền tài.
Hạ Cô Hàn xoa đầu từng đứa, không kiệm lời mà khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Mấy đứa nhỏ nhà y đâu phải con sen mà làm không công?
Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh nhìn vợ, rồi nhìn ba đứa nhỏ Năm 1-2-3, không khỏi lắc đầu, tụi nó có phải con do vợ hắn sinh ra đâu, vì sao hắn cứ thấy bóng dáng Hạ Cô Hàn trên người ba đứa nhỏ.
Chỉ có thể nói là, quả không hổ danh con rối của Hạ Cô Hàn.
Rất nhanh, Tô Bỉ đã đến, khi nhìn thấy Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên liền chủ động mời họ đến Tô gia một chuyến.
Tô Bỉ nhìn Cố Tấn Niên nói, “Ông chủ Hạ, Cố tiên sinh, ông nội của tôi muốn gặp hai vị, có thể mời hai người đến nhà tôi một chuyến không?”
Lúc Tô Bỉ đem Năm 1-2-3 về nhà cho trưởng bối trong tộc xem, bọn họ đã vô cùng kinh ngạc, sau đó cứ liên tục hỏi Tô Bỉ ai lag người làm ra Năm 1-2-3.

Bất quá Tô Bỉ biết Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn đang đi du lịch hưởng tuần trăng mật, nên không dám làm phiền.

Lại không nghĩ rằng có thể gặp cả hai đang ở trong mật thất băng đăng mà nhà mình kinh doanh, Tô Bỉ thuận theo mà mời họ đến nhà một chuyến.
Lại nói tiếp, Khôi Lỗi Sư cũng là một mạch trong đuổi quỷ, có thể nói là hậu bối của Cố Tấn Niên.

So với Hoàng gia thì Khôi Lỗi Sư có thể nói là quá ngoan, nên Tô Bỉ đưa ra lời mời, họ cũng không cự tuyệt.
Tô gia ở Bắc Châu thị trong một cái tiểu khu bình thường, thoáng nhìn không khác cư dân phổ thông trong thành phố.
Nhưng bước vào mới biết, toàn bộ tiểu khu là của Tô gia, bọn họ đều là Khôi Lỗi Sư.
Gia gia Tô Bỉ là tộc trưởng Khôi Lỗi Sư, sau khi gặp Năm 1-2-3 liền tâm niệm muốn một lần gặp được người chế tạo ra ba đứa, vì trên người của Năm 1-2-3, ông nhận ra được dấu vết của Tổ sư gia. 
Khi nhận được tin Tô Bỉ đang chở người chế tạo ra Năm 1-2-3 về thì Tô tộc trưởng đã thay đổi một thân trang phục chỉnh chu, sau đó thông trì với những trưởng lão khác trong tộc, sau đó bọn họ đã chờ sẵn trước cửa tiểu khu.
Hơn mười phút sau, xe Tô Bỉ ngừng trước cửa tiểu khu, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên mới từ trên xe bước xuống đã thấy mấy lão nhân đứng sẵn nơi đó.
Lão nhân nhìn Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên thì không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tô Bỉ, “Tô Bỉ, bọn họ là……”
Ông không ngờ rằng người chế tạo ra Năm 1-2-3 lại trẻ đến như vậy.
Tô Bỉ nhanh chóng giới thiệu hai bên cho nhau.
Những lão nhân, ôm hoài nghi mà mời Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đi vào tiểu khu.

Tô tộc trưởng vừa đi vừa cùng Cố Tấn Niên nói chuyện, dù Tô Bỉ không có nói rõ, nhưng trực giác Tô tộc trưởng biết Cố Tấn Niên chính là người đã chết tạo ra Năm 1-2-3. 
Chờ vào Tô gia mời khách vào phòng z Tô tộc trưởng cũng không lòng vòng, mag trực tiếp hỏi Cố Tấn Niên, “Xin hỏi Cố tiên sinh, danh tính thầy của cậu là ai? Vì sao có thể chế tạo ra con rối có ấn ký của Tổ sư gia Ngô tộc ta?”
Tô tộc trưởng dám cam đoan, bọn họ chính là mạch nhất tộc truyền thừa duy nhất của Khôi Lỗi Sư, vậy sư phụ Cố Tấn Niên là ai? Vì sao lại có thể làm  như vậy?
Ngữ khí Tô tộc trưởng có chút chất vấn, nhưng mà Cố Tấn Niên chỉ là nhàn nhạt mà nhìn ông một cái.

Chỉ là cái liếc mắt nhưng khí thế lại trấn trụ Tô tộc trưởng, khiến ông không khỏi rùng mình, sau đó nhận đã thái độ mình có vấn đề, vội vàng nói xin lỗi với hắn.
Cố Tấn Niên lúc này mới gật gật đầu, hỏi: “Truyền thừa một mạch Khôi Lỗi sư, chẳng lẽ không ghi lại gì về Tổ sư gia?”
Truyền thừa vốn không được nói cho người ngoài, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Cố Tấn Niên, Tô tộc trưởng ma xui quỷ khiến lại nói ra.
Vì không để một mạch Khôi Lỗi sư đạp vào vết xe đổ, nên truyền thừa không hề có bức hoạ chân dung Tổ sư gia.

Rồi trải qua nhiều năm phát triển, Tổ sư gia trong lòng Khôi Lỗi Sư vẫn là một tồn tại đáng kính.

Đối với Khôi Lỗi sư, Tổ sư gia chính là một nơi gửi gắm niềm tin, chứ không giống người Hoàng gia đem Tổ sư gia trở thành thần thoại, thậm chí còn nuôi hy vọng có thể đem ngài ấy trở về.
Trong cảm nhận của Khôi Lỗi Sư, Tổ sư gia của bọn họ đã thành thần tiên, mỗi mùng 1, 15 mỗi tháng họ sẽ thắp nén nhang, bày tỏ tâm ý của chính mình.
Có thể nói so với người Hoàng gia, Khôi Lỗi Sư có chút Phật hệ.
Tô tộc trưởng cuối cùng còn mang Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn để đến từ đường, nơi đặt bức hoạ Tổ sư gia.
Bức hoạ được treo ở giữa, nhìn trái nhìn phải đều không có bộ dáng tuấn mỹ phi phàm của Cố Tấn Niên.

Mà trong hình là một vị lão nhân cao lớn vạm vỡ, bụng phệ mặt béo, khuôn mặt tràn đầy uy nghi.

Nhưng điều với nhan sắc chân chính của vị Tổ sư gia đang đứng đây thì khác xa hoàn toàn.
Mỗi ngày đối mặt với vị Tổ sư gia như này, cũng khó trách Tô Bỉ khi thấy Cố Tấn Niên hoàn toàn không nhận ra, có cho tiền Tô Bỉ cũng không nghĩ tới, người đàn ông luôn cosplay thành tổng tài này lại là Tổ sư gia của mình.
Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên, lại nhìn bức hoạ được treo trên tường, cố gắng kiềm nén lắm mới không cười hô hố lên, chủ yếu là khác xa hoàn toàn.
Cố Tấn Niên liếc xéo y một cái, đương nhiên thấy được ý cười trong mắt Hạ Cô Hàn, hắn kề sát vào mặt y, nhỏ giọng hỏi: “Tổ sư nãi nãi, ngài có cao kiến gì?”
Ở nơi trang nghiêm nói giỡn cũng không được quá lố lăng mất nết, Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn cũng thắp cho “Tổ sư gia” một nén nhang, dâng hương xong, hai vợ chồng cũng cảm thấy tự dâng hương cho chính mình nó quỷ dị vô cùng.
Sau đó bọn họ nói mấy câu với Tô tộc trưởng, liền rời khỏi Tô gia.
Tô tộc trưởng tự mình đưa bọn họ đến cửa, sau đó nhìn bóng dáng cả hai khuất dạng, ông mới hướng về phía bọn họ đã đi cúi xuống mà làm một cái lễ thật sâu.
Tô Bỉ tràn đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc, “Gia gia, ngài đây là?”
Tô tộc trưởng lắc đầu không nói, chỉ là trong mắt còn chưa rút đi vẻ cùng kính của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.