Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 199


Bạn đang đọc Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản – Chương 199


Tết nhất thì nên thả lỏng bản thân, Hạ Cô Hàn vô cùng nhàn nhã nằm trên giường ăn bữa trưa.

Sau đó định ra ngoài đi dạo một phen cho tiêu thực, cùng lúc y nhận được điện thoại của Hạ Vân Chính, mới biết được Hạ gia khăn gói quả mướp đã đến Đồng Châu, hiện tại đang trên đường từ sân bay đến khách sạn.
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Cô Hàn không khỏi đực mặt ra, quay sang nhìn Cố Tấn Niên chớp chớp mắt.
Vốn nghĩ rằng bản thân ăn cái tết đơn giản nhẹ nhàng, nào ngờ cả nhà lại kéo sà lan từ quê lên, khiến y trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm thế nào.
Cố Tấn Niên đứng bên cạnh thấy biểu tình của vợ như vậy chỉ biết xoa xoa đầu y, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Cô Hàn lắc đầu, một lúc sau mới tiếp thu được chuyện người nhà dưới quê lên cùng y ăn Tết.

Trong lòng có chút ấm, khó miệng không giấu được sự mà cong lên. 
Nên chuyện ra ngoài đi dạo tiêu thực được hủy, y ngáp một cái cùng Cố Tấn Niên hoà vào nhóm người đông đúc ở sảnh khách sạn.
Tết Âm Lịch đúng là du lịch mùa thịnh vượng, đường lớn đông nghịt người.

Hạ Cô Hàn ngồi ở ghế chờ ở sảnh khách sạn hơn nửa tiếng cũng thấy được nhóm người Hạ gia bước vào khách sạn, Tiểu Lộ là người đầu tiên thấy được Hạ Cô Hàn, bé như một viên pháo nhỏ hương về phía Hạ Cô Hàn mà lao đến, chỉ là không đâm sầm vào người y như mọi khi, mà dừng lại trước mặt Hạ Cô Hàn, ngửa đầu mà nhìn.
“Anh ơi!” Thanh âm trong trẻo ngọt ngào của Tiểu Lộ vang lên.
Hạ Cô Hàn thấy bé sáng sủa không ít, liền nở nụ cười, “Cao lên rồi.”
Tiểu Lộ liền nhấp miệng cười, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Hạ Cô Hàn.
Rất nhanh cả nhà Hạ gia cũng đến gần.

Chính là khiến Hạ Cô Hàn kinh ngạc là trong nhóm người Hạ gia lại có Mâu Hạnh, bà thấy y nhìn mình cũng không nói gì mà ôn nhu gật đầu.
Chỉ có ánh mắt Hạ Vân Khai là đầy phức tạp, ông nhìn Hạ Cô Hàn muốn nói lại thôi.


Hạ Cô Hàn bên này cũng đoán được ý nghĩ trong lòng cha già, mà hướng ông cười cười, khiến cho Hạ Vân Khai sửng sốt một chút.
Đại sảnh cũng không phải nơi để cả nhà tụ tập nói chuyện, nên cả nhóm người rồng rắn kéo nhau đến quầy tiếp tân check in, sau đó được nhân viên khách sạn đưa lên phòng.
Đến tối, cả nhà trực tiếp đặt một bàn lớn tại khách sạn để ăn cơm tất niên, cả nhà tụ lại bên nhau vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là lúc dùng cơm, Hạ Cô Hàn nhận ra cha già luôn nhìn lén y, đến khi y nhìn lại thì ông liền nhìn nơi khác.

Ai trên bàn cũng nhận ra Hạ Vân Khai thất thần, nhưng không biết ông đang rối rắm cái chuyện gì.
Hạ Cô Hàn ăn đến một nửa bỗng nhiên buông đũa, “Con đi vệ sinh một chút.”
Y không cho Cố Tấn Niên theo, mà tự một thân một mình đi, thời điểm đến cửa còn xoay lại nhìn cha già một cái.
Cái nhìn này vừa lúc chạm mắt với Hạ Vân Khai, Hạ Vân Khai rũ mắt, ngón tay gắt gao nắm chặt đôi đũa, một lúc sau liền đứng dậy, mặt không đổi sắc nói với mọi người xung quanh: “Tôi cũng đi vệ sinh.”
Mọi người liền đoán được hai cha con có chuyện muốn nói cùng nhau, nên không nói gì, nên ăn thì ăn tiếp tục trong chuyện vẫn trò chuyện.
Chỉ có Tiểu Lộ vẫn ngây ngô không biết chuyện gì, thấy gì nói đó mà hỏi: “Sao bá bá đi vệ sinh còn mang theo đũa?”
Mọi người lúc này mới phát hiện, Hạ Vân Khai vậy mà cầm luôn đôi đũa đi ra ngoài.

Mâu Hạnh chính là không khách khí bật cười, bà chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Hạ Vân Khai vậy mà khẩn trương đến thế.
Kỳ thật Mâu Hạnh có thể nói ra chân tướng  với Hạ Cô Hàn, chỉ là bà không quan tâm chuyện này, bà kiên trì muốn cho Hạ Vân Khai cùng Hạ Cô Hàn công bằng, cũng xem như cho Hạ Vân Khai đối diện với chuyện này để mối quan hệ cha con của hai người không còn lạnh lẽo như trước.

Dù không phải cha con ruột, nhưng tình thương của Hạ Vân Khai đối với Hạ Cô Hàn không thừa một người cha nào đối với con.


Cứ thẳng thắn mà nhìn không tốt hơn việc che giấu lo lắng ư?
***
Hạ Cô Hàn không đi nhà vệ sinh mà hướng đến ban công cuối khách sạn.
Gió lạnh cuối năm hoà cùng tiếng cười nói náo nhiệt, bên dưới giăng đèn kết hoa, người người đi đường nô nức náo nhiệt, đây chính là cảnh mà Tết nên có.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà dựa vào vách tường bên ban công, không lâu liền nghe được tiếng tiếng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân cũng không giống như trong ấn tượng của Hạ Cô Hàn là dứt khoát, ngược lại có chút do dự do dự, đi một đoạn là ngừng, rồi mới đi tiếp.
Hạ Cô Hàn bên này cũng không thúc giục, mặt mũi lười biếng mà nhìn khung cảnh bên dưới.
Một hồi sau, tiếng bước chân kia cũng dừng bên cạnh y, Hạ Cô Hàn xoay đầu nhìn liền thấy cha già đang đứng đó nhìn mình.

Khoé miệng Hạ Cô Hàn không khỏi cong lên hướng ông hô một tiếng  “Ba.”
Hạ Vân Khai khẽ cau mày, rốt cuộc vẫn nghe được cái xưng hô này.
Hạ Cô Hàn không để Hạ Vân Khai lùi bước, sau khi hô xong liền đi thẳng vấn đề, “Con là Hạ Phi Tinh.” Ngữ khí chắc chắn, không mang theo bất kì nghi hoặc nào.
“Ừ.” Hạ Vân Khai gật đầu.
Hạ Cô Hàn tiếp tục hỏi: “Con cũng không phải Hạ Phi Tinh chuyển thế, mà mọi người cùng Cố Tấn Niên làm con sống lại?”
Không chờ Hạ Vân Khai trả lời, Hạ Cô Hàn tiếp tục tung ra suy đoán của chính mình, “Nguyên nhân vì con là Hạ Phi Tinh, lại còn sống lại, nên ngài không muốn để người khác biết thân phận của con, vì sợ cái gọi là Thuật pháp hồi sinh khiến con dính vào tranh đấu?”
Nếu Hạ Cô Hàn đã nói đến vậy, Hạ Vân Khai cũng không giấu diếm, có chút chần chừ nói: “Con nói không sai, con không phải Hạ Phi Tinh chuyển thế, mà con chính là Hạ Phi Tinh.”
Làm người chết mà sống lại, năng lực này quá mức nghịch thiên, một khi bị ngoại giới biết, Hạ Cô Hàn sẽ không có ngày yên bình.


Hạ Vân Khai biết điều này, nên không muốn để danh tiếng thiên tài của thằng con truyền ra ngoài.

Ông tình nguyện để Hạ Cô Hàn là một người vô danh, nhưng sống bình yên hết quãng đời là được.
Nhưng thế sự khó liệu, Hạ Vân Khai không nghĩ tới Cố Tấn Niên biến mất hơn mấy trăm năm lại tìm được Hạ Cô Hàn, mà những cái án dính đến “Thần minh” đều vào tay con trai ông.

Kéo theo những thứ ông muốn giấu cũng dần bại lộ dưới ánh sáng.
Dù cho Hạ Cô Hàn hiểu chuyện ông làm, là muốn y sống một cuộc đời của người bình thường, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Ba à, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Y hiện tại có thể toả sáng rực rỡ trong giới thiên sư, nhưng không có ai nghĩ y là Hạ Phi Tinh cả.

Nếu có, cũng chỉ là nghĩ Hạ Phi Tinh chuyển thế, chứ không nghĩ là Hạ Phi Tinh đội mồ sống lại.
Hạ Vân Khai chính là quan tâm quá sẽ bị loạn, sau đó tự biên ra cái kịch bản máu chó, rồi lại sợ hãi cho thằng gấu con nhà mình.
Hạ Vân Khai nghe y nói không khỏi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Quả thật ba nghĩ hơi nhiều rồi.”
Nhưng Hạ Cô Hàn bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hạ Vân Khai, mắt đào hoa một mảnh trong suốt, phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm ông.

Một hồi sau, y mới từ từ nói: “Kỳ thật vì thần hồn của con đúng không?”
“Thần hồn con còn thiếu, ngài sợ con xảy ra chuyện.” Hạ Cô Hàn chắc chắn nói.
Y biết chính mình thiếu một hồn, vì cái thiếu này mới khiến y lười biếng lúc nào cũng buồn ngủ, cũng vì nó mà thân nhiệt y luôn thấp, không hề giống với người bình thường.
Nói ngắn gọn, Hạ Cô Hàn cho tới nay không phải là một con người hoàn chỉnh.
Hạ Vân Khai biết Hạ Cô Hàn không phải con ruột của mình, nhưng chính ông tận mắt thấy thằng bé lớn, tình cảm đương nhiên là có.

Ông không biết mất một phần thần hồn sẽ khiến Hạ Cô Hàn gặp nguy hiểm thế nào, nên cái bí mật Hạ Phi Tinh sống lại không dám để lộ ra ngoài, chính là muốn bảo vệ cho Hạ Cô Hàn.
Hiện tại Hạ Cô Hàn biết được mọi chuyện, Hạ Vân Khai cũng không giấu diếm, bộ dạng có chút kiêu căng.


Ông đang định mở miệng nói chuyện, thì Hạ Cô Hàn đột nhiên duỗi tay, đem chính mình tay đặt trên tay Hạ Vân Khai.
Vừa chạm vào, đã khiến Hạ Vân Khai thất kinh, nhìn chằm chằm y, “Con, cái kia, thân nhiệt con…”
Không còn sự lãnh lẽo như trước, mà hiện tại ấm áp vô cùng.
Hạ Cô Hàn mỉm cười gật đầu, mắt hoa đào đầy ôn nhu, “Thần hồn của con đã  đầy đủ.”
“…… Vì Cố Tấn Niên?”
Hạ Vân Khai suy nghĩ một chút đã có đáp án.
“Một hồn bị mất của con luôn nằm trên người anh ấy.” Hạ Cô Hàn nói ra đáp án, lúc trước Cố Tấn Niên có thể đứng chực trước hẻm Hạ gia, cũng nhờ vào một hồn này chỉ dẫn.
Trong khoảng thời gian này Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên sớm chiều ở chung, hắn tuy rằng không có ký ức, nhưng theo bản năng đã chuyển một hồn này trở lại cho chủ nhân của nó, cũng vì một hồn này đã cách Hạ Cô Hàn quá lâu, nên rất khó để dung hợp. 
Cũng may ngọc thời gian xuất hiện, thần hồn mới có thể dung hợp hoàn toàn với Hạ Cô Hàn, cũng giải quyết được vấn đề Hạ Vân Khai lo lắng bấy lâu nay.
Hạ Vân Khai nghe không khỏi nắm chặt tay thằng gấu con nhà mình, cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay thằng bé truyền qua, phảng phất còn có thể nghe được thanh âm tảng đá đè nặng trong ngực rơi xuống, khuôn mặt nho nhã không giấu được sự kích động.
Hạ Cô Hàn nhìn thấy phản ứng của Hạ Vân Khai, trầm ngâm một lát, hỏi: “Hạ…… con lúc trước chết, cũng liên quan đến thần hồn sao?”
Có bảy thần hồn chính là không thể vào luân hồi, thậm chí còn không có cơ hội thành quỷ, có lẽ lúc đó chết liền tán thân thiên địa, chứ nói nào có kiếp sau chuyển thế?
Cũng vì nguyên nhân này, Cố Tấn Niên đã không tiếc đại giới, muốn y sống lại.

Cũng vì nguyên nhân này mà y không biến mất
Trước đó Hạ Cô Hàn cũng mơ hồ có suy đoán, nhưng nghe Hạ Vân Khai nói, y liền nhất nhất giải đáp được những nghi vấn đó.
Tới lúc này, Hạ Vân Khai cũng không ấp úng nữa, ông buông tay Hạ Cô Hàn ra, đi đến ban công, tay chống lan can, nhìn bầu trời đêm xa xôi, chậm rãi mở miệng, “Con đoán không sai, Hạ Phi Tinh vì thần hồn mà chết, nhưng hắn không chỉ có 7 thần hồn.” Thanh âm Hạ Vân Khai mang theo nồng đậm thương cảm.
Có thể nói, thần hồn Hạ Phi Tinh vỡ nát, ba hồn bảy phách đều rách nát, lúc sống là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có thể nói lag một kỳ tích.
Nhưng dù có là kỳ tích, cũng không thể làm trái quỹ đạo vận mệnh.

Hạ Phi Tinh mang theo thần hồn rách nát như cái sàng chống đỡ 23 năm, sau đó không chịu nổi mới rời khỏi nhân thế.
“Con sau khi chết……”Đôi mắt Hạ Cô Hàn rũ xuống, thanh âm gian nan, “Cố Tấn Niên tiêu hao sinh mệnh chi lực cùng công đức trên người, để làm con sống lại, đúng không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.