Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 6:
Chương 6: Ngực đau, anh Tô xoa giúp.
Tuy rằng được Tôn Giai Ni thức tỉnh, đã biết được tâm tư của Lâm Mạn.
Nhưng Mộ Kiều Nghiên vẫn đưa hộp quà cho Tô Hoài Chiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ cô đã được dạy, phải biết giữ chữ tín.
Nếu đã đồng ý giúp thì sao có thể đổi ý chứ?
Huống chi, cô đã ăn hết bánh của người ta rồi.
Cô xấu hổ đi về nhà, trừ việc đưa cho Tô Hoài Chiêu thì không còn phương pháp xử lý nào tốt hơn.
Vì thế, sau khi ăn cơm tối, tắm rửa xong, Mộ Kiều Nghiên đi đến gõ cửa nhà họ Tô.
“Nghiên Nghiên tới sao?”
Ông Tô sau khi đi ra mở cửa liền trở về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm nay thân thể ông không được tốt, luôn phải uống thuốc.
Vốn dĩ ba Tô Hoài Chiêu muốn đưa ông ra nước ngoài nghỉ dưỡng, nhưng ông nói muốn ở lại chốn cũ, không muốn đi đến nơi khác.
Trên thực tế, Mộ Kiều Nghiên lại biết, là bởi vì trong căn nhà này còn lưu trữ hồi ức còn trẻ của ông và bà Tô.
“Anh Tô ~ ”
Mộ Kiều Nghiên đẩy cửa phòng Tô Hoài Chiêu ra.
Từ nhỏ tới lớn cô đã tới căn phòng này không biết bao nhiêu lần, cũng đã ngủ ở đây rất nhiều lần, đã quen thuộc từ lâu.
“Nghiên Nghiên.”
Tô Hoài Chiêu lên tiếng, lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
“Anh Tô, năm ba sơ trung có rất nhiều bài tập sao?”
Mộ Kiều Nghiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh đang không ngừng viết.
“Vẫn tốt.”
Làm xong một tờ, Tô Hoài Chiêu sợ cô chán liền dừng bút, xoay người ngồi đối diện với cô.
“Vừa tắm xong?”
Thật ra không cần hỏi cũng biết, cô đang mặc áo ngủ thêu hoa màu hồng, cả người tỏa ra mùi thơm, tóc còn hơi ướt, thi thoảng nhỏ từng giọt xuống.
“Vâng.” Cô gật đầu một cái.
Tô Hoài Chiêu đứng dậy đi ra ngoài lấy khăn lông và máy sấy tóc, đi ra sau cô, lau lại tóc rồi mở máy sấy từ từ sấy cho cô.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong thì phải sấy tóc, nếu không hôm sau sẽ bị đau đầu.”
“Dạ, em biết rồi.” Mộ Kiều Nghiên không nhịn được lè lưỡi một cái.
Có đôi khi, cô rất hoài nghi tuổi tác của Tô Hoài Chiêu.
Rõ ràng chỉ lớn hơn cô ba tuổi, tại sao luôn có giọng điệu người lớn?
Mỗi lần dạy dỗ cô đều là dáng vẻ như vậy.
Hết lần này đến lần khác anh đều có lý do chính đáng, khiến cô không thể không ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Hoài Chiêu nhìn thấy động tác làm mặt quỷ của cô cũng không nói gì.
Một tay anh nắm tóc cô, một tay cầm máy sấy, tiếp tục kiên nhẫn sấy.
Tóc cô được di truyền từ mẹ Phương Toàn, rất dày, lượng tóc của cô nhiều hơn ba bốn lần so với người khác.
Lúc nhỏ luôn dùng các loại kẹp tóc, đuôi tóc không ngừng lay động giống như một tinh linh nhỏ.
Sau khi lên sơ trung, bởi vì mỗi sáng phải dậy sớm nên không có thời gian chuẩn bị, liền cắt ngắn đi, chiều dài chỉ đến ngực, mỗi ngày đều xõa ra hoặc buộc nửa đầu, so với lúc bé thì có một loại cảm giác dễ thương khác.
Sấy một lúc, hơi thở của Tô Hoài Chiêu dần nóng lên.
Từ góc độ của anh có thể thấy nửa bầu ngực mới lớn lấp ló dưới bộ đồ ngủ của cô gái, dù không bị lộ hẳn ra nhưng có sức hấp dẫn trí mạng.
Bình thường cô luôn mặc áo lót bên trong còn khoác thêm một lớp áo rộng thùng thình bên ngoài nên không nhìn rõ kích cỡ bên trong, bây giờ nhìn thấy, cô bé này dậy thì cũng không tệ lắm, kích thước khá lớn, ước chừng bằng một quả đào xanh.
Nhìn một lúc, thấy cô nhóc dùng tay xoa xoa bầu vú mấy cái.
Sấy xong tóc cho cô, Tô Hoài Chiêu đặt máy sấy xuống, kéo cô ngồi lên mép giường, hỏi: “Sao vậy?”
Mặt Kiều Nghiên phớt hồng, không biết là do nóng hay bởi vì xấu hổ.
Cô nhỏ giọng đáp lại: “Ngực đau.”
Hoài Chiêu nghe vậy, hơi nhíu mày, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Mau kể cho anh nghe.”
Anh chỉ nghĩ rằng cô vô tình bị thương, dù sao hồi nhỏ đã sơ ý bị một lần.
Vì vậy Mộ Kiều Nghiên vén áo ngủ lên, để lộ ra bộ ngực mới phát triển.
Tô Hoài Chiêu đã lâu không nhìn thấy ngực của cô, lần trước nhìn thấy là lúc cô thay quần áo.
Chưa từng nghĩ, mấy năm trôi qua, nơi bằng phẳng của cô đã thay đổi rất nhiều.
Hai bầu vú trắng như tuyết hơi phình ra, núm vú cũng đã lớn hơn trước.
Tựa như một đôi thỏ trắng mới sinh, vừa mềm mại vừa đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Tô Hoài Chiêu cẩn thận nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra chỗ nào bị thương, vì vậy hỏi cô: “Chỗ nào bị đau?”
“Bên trong đau.” Cô bé khẽ nhíu mày trả lời.
Trên thực tế, đã đau một thời gian rồi.
Mẹ Phương gần đây rất bận, còn cô không tiện nói cho người khác, đành chịu đựng một mình.
Nhưng bây giờ, cơn đau đột nhiên truyền tới khiến cô không chịu được.
Trong lòng cô, Tô Hoài Chiêu là anh, là người thân, là người có thể ngủ chung giường, cô không cảm thấy cho anh nhìn thì có gì không đúng.
Nhưng Tô Hoài Chiêu không nghĩ như vậy.
Mặc dù mấy năm trước hai người thường xuyên ngủ chung nhưng anh hết sức quy củ.
Anh thương cô, yêu cô, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa dịp cô gặp nguy, ở độ tuổi cô không hiểu chuyện gì làm hại cô.
Nhưng mà bây giờ…
Cô cứ như vậy để lộ ra cặp vú đáng yêu, làm bộ tội nghiệp nhờ anh giúp thì anh biết phải làm sao?
Tô Hoài Chiêu suy nghĩ nửa ngày nhưng không thể nghĩ ra được cách nào.
Cuối cùng, anh không thể làm gì khác là đưa tay ra, nhẹ giọng nói: “Vậy để anh Tô xoa giúp em.”
Bọn họ không phải anh em, thậm chí không có chút liên hệ máu mủ nào.
Sâu trong lòng, anh đã thích cô, yêu cô từ lâu rồi.
Một chàng trai mười bốn tuổi đã hiểu rõ những chuyện nam nữ nên biết.
Nhưng còn cô thì sao?
Thấy Mộ Kiều Nghiên tựa vào ngực mình, cặp vú của cô đang ở trong tay anh, Tô Hoài Chiêu phát hiện phía dưới của mình cứng lên.
“Thế này có tốt hơn không?” Anh vừa nhẹ nhàng xoa vừa ghé vào tai cô hỏi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
“Ừm, khá hơn trước rồi.”
Cô tựa vào ngực anh, để lộ cặp vú, thoải mái híp mắt.
Một lát sau, cô không nhịn được chuyển động cái mông nhỏ.
“Anh Tô, có cây gậy đang đâm em, trong túi anh có gì vậy?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía chân anh.
Côn thịt trướng to vượt qua tưởng tượng của anh, thấy cô cảm nhận được nó, tim Tô Hoài Chiêu lập tức đập mạnh.
Dưới tình thế cấp bách, anh không thể làm gì khác ngoài việc lấy một cái lý do tùy tiện: “Khụ, đó là con dấu của anh.”
Anh được học từ ông nội Tô, viết thư pháp rất đẹp, bình thường có sở thích sưu tập con dấu.
Mộ Kiều Nghiên không nghi ngờ nhìn anh, lên tiếng hỏi: “Ơ, sao nó lại nóng vậy?”
Bây giờ là giữa tháng mười, nhiệt độ buổi tối rất dễ chịu, không nóng không lạnh.
Tô Hoài Chiêu phát hiện chỉ số thông minh của anh bỗng nhiên không đủ dùng.
Anh vội vàng trả lời: “À, có lẽ do để nó ở trong đấy lâu rồi.”
“Lớn như vậy, có nặng không? Để em lấy ra giúp anh.” Mộ Kiều Nghiên vừa nói vừa vươn tay về phía túi quần của anh để lấy “con dấu”
Tô Hoài Chiêu sợ hãi vội vàng đẩy cô ra.
“Nghiên Nghiên, anh đi vệ sinh một lát.” Anh đi một lúc lâu, nửa tiếng sau mới trở về.
Vốn nghĩ rằng cô nhóc đã đi, không ngờ rằng vẫn còn ngồi trên giường.
“Anh Tô, vừa nãy quên mất, ừm, đây là quà mà Lâm Mạn lớp em tặng cho anh.”
Tô Hoài Chiêu cau mày, hỏi cô: “Lâm Mạn là ai?”
Hả? Sao anh lại không biết?
Mộ Kiều Nghiên thành thật trả lời: “Hoa khôi xinh nhất lớp em, cậu ấy nói lúc trước anh từng giúp cậu ấy ở đài phát thanh.”
“Hai người quen nhau từ khi nào?” Tô Hoài Chiêu không thèm nhìn hộp quà một cái mà nhìn cô chằm chằm.
Bị anh nhìn như vậy, Mộ Kiều Nghiên chột da lập tức nói ra không dám giấu giếm.
Cô nắm lấy vạt áo, lắp bắp nói: “Cậu ấy mời em ăn bánh ngọt, em liền đồng ý giúp cậu ấy.”
Tô Hoài Chiêu nghe những lời này, cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Không ngờ, anh đường đường là hotboy trường Nhất trung của thành phố A, Tô Hoài Chiêu có thành tích đứng đầu toàn thành phố lại không bằng một miếng bánh ngọt!!!
Aaaaa ~~
Tin này mà bị truyền đến đám anh em kia thì chắc rằng họ sẽ cười lăn lộn mất.