Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 40:
Chương 40: Tiểu huyệt muốn cắm hỏng.
“Tốt lắm.” Tô Hoài Chiêu dịu dàng nói, “Nhắm mắt lại, tưởng tượng bây giờ anh đang hôn em, sờ em.”
Mộ Kiều Nghiên nghe vậy, nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bóng tối, cô cảm thấy thật ngứa ngáy.
“Ưm ~ vú của Nghiên Nghiên thật ngọt ~ ”
“A ~ anh Tô ~ ”
Cô vặn vẹo cơ thể, thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.
“Ngực nâng cao lên như vậy, có phải đang chờ anh tới ăn không?”
“A ~ đúng vậy ~ ”
“Mở chân ra, cho anh nhìn tiểu huyệt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghe vậy, nhắm mắt lại mở hai chân ra.
“Chậc ~ em gái chảy nhiều nước quá.”
“Ư ~ anh Tô ~ ”
“Nghiên Nghiên sờ em gái có được không? Đưa ngón tay vào đi.”
“Được.”
Cô đã muốn làm thế từ lâu.
Đã trải qua việc hoan ái, mặc dù hoa kính của cô vẫn chật hẹp nhưng so với cự vật của anh Tô thì ngón tay nhỏ nhắn của cô căn bản không là gì.
Cô đâm ngón trỏ vào dễ như trở bàn tay.
“Được rồi, bây giờ học dáng vẻ bình thường của anh, nhanh chóng cắm vào tiểu huyệt của em đi.”
Tuy rằng tiểu huyệt bị tay cô chặn lại hơn phân nửa, che khuất cảnh xuân diễm lệ bên trong, nhưng Tô Hoài Chiêu vẫn hy vọng cô có thể thoải mái.
Nửa đêm không ngủ được, mỗi lần cô ân ái xong, cũng có thể thoải mái hơn, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
“A ~ anh Tô ~ ư ~ ”
Sau khi nhận được chỉ thị, Mộ Kiều Nghiên tăng nhanh động tác tay.
Nhưng mà, một ngón tay căn bản không đủ, cô còn muốn nhiều hơn.
Cô không ngừng vặn vẹo trên chiếc giường hồng, bộ ngực mất đi sự an ủi, khẽ run lên, vừa yêu kiều vừa quyến rũ, cần ai đó tới chà đạp.
Sâu trong tiểu huyệt, càng bị thọc vào thì càng ngứa ngáy hơn.
Rốt cuộc cô không nhịn được nữa.
Cô nũng nịu nói: “A ~ anh Tô ~ Nghiên Nghiên muốn côn thịt lớn ~ ưm ~ ”
“Nghiên Nghiên.” Giọng Tô Hoài Chiêu trầm xuống, “Bây giờ hãy mở mắt ra.”
A, cô bé nghe vậy, mở mắt.
Trên màn hình không còn anh Tô nữa.
Thay vào đó là cơ bụng hoàn mỹ của anh.
Còn có một đám lông đen đang bao quanh cự long.
Chắc chắn cậu nhỏ của anh cũng nhớ em gái.
Bởi vì nó đã phình to đến mức lớn nhất, trên chiếc đầu hồng phấn đã rỉ ra một ít chất lỏng.
“Mở chân ra, anh muốn đi vào.”
“Ưm ~ ”
Cô nhóc lại mở rộng chân ra một lần nữa.
Sau đó cô nhìn côn thịt trên màn hình đang bị anh cầm.
“Ừm ~ Nghiên Nghiên, em chặt quá ~ ”
Tô Hoài Chiêu rên lên một tiếng, âm thanh vừa trầm thấp vừa gợi cảm, giống như giọng bình thường của anh khi ở trên giường.
Cô nhóc lập tức bị lây theo.
Cô cảm giác tiểu huyệt lập tức trướng lên, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được hình dạng của côn thịt.
“A ~ anh Tô ~ anh quá lớn ~ ”
“Lớn một chút em mới có thể thoải mái.”
Tô Hoài Chiêu vừa nói, tay cũng nhanh chóng chuyển động lên xuống.
“Ưm ~ Nghiên Nghiên, tiểu huyệt thả lỏng một chút, côn thịt bị kẹp gãy mất.”
“A ~ anh Tô ~ ư ~ a ~ ”
Cô điên cuồng khát vọng côn thịt của anh.
Cô cho hai ngón tay vào miệng, tưởng tượng chúng là dương vật của Tô Hoài Chiêu.
Vươn đầu lưỡi đinh hương ra, cố gắng liếm, liếm sạch sẽ từng chút một.
Rồi sau đó, lại dùng lực mút.
Phía dưới, rút ra cắm vào tiểu huyệt không ngừng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
“Anh Tô ~ giỏi quá ~ a ~ muốn bị cắm nát ~ ”
“Nghiên Nghiên, hút chậm một chút, ưm ~ ”
Rõ ràng hai người cách nhau ngàn dặm, ở hai thành phố khác nhau.
Nhưng giờ khắc này, cách một màn hình điện thoại, dường như bọn họ đang ở ngay trước mặt nhau.
“A ~~~”
Hơn mười phút sau, cô rốt cuộc cũng rên rỉ một tiếng dài, rồi sau đó mềm nhũn nằm vật xuống.
“Anh Tô.”
“Hử?”
“Anh đã lên đỉnh chưa?”
“Rồi.”
“Tiếc quá, lại lãng phí một đống tiểu bảo bảo rồi.”
Kể từ khi biết tinh dịch sau này sẽ trở thành những đứa trẻ, cô liền không thấy nó bẩn chút nào nữa.
Tô Hoài Chiêu cười khẽ: “Chờ em trưởng thành thì sẽ không lãng phí nữa.”
“Vâng.”
Cô cũng biết Tô Hoài Chiêu muốn tốt cho cô.
Cô vẫn chưa trưởng thành, bây giờ dĩ nhiên không thể có thai rồi.
“Anh Tô, anh nói xem sau này chúng ta sinh mấy đứa thì tốt?”
“Một đứa đi.”
Cô là một cô gái, đối với anh mà nói, không chỉ là người yêu, còn là em gái.
Nếu sinh nhiều, trong nhà có một đám con nít, sao anh có thể chăm sóc được?
Đáp án này khiến cô nhóc rất không hài lòng.
Cô trả giá: “Không được, quá ít.”
Cô và Tô Hoài Chiêu đều là con một, lúc nhỏ nếu như không gặp nhau, thì cô đơn biết bao.
“Vậy thì hai đi.” Anh thỏa hiệp vô điều kiện.
“Ừ, cứ tạm quyết định là hai đi.”
“Được.”
Tô Hoài Chiêu không khỏi bật cười.
Anh thì có đủ khả năng nhưng chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ mệt mỏi.
Thấy mí mắt cô đang dần khép lại, Tô Hoài Chiêu nhắc nhở: “Nghiên Nghiên, đắp kín chăn vào.”
Mặc dù đã tiến vào mộng đẹp nhưng cô vẫn theo bản năng nghe lời anh, ngoan ngoãn kéo chăn lên ngực.
Mà ở thành phố B xa xôi, sau khi chờ cô ngủ, Tô Hoài Chiêu tắt video đi, nhìn côn thịt dưới chân mình, cười khổ.
Bây giờ anh cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị của cô sau mỗi lần đốt lửa.
Tự đốt lửa, lại không thể dập tắt, cảm giác này đúng là đau khổ.
Rơi vào đường cùng, Tô Hoài Chiêu mở album điện thoại, tay chuyển động lên xuống khi xem ảnh cô.
Tấm thứ nhất được chụp vào đêm Giáng sinh.
Đêm đó anh giả dạng làm nhân vật phản diện độc ác, chụp rất nhiều ảnh gợi cảm của cô.
Sau đó, vì lí do an toàn, anh đã xóa sạch chỗ ảnh đó.
Còn mỗi tấm ảnh này, chỉ chụp phần từ xương quai xanh đi lên.
Cô xõa tóc, đôi mắt điềm đạm đáng yêu, trước ngực một mảnh tuyết trắng.
Không phải nói gì hết, cũng không cần làm gì cả, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt cũng có thể làm anh điên cuồng.
Tấm ảnh tiếp theo, đó là ngày mà cô mặc bộ đồ bơi.
Đồ bơi màu vàng gừng làm nổi bật lên đường cong tuyệt đẹp của cô.
Dáng vẻ khi bơi trong nước giống như một nàng tiên cá trong biển.
Lướt về trước nữa, có hình cô đang vui vẻ ăn bánh ngọt.
Còn có hình cô chụp ảnh tự sướng.
Nếu như ai không biết nhặt được điện thoại này, tám chín phần sẽ cho rằng cô nhóc đáng yêu trong album này mới là chủ nhân của nó.
“Nghiên Nghiên ~ Nghiên Nghiên ~ ”
Hô hấp của Tô Hoài Chiêu ngày càng dồn dập.
Chẳng mấy chốc, anh đối với nét mặt tươi cười của cô bắn ra.