Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 26:
Chương 26: Ở trong lớp trêu đùa côn thịt.
“Anh Tô, anh đang ở đâu?”
Mộ Kiều Nghiên mới đi ra từ thư viện đại học A đã bắt đầu nhắn WeChat cho Tô Hoài Chiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba năm trôi qua, sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng cô cũng thi đậu vào chung trường với Tô Hoài Chiêu.
Hiện giờ, cô học năm nhất còn Tô Hoài Chiêu học năm ba.
Hai người học ở hai khoa khác nhau, cô ở khoa tiếng Trung còn Tô Hoài Chiêu ở khoa Tài chính.
Còn Tôn Giai Ni luôn học cùng cô thì học ở ngay đối diện trường cô.
Mấy phút sau, Tô Hoài Chiêu mới trả lời WeChat của cô: “Hội trường đa năng số 1.”
Cô nhận được tin nhắn, hào hứng đi về phía hội trường đa năng.
Dọc theo đường đi, vô số nam sinh đều nhìn Mộ Kiều Nghiên với ánh mắt nóng bỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm nay cô mười bảy tuổi, đã cởi bỏ dáng vẻ trẻ con thời cao trung, đôi mắt lớn, cằm nhọn, cái mũi thanh tú đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn hồng đào.
Ngực thì lớn, eo lại nhỏ, một vòng tay ôm còn dư, một đôi chân thẳng tắp, thon dài trắng nõn.
Mặc áo phông trắng, váy chữ A cạp cao, cả người toát ra khí thế tràn trề sức sống.
Nhưng thích thì thích, mọi người vừa nghĩ tới cậu bạn trai ưu tú đến biến thái của cô thì lại nhụt chí.
Nghe nói hai người họ đã bắt đầu nắm tay nhau từ khi học cao trung, quả nhiên, mỹ nhân thuộc về soái ca, yêu thì phải thừa dịp từ sớm.
Mộ Kiều Nghiên đi đến cửa hội trường đa năng, nhưng toàn bộ phòng học đều rất yên tĩnh, các anh chị năm ba đều nghiêm túc nghe giảng, trên bục giảng, giáo sư nổi tiếng khoa Tài chính đang nói về một quy tắc kinh điển.
Cô nhóc đứng ở cửa nhìn tầm mười phút, thấy giáo sư Phạm đang viết ý chính lên bảng đen liền nhanh chân lẻn vào.
Các sinh viên hàng sau thấy có bóng người, theo thói quen quay đầu lại, sau khi thấy rõ là Mộ Kiều Nghiên lại mơ hồ chuyển tầm mắt.
Chậc chậc, cô bạn gái nhỏ của hotboy Tô đúng là dính người mà.
“Anh Tô ~ ”
Cô chạy nhanh đến ngồi cạnh Tô Hoài Chiêu đang ở hàng cuối, cười ngọt ngào với anh, xinh đẹp nhẹ nhàng giống như đóa hoa mùa xuân.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Hoài Chiêu khẽ dịu lại, anh vỗ nhẹ lên tay cô, thấp giọng nói: “Ngoan đừng làm loạn, đợi lát nữa đưa em đi ăn lẩu cay.”
“Vâng ạ.”
Cô bé ngoan ngoãn đáp lại, sau đó lấy từ trong cặp ra quyển tiểu thuyết mới mượn ở thư viện nghiêm túc đọc.
Thư viện đại học khác với cao trung, sách đa dạng hơn.
Không chỉ có những cuốn sách nổi tiếng ở nước ngoài mà còn có rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng gần đây.
Mấy cuốn sách Mộ Kiều Nghiên mượn trước đây đều không tồi nhưng cuốn hôm nay thì lại rất tệ.
Cách hành văn non nớt thì không nói, cốt truyện còn cẩu huyết.
Nhìn được mấy trang, cô không thể đọc nổi nữa.
Vì vậy, chống cằm nghiêm túc nhìn Tô Hoài Chiêu. Mấy năm qua, anh Tô càng ngày càng đẹp trai.
Lúc đầu vẫn còn nét trẻ trung xen giữa con trai và đàn ông, bây giờ thì khác, anh hai mươi mốt tuổi, chân mày lưỡi kiếm, ngũ quan đẹp như điêu khắc, nhất là đôi mắt đen sáng rỡ, tựa như ẩn chứa muôn vàn ánh sao.
Ơ, trên cằm của anh Tô có một chút râu mới nhú ra.
Cô nhóc bị thu hút, nhất thời không nhịn được đưa tay ra sờ.
Ừm, cứng cứng, sờ vào hơi nhột.
“Nghiên Nghiên, đừng nghịch.”
Hì hì, anh Tô nghiêm túc như vậy thật thú vị.
Mộ Kiều Nghiên nhìn phía trước và bên cạnh một cái, chỉ thấy trong hội trường đa năng lớn như vậy, mọi người đều nghiêm túc nghe giảng, dường như không ai để ý bọn họ.
Vì vậy cô lớn gan hơn, đôi mắt to tròn nhìn quanh, bàn tay nhỏ bé rời khỏi cằm Tô Hoài Chiêu, nhưng ngay sau đó lại đi đến đũng quần anh.
“Nghiên Nghiên!”
Giọng Tô Hoài Chiêu khàn khàn, mang theo ý cảnh cáo.
“Anh Tô, anh cứ nghiêm túc nghe giảng đi, đừng để ý đến em ~ ”
Sao có thể mặc kệ được?
Hôm nay anh mặc quần jean, phía trên mặc áo sơ mi trắng, tay của cô ẩn núp phía dưới áo sơ mi, xoa xoa cậu em của anh.
Anh bạn nhỏ của anh cũng không chịu thua kém, rõ ràng giây trước còn mềm, nhưng tay cô vừa chạm tới liền tỉnh dậy trong nháy mắt.
Khiến cho Tô Hoài Chiêu suýt nữa nghi ngờ, nó đã nhận Mộ Kiều Nghiên làm chủ nhân rồi.
Ấn mấy cái, cô nhóc ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, cậu em nhỏ cứng rồi.”
Tô Hoài Chiêu: “…”
“Nghiên Nghiên, tối về nhà rồi chơi tiếp.”
Sau khi anh tốt nghiệp cao trung, để tiện chăm sóc Mộ Kiều Nghiên, Tô Hoài Chiêu chuyển về căn hộ của nhà họ Tô.
Căn hộ này ở giữa đại học A và trường cao trung Tuấn Tài, mỗi sáng anh sẽ lái xe đưa cô đến trường, buổi tối đúng giờ sẽ tới đón cô về.
Đối với chuyện này, Mộ Vân Sinh vốn không đồng ý.
Coi như hai người yêu nhau thật, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ mà đã ở cùng nhau thì không được tốt.
Nhưng Tô Hoài Chiêu không chỉ chân thành nói sẽ tôn trọng và bảo vệ Nghiên Nghiên, còn nói đó là để việc học của cô thuận lợi hơn, cộng thêm Phương Toàn và Mộ Kiều Nghiên một trái một phải thuyết phục, ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Mấy năm qua, ông và Phương Toàn mỗi khi rảnh rỗi đều qua đưa cho hai đứa một ít đồ dùng hàng ngày, nhân tiện đột kích luôn.
Cũng may, không bắt gặp bất kỳ hình ảnh nào không phù hợp với trẻ con.
Hơn nữa, dưới sự dạy bảo của Tô Hoài Chiêu, thành tích của Mộ Kiều Nghiên ngày càng tiến bộ, điều này quá rõ ràng.
Cứ như vậy, ông và Phương Toàn cơ bản cũng coi như thầm chấp nhận quan hệ giữa hai người.
Nghe Tô Hoài Chiêu nói về nhà chơi, động tác tay của cô càng không quy củ.
Hừ, về nhà có gì vui chứ ~
Chỉ là hôn hôn, sờ một chút.
Mặc dù dáng người anh Tô rất đẹp, hôn cô rất thoải mái.
Cũng thường khiến cô phun nước, cao trào liên tục.
Nhưng mà, cô rất muốn anh Tô đi vào nha.
Cô muốn thân mật hơn với anh Tô, trải qua cảm giác mất hồn nha.
Nghĩ đến đây, cô nhóc giống như trả thù vậy, bàn tay nhỏ bé trực tiếp từ lưng quần luồn vào trong.