Đọc truyện Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh – Chương 12: Thực lực bị hố (3)
Ngay từ đầu, lúc chỉ có một hai tiên nữ hâm mộ và ghen ghét nhìn nàng chằm chằm, nàng còn có chút đứng ngồi không yên.
Càng về sau, khi tất cả mọi người đều xoẹt xoẹt xoẹt nhìn nàng chằm chằm, nàng đã vững như bàn thạch.
Giản Chỉ Hề hiện tại mới cảm nhận được sâu sắc, cái gì gọi là ta thích ngươi nhìn ta không quen, rồi lại làm không được dáng vẻ của ta.
Haha, cảm giác cùng nam thần vạn người mê ngồi song song thật không tồi.
Giản Chỉ Hề thích ý uống một hớp rượu, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, khiến chúng tiên nữ cắn răng cắn lợi.
Nhưng sự hả hê của nàng không duy trì liên tục được hai phút, cái ma âm của Thiên Đế Bệ Hạ lại vang lên bao phủ trên đầu nàng.
Tim Giản Chỉ Hề rơi lộp bộp.
Vị Thiên Đế Bệ Hạ này pháp lực như thế nào nàng không biết được, nhưng công phu sợ thiên hạ không loạn chính là level max.
Quả nhiên, Thiên Đế Bệ Hạ nốc một ngụm rượu, mặt ngà ngà say.
“Tư Mệnh, cái lần bày tỏ vừa nãy của ngươi rất cảm thiên động địa. Sao ngươi không kính Thương Lăng một ly đi?”
Tay Giản Chỉ Hề đang bưng ly rượu nhỏ run một cái, rượu trong ly đổ ra người.
Thực sự là hết chuyện để nói rồi à!
Việc này nàng mất mặt vạn lần, vốn chỉ có một nhóm ít tiểu tiên nữ theo đuôi Thương Lăng mới biết.
Bây giờ bị Thiên Đế Bệ Hạ miệng rộng tuyên dương như vậy, ngay cả nam tiên quân ngồi đây cũng biết rồi.
Sau này còn có nam tiên quân nào dám đến kết thành tiên lữ với nàng?
Đây là muốn nàng FA cả đời mà!
Quả thực mặt đã quăng tới tận nhà bà nội luôn rồi!
Giản Chỉ Hề nội tâm bi thống vạn phần, nhưng mặt vẫn kéo ra một nụ cười cực kì dối trá.
Nàng cầm ly rượu đứng lên, giơ về phía Thương Lăng thượng thần.
“Thương Lăng thượng thần, tiểu tiên Tư Mệnh kính nể ngài bảo vệ tiên giới mấy nghìn năm, tại đây mời ngài một ly.”
Giản Chỉ Hề cung kính, có lễ có độ.
Nhưng mà, Thương Lăng thượng thần chỉ nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.
Không phối hợp?
Nụ cười dối trá trên mặt Giản Chỉ Hề sắp cứng đơ mà Thương Lăng thượng thần vẫn không có một chút phản ứng.
Nhưng mà, Thương Lăng thượng thần không phản ứng, mấy kẻ xem trò vui trong yến hội lại thấy thỏa mãn, chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ.
Giản Chỉ Hề da mặt có dày tới cỡ nào cũng sắp chịu không nổi, nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe Thiên Đế Bệ Hạ bỗng nhiên mở miệng.
“Ai nha, Tư Mệnh à, chẳng lẽ ngươi không biết Thương Lăng thượng thần chỉ uống trà chứ không uống rượu sao?”
Giản Chỉ Hề nghe thế, trong lòng lại rơi lộp bộp, chửi nhanh “đờ mờ mờ” một vạn lần!
Nàng không có chuyện gì làm hay sao mà phải nghiên cứu Thương Lăng uống rượu hay uống trà!
“À, thì ra là thế, tiểu tiên mạo muội.” Giản Chỉ Hề lúng túng cười cười, đang định đổi một ly trà.
Lại nghe Thiên Đế Bệ Hạ kín đáo mở miệng: “Xem ra Tư Mệnh cũng không phải rất thích Thương Lăng thượng thần.”
Đập ly, lật bàn, vứt hết mặt mũi, bỏ của chạy lấy người!
Trong lòng Giản Chỉ Hề thầm bắt chước ngàn biến vạn biến mấy động tác này, nhưng cuối cùng mặt vẫn không đổi sắc đổi ly trà, một lần nữa cung cung kính kính.
“Tiểu tiên mạo muội, lấy trà kính Thương Lăng thượng thần, xin thượng thần nhận cho.”
Chỉ thấy Thương Lăng vẫn im lặng như cũ, nhưng lại nâng ly trà trong tay lên uống một ngụm, coi như cho chút thể diện.
Giản Chỉ Hề thở phào một cái, ngồi lại được vị trí, rốt cục qua được vụ này.
Bất quá, không thể không nói, Thương Lăng thượng thần quả thực phong hoa tuyệt đại, mọi cử chỉ đều ưu nhã ung dung, khí chất tự nhiên mà có, chị một động tác uống trà kia thôi, cũng đủ đẹp mắt.
Chỉ bằng điểm này, Giản Chỉ Hề tự an ủi mình, trước đó dù có mất mặt cũng đáng.