Đọc truyện Cứ Vậy Mà Yêu Em – Chương 64: Hai Người Ngọt Ngào Đủ Chưa Đây Là Cổng Đồn Cảnh Sát Đấy!
Gã đàn ông này đi tìm Nguyễn Lệ Oánh là bởi vì, bởi vì gã là ba ruột của Nam Thù?!
Nghĩ nghĩ, cô đáp: “Em tự dưng rất muốn ăn KFC.”
Sau khi về đến đồn cảnh sát, gã chủ động khai Nguyễn Lệ Oánh ra, vừa là để báo thù con điếm thối kia đã chơi gã, vừa là muốn được giảm nhẹ hình phạt.
Gã đàn ông này đi tìm Nguyễn Lệ Oánh là bởi vì, bởi vì gã là ba ruột của Nam Thù?!
Nam Vận cũng trông thấy Nguyễn Lệ Oánh, lửa giận còn sót lại trong ngực nháy mắt tiêu tan.Giọng điệu của Lục Dã mang theo vài phần âm lãnh, vô cùng có tính ép buộc: “Tính chất của án bắt cóc rất nghiêm trọng, xem dáng vẻ này thì có lẽ ông cũng vừa ra tù, nếu như lần này đi vào, lại bị phán mấy năm đây?”Nam Thù không phải là em gái ruột của cô?
Nam Vận: “Vậy là do tai cậu có vấn đề!”
Nam Vận khẽ gật gật đầu, nhưng vẫn không buông tay anh ra.
Lâm Lang: “Rõ ràng là cậu có gọi!”Lâm Lang: “Tai cậu mới có vấn đề ấy!”Ba cô có biết chuyện này không? Hay là Nguyễn Lệ Oánh gạt ba cô từng ấy năm?
Lâm Lang không thích cô ta là do cô ta không có tác phẩm tiêu biểu nào mà cứ dăm ba hôm lại được lên hot search, hơn nữa cực kỳ thích giả vờ đụng chạm với nam diễn viên từng hợp tác cùng, không phải đăng mấy bài như có như không tình cảm lưu luyến, thì cũng là ẩn ý nói nam diễn viên người ta thích cô ta, lúc đi thảm đỏ còn luôn thích đăng mấy bài như mình ” lấn át” nữ minh tinh nào.
Lông mày Từ Lâm Ngôn khẽ cau lại, như đang suy ngẫm về bí ẩn chưa có lời giải đáp của thế giới: “Anh zai, sao hai người họ đã làm lành rồi?”
Trong lòng Nam Vận ấm áp, cũng bình tĩnh được không ít.Dã Tử là món quà tốt nhất mà mẹ tặng cho cô.Thế nhưng tại sao gã lại theo dõi cô? Tại sao lại tự gọi mình là ba ruột của cô? Đáng lẽ gã nên theo dõi Nam Thù mới phải chứ?Thế nhưng tại sao gã lại theo dõi cô? Tại sao lại tự gọi mình là ba ruột của cô? Đáng lẽ gã nên theo dõi Nam Thù mới phải chứ?
Buổi tối này trải qua vừa căng thẳng vừa kích thích, bọn họ đều không có nhớ đến ăn cơm tối, bữa cơm trước đó mới chỉ là bữa trưa thôi.
Sau khi tình cảm giữa các cô gái rạn vỡ, hoàn toàn có thể thông qua một người phụ nữ mà cả hai đều ghét để lành lại — Người mà tớ ghét cậu cũng ghét, hai ta chính là chị em tốt.
Sau đó hai cô gái tay trong tay đi về phía quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa đối diện KFC.Nam Vận và Lục Dã ở bên này anh anh em em, mắt đi mày lại, anh một câu em một câu tâm sự với nhau, Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang ngửa đầu nhìn trời, cố gắng giảm cảm giác tồn của mình xuống, không, là cố gắng giảm công suất của mình xuống, làm hai cái bóng đèn không sáng cho lắm.Đầu óc của Nam Vận đã loạn hết cả lên rồi, cô có vô số vấn đề muốn xác thực với gã đàn ông kỳ lạ này, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ vấn đề nào.
Chương 64: Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy!
Nam Vận và Lâm Lang cãi nhau xong thì không thèm để ý đến nhau nữa, mãi cho đến khi tới được cửa quán KFC rồi nhìn thấy được tờ áp phích về người đại diện mới được dán trên cửa kính.
Tình tiết vụ án bắt cóc khá nghiêm trọng, tính chất ác liệt, bên cảnh sát đã tiến hành bắt giữ Nguyễn Lệ Oánh ngay trong đêm.
Sau khi tình cảm giữa các cô gái rạn vỡ, hoàn toàn có thể thông qua một người phụ nữ mà cả hai đều ghét để lành lại — Người mà tớ ghét cậu cũng ghét, hai ta chính là chị em tốt.Sau khi tình cảm giữa các cô gái rạn vỡ, hoàn toàn có thể thông qua một người phụ nữ mà cả hai đều ghét để lành lại — Người mà tớ ghét cậu cũng ghét, hai ta chính là chị em tốt.Cô đã bị kinh sợ đến trợn mắt há mồm.
Thần sắc của Lục Dã càng ngày càng âm u, Trần Tuấn Hà còn tưởng anh đang nhằm vào mình, lại vội vàng nói: “A Vận là con gái ruột của tôi, coi như tôi có bắt cóc nó thì cũng sẽ không làm gì nó! Tôi chỉ muốn tiền thôi! Ngoài tiền ra tôi không có ý định gì cả!”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn ra hiệu Trần Tuấn Hà nghe điện thoại, nói chuyện với Nguyễn Lệ Oánh, đồng thời mở ra máy ghi âm.Độ kinh sợ trong lòng Lục Dã cũng không thấp hơn Nam Vận, nhưng anh vẫn giữ vững được bình tĩnh và tỉnh táo.
Ngẫm nghĩ trong giây lát, anh trầm giọng hỏi gã: “Ông rốt cuộc là ai? Dựa vào đâu mà nói A Vận là con gái của ông?”
Lục Dã: “….”
Trần Tuấn Hà nổi giận: “Bà có ý gì?”
Nghĩ nghĩ, cô đáp: “Em tự dưng rất muốn ăn KFC.”Anh cũng không nói thẳng với đối phương là gã tìm sai mục tiêu rồi, mà là tương kế tựu kế, tiếp theo lời nói của gã.
Đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi cô ấy là ” Trứng Cuộn” nữa rồi, Từ Lâm Ngôn bất thình lình gọi như thế khiến cô ấy xấu hổ vạn phần, sau đó thì thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Từ Lâm Ngôn rồi gào lên: “Anh gọi ai là Trứng Cuộn đấy!”
Lục Dã căn bản không để ý đến bọn họ, vẫn coi bọn họ là không khí như cũ, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ của mình, mang theo ý cười nói: “Hôm nay Lục phu nhân vất vả rồi, anh mời em ăn cơm, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”
Nhưng từ lúc biết Dã Tử là Lục Dã về sau, cho dù trong lòng cô rất rõ Dã Tử và Bách Tri Hạ không có mối quan hệ không đứng đắn nào cả, song loại cảm giác thù địch hư cấu kia vẫn không thể xóa đi được.Dịch: Chip | Beta: ShpdarnTrần Tuấn Hà cười lạnh: “Dựa vào đâu á? Chính là dựa vào mẹ nó làm tình nhân của tôi ba năm! Không tin có thể đi hỏi ông chủ trước kia của Nguyễn Lệ Oánh, năm đó tôi đập không ít tiền lên người Nguyễn Lệ Oánh đâu.”
Lục Dã họ nhẹ một cái, bình tĩnh vuốt chóp mũi.
Trần Tuấn Hà sớm đã biết được ý đồ của Nguyễn Lệ Oánh, nhưng vẫn bị con điếm thối này làm cho tức không nhẹ, gân xanh trên trán hằn lên, nếu không phải còn có cảnh sát ở đây, gã đã chửi con điếm thối này từ lâu rồi.
Là ơn cứu mạng, tuyệt đối được coi là ơn cứu mạng.Hồi gã còn là một đại gia, có thể gọi là dốc hết sức mình để nâng Nguyễn Lệ Oánh lên, tiêu tiền cho bà ta cũng chưa bao giờ nháy mắt cả.
Nhưng ai ngờ con điếm Nguyễn Lệ Oánh kia chẳng có chút thật lòng gì với gã, chân trước của gã vừa vào tù, bà ta lập tức đi thông đồng với Nam Khải Thăng được ngay.
Từ Lâm Ngôn cười khinh thường: “Bận chứ, đang bận đon đả lấy lòng mẹ vợ kia kìa, trong thời gian ngắn không về được đâu.”
Lâm Lang tức gần chết: “Không được gọi tớ là Trứng Cuộn!”
Nam Vận và Lâm Lang cãi nhau xong thì không thèm để ý đến nhau nữa, mãi cho đến khi tới được cửa quán KFC rồi nhìn thấy được tờ áp phích về người đại diện mới được dán trên cửa kính.Quả thật là con điếm vô tình, con hát vô nghĩa.
Nam Vận: “Tớ nói rồi tớ không gọi!”
Lục Dã tuyệt vọng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cậu tha cho tôi được không?”Lục Dã cười một tiếng, trong nụ cười mang theo vài phần khinh bỉ và xem thường: “Chỉ vì làm tình nhân cho ông mấy năm, ông đã dám quả quyết đứa con là của ông sao? Ông cũng quá tự tin rồi đó.” Giọng nói của anh cũng kèm theo sự mỉa mai khó giấu, “ Ông cũng không tự mình soi gương xem bản thân là cái thứ gì, nếu mà so sánh, Nam Khải Thăng có tiền có thế, sao Nguyễn Lệ Oánh có thể buông tha cơ hội tốt như thế, lại còn sinh con cho ông nữa?”
Tội chứng Nguyễn Lệ Oánh và Trần Tuấn Hà bắt cóc vô cùng xác thực, hơn nữa còn có mục đích tống tiền chiếm đoạt tài sản, mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng tính chất ác liệt, ít nhất cũng phải bị phán từ 5 đến 10 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh còn là chủ mưu, xúi giục Trần Tuấn Hà bắt cóc, vả lại còn có hiềm nghi dụ gã mưu hại người bị hại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn.
Là ơn cứu mạng, tuyệt đối được coi là ơn cứu mạng.
Trần Tuấn Hà còn là một người gan lớn và tỉ mỉ, đã sớm chuẩn bị nên xử lý thế nào khi chuyện bị bại lộ rồi — Ghi âm hết toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Nguyễn Lệ Oánh, xem nó như là chứng cứ chứng minh Nguyễn Lệ Oánh là chủ mưu trong vụ án bắt cóc để giao nộp cho cảnh sát.Bầu không khí vừa đúng luôn… Nếu như không có Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang.Lâm Lang gật đầu: “Được!”Từ Lâm Ngôn nghe ra là Lục Dã đang cố ý khích gã đàn ông, từ đó moi được nhiều tin tức hơn, thế nên anh ta rất phối hợp lôi di động ra, mở chức năng ghi âm.
Trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.
Từ Lâm Ngôn căn bản không cho Lục Dã cơ hội để từ chối: “Cậu muốn hối hận sao? Cậu muốn vong ân phụ nghĩa à? Cậu muốn lừa gạt tình cảm chân thành tha thiết của tôi? Vừa nãy cậu còn nói cái gì cũng đều đồng ý với tôi!”Từ Lâm Ngôn lắc đầu than nhẹ: “A, phụ nữ.” Sau đó khoác tay qua vai Lục Dã, bắt đầu ăn không nói có: “Anh zai, cậu cảm thấy hôm nay tôi có giúp được cậu không? Đây có phải là ơn cứu mạng không?”Lời nói của Lục Dã vô cùng chối tai, mỗi chữ đều đâm thẳng vào lòng tự tôn của Trần Tuấn Hà.
Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi, hung hãn lườm anh họ cô — Tại đây trừ người này ra, không ai biết cô tên Trứng Cuôn nữa cả!
Lục Dã: “….”Từ Lâm Ngôn im thin thít đứng ở một bên, có chút hả hê mà xem náo nhiệt, cứ như người đầu tiên nhắc đến hai chữ ” Trứng Cuộn” này không phải anh ta vậy.Trần Tuấn Hà lập tực bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu trợn lên nhìn Lục Dã, thậm chí còn tức dậy vung dao mấy cái: “Cmn, đánh rắm ấy! Tao vào tù ngồi còn chưa đến một năm thì Nguyễn Lệ Oánh đã sinh con rồi, mày nói xem đứa bé đó là của ai? Mụ không có tao nâng nữa, chắc chắn sẽ đi tìm người khác, nếu mụ không lừa Nam Khải Thăng rằng đứa con là của ông ta, thì sao Nam Khải Thăng có thể đập tiền cho mụ chứ?” Dường như để báo thù, gã còn cười đểu hai tiếng, “ Nam Khải Thăng chỉ là một thằng đổ vỏ mà thôi, thay tao nuôi con gái nhiều năm như vậy.”
Từ Lâm Ngôn: “Cầu hôn thì dùng kịch bản của tôi.”
Trong lòng Nam Vận ấm áp, cũng bình tĩnh được không ít.
Buổi tối này trải qua vừa căng thẳng vừa kích thích, bọn họ đều không có nhớ đến ăn cơm tối, bữa cơm trước đó mới chỉ là bữa trưa thôi.Lục Dã đã làm rõ được quan hệ giữa gã và Nguyễn Lệ Oánh, lại hỏi: “Nếu ông đã biết A Vận là con gái ông, tại sao vẫn muốn bắt cóc em ấy?”
Trần Tuấn Hà lập tực bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu trợn lên nhìn Lục Dã, thậm chí còn tức dậy vung dao mấy cái: “Cmn, đánh rắm ấy! Tao vào tù ngồi còn chưa đến một năm thì Nguyễn Lệ Oánh đã sinh con rồi, mày nói xem đứa bé đó là của ai? Mụ không có tao nâng nữa, chắc chắn sẽ đi tìm người khác, nếu mụ không lừa Nam Khải Thăng rằng đứa con là của ông ta, thì sao Nam Khải Thăng có thể đập tiền cho mụ chứ?” Dường như để báo thù, gã còn cười đểu hai tiếng, “ Nam Khải Thăng chỉ là một thằng đổ vỏ mà thôi, thay tao nuôi con gái nhiều năm như vậy.”
Nam Vận khẽ gật gật đầu, nhưng vẫn không buông tay anh ra.
Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay của cô gái nhỏ, mười ngón đan xen với cô, lại ấm giọng trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua rồi.” Anh lại dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, giọng điệu chắc chắn cam đoan với cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”Lâm Lang: “Tớ nghe rõ cậu gọi rồi!”Trần Tuấn Hà muốn nói lại thôi, trông có vẻ đang băn khoăn, không biết có nên nói thật hay không.
Tình tiết vụ án bắt cóc khá nghiêm trọng, tính chất ác liệt, bên cảnh sát đã tiến hành bắt giữ Nguyễn Lệ Oánh ngay trong đêm.
Buổi tối này trải qua vừa căng thẳng vừa kích thích, bọn họ đều không có nhớ đến ăn cơm tối, bữa cơm trước đó mới chỉ là bữa trưa thôi.
Trần Tuấn Hà cười lạnh: “Dựa vào đâu á? Chính là dựa vào mẹ nó làm tình nhân của tôi ba năm! Không tin có thể đi hỏi ông chủ trước kia của Nguyễn Lệ Oánh, năm đó tôi đập không ít tiền lên người Nguyễn Lệ Oánh đâu.”Giọng điệu của Lục Dã mang theo vài phần âm lãnh, vô cùng có tính ép buộc: “Tính chất của án bắt cóc rất nghiêm trọng, xem dáng vẻ này thì có lẽ ông cũng vừa ra tù, nếu như lần này đi vào, lại bị phán mấy năm đây?”
Nhưng mà vẫn có một nguyên nhân nữa, ngoài Lâm Lang ra ai cô cũng không nói — Cô từng nghi ngờ nữ minh tinh Lục Dã “bao dưỡng” là Bách Tri Hạ.
Thế nhưng tại sao gã lại theo dõi cô? Tại sao lại tự gọi mình là ba ruột của cô? Đáng lẽ gã nên theo dõi Nam Thù mới phải chứ?
Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, Từ nhị thiếu không thể nhịn được mà cất tiếng: “Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy! Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái!”Trần Tuấn Hà không muốn vào tù lần hai, vội vàng xin tha cho chính mình: “Không liên quan đến tôi, đều là Nguyễn Lệ Oánh! Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, là Nguyễn Lệ Oánh xúi tôi làm!”
Trần Tuấn Hà yêu tiền như mạng, một khi biết A Vận không phải con gái gã, nhất định sẽ phát tiết hết lửa giận lên người cô.
Cô rất sợ hãi.Quả nhiên là Nguyễn Lệ Oánh.
Lời nói của Lục Dã vô cùng chối tai, mỗi chữ đều đâm thẳng vào lòng tự tôn của Trần Tuấn Hà.
Trần Tuấn Hà muốn nói lại thôi, trông có vẻ đang băn khoăn, không biết có nên nói thật hay không.Vẻ mặt Lục Dã sầm xuống, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà: “Tại sao bà ta xui ông đi bắt cóc A Vận?”
” Mẹ tôi không phải là Nguyễn Lệ Oánh!” Nam Vận quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, từng câu từng chữ nói: “Mẹ tôi tên Bạch Nhược Uyển!”
Lục Dã hoang mang lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Dịch: Chip | Beta: ShpdarnLâm Lang hùa theo: “Đúng thế! Xong chưa vậy hả? Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”Việc đã tới nước này, Trần Tuấn Hà dứt khoát nói hết toàn bộ ra: “Vì muốn tìm cậu tống tiền.
Mụ bảo tôi bắt cóc A Vận xong thì tìm cậu đòi 2000 vạn, sau khi thành công lại chia năm năm với mụ.”
Là ơn cứu mạng, tuyệt đối được coi là ơn cứu mạng.
Quả nhiên là Nguyễn Lệ Oánh.Lâm Lang: “Tai cậu mới có vấn đề ấy!”Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay của cô gái nhỏ, mười ngón đan xen với cô, lại ấm giọng trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua rồi.” Anh lại dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, giọng điệu chắc chắn cam đoan với cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”Thần sắc của Lục Dã càng ngày càng âm u, Trần Tuấn Hà còn tưởng anh đang nhằm vào mình, lại vội vàng nói: “A Vận là con gái ruột của tôi, coi như tôi có bắt cóc nó thì cũng sẽ không làm gì nó! Tôi chỉ muốn tiền thôi! Ngoài tiền ra tôi không có ý định gì cả!”
Bầu không khí vừa đúng luôn… Nếu như không có Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang.
Đời này có thể gặp được Dã Tử, là một chuyện may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất của cô.Lục Dã đã hiểu được ý đồ của Nguyễn Lệ Oánh một cách triệt để.
Người đại diện mới là một nữ minh tinh trong giới giải trí, tên là Bách Tri Hạ, Nam Vận và Lâm Lang đều vô cùng không thích cô ta.
Cô đã bị kinh sợ đến trợn mắt há mồm.
Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, Từ nhị thiếu không thể nhịn được mà cất tiếng: “Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy! Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái!”Cuộc thẩm vấn đang tiến hành được một nửa, thì di động của Trần Tuấn Hà chợt reo chuông, là Nguyễn Lệ Oánh gọi điện tới.Bà ta muốn mượn tay Trần Tuấn Hà để hại A Vận.
Lục Dã: “Được, muốn ăn gì liền mua cho em.”
Gà rán là loại đồ ăn vừa thơm vừa giòn vừa mỡ, ăn nhiều sẽ ngấy, thời gian lâu không ăn còn thèm, đặc biệt là vừa trải qua một chuyện nguy hiểm cao đầu áp lực, thì lại càng muốn ăn chút đồ rán để an ủi tâm hồn.
Hai người tiếng sau cao hơn tiếng trước, trực tiếp cãi nhau trước cổng đồn cảnh sát.Nam Vận cũng trông thấy Nguyễn Lệ Oánh, lửa giận còn sót lại trong ngực nháy mắt tiêu tan.Trần Tuấn Hà yêu tiền như mạng, một khi biết A Vận không phải con gái gã, nhất định sẽ phát tiết hết lửa giận lên người cô.
Lục Dã ức chế nghiến nghiến răng hàm, sau đó lạnh nhạt, hung hăng nói: “Anh cậu dạo này bận không?”
Nam Vận: “Tớ nói rồi tớ không gọi!”Lời nói của Lục Dã vô cùng chối tai, mỗi chữ đều đâm thẳng vào lòng tự tôn của Trần Tuấn Hà.Nam Vận vừa lòng thỏa ý cong khóe môi.Nếu như lần này gã mà thành công, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
” Leng keng” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay Trần Tuấn Hà rơi xuống đất.
Lục Dã giận dữ vô cùng, ánh mắt nhìn về Trần Tuấn Hà như muốn phun lửa, hai tay không tự chủ nắm chặt lại, ngay tại lúc anh sắp đi lên đánh cho Trần Tuấn Hà một trận, thì cánh tay bỗng nhiên bị ôm chặt lấy.
Giọng điệu của Lục Dã mang theo vài phần âm lãnh, vô cùng có tính ép buộc: “Tính chất của án bắt cóc rất nghiêm trọng, xem dáng vẻ này thì có lẽ ông cũng vừa ra tù, nếu như lần này đi vào, lại bị phán mấy năm đây?”
Lục Dã hoang mang lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nam Vận và Lục Dã ở bên này anh anh em em, mắt đi mày lại, anh một câu em một câu tâm sự với nhau, Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang ngửa đầu nhìn trời, cố gắng giảm cảm giác tồn của mình xuống, không, là cố gắng giảm công suất của mình xuống, làm hai cái bóng đèn không sáng cho lắm.
Hôm nay là một ngày kinh tâm động phách nhất trong đời cô.Là cô gái nhỏ của anh.
Hai tay Trần Tuấn Hà bị còng ra sau ghế, trả lời với chiếc di động đang đặt trên bàn trước mặt: “Ừm, xong rồi, tôi nên liên hệ với Lục Dã như thế nào?”Nếu Dã Tử mà không nhắc đến, Nam Vận còn không cảm thấy đói, anh vừa nhắc đến một cái thì thấy đói bụng liền, hơn nữa còn là đói ơi là đói.Từ Lâm Ngôn nghe ra là Lục Dã đang cố ý khích gã đàn ông, từ đó moi được nhiều tin tức hơn, thế nên anh ta rất phối hợp lôi di động ra, mở chức năng ghi âm.Nam Vận cũng hiểu được điểm này — Nếu hôm nay cô bị Trần Tuấn Hà mang đi, có khả năng sau này cũng không gặp được Dã Tử nữa.
Sau lưng Bách Tri Hạ có kim chủ, đây là chuyện mọi người đều biết, ban đầu cô cũng không biết Dã Tử là Lục Dã, cho nên hoài nghi Lục Dã chính là kim chủ đằng sau cô ta.
Bà ta muốn mượn tay Trần Tuấn Hà để hại A Vận.Quả thật là con điếm vô tình, con hát vô nghĩa.Lục Dã đã hiểu được ý đồ của Nguyễn Lệ Oánh một cách triệt để.Trần Tuấn Hà có lẽ còn sẽ làm những chuyện khiến cô đau khổ hơn cả chết.
Sau khi thành công bà ta cũng sẽ không đưa cho gã bởi vì bà ta vốn dĩ không có ý định tống tiền Lục Dã, bà ta chỉ muốn hủy Nam Vận.
Lục Dã: “….”
Trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.Cô rất sợ hãi.
Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, Từ nhị thiếu không thể nhịn được mà cất tiếng: “Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy! Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái!”
Lục Dã: “Cậu nói.”Toàn thân cô gái nhỏ run rẩy, hiển nhiên đã bị dọa sợ, Lục Dã lập tức ôm cô vào lòng, giọng điệu kiên định an ủi: “Đừng sợ, đã không có chuyện gì nữa rồi, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể hại được em.” Cuối cùng, anh lại phát ra lời thề: “Anh sẽ luôn luôn bảo vệ em.”
Nhưng Lục Dã quá hiểu Từ Lâm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Có gì cứ nói.”
Tâm tư của Nguyễn Lệ Oánh vô cùng tỉ mỉ, vì để tránh cho Trần Tuấn Hà liên hệ riêng với Lục Dã, bà ta vẫn luôn không đưa phương thức liên lạc của Lục Dã cho Trần Tuấn Hà, bảo gã sau khi bắt cóc thành công thì gọi cho bà ta để lấy.Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cô nên cảm ơn trận mưa lớn hồi 5 tuổi ấy, không đúng, là nên cảm ơn trận sốt cao mà cô kém chút là biến thành kẻ ngốc kia mới đúng, nếu không phải vì trận sốt cao kia, xe của mẹ cũng sẽ không bị kẹt trong trận mưa to, mẹ con họ cũng không gặp được Dã Tử và cậu của anh.Lí do Nam Vận ghét Bách Tri Hạ cũng giống như Lâm Lang — Hai người bọn cô đều là fan của Tô Mật Ngữ.Nam Vận khẽ gật gật đầu, nhưng vẫn không buông tay anh ra.
Từ Lâm Ngôn lắc đầu than nhẹ: “A, phụ nữ.” Sau đó khoác tay qua vai Lục Dã, bắt đầu ăn không nói có: “Anh zai, cậu cảm thấy hôm nay tôi có giúp được cậu không? Đây có phải là ơn cứu mạng không?”
Đúng lúc này, Từ Lâm Ngôn tiếp lời: “KFC có trứng cuộn không?” Anh ta lại nhìn về phía Lâm Lang, cố ý trêu cô ấy: “Hỏi em đó, Trứng Cuộn.”
Trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.
Lục Dã bất đắc dĩ: “Được, được, được.”
Từ Lâm Ngôn vẫn luôn không nói gì, lúc này không khỏi khẽ thở phào, chuyện đang xảy ra trước mắt làm anh nhớ lại chút chuyện không tốt đẹp trong quá khứ — Mẹ ruột của anh ta, cũng là một người đàn bà không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không khác với Nguyễn Lệ Oánh cho lắm — Sau đó anh ta vừa bất đắc dĩ vừa không hiểu nhìn Trần Tuấn Hà, hỏi: “Ông chưa từng nghĩ đến, Nguyễn Lệ Oánh đang lừa ông sao?”
Nguyễn Lệ Oánh tóc tai rối bời, trên người khoác một chiếc áo lông màu trắng, bên trong mặc áo ngủ tơ tằm, cả người trông rất chật vật và sa sút, trong thần sắc còn mang theo vài phần hốt hoảng khó giấu, hiển nhiên là bị bắt tại nhà.
Hận không thể tự tay đâm chết bà ta.
Lời đã nói đến nước này rồi, Lục Dã căn bản không cách nào từ chối được: “Được, cậu nói đi, tôi đều đồng ý với cậu.”
Chẳng sợ bị trở thành bóng đèn, nhưng cũng coi như là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với cẩu độc thân bọn họ, kết quả hai người kia lại coi bọn họ là không khí? Tùy ý chà đạp tôn nghiêm của cẩu độc thân?Trần Tuấn Hà khẽ giật mình: “Lừa tôi cái gì?”
Từ Lâm Ngôn: “Tôi muốn cậu giúp người em trai này một việc.”
Trần Tuấn Hà yêu tiền như mạng, một khi biết A Vận không phải con gái gã, nhất định sẽ phát tiết hết lửa giận lên người cô.Từ Lâm Ngôn: “Nam Vận căn bản không phải là con gái của ông.”
Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi, hung hãn lườm anh họ cô — Tại đây trừ người này ra, không ai biết cô tên Trứng Cuôn nữa cả!
Trần Tuấn Hà trợn to mắt nhìn Từ Lâm Ngôn, chém đinh chặt sắt hét: “Không thể nào! Nó chắc chắn là con gái của tôi!”
Vì muốn biểu hiện tốt để được giảm án phạt, Trần Tuấn Hà mạnh mẽ áp lửa giận xuống, giọng điệu tự nhiên trả lời: “Đẹp chứ, con gái bảo bối của tôi tất nhiên là đẹp rồi.”
Nam Thù không phải là em gái ruột của cô?Từ Lâm Ngôn “a” một tiếng: “Ông cũng không tự xem mình trông như thế nào, sao có thể sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vầy chứ?”
Từ Lâm Ngôn “a” một tiếng: “Ông cũng không tự xem mình trông như thế nào, sao có thể sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vầy chứ?”
Lục Dã căn bản không để ý đến bọn họ, vẫn coi bọn họ là không khí như cũ, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ của mình, mang theo ý cười nói: “Hôm nay Lục phu nhân vất vả rồi, anh mời em ăn cơm, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”Nam Vận cũng hiểu được điểm này — Nếu hôm nay cô bị Trần Tuấn Hà mang đi, có khả năng sau này cũng không gặp được Dã Tử nữa.Trần Tuấn Hà phản bác: “Nó giống mẹ nó!”
Là cô gái nhỏ của anh.
Lâm Lang: “Tớ cũng thế.”” Mẹ tôi không phải là Nguyễn Lệ Oánh!” Nam Vận quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, từng câu từng chữ nói: “Mẹ tôi tên Bạch Nhược Uyển!”
Từ Lâm Ngôn lập tức dùng Wechat gửi kịch bản cho anh.
Đúng lúc này, đầu bên kia của lối nhỏ truyền tới giọng nói của Lâm Lang: “Tên biến thái kia ở đây này!” Không qua bao lâu, cô ấy đã dẫn ba vị cảnh sát đến lối vào của nhà vệ sinh.Toàn thân Trần Tuấn Hà cứng ngắc, ngây ra như phỗng nhìn về phía Nam Vận.
Nam Vận cũng hiểu được điểm này — Nếu hôm nay cô bị Trần Tuấn Hà mang đi, có khả năng sau này cũng không gặp được Dã Tử nữa.
Lúc cô ấy còn nhỏ rất thích ăn trứng cuộn, cho nên ba mẹ mới lấy tên ” Trứng Cuộn” làm biệt danh của cô ấy.
Rất nhiều chuyện đều không có nếu như, nhưng cô vẫn sẽ tưởng tượng, nếu như hôm này thực sự để Nguyễn Lệ Oánh đạt được mục đích, có khả năng cô đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, cho dù có nhìn được thì cũng là phủ đầy mây mù.Nếu như lần này gã mà thành công, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.Lục Dã lạnh lùng nói: “Lục Dã xác thực có sinh cho ông một đứa con gái, cô ta tên là Nam Thù, lớn lên giống ông như đúc.”
Nam Vận vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, vẻ mặt mờ mịt hỏi giai nhà cô: “Trứng cuộn gì cơ? Ai tên Trứng Cuộn? Lâm Lang sao? Tại sao lại gọi cô ấy là Trứng Cuộn?”
Trần Tuấn Hà không muốn vào tù lần hai, vội vàng xin tha cho chính mình: “Không liên quan đến tôi, đều là Nguyễn Lệ Oánh! Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, là Nguyễn Lệ Oánh xúi tôi làm!”
Sau đó hai cô gái tay trong tay đi về phía quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa đối diện KFC.Lục Dã lạnh lùng nói: “Lục Dã xác thực có sinh cho ông một đứa con gái, cô ta tên là Nam Thù, lớn lên giống ông như đúc.”” Leng keng” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay Trần Tuấn Hà rơi xuống đất.
Từ Lâm Ngôn lắc đầu than nhẹ: “A, phụ nữ.” Sau đó khoác tay qua vai Lục Dã, bắt đầu ăn không nói có: “Anh zai, cậu cảm thấy hôm nay tôi có giúp được cậu không? Đây có phải là ơn cứu mạng không?”
Cuộc thẩm vấn đang tiến hành được một nửa, thì di động của Trần Tuấn Hà chợt reo chuông, là Nguyễn Lệ Oánh gọi điện tới.
Cuộc thẩm vấn đang tiến hành được một nửa, thì di động của Trần Tuấn Hà chợt reo chuông, là Nguyễn Lệ Oánh gọi điện tới.Nam Vận: “Hai chúng mình đi uống sữa đậu nành Vĩnh Hòa đi? Sữa đậu nành Vĩnh Hòa cũng là quán mở 24h.”Đúng lúc này, đầu bên kia của lối nhỏ truyền tới giọng nói của Lâm Lang: “Tên biến thái kia ở đây này!” Không qua bao lâu, cô ấy đã dẫn ba vị cảnh sát đến lối vào của nhà vệ sinh.
Từ Lâm Ngôn im thin thít đứng ở một bên, có chút hả hê mà xem náo nhiệt, cứ như người đầu tiên nhắc đến hai chữ ” Trứng Cuộn” này không phải anh ta vậy.
Lục Dã: “Được, muốn ăn gì liền mua cho em.”Tội chứng Nguyễn Lệ Oánh và Trần Tuấn Hà bắt cóc vô cùng xác thực, hơn nữa còn có mục đích tống tiền chiếm đoạt tài sản, mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng tính chất ác liệt, ít nhất cũng phải bị phán từ 5 đến 10 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh còn là chủ mưu, xúi giục Trần Tuấn Hà bắt cóc, vả lại còn có hiềm nghi dụ gã mưu hại người bị hại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn.Trần Tuấn Hà cũng không phải kẻ ngu, gã hoàn toàn có thể thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình, không có bất kỳ phản kháng gì, chủ động đầu thú với cảnh sát, phối hợp để được xử lý khoan hồng.
Đầu óc của Nam Vận đã loạn hết cả lên rồi, cô có vô số vấn đề muốn xác thực với gã đàn ông kỳ lạ này, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ vấn đề nào.
Nam Vận bị hai người nói cho có chút xấu hổ, mặt nóng bừng lên.Sau khi về đến đồn cảnh sát, gã chủ động khai Nguyễn Lệ Oánh ra, vừa là để báo thù con điếm thối kia đã chơi gã, vừa là muốn được giảm nhẹ hình phạt.
Vẻ mặt Lục Dã sầm xuống, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà: “Tại sao bà ta xui ông đi bắt cóc A Vận?”
Đầu óc của Nam Vận đã loạn hết cả lên rồi, cô có vô số vấn đề muốn xác thực với gã đàn ông kỳ lạ này, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ vấn đề nào.Trần Tuấn Hà còn là một người gan lớn và tỉ mỉ, đã sớm chuẩn bị nên xử lý thế nào khi chuyện bị bại lộ rồi — Ghi âm hết toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Nguyễn Lệ Oánh, xem nó như là chứng cứ chứng minh Nguyễn Lệ Oánh là chủ mưu trong vụ án bắt cóc để giao nộp cho cảnh sát.
Lục Dã lạnh lùng nói: “Lục Dã xác thực có sinh cho ông một đứa con gái, cô ta tên là Nam Thù, lớn lên giống ông như đúc.”
Cuộc thẩm vấn đang tiến hành được một nửa, thì di động của Trần Tuấn Hà chợt reo chuông, là Nguyễn Lệ Oánh gọi điện tới.
Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cô nên cảm ơn trận mưa lớn hồi 5 tuổi ấy, không đúng, là nên cảm ơn trận sốt cao mà cô kém chút là biến thành kẻ ngốc kia mới đúng, nếu không phải vì trận sốt cao kia, xe của mẹ cũng sẽ không bị kẹt trong trận mưa to, mẹ con họ cũng không gặp được Dã Tử và cậu của anh.
Khi mấy người Nam Vận và Lục Dã lấy lời khai xong thì cũng đã gần 12h đêm rồi, một đoàn người đi ra đồn cảnh sát thì đúng lúc bắt gặp Nguyễn Lệ Oánh bị cảnh sát áp tải qua.
Lông mày Từ Lâm Ngôn khẽ cau lại, như đang suy ngẫm về bí ẩn chưa có lời giải đáp của thế giới: “Anh zai, sao hai người họ đã làm lành rồi?”Cảnh sát phụ trách thẩm vấn ra hiệu Trần Tuấn Hà nghe điện thoại, nói chuyện với Nguyễn Lệ Oánh, đồng thời mở ra máy ghi âm.
Nguyễn Lệ Oánh: “Ông cũng không dùng cái não heo của ông mà nghĩ xem, sao tôi có thể sinh con gái cho ông được cơ chứ? Nó là con gái của vợ cũ Nam Khải Thăng!” Dứt lời, bà ta cúp máy luôn.Từ Lâm Ngôn im thin thít đứng ở một bên, có chút hả hê mà xem náo nhiệt, cứ như người đầu tiên nhắc đến hai chữ ” Trứng Cuộn” này không phải anh ta vậy.Nguyễn Lệ Oánh trong điện thoại hỏi gã đã bắt cóc thành công chưa.
Trần Tuấn Hà có lẽ còn sẽ làm những chuyện khiến cô đau khổ hơn cả chết.
Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, Từ nhị thiếu không thể nhịn được mà cất tiếng: “Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy! Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái!”
Nam Vận và Lâm Lang đồng thời trừng anh, dị khẩu đồng thanh: “Im miệng đi! Đều tại anh!”Hai tay Trần Tuấn Hà bị còng ra sau ghế, trả lời với chiếc di động đang đặt trên bàn trước mặt: “Ừm, xong rồi, tôi nên liên hệ với Lục Dã như thế nào?”
Nguyễn Lệ Oánh: “Ông cũng không dùng cái não heo của ông mà nghĩ xem, sao tôi có thể sinh con gái cho ông được cơ chứ? Nó là con gái của vợ cũ Nam Khải Thăng!” Dứt lời, bà ta cúp máy luôn.
Hai tay Trần Tuấn Hà bị còng ra sau ghế, trả lời với chiếc di động đang đặt trên bàn trước mặt: “Ừm, xong rồi, tôi nên liên hệ với Lục Dã như thế nào?”
Nam Vận: “Vậy là do tai cậu có vấn đề!”Lâm Lang nhìn thấy tờ áp phích thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Sao lại đổi cô ta thành người đại diện chứ?”Tâm tư của Nguyễn Lệ Oánh vô cùng tỉ mỉ, vì để tránh cho Trần Tuấn Hà liên hệ riêng với Lục Dã, bà ta vẫn luôn không đưa phương thức liên lạc của Lục Dã cho Trần Tuấn Hà, bảo gã sau khi bắt cóc thành công thì gọi cho bà ta để lấy.
Nam Vận vừa lòng thỏa ý cong khóe môi.
Ba cô có biết chuyện này không? Hay là Nguyễn Lệ Oánh gạt ba cô từng ấy năm?
Phần lớn cánh đàn ông chắc chắn sẽ không hiểu đạo lý này.Trần Tuấn Hà cười lạnh: “Dựa vào đâu á? Chính là dựa vào mẹ nó làm tình nhân của tôi ba năm! Không tin có thể đi hỏi ông chủ trước kia của Nguyễn Lệ Oánh, năm đó tôi đập không ít tiền lên người Nguyễn Lệ Oánh đâu.”Sau khi thành công bà ta cũng sẽ không đưa cho gã bởi vì bà ta vốn dĩ không có ý định tống tiền Lục Dã, bà ta chỉ muốn hủy Nam Vận.
Nam Vận bị hai người nói cho có chút xấu hổ, mặt nóng bừng lên.
Nam Vận vừa đi ra khỏi cổng của đồn cảnh sát, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bị nhấc đi rồi.
Gã đàn ông này đi tìm Nguyễn Lệ Oánh là bởi vì, bởi vì gã là ba ruột của Nam Thù?!Nhìn bóng lứng hai cô gái thân mật khăng khít, nói nói cười cười, Lục Dã và Từ Lâm Ngôn đều rất ngơ ngác.Nguyễn Lệ Oánh ở trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy con gái bảo bối của ông đẹp không?”
Ngoại trừ Từ Lâm Phong, có lẽ không có ai trị được Từ Lâm Ngôn nữa.
Trần Tuấn Hà còn là một người gan lớn và tỉ mỉ, đã sớm chuẩn bị nên xử lý thế nào khi chuyện bị bại lộ rồi — Ghi âm hết toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Nguyễn Lệ Oánh, xem nó như là chứng cứ chứng minh Nguyễn Lệ Oánh là chủ mưu trong vụ án bắt cóc để giao nộp cho cảnh sát.
Nam Vận: “Vậy là do tai cậu có vấn đề!”Trần Tuấn Hà sớm đã biết được ý đồ của Nguyễn Lệ Oánh, nhưng vẫn bị con điếm thối này làm cho tức không nhẹ, gân xanh trên trán hằn lên, nếu không phải còn có cảnh sát ở đây, gã đã chửi con điếm thối này từ lâu rồi.
May mắn cô có Dã Tử.
Tâm tư của Nguyễn Lệ Oánh vô cùng tỉ mỉ, vì để tránh cho Trần Tuấn Hà liên hệ riêng với Lục Dã, bà ta vẫn luôn không đưa phương thức liên lạc của Lục Dã cho Trần Tuấn Hà, bảo gã sau khi bắt cóc thành công thì gọi cho bà ta để lấy.
Cô rất sợ hãi.Nam Vận và Lâm Lang cãi nhau xong thì không thèm để ý đến nhau nữa, mãi cho đến khi tới được cửa quán KFC rồi nhìn thấy được tờ áp phích về người đại diện mới được dán trên cửa kính.Vì muốn biểu hiện tốt để được giảm án phạt, Trần Tuấn Hà mạnh mẽ áp lửa giận xuống, giọng điệu tự nhiên trả lời: “Đẹp chứ, con gái bảo bối của tôi tất nhiên là đẹp rồi.”
Độ kinh sợ trong lòng Lục Dã cũng không thấp hơn Nam Vận, nhưng anh vẫn giữ vững được bình tĩnh và tỉnh táo.
Ngẫm nghĩ trong giây lát, anh trầm giọng hỏi gã: “Ông rốt cuộc là ai? Dựa vào đâu mà nói A Vận là con gái của ông?”
Trần Tuấn Hà cũng không phải kẻ ngu, gã hoàn toàn có thể thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình, không có bất kỳ phản kháng gì, chủ động đầu thú với cảnh sát, phối hợp để được xử lý khoan hồng.
Trần Tuấn Hà nổi giận: “Bà có ý gì?”Từ Lâm Ngôn lập tức dùng Wechat gửi kịch bản cho anh.Nguyễn Lệ Oánh tóc tai rối bời, trên người khoác một chiếc áo lông màu trắng, bên trong mặc áo ngủ tơ tằm, cả người trông rất chật vật và sa sút, trong thần sắc còn mang theo vài phần hốt hoảng khó giấu, hiển nhiên là bị bắt tại nhà.Nguyễn Lệ Oánh: “Báo cho ông một tin tốt, nó không phải phải là con gái ông, bây giờ ông muốn làm gì nó thì làm.”
Nhưng mà vẫn có một nguyên nhân nữa, ngoài Lâm Lang ra ai cô cũng không nói — Cô từng nghi ngờ nữ minh tinh Lục Dã “bao dưỡng” là Bách Tri Hạ.
Lâm Lang: “Rõ ràng là cậu có gọi!”Trần Tuấn Hà nổi giận: “Bà có ý gì?”
Từ Lâm Ngôn khiêu khích: “Ai tên là Trứng Cuộn thì anh gọi người đó.”
Lục Dã lạnh lùng nói: “Lục Dã xác thực có sinh cho ông một đứa con gái, cô ta tên là Nam Thù, lớn lên giống ông như đúc.”
Nữ diễn viên Lâm Lang thích nhất là Tô Mật Ngữ đã từng bị cô ta “lấn át”, nam diễn viên cô ấy thích nhất cũng bị cô ta đụng chạm.
Lâm Lang sửng sốt, trong nháy mắt đỏ hết cả mặt.Chương 64: Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy!Nguyễn Lệ Oánh: “Ông cũng không dùng cái não heo của ông mà nghĩ xem, sao tôi có thể sinh con gái cho ông được cơ chứ? Nó là con gái của vợ cũ Nam Khải Thăng!” Dứt lời, bà ta cúp máy luôn.
Lời đã nói đến nước này rồi, Lục Dã căn bản không cách nào từ chối được: “Được, cậu nói đi, tôi đều đồng ý với cậu.”
Sắc mặt cô xanh mét trừng mắt nhìn Nguyễn Lệ Oánh, nghiến răng nghiến lợi: “Bà là đúng người đúng tội!”
Đời này có thể gặp được Dã Tử, là một chuyện may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất của cô.Lâm Lang: “Tớ cũng thế.”Mặc dù đang trong phòng thẩm vấn, nhưng Trần Tuấn Hà vẫn không nhịn được mà mắng một câu: “ĐM con điếm thối!”
Vì muốn biểu hiện tốt để được giảm án phạt, Trần Tuấn Hà mạnh mẽ áp lửa giận xuống, giọng điệu tự nhiên trả lời: “Đẹp chứ, con gái bảo bối của tôi tất nhiên là đẹp rồi.”
Lâm Lang hùa theo: “Đúng thế! Xong chưa vậy hả? Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Việc đã tới nước này, Trần Tuấn Hà dứt khoát nói hết toàn bộ ra: “Vì muốn tìm cậu tống tiền.
Mụ bảo tôi bắt cóc A Vận xong thì tìm cậu đòi 2000 vạn, sau khi thành công lại chia năm năm với mụ.”Trời đêm như nước, ngôi sao sáng như viên kim cương được đính trong màn đêm.Tình tiết vụ án bắt cóc khá nghiêm trọng, tính chất ác liệt, bên cảnh sát đã tiến hành bắt giữ Nguyễn Lệ Oánh ngay trong đêm.
Phần lớn cánh đàn ông chắc chắn sẽ không hiểu đạo lý này.
Anh cũng không nói thẳng với đối phương là gã tìm sai mục tiêu rồi, mà là tương kế tựu kế, tiếp theo lời nói của gã.Khi mấy người Nam Vận và Lục Dã lấy lời khai xong thì cũng đã gần 12h đêm rồi, một đoàn người đi ra đồn cảnh sát thì đúng lúc bắt gặp Nguyễn Lệ Oánh bị cảnh sát áp tải qua.
Nếu không có Dã Tử, hôm nay cô nhất định sẽ khó thoát được tai kiếp.
Nam Vận cũng hiểu được điểm này — Nếu hôm nay cô bị Trần Tuấn Hà mang đi, có khả năng sau này cũng không gặp được Dã Tử nữa.Nguyễn Lệ Oánh tóc tai rối bời, trên người khoác một chiếc áo lông màu trắng, bên trong mặc áo ngủ tơ tằm, cả người trông rất chật vật và sa sút, trong thần sắc còn mang theo vài phần hốt hoảng khó giấu, hiển nhiên là bị bắt tại nhà.
Lục Dã tuyệt vọng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cậu tha cho tôi được không?”
Lục Dã: “….”Cửa lớn của đồn cảnh sát rất rộng, khi hai nhóm người lướt qua nhau, Nguyễn Lệ Oánh thấy được Nam Vận, trong vẻ mặt lập tức tràn ngập không cam lòng và thù hận.
Lâm Lang nhìn thấy tờ áp phích thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Sao lại đổi cô ta thành người đại diện chứ?”
Nam Vận cũng trông thấy Nguyễn Lệ Oánh, lửa giận còn sót lại trong ngực nháy mắt tiêu tan.
Trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.Cô hận Nguyễn Lệ Oánh, cả đời này chưa bao giờ hận một người đến như vậy.
Nam Thù không phải là em gái ruột của cô?
Giây phút ấn mở cái tin nhắn Wechat kia, cả người Lục Dã đều thấy không khỏe.
Cửa lớn của đồn cảnh sát rất rộng, khi hai nhóm người lướt qua nhau, Nguyễn Lệ Oánh thấy được Nam Vận, trong vẻ mặt lập tức tràn ngập không cam lòng và thù hận.Hận không thể tự tay đâm chết bà ta.
Tình cảm của chị em tốt chính là kỳ lạ như vậy, thuyền nhỏ tình bạn nói lật là lật.
Trần Tuấn Hà khẽ giật mình: “Lừa tôi cái gì?”Lục Dã: “Được, muốn ăn gì liền mua cho em.”Nếu như lần này gã mà thành công, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.Sắc mặt cô xanh mét trừng mắt nhìn Nguyễn Lệ Oánh, nghiến răng nghiến lợi: “Bà là đúng người đúng tội!”
Hai tay Trần Tuấn Hà bị còng ra sau ghế, trả lời với chiếc di động đang đặt trên bàn trước mặt: “Ừm, xong rồi, tôi nên liên hệ với Lục Dã như thế nào?”
Lâm Lang: “Rõ ràng là cậu có gọi!”
Lục Dã đứng giữa hai cô gái, vội vàng khuyện can: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, sau này ai cũng không được nhắc đến hai chữ ‘ Trứng Cuộn’ nữa.
“Nguyễn Lệ Oánh ngừng lại bước chân, muốn mắng chửi, tuy nhiên còn chưa đợi bà ta mở miệng, vị cảnh sát phụ trách áp tải bà ta dùng lực đẩy mạnh vai bà ta một cái, nghiêm nghị thúc giục: “Thành thật vào, đi mau!”
Lục Dã: “….”
Từ Lâm Ngôn: “Cầu hôn thì dùng kịch bản của tôi.”Lời đã nói đến nước này rồi, Lục Dã căn bản không cách nào từ chối được: “Được, cậu nói đi, tôi đều đồng ý với cậu.”Lục Dã hoang mang lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”Nguyễn Lệ Oánh bị đẩy một cái lảo đảo, không thể không nghe theo mệnh lệnh của cảnh sát, khoanh tay cúi đầu, thành thành thật thật đi vào trong đồn cảnh sát, bóng lưng thất bại và gầy yếu như một con hồ ly chán nản.
Hồ ly thành tinh, bụng đầy mưu kế, ngàn tính vạn tính, không ngờ rằng tính cả bản thân mình vào luôn.
Nguyễn Lệ Oánh bị đẩy một cái lảo đảo, không thể không nghe theo mệnh lệnh của cảnh sát, khoanh tay cúi đầu, thành thành thật thật đi vào trong đồn cảnh sát, bóng lưng thất bại và gầy yếu như một con hồ ly chán nản.Hồ ly thành tinh, bụng đầy mưu kế, ngàn tính vạn tính, không ngờ rằng tính cả bản thân mình vào luôn.
Nguyễn Lệ Oánh: “Báo cho ông một tin tốt, nó không phải phải là con gái ông, bây giờ ông muốn làm gì nó thì làm.”
Nam Vận cũng trông thấy Nguyễn Lệ Oánh, lửa giận còn sót lại trong ngực nháy mắt tiêu tan.
Nam Vận: “Tớ nói rồi tớ không gọi!”Nguyễn Lệ Oánh: “Ông cũng không dùng cái não heo của ông mà nghĩ xem, sao tôi có thể sinh con gái cho ông được cơ chứ? Nó là con gái của vợ cũ Nam Khải Thăng!” Dứt lời, bà ta cúp máy luôn.Tội chứng Nguyễn Lệ Oánh và Trần Tuấn Hà bắt cóc vô cùng xác thực, hơn nữa còn có mục đích tống tiền chiếm đoạt tài sản, mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng tính chất ác liệt, ít nhất cũng phải bị phán từ 5 đến 10 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh còn là chủ mưu, xúi giục Trần Tuấn Hà bắt cóc, vả lại còn có hiềm nghi dụ gã mưu hại người bị hại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn.
Lục Dã họ nhẹ một cái, bình tĩnh vuốt chóp mũi.
Nữ diễn viên Lâm Lang thích nhất là Tô Mật Ngữ đã từng bị cô ta “lấn át”, nam diễn viên cô ấy thích nhất cũng bị cô ta đụng chạm.Nguyễn Lệ Oánh ở trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy con gái bảo bối của ông đẹp không?”Nam Vận vừa đi ra khỏi cổng của đồn cảnh sát, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bị nhấc đi rồi.
Nam Vận: “Hai chúng mình đi uống sữa đậu nành Vĩnh Hòa đi? Sữa đậu nành Vĩnh Hòa cũng là quán mở 24h.”
Nguyễn Lệ Oánh ngừng lại bước chân, muốn mắng chửi, tuy nhiên còn chưa đợi bà ta mở miệng, vị cảnh sát phụ trách áp tải bà ta dùng lực đẩy mạnh vai bà ta một cái, nghiêm nghị thúc giục: “Thành thật vào, đi mau!”
Lục Dã trầm mặc trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Tôi đã cầu hôn xong rồi…”Hôm nay là một ngày kinh tâm động phách nhất trong đời cô.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn ra hiệu Trần Tuấn Hà nghe điện thoại, nói chuyện với Nguyễn Lệ Oánh, đồng thời mở ra máy ghi âm.
Trần Tuấn Hà yêu tiền như mạng, một khi biết A Vận không phải con gái gã, nhất định sẽ phát tiết hết lửa giận lên người cô.Ngoại trừ Từ Lâm Phong, có lẽ không có ai trị được Từ Lâm Ngôn nữa.Rất nhiều chuyện đều không có nếu như, nhưng cô vẫn sẽ tưởng tượng, nếu như hôm này thực sự để Nguyễn Lệ Oánh đạt được mục đích, có khả năng cô đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, cho dù có nhìn được thì cũng là phủ đầy mây mù.
Rất nhiều chuyện đều không có nếu như, nhưng cô vẫn sẽ tưởng tượng, nếu như hôm này thực sự để Nguyễn Lệ Oánh đạt được mục đích, có khả năng cô đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, cho dù có nhìn được thì cũng là phủ đầy mây mù.
Đời này có thể gặp được Dã Tử, là một chuyện may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất của cô.
Sau khi về đến đồn cảnh sát, gã chủ động khai Nguyễn Lệ Oánh ra, vừa là để báo thù con điếm thối kia đã chơi gã, vừa là muốn được giảm nhẹ hình phạt.Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay của cô gái nhỏ, mười ngón đan xen với cô, lại ấm giọng trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua rồi.” Anh lại dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, giọng điệu chắc chắn cam đoan với cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Trần Tuấn Hà muốn nói lại thôi, trông có vẻ đang băn khoăn, không biết có nên nói thật hay không.
Cô rất sợ hãi.
Trần Tuấn Hà còn là một người gan lớn và tỉ mỉ, đã sớm chuẩn bị nên xử lý thế nào khi chuyện bị bại lộ rồi — Ghi âm hết toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Nguyễn Lệ Oánh, xem nó như là chứng cứ chứng minh Nguyễn Lệ Oánh là chủ mưu trong vụ án bắt cóc để giao nộp cho cảnh sát.Trong lòng Nam Vận ấm áp, cũng bình tĩnh được không ít.
Từ Lâm Ngôn “a” một tiếng: “Ông cũng không tự xem mình trông như thế nào, sao có thể sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vầy chứ?”
Tâm tư của Nguyễn Lệ Oánh vô cùng tỉ mỉ, vì để tránh cho Trần Tuấn Hà liên hệ riêng với Lục Dã, bà ta vẫn luôn không đưa phương thức liên lạc của Lục Dã cho Trần Tuấn Hà, bảo gã sau khi bắt cóc thành công thì gọi cho bà ta để lấy.Nếu Dã Tử mà không nhắc đến, Nam Vận còn không cảm thấy đói, anh vừa nhắc đến một cái thì thấy đói bụng liền, hơn nữa còn là đói ơi là đói.May mắn cô có Dã Tử.
” Mẹ tôi không phải là Nguyễn Lệ Oánh!” Nam Vận quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, từng câu từng chữ nói: “Mẹ tôi tên Bạch Nhược Uyển!”Nếu không có Dã Tử, hôm nay cô nhất định sẽ khó thoát được tai kiếp.
Cuộc thẩm vấn đang tiến hành được một nửa, thì di động của Trần Tuấn Hà chợt reo chuông, là Nguyễn Lệ Oánh gọi điện tới.
Ba cô có biết chuyện này không? Hay là Nguyễn Lệ Oánh gạt ba cô từng ấy năm?Dã Tử là món quà tốt nhất mà mẹ tặng cho cô.
” Leng keng” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay Trần Tuấn Hà rơi xuống đất.
Lục Dã: “….”Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cô nên cảm ơn trận mưa lớn hồi 5 tuổi ấy, không đúng, là nên cảm ơn trận sốt cao mà cô kém chút là biến thành kẻ ngốc kia mới đúng, nếu không phải vì trận sốt cao kia, xe của mẹ cũng sẽ không bị kẹt trong trận mưa to, mẹ con họ cũng không gặp được Dã Tử và cậu của anh.
Trần Tuấn Hà phản bác: “Nó giống mẹ nó!”
Lục Dã ức chế nghiến nghiến răng hàm, sau đó lạnh nhạt, hung hăng nói: “Anh cậu dạo này bận không?”Đời này có thể gặp được Dã Tử, là một chuyện may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất của cô.
Mặc dù đang trong phòng thẩm vấn, nhưng Trần Tuấn Hà vẫn không nhịn được mà mắng một câu: “ĐM con điếm thối!”
Nữ diễn viên Lâm Lang thích nhất là Tô Mật Ngữ đã từng bị cô ta “lấn át”, nam diễn viên cô ấy thích nhất cũng bị cô ta đụng chạm.
Từ Lâm Ngôn vẫn luôn không nói gì, lúc này không khỏi khẽ thở phào, chuyện đang xảy ra trước mắt làm anh nhớ lại chút chuyện không tốt đẹp trong quá khứ — Mẹ ruột của anh ta, cũng là một người đàn bà không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không khác với Nguyễn Lệ Oánh cho lắm — Sau đó anh ta vừa bất đắc dĩ vừa không hiểu nhìn Trần Tuấn Hà, hỏi: “Ông chưa từng nghĩ đến, Nguyễn Lệ Oánh đang lừa ông sao?”Cô ngẩng đầu nhìn về anh, mỉm cười, rất nghiêm túc nói với anh: “Cảm ơn anh, Lục tiên sinh.”
Lúc cô ấy còn nhỏ rất thích ăn trứng cuộn, cho nên ba mẹ mới lấy tên ” Trứng Cuộn” làm biệt danh của cô ấy.Vẻ mặt của anh cũng hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Không cần phải khách khí, Lục phu nhân của anh.”
Lâm Lang gật đầu: “Được!”
Giọng điệu của Lục Dã mang theo vài phần âm lãnh, vô cùng có tính ép buộc: “Tính chất của án bắt cóc rất nghiêm trọng, xem dáng vẻ này thì có lẽ ông cũng vừa ra tù, nếu như lần này đi vào, lại bị phán mấy năm đây?”Ba cô có biết chuyện này không? Hay là Nguyễn Lệ Oánh gạt ba cô từng ấy năm?Trời đêm như nước, ngôi sao sáng như viên kim cương được đính trong màn đêm.
Tội chứng Nguyễn Lệ Oánh và Trần Tuấn Hà bắt cóc vô cùng xác thực, hơn nữa còn có mục đích tống tiền chiếm đoạt tài sản, mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng tính chất ác liệt, ít nhất cũng phải bị phán từ 5 đến 10 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh còn là chủ mưu, xúi giục Trần Tuấn Hà bắt cóc, vả lại còn có hiềm nghi dụ gã mưu hại người bị hại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn.
Trần Tuấn Hà khẽ giật mình: “Lừa tôi cái gì?”
Nhiệt độ tháng Giêng vẫn còn rất thấp, đặc biệt là vào đêm, gió lạnh cắt qua mặt người, nhưng không cắt được nỗi niềm yêu thương và ấm áp trong lòng.
Từ Lâm Ngôn: [Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê mau chạy, tổng tài đến rồi.
docx]
Thế nhưng tại sao gã lại theo dõi cô? Tại sao lại tự gọi mình là ba ruột của cô? Đáng lẽ gã nên theo dõi Nam Thù mới phải chứ?Bầu không khí vừa đúng luôn… Nếu như không có Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang.
” Mẹ tôi không phải là Nguyễn Lệ Oánh!” Nam Vận quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà, từng câu từng chữ nói: “Mẹ tôi tên Bạch Nhược Uyển!”
Chương 64: Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy!
Vẻ mặt của anh cũng hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Không cần phải khách khí, Lục phu nhân của anh.”Nam Vận và Lục Dã ở bên này anh anh em em, mắt đi mày lại, anh một câu em một câu tâm sự với nhau, Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang ngửa đầu nhìn trời, cố gắng giảm cảm giác tồn của mình xuống, không, là cố gắng giảm công suất của mình xuống, làm hai cái bóng đèn không sáng cho lắm.
Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay của cô gái nhỏ, mười ngón đan xen với cô, lại ấm giọng trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua rồi.” Anh lại dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, giọng điệu chắc chắn cam đoan với cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Trần Tuấn Hà cũng không phải kẻ ngu, gã hoàn toàn có thể thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình, không có bất kỳ phản kháng gì, chủ động đầu thú với cảnh sát, phối hợp để được xử lý khoan hồng.Nhưng mà sau đó hai bóng đèn này mới phát hiện ra, người ta không thèm đặt hai người họ vào mắt đâu.
Từ Lâm Ngôn căn bản không cho Lục Dã cơ hội để từ chối: “Cậu muốn hối hận sao? Cậu muốn vong ân phụ nghĩa à? Cậu muốn lừa gạt tình cảm chân thành tha thiết của tôi? Vừa nãy cậu còn nói cái gì cũng đều đồng ý với tôi!”
Từ Lâm Ngôn: “Đây là kịch bản tạo ra vì cậu đấy! Cậu cứ xem kịch trước đi được không? Cậu xem xong rồi từ chối cũng coi như nể mặt tôi!”Cái này thì không thể nhịn được rồi!
Từ Lâm Ngôn lập tức dùng Wechat gửi kịch bản cho anh.
Dã Tử là món quà tốt nhất mà mẹ tặng cho cô.Chẳng sợ bị trở thành bóng đèn, nhưng cũng coi như là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với cẩu độc thân bọn họ, kết quả hai người kia lại coi bọn họ là không khí? Tùy ý chà đạp tôn nghiêm của cẩu độc thân?
Lục Dã đứng giữa hai cô gái, vội vàng khuyện can: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, sau này ai cũng không được nhắc đến hai chữ ‘ Trứng Cuộn’ nữa.
“
Nam Vận nhíu mày: “Tớ không gọi mà!”
Từ Lâm Ngôn: “Làm tròn giấc mộng đạo diễn của tôi.”Cô đã bị kinh sợ đến trợn mắt há mồm.Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, Từ nhị thiếu không thể nhịn được mà cất tiếng: “Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy! Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái!”
Nguyễn Lệ Oánh ở trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy con gái bảo bối của ông đẹp không?”
Lâm Lang tức gần chết: “Không được gọi tớ là Trứng Cuộn!”Lâm Lang hùa theo: “Đúng thế! Xong chưa vậy hả? Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Lục Dã đã hiểu được ý đồ của Nguyễn Lệ Oánh một cách triệt để.
Hồ ly thành tinh, bụng đầy mưu kế, ngàn tính vạn tính, không ngờ rằng tính cả bản thân mình vào luôn.Hận không thể tự tay đâm chết bà ta.Cái tư thế một xướng một họa này, có khác nào phu xướng phụ tùy đâu.
Nhưng từ lúc biết Dã Tử là Lục Dã về sau, cho dù trong lòng cô rất rõ Dã Tử và Bách Tri Hạ không có mối quan hệ không đứng đắn nào cả, song loại cảm giác thù địch hư cấu kia vẫn không thể xóa đi được.
Độ kinh sợ trong lòng Lục Dã cũng không thấp hơn Nam Vận, nhưng anh vẫn giữ vững được bình tĩnh và tỉnh táo.
Ngẫm nghĩ trong giây lát, anh trầm giọng hỏi gã: “Ông rốt cuộc là ai? Dựa vào đâu mà nói A Vận là con gái của ông?”Lí do Nam Vận ghét Bách Tri Hạ cũng giống như Lâm Lang — Hai người bọn cô đều là fan của Tô Mật Ngữ.Nam Vận bị hai người nói cho có chút xấu hổ, mặt nóng bừng lên.
Nam Vận bị hai người nói cho có chút xấu hổ, mặt nóng bừng lên.
Mặc dù đang trong phòng thẩm vấn, nhưng Trần Tuấn Hà vẫn không nhịn được mà mắng một câu: “ĐM con điếm thối!”Nam Vận vừa đi ra khỏi cổng của đồn cảnh sát, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bị nhấc đi rồi.Lục Dã căn bản không để ý đến bọn họ, vẫn coi bọn họ là không khí như cũ, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ của mình, mang theo ý cười nói: “Hôm nay Lục phu nhân vất vả rồi, anh mời em ăn cơm, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”
May mắn cô có Dã Tử.
Hồi gã còn là một đại gia, có thể gọi là dốc hết sức mình để nâng Nguyễn Lệ Oánh lên, tiêu tiền cho bà ta cũng chưa bao giờ nháy mắt cả.
Nhưng ai ngờ con điếm Nguyễn Lệ Oánh kia chẳng có chút thật lòng gì với gã, chân trước của gã vừa vào tù, bà ta lập tức đi thông đồng với Nam Khải Thăng được ngay.Nếu Dã Tử mà không nhắc đến, Nam Vận còn không cảm thấy đói, anh vừa nhắc đến một cái thì thấy đói bụng liền, hơn nữa còn là đói ơi là đói.
Hai người tiếng sau cao hơn tiếng trước, trực tiếp cãi nhau trước cổng đồn cảnh sát.
Anh cũng không nói thẳng với đối phương là gã tìm sai mục tiêu rồi, mà là tương kế tựu kế, tiếp theo lời nói của gã.
Trần Tuấn Hà muốn nói lại thôi, trông có vẻ đang băn khoăn, không biết có nên nói thật hay không.Buổi tối này trải qua vừa căng thẳng vừa kích thích, bọn họ đều không có nhớ đến ăn cơm tối, bữa cơm trước đó mới chỉ là bữa trưa thôi.
Lí do Nam Vận ghét Bách Tri Hạ cũng giống như Lâm Lang — Hai người bọn cô đều là fan của Tô Mật Ngữ.
Khi mấy người Nam Vận và Lục Dã lấy lời khai xong thì cũng đã gần 12h đêm rồi, một đoàn người đi ra đồn cảnh sát thì đúng lúc bắt gặp Nguyễn Lệ Oánh bị cảnh sát áp tải qua.Nghĩ nghĩ, cô đáp: “Em tự dưng rất muốn ăn KFC.”
Cô hận Nguyễn Lệ Oánh, cả đời này chưa bao giờ hận một người đến như vậy.
Gà rán là loại đồ ăn vừa thơm vừa giòn vừa mỡ, ăn nhiều sẽ ngấy, thời gian lâu không ăn còn thèm, đặc biệt là vừa trải qua một chuyện nguy hiểm cao đầu áp lực, thì lại càng muốn ăn chút đồ rán để an ủi tâm hồn.
Từ Lâm Ngôn: “Đây là kịch bản tạo ra vì cậu đấy! Cậu cứ xem kịch trước đi được không? Cậu xem xong rồi từ chối cũng coi như nể mặt tôi!”
Giây phút ấn mở cái tin nhắn Wechat kia, cả người Lục Dã đều thấy không khỏe.Lục Dã: “Được, muốn ăn gì liền mua cho em.”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn ra hiệu Trần Tuấn Hà nghe điện thoại, nói chuyện với Nguyễn Lệ Oánh, đồng thời mở ra máy ghi âm.
Nam Vận vừa lòng thỏa ý cong khóe môi.
Từ Lâm Ngôn: “Yêu cậu, moa ~!” Nhận tiện còn giơ tay trái ra dùng ngón cái và ngón trỏ xếp thành hình trái tim.
Trần Tuấn Hà cũng không phải kẻ ngu, gã hoàn toàn có thể thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình, không có bất kỳ phản kháng gì, chủ động đầu thú với cảnh sát, phối hợp để được xử lý khoan hồng.Đúng lúc này, Từ Lâm Ngôn tiếp lời: “KFC có trứng cuộn không?” Anh ta lại nhìn về phía Lâm Lang, cố ý trêu cô ấy: “Hỏi em đó, Trứng Cuộn.”
Là cô gái nhỏ của anh.
Nam Vận vừa đi ra khỏi cổng của đồn cảnh sát, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bị nhấc đi rồi.
Lâm Lang nhìn thấy tờ áp phích thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Sao lại đổi cô ta thành người đại diện chứ?”
Lục Dã căn bản không để ý đến bọn họ, vẫn coi bọn họ là không khí như cũ, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ của mình, mang theo ý cười nói: “Hôm nay Lục phu nhân vất vả rồi, anh mời em ăn cơm, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”Từ Lâm Ngôn cười khinh thường: “Bận chứ, đang bận đon đả lấy lòng mẹ vợ kia kìa, trong thời gian ngắn không về được đâu.”Lâm Lang sửng sốt, trong nháy mắt đỏ hết cả mặt.
Nhiệt độ tháng Giêng vẫn còn rất thấp, đặc biệt là vào đêm, gió lạnh cắt qua mặt người, nhưng không cắt được nỗi niềm yêu thương và ấm áp trong lòng.
Vì muốn biểu hiện tốt để được giảm án phạt, Trần Tuấn Hà mạnh mẽ áp lửa giận xuống, giọng điệu tự nhiên trả lời: “Đẹp chứ, con gái bảo bối của tôi tất nhiên là đẹp rồi.”Lúc cô ấy còn nhỏ rất thích ăn trứng cuộn, cho nên ba mẹ mới lấy tên ” Trứng Cuộn” làm biệt danh của cô ấy.
Tâm tư của Nguyễn Lệ Oánh vô cùng tỉ mỉ, vì để tránh cho Trần Tuấn Hà liên hệ riêng với Lục Dã, bà ta vẫn luôn không đưa phương thức liên lạc của Lục Dã cho Trần Tuấn Hà, bảo gã sau khi bắt cóc thành công thì gọi cho bà ta để lấy.
Hồi gã còn là một đại gia, có thể gọi là dốc hết sức mình để nâng Nguyễn Lệ Oánh lên, tiêu tiền cho bà ta cũng chưa bao giờ nháy mắt cả.
Nhưng ai ngờ con điếm Nguyễn Lệ Oánh kia chẳng có chút thật lòng gì với gã, chân trước của gã vừa vào tù, bà ta lập tức đi thông đồng với Nam Khải Thăng được ngay.
Hồi nhỏ thì cô ấy cũng không cảm thấy cái tên ” Trứng Cuộn” có gì kỳ lạ, sau này lớn lên thì càng cảm thấy cái tên này rất tấu hài, cho nên bắt đầu bắt buộc người bên cạnh không được gọi cô là ” Trứng Cuộn” nữa.
Đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi cô ấy là ” Trứng Cuộn” nữa rồi, Từ Lâm Ngôn bất thình lình gọi như thế khiến cô ấy xấu hổ vạn phần, sau đó thì thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Từ Lâm Ngôn rồi gào lên: “Anh gọi ai là Trứng Cuộn đấy!”
Việc đã tới nước này, Trần Tuấn Hà dứt khoát nói hết toàn bộ ra: “Vì muốn tìm cậu tống tiền.
Mụ bảo tôi bắt cóc A Vận xong thì tìm cậu đòi 2000 vạn, sau khi thành công lại chia năm năm với mụ.”
Lục Dã đã làm rõ được quan hệ giữa gã và Nguyễn Lệ Oánh, lại hỏi: “Nếu ông đã biết A Vận là con gái ông, tại sao vẫn muốn bắt cóc em ấy?”Từ Lâm Ngôn khiêu khích: “Ai tên là Trứng Cuộn thì anh gọi người đó.”
Nguyễn Lệ Oánh ngừng lại bước chân, muốn mắng chửi, tuy nhiên còn chưa đợi bà ta mở miệng, vị cảnh sát phụ trách áp tải bà ta dùng lực đẩy mạnh vai bà ta một cái, nghiêm nghị thúc giục: “Thành thật vào, đi mau!”Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi, hung hãn lườm anh họ cô — Tại đây trừ người này ra, không ai biết cô tên Trứng Cuôn nữa cả!
Lục Dã họ nhẹ một cái, bình tĩnh vuốt chóp mũi.
Lục Dã cười một tiếng, trong nụ cười mang theo vài phần khinh bỉ và xem thường: “Chỉ vì làm tình nhân cho ông mấy năm, ông đã dám quả quyết đứa con là của ông sao? Ông cũng quá tự tin rồi đó.” Giọng nói của anh cũng kèm theo sự mỉa mai khó giấu, “ Ông cũng không tự mình soi gương xem bản thân là cái thứ gì, nếu mà so sánh, Nam Khải Thăng có tiền có thế, sao Nguyễn Lệ Oánh có thể buông tha cơ hội tốt như thế, lại còn sinh con cho ông nữa?”
Mặc dù đang trong phòng thẩm vấn, nhưng Trần Tuấn Hà vẫn không nhịn được mà mắng một câu: “ĐM con điếm thối!”Nam Vận vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, vẻ mặt mờ mịt hỏi giai nhà cô: “Trứng cuộn gì cơ? Ai tên Trứng Cuộn? Lâm Lang sao? Tại sao lại gọi cô ấy là Trứng Cuộn?”
Từ Lâm Ngôn nghe ra là Lục Dã đang cố ý khích gã đàn ông, từ đó moi được nhiều tin tức hơn, thế nên anh ta rất phối hợp lôi di động ra, mở chức năng ghi âm.
Lâm Lang tức gần chết: “Không được gọi tớ là Trứng Cuộn!”
Nếu như lần này gã mà thành công, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Cái này thì không thể nhịn được rồi!
Tội chứng Nguyễn Lệ Oánh và Trần Tuấn Hà bắt cóc vô cùng xác thực, hơn nữa còn có mục đích tống tiền chiếm đoạt tài sản, mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng tính chất ác liệt, ít nhất cũng phải bị phán từ 5 đến 10 năm tù.
Nguyễn Lệ Oánh còn là chủ mưu, xúi giục Trần Tuấn Hà bắt cóc, vả lại còn có hiềm nghi dụ gã mưu hại người bị hại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn.Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi, hung hãn lườm anh họ cô — Tại đây trừ người này ra, không ai biết cô tên Trứng Cuôn nữa cả!Nam Vận nhíu mày: “Tớ không gọi mà!”
Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cô nên cảm ơn trận mưa lớn hồi 5 tuổi ấy, không đúng, là nên cảm ơn trận sốt cao mà cô kém chút là biến thành kẻ ngốc kia mới đúng, nếu không phải vì trận sốt cao kia, xe của mẹ cũng sẽ không bị kẹt trong trận mưa to, mẹ con họ cũng không gặp được Dã Tử và cậu của anh.Lâm Lang: “Rõ ràng là cậu có gọi!”
Lâm Lang sửng sốt, trong nháy mắt đỏ hết cả mặt.
Giọng điệu của Lục Dã mang theo vài phần âm lãnh, vô cùng có tính ép buộc: “Tính chất của án bắt cóc rất nghiêm trọng, xem dáng vẻ này thì có lẽ ông cũng vừa ra tù, nếu như lần này đi vào, lại bị phán mấy năm đây?”
Hôm nay là một ngày kinh tâm động phách nhất trong đời cô.Nam Vận: “Tớ nói rồi tớ không gọi!”
Trời đêm như nước, ngôi sao sáng như viên kim cương được đính trong màn đêm.
Vẻ mặt của anh cũng hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Không cần phải khách khí, Lục phu nhân của anh.”
Chương 64: Hai người ngọt ngào đủ chưa? Đây là cổng đồn cảnh sát đấy!Lâm Lang: “Tớ nghe rõ cậu gọi rồi!”
Trần Tuấn Hà phản bác: “Nó giống mẹ nó!”Lục Dã giận dữ vô cùng, ánh mắt nhìn về Trần Tuấn Hà như muốn phun lửa, hai tay không tự chủ nắm chặt lại, ngay tại lúc anh sắp đi lên đánh cho Trần Tuấn Hà một trận, thì cánh tay bỗng nhiên bị ôm chặt lấy.Nam Vận: “Cái tai nào của cậu nghe thấy tớ gọi rồi hả?”
Lâm Lang: “Hai tai của tớ đều nghe thấy!”
Đời này có thể gặp được Dã Tử, là một chuyện may mắn nhất cũng như hạnh phúc nhất của cô.
Lông mày Từ Lâm Ngôn khẽ cau lại, như đang suy ngẫm về bí ẩn chưa có lời giải đáp của thế giới: “Anh zai, sao hai người họ đã làm lành rồi?”Nam Vận: “Vậy là do tai cậu có vấn đề!”
Thần sắc của Lục Dã càng ngày càng âm u, Trần Tuấn Hà còn tưởng anh đang nhằm vào mình, lại vội vàng nói: “A Vận là con gái ruột của tôi, coi như tôi có bắt cóc nó thì cũng sẽ không làm gì nó! Tôi chỉ muốn tiền thôi! Ngoài tiền ra tôi không có ý định gì cả!”
Bầu không khí vừa đúng luôn… Nếu như không có Từ Lâm Ngôn và Lâm Lang.Lâm Lang: “Tai cậu mới có vấn đề ấy!”
Sau khi về đến đồn cảnh sát, gã chủ động khai Nguyễn Lệ Oánh ra, vừa là để báo thù con điếm thối kia đã chơi gã, vừa là muốn được giảm nhẹ hình phạt.Nhưng từ lúc biết Dã Tử là Lục Dã về sau, cho dù trong lòng cô rất rõ Dã Tử và Bách Tri Hạ không có mối quan hệ không đứng đắn nào cả, song loại cảm giác thù địch hư cấu kia vẫn không thể xóa đi được.Hai người tiếng sau cao hơn tiếng trước, trực tiếp cãi nhau trước cổng đồn cảnh sát.
Nam Vận vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, vẻ mặt mờ mịt hỏi giai nhà cô: “Trứng cuộn gì cơ? Ai tên Trứng Cuộn? Lâm Lang sao? Tại sao lại gọi cô ấy là Trứng Cuộn?”
Nguyễn Lệ Oánh bị đẩy một cái lảo đảo, không thể không nghe theo mệnh lệnh của cảnh sát, khoanh tay cúi đầu, thành thành thật thật đi vào trong đồn cảnh sát, bóng lưng thất bại và gầy yếu như một con hồ ly chán nản.
Tình cảm của chị em tốt chính là kỳ lạ như vậy, thuyền nhỏ tình bạn nói lật là lật.
Cửa lớn của đồn cảnh sát rất rộng, khi hai nhóm người lướt qua nhau, Nguyễn Lệ Oánh thấy được Nam Vận, trong vẻ mặt lập tức tràn ngập không cam lòng và thù hận.Lục Dã đứng giữa hai cô gái, vội vàng khuyện can: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, sau này ai cũng không được nhắc đến hai chữ ‘ Trứng Cuộn’ nữa.
“
Lâm Lang: “Rõ ràng là cậu có gọi!”
Từ Lâm Ngôn: “Tôi muốn cậu giúp người em trai này một việc.”Nam Vận và Lâm Lang đồng thời trừng anh, dị khẩu đồng thanh: “Im miệng đi! Đều tại anh!”
Nguyễn Lệ Oánh ở trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy con gái bảo bối của ông đẹp không?”Lục Dã: “….”
Lục Dã vẫn luôn nắm lấy tay của cô gái nhỏ, mười ngón đan xen với cô, lại ấm giọng trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua rồi.” Anh lại dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, giọng điệu chắc chắn cam đoan với cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Từ Lâm Ngôn im thin thít đứng ở một bên, có chút hả hê mà xem náo nhiệt, cứ như người đầu tiên nhắc đến hai chữ ” Trứng Cuộn” này không phải anh ta vậy.
Việc đã tới nước này, Trần Tuấn Hà dứt khoát nói hết toàn bộ ra: “Vì muốn tìm cậu tống tiền.
Mụ bảo tôi bắt cóc A Vận xong thì tìm cậu đòi 2000 vạn, sau khi thành công lại chia năm năm với mụ.”Nam Vận và Lâm Lang cãi nhau xong thì không thèm để ý đến nhau nữa, mãi cho đến khi tới được cửa quán KFC rồi nhìn thấy được tờ áp phích về người đại diện mới được dán trên cửa kính.
Trần Tuấn Hà yêu tiền như mạng, một khi biết A Vận không phải con gái gã, nhất định sẽ phát tiết hết lửa giận lên người cô.
Lâm Lang: “Tớ nghe rõ cậu gọi rồi!”
Nghĩ nghĩ, cô đáp: “Em tự dưng rất muốn ăn KFC.”Từ Lâm Ngôn vẫn luôn không nói gì, lúc này không khỏi khẽ thở phào, chuyện đang xảy ra trước mắt làm anh nhớ lại chút chuyện không tốt đẹp trong quá khứ — Mẹ ruột của anh ta, cũng là một người đàn bà không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không khác với Nguyễn Lệ Oánh cho lắm — Sau đó anh ta vừa bất đắc dĩ vừa không hiểu nhìn Trần Tuấn Hà, hỏi: “Ông chưa từng nghĩ đến, Nguyễn Lệ Oánh đang lừa ông sao?”Người đại diện mới là một nữ minh tinh trong giới giải trí, tên là Bách Tri Hạ, Nam Vận và Lâm Lang đều vô cùng không thích cô ta.
Rất nhiều chuyện đều không có nếu như, nhưng cô vẫn sẽ tưởng tượng, nếu như hôm này thực sự để Nguyễn Lệ Oánh đạt được mục đích, có khả năng cô đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, cho dù có nhìn được thì cũng là phủ đầy mây mù.
Từ Lâm Ngôn: “Nam Vận căn bản không phải là con gái của ông.”Lâm Lang không thích cô ta là do cô ta không có tác phẩm tiêu biểu nào mà cứ dăm ba hôm lại được lên hot search, hơn nữa cực kỳ thích giả vờ đụng chạm với nam diễn viên từng hợp tác cùng, không phải đăng mấy bài như có như không tình cảm lưu luyến, thì cũng là ẩn ý nói nam diễn viên người ta thích cô ta, lúc đi thảm đỏ còn luôn thích đăng mấy bài như mình ” lấn át” nữ minh tinh nào.
Nữ diễn viên Lâm Lang thích nhất là Tô Mật Ngữ đã từng bị cô ta “lấn át”, nam diễn viên cô ấy thích nhất cũng bị cô ta đụng chạm.
Lục Dã: “….”Lí do Nam Vận ghét Bách Tri Hạ cũng giống như Lâm Lang — Hai người bọn cô đều là fan của Tô Mật Ngữ.
Đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi cô ấy là ” Trứng Cuộn” nữa rồi, Từ Lâm Ngôn bất thình lình gọi như thế khiến cô ấy xấu hổ vạn phần, sau đó thì thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Từ Lâm Ngôn rồi gào lên: “Anh gọi ai là Trứng Cuộn đấy!”Nhưng mà vẫn có một nguyên nhân nữa, ngoài Lâm Lang ra ai cô cũng không nói — Cô từng nghi ngờ nữ minh tinh Lục Dã “bao nuôi” là Bách Tri Hạ.
Nguyễn Lệ Oánh trong điện thoại hỏi gã đã bắt cóc thành công chưa.Sau lưng Bách Tri Hạ có kim chủ, đây là chuyện mọi người đều biết, ban đầu cô cũng không biết Dã Tử là Lục Dã, cho nên hoài nghi Lục Dã chính là kim chủ đằng sau cô ta.
Trần Tuấn Hà trợn to mắt nhìn Từ Lâm Ngôn, chém đinh chặt sắt hét: “Không thể nào! Nó chắc chắn là con gái của tôi!”
Vẻ mặt Lục Dã sầm xuống, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Trần Tuấn Hà: “Tại sao bà ta xui ông đi bắt cóc A Vận?”Nhưng từ lúc biết Dã Tử là Lục Dã về sau, cho dù trong lòng cô rất rõ Dã Tử và Bách Tri Hạ không có mối quan hệ không đứng đắn nào cả, song loại cảm giác thù địch hư cấu kia vẫn không thể xóa đi được.
Nam Vận vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, vẻ mặt mờ mịt hỏi giai nhà cô: “Trứng cuộn gì cơ? Ai tên Trứng Cuộn? Lâm Lang sao? Tại sao lại gọi cô ấy là Trứng Cuộn?”Nam Vận nhíu mày: “Tớ không gọi mà!”Lâm Lang nhìn thấy tờ áp phích thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Sao lại đổi cô ta thành người đại diện chứ?”
Nhưng mà sau đó hai bóng đèn này mới phát hiện ra, người ta không thèm đặt hai người họ vào mắt đâu.
Nam Vận: “Tớ bỗng nhiên không muốn ăn KFC nữa.”
Lục Dã: “….”
Từ Lâm Ngôn: “Đây là kịch bản tạo ra vì cậu đấy! Cậu cứ xem kịch trước đi được không? Cậu xem xong rồi từ chối cũng coi như nể mặt tôi!”
Từ Lâm Ngôn: “Nam Vận căn bản không phải là con gái của ông.”Lục Dã lạnh lùng nói: “Lục Dã xác thực có sinh cho ông một đứa con gái, cô ta tên là Nam Thù, lớn lên giống ông như đúc.”Lâm Lang: “Tớ cũng thế.”
Cửa lớn của đồn cảnh sát rất rộng, khi hai nhóm người lướt qua nhau, Nguyễn Lệ Oánh thấy được Nam Vận, trong vẻ mặt lập tức tràn ngập không cam lòng và thù hận.
Gã đàn ông này đi tìm Nguyễn Lệ Oánh là bởi vì, bởi vì gã là ba ruột của Nam Thù?!Nam Vận: “Hai chúng mình đi uống sữa đậu nành Vĩnh Hòa đi? Sữa đậu nành Vĩnh Hòa cũng là quán mở 24h.”
Lâm Lang gật đầu: “Được!”
” Leng keng” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay Trần Tuấn Hà rơi xuống đất.Sau đó hai cô gái tay trong tay đi về phía quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa đối diện KFC.
Cô đã bị kinh sợ đến trợn mắt há mồm.Sau khi tình cảm giữa các cô gái rạn vỡ, hoàn toàn có thể thông qua một người phụ nữ mà cả hai đều ghét để lành lại — Người mà tớ ghét cậu cũng ghét, hai ta chính là chị em tốt.
Lâm Lang: “Tớ nghe rõ cậu gọi rồi!”
Lục Dã: “Cậu nói.”Phần lớn cánh đàn ông chắc chắn sẽ không hiểu đạo lý này.
Từ Lâm Ngôn căn bản không cho Lục Dã cơ hội để từ chối: “Cậu muốn hối hận sao? Cậu muốn vong ân phụ nghĩa à? Cậu muốn lừa gạt tình cảm chân thành tha thiết của tôi? Vừa nãy cậu còn nói cái gì cũng đều đồng ý với tôi!”
Từ Lâm Ngôn: “Cầu hôn thì dùng kịch bản của tôi.”Nhìn bóng lứng hai cô gái thân mật khăng khít, nói nói cười cười, Lục Dã và Từ Lâm Ngôn đều rất ngơ ngác.
Cô rất sợ hãi.
Toàn thân Trần Tuấn Hà cứng ngắc, ngây ra như phỗng nhìn về phía Nam Vận.Lông mày Từ Lâm Ngôn khẽ cau lại, như đang suy ngẫm về bí ẩn chưa có lời giải đáp của thế giới: “Anh zai, sao hai người họ đã làm lành rồi?”
Lục Dã hoang mang lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
May mắn cô có Dã Tử.Từ Lâm Ngôn lắc đầu than nhẹ: “A, phụ nữ.” Sau đó khoác tay qua vai Lục Dã, bắt đầu ăn không nói có: “Anh zai, cậu cảm thấy hôm nay tôi có giúp được cậu không? Đây có phải là ơn cứu mạng không?”
Trần Tuấn Hà muốn nói lại thôi, trông có vẻ đang băn khoăn, không biết có nên nói thật hay không.
Là ơn cứu mạng, tuyệt đối được coi là ơn cứu mạng.
Tình tiết vụ án bắt cóc khá nghiêm trọng, tính chất ác liệt, bên cảnh sát đã tiến hành bắt giữ Nguyễn Lệ Oánh ngay trong đêm.Nhưng Lục Dã quá hiểu Từ Lâm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Có gì cứ nói.”
Từ Lâm Ngôn: “Tôi muốn cậu giúp người em trai này một việc.”
Dã Tử là món quà tốt nhất mà mẹ tặng cho cô.
Nếu không có Dã Tử, hôm nay cô nhất định sẽ khó thoát được tai kiếp.Lục Dã: “Cậu nói.”
Sắc mặt cô xanh mét trừng mắt nhìn Nguyễn Lệ Oánh, nghiến răng nghiến lợi: “Bà là đúng người đúng tội!”
Từ Lâm Ngôn: “Có phải tôi nói yêu cầu gì cậu cũng đều đáp ứng tôi?” Giống như sợ anh không đồng ý, anh ta lại nhấn mạnh một câu: “Ơn cứu mạng đấy! Tôi cứu người phụ nữ của cậu đó!”
Sau đó hai cô gái tay trong tay đi về phía quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa đối diện KFC.
Cô hận Nguyễn Lệ Oánh, cả đời này chưa bao giờ hận một người đến như vậy.Lời đã nói đến nước này rồi, Lục Dã căn bản không cách nào từ chối được: “Được, cậu nói đi, tôi đồng ý hết với cậu.”
Anh cũng không nói thẳng với đối phương là gã tìm sai mục tiêu rồi, mà là tương kế tựu kế, tiếp theo lời nói của gã.Từ Lâm Ngôn: “Làm tròn giấc mộng đạo diễn của tôi.”
Nếu không có Dã Tử, hôm nay cô nhất định sẽ khó thoát được tai kiếp.
Lục Dã: “….”
Từ Lâm Ngôn: “Cầu hôn thì dùng kịch bản của tôi.”
Sau lưng Bách Tri Hạ có kim chủ, đây là chuyện mọi người đều biết, ban đầu cô cũng không biết Dã Tử là Lục Dã, cho nên hoài nghi Lục Dã chính là kim chủ đằng sau cô ta.
Lục Dã: “….”
Toàn thân cô gái nhỏ run rẩy, hiển nhiên đã bị dọa sợ, Lục Dã lập tức ôm cô vào lòng, giọng điệu kiên định an ủi: “Đừng sợ, đã không có chuyện gì nữa rồi, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể hại được em.” Cuối cùng, anh lại phát ra lời thề: “Anh sẽ luôn luôn bảo vệ em.”
Từ Lâm Ngôn: “Yêu cậu, moa ~!” Nhận tiện còn giơ tay trái ra dùng ngón cái và ngón trỏ xếp thành hình trái tim.
Nếu không có Dã Tử, hôm nay cô nhất định sẽ khó thoát được tai kiếp.Lục Dã cười một tiếng, trong nụ cười mang theo vài phần khinh bỉ và xem thường: “Chỉ vì làm tình nhân cho ông mấy năm, ông đã dám quả quyết đứa con là của ông sao? Ông cũng quá tự tin rồi đó.” Giọng nói của anh cũng kèm theo sự mỉa mai khó giấu, “ Ông cũng không tự mình soi gương xem bản thân là cái thứ gì, nếu mà so sánh, Nam Khải Thăng có tiền có thế, sao Nguyễn Lệ Oánh có thể buông tha cơ hội tốt như thế, lại còn sinh con cho ông nữa?”Lục Dã trầm mặc trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Tôi đã cầu hôn xong rồi…”
Lục Dã ức chế nghiến nghiến răng hàm, sau đó lạnh nhạt, hung hăng nói: “Anh cậu dạo này bận không?”Từ Lâm Ngôn căn bản không cho Lục Dã cơ hội để từ chối: “Cậu muốn hối hận sao? Cậu muốn vong ân phụ nghĩa à? Cậu muốn lừa gạt tình cảm chân thành tha thiết của tôi? Vừa nãy cậu còn nói cái gì cũng đều đồng ý với tôi!”
Lục Dã ức chế nghiến nghiến răng hàm, sau đó lạnh nhạt, hung hăng nói: “Anh cậu dạo này bận không?”
Lâm Lang tức gần chết: “Không được gọi tớ là Trứng Cuộn!”Nguyễn Lệ Oánh bị đẩy một cái lảo đảo, không thể không nghe theo mệnh lệnh của cảnh sát, khoanh tay cúi đầu, thành thành thật thật đi vào trong đồn cảnh sát, bóng lưng thất bại và gầy yếu như một con hồ ly chán nản.Ngoại trừ Từ Lâm Phong, có lẽ không có ai trị được Từ Lâm Ngôn nữa.
Từ Lâm Ngôn vẫn luôn không nói gì, lúc này không khỏi khẽ thở phào, chuyện đang xảy ra trước mắt làm anh nhớ lại chút chuyện không tốt đẹp trong quá khứ — Mẹ ruột của anh ta, cũng là một người đàn bà không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, không khác với Nguyễn Lệ Oánh cho lắm — Sau đó anh ta vừa bất đắc dĩ vừa không hiểu nhìn Trần Tuấn Hà, hỏi: “Ông chưa từng nghĩ đến, Nguyễn Lệ Oánh đang lừa ông sao?”
Từ Lâm Ngôn cười khinh thường: “Bận chứ, đang bận đon đả lấy lòng mẹ vợ kia kìa, trong thời gian ngắn không về được đâu.”
Lục Dã tuyệt vọng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cậu tha cho tôi được không?”
Bà ta muốn mượn tay Trần Tuấn Hà để hại A Vận.
Nam Vận: “Tớ bỗng nhiên không muốn ăn KFC nữa.”Từ Lâm Ngôn: “Đây là kịch bản tạo ra vì cậu đấy! Cậu cứ xem kịch trước đi được không? Cậu xem xong rồi từ chối cũng coi như nể mặt tôi!”
Nếu Dã Tử mà không nhắc đến, Nam Vận còn không cảm thấy đói, anh vừa nhắc đến một cái thì thấy đói bụng liền, hơn nữa còn là đói ơi là đói.
Từ Lâm Ngôn “a” một tiếng: “Ông cũng không tự xem mình trông như thế nào, sao có thể sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vầy chứ?”Lục Dã bất đắc dĩ: “Được, được, được.”
Từ Lâm Ngôn: “Làm tròn giấc mộng đạo diễn của tôi.”Trần Tuấn Hà không muốn vào tù lần hai, vội vàng xin tha cho chính mình: “Không liên quan đến tôi, đều là Nguyễn Lệ Oánh! Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, là Nguyễn Lệ Oánh xúi tôi làm!”Từ Lâm Ngôn lập tức dùng Wechat gửi kịch bản cho anh.
Lâm Lang hùa theo: “Đúng thế! Xong chưa vậy hả? Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Nguyễn Lệ Oánh ngừng lại bước chân, muốn mắng chửi, tuy nhiên còn chưa đợi bà ta mở miệng, vị cảnh sát phụ trách áp tải bà ta dùng lực đẩy mạnh vai bà ta một cái, nghiêm nghị thúc giục: “Thành thật vào, đi mau!”
Giây phút ấn mở cái tin nhắn Wechat kia, cả người Lục Dã đều thấy không khỏe.
Hận không thể tự tay đâm chết bà ta.
Lục Dã tuyệt vọng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cậu tha cho tôi được không?”
Từ Lâm Ngôn: “Có phải tôi nói yêu cầu gì cậu cũng đều đáp ứng tôi?” Giống như sợ anh không đồng ý, anh ta lại nhấn mạnh một câu: “Ơn cứu mạng đấy! Tôi cứu người phụ nữ của cậu đó!”Tình tiết vụ án bắt cóc khá nghiêm trọng, tính chất ác liệt, bên cảnh sát đã tiến hành bắt giữ Nguyễn Lệ Oánh ngay trong đêm.Từ Lâm Ngôn: [Chuyện tình Tây Phụ 2 Hào môn tuyệt luyến: Kiều thê mau chạy, tổng tài đến rồi.
docx].