Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 56: “nếu Còn Sớm Thì Chúng Ta Đi Khách Sạn Đi”


Đọc truyện Cứ Vậy Mà Yêu Em – Chương 56: “nếu Còn Sớm Thì Chúng Ta Đi Khách Sạn Đi”


Lục Dã nói được làm được, thật sự đi mua diều cho ông cụ Bạch.

Nam Vận không hề nghĩ ngợi gì mà đi cùng anh, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có để ở cùng nhau.
Trước khi xuất phát, cả hai về nhà trước, lái chiếc Audi của ông cụ Bạch, sau đó dựa theo kết quả định vị trên xe mà tìm kiếm các điểm bán diều trong thành phố.
Mùng 2 Tết, rất nhiều cửa hàng bán diều chưa mở cửa, lại càng không còn sạp bán diều nào ở ven đường.

Lục Dã lái xe từ ngoại ô phía đông đến ngoại ô phía nam Đông Phụ, rồi từ nam vòng qua tây, chạy hơn nửa thành phố nhưng cũng không tìm được một nơi bán diều nào.
Bản đồ định vị hiện lên có ba cửa hàng bán diều ở phía Tây, nhưng cả ba đều chưa mở cửa, vì vậy hai người lại lái xe đến cửa hàng tiếp theo — cửa hàng này ở phía bắc.
Trên đường từ tây sang bắc, Nam Vận vẫn tìm kiếm thông tin về “Nơi nào có bán diều ở Đông Phụ” trên điện thoại di động của mình, nhưng họ đã đến nhiều nơi rồi, thậm chí còn gọi rất nhiều cho những nghệ nhân làm diều lâu đời, nhưng một không ngoại lệ, toàn bộ những nghệ nhân này đều đã về quê ăn Tết.
Dường như có cảm giác cùng đường bí lối, Nam Vận không khỏi thở dài, quay lại nhìn người đàn ông của mình, mặt ủ mày ê hỏi: “Nếu chúng ta không mua được diều thì làm sao?”
Lục Dã nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu chắc chắn nói: “Không thể nào.”
Nam Vận không muốn đả kích sự tích cực của anh, nhưng giờ cô không thể không cúi đầu trướchiện thực: “Tết nhất thế này, có chỗ nào bán diều chứ?”
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Nhất định sẽ có.”
Bây giờ Nam Vận cũng không biết phải nói người này tự tin hay tự phụ nữa, bất đắc dĩ nói: “Sao tự nhiên anh lại xúi ông ngoại đấu diều với ông Quý chứ? Vốn dĩ ban đầu ông  có muốn đấu với ông ấy đâu.


Lục Dã cười hỏi: “Làm sao em biết ông không muốn?”
Nam Vận hừ một tiếng: “Đừng tưởng em không biết lòng anh đang nghĩ gì, anh chỉ muốn nhân cơ hội lấy lòng ông ngoại em.


Lục Dã nghiêm trang nói,” Anh muốn làm ông vui vẻ thôi.


Nam Vận nhịn cười: “Anh muốn đút lót lấy lòng thì có!”
Lục Dã khẽ thở dài: “Anh chỉ đơn thuần là muốn cưới vợ thôi.”
Lời này nghe sao có chút đáng thương?
Nam Vận hơi đồng cảm với anh, nhưng cô mắc cười nhiều hơn, thế là cô cười ra tiếng: “Hahahahahaha.”
Lục Dã lại thở dài: “Vợ anh đã không thương anh thì thôi, lại còn lấy anh làm trò cười..


Nam Vận lời lẽ chính đáng nói: “Không có đâu nhé, em vẫn luôn âm thầm bí mật hỗ trợ anh mà!”
Lục Dã hơi quay mặt lại, nhướng mày nhìn cô: “Thật à?”
Nam Vận gật mạnh đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vâng!”
Cô gái nhỏ ngốc nghếch đến đáng yêu, Lục Dã buồn cười: “Không uổng công thương em.”
“Anh cũng đừng đắc ý quên mình.” Nam Vận cảm thấy mình vẫn phải cảnh tỉnh anh một chút: “Tuy rằng hiện tại thái độ của mọi người đối với anh có phần dịu hơn, nhưng anh vẫn chưa thu phục được anh hai của em đâu!”
Lục Dã vừa lái xe vừa hờ hững lên tiếng: “Không vội.”
Nam Vận sửng sốt, “Anh không định thu phục anh hai em à?”
Không phải là từ bỏ việc thu phục Bạch Tinh Lan, mà là ….  Anh ta quá đơn giản, không cần bận tâm nhiều đến anh ta.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Dã uyển chuyển nói: “Tinh Lan, cậu ấy… khá là đơn thuần.” Bạch Tinh Lan còn nhỏ hơn anh một tuổi, gọi anh hai thì không thích hợp lắm.

Khá là đơn thuần?
Nam Vận cẩn thận nhấm nháp bốn chữ này, sau đó hỏi: “Ý anh là anh hai em khá ngốc hả?”
Lục Dã vội vàng giải thích: “Không phải! Ý của anh là cậu ta khá dễ dỗ.”
Nam Vận: “Vậy là anh vẫn cảm thấy anh ấy ngốc.”
Lục Dã có cảm giác có miệng mà không thể nói rõ, ngay khi anh định giải thích lại với cô, cô gái nhỏ lại thở dài, nói: “Thật ra, em cũng cảm thấy anh hai khá ngốc, nên em cũng lo sau này có thể anh ấy sẽ bị lừa quá.”
Vẻ mặt và lời nói của cô gái nhỏ không nén được sự lo lắng, cứ như thể cô thông minh hơn anh hai của mình lắm vậy.
Lục Dã cắn chặt răng, mím chặt môi mỏng, cố nén mới để mình không bật cười.
Nam Vận liếc mắt nhìn anh, sau khi nhìn kĩ anh vài giây, cô chất vấn: “Có phải anh muốn cười không?”
Lục Dã cố nén ý cười, nhìn thẳng về phía trước, nghiêm trang nói: “Đâu có.”
Nam Vân không tin: “Anh đúng là muốn cười! Anh cười chê em cũng ngốc! ”
Lần này Lục Dã không nín nổi nữa, thấp giọng bật cười.
Nam Vận căm phẫn bất bình: “Đáng ghét! Anh lại bắt nạt em!”
Cô gái nhỏ thở phì phì, trông y như một con mèo nhỏ xù lông, rõ ràng là mảnh mai, nhưng lại muốn giơ móng vuốt nhỏ xù xù lông cào người.
Càng như vậy, anh lại càng muốn bắt nạt cô.
Nếu không phải lúc này đang lái xe, anh thật sự chỉ hận không thể ôm cô vào lòng mà xoa xoa bắt nạt một phen.
“Anh nghĩ gì vậy?”Thấy anh vẫn không nói chuyện,  Nam Vận không nhịn được hỏi.
Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, ăn ngay nói thật: “Anh muốn em.”
Nam Vận không ngờ tới anh lại thẳng thắn như vậy, hai má lập tức ửng hồng: “Lưu manh!” Sau đó cô lại nhướng mi liếc anh một cái, vài giây sau, nhỏ giọng hỏi: “Anh có mang theo chứng minh thư không?”
Lục Dã không hiểu tại sao cô gái nhỏ lại hỏi câu này, nhưng anh vẫn đáp: “Anh có mang, sao vậy? Em muốn rút tiền à? ”
Gương mặt Nam Vận vẫn còn hơi ửng đỏ: “Em cũng mang.

” Vừa rồi lúc về nhà, cô đã cố ý mang theo chứng minh thư.
Lục Dã vẫn không hiểu, khó hiểu nhìn cô gái nhỏ.
Ám chỉ đến như vậy mà người này còn không hiểu? Nam Vận tức nổ phổi, nhưng cũng ngượng ngùng không dám nói thẳng, ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng nói: “Mua diều xong, nếu còn sớm thì chúng ta đi khách sạn đi.”
Lục Dã cứng người, lập tức nóng lên.
Cô gái của anh đúng là, càng lớn càng giỏi chọc ghẹo anh.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng anh khàn khàn đáp lại: “Được.”
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là cảm thấy lời mình vừa rồi không được dè dặt cho lắm, nên cô giấu đầu lòi đuôi, nói thêm một câu: “Em chỉ muốn cho anh xem khách sạn ở Đông Phụ trông như thế nào thôi.”
Lục Dã khách khí, lễ độ trả lời: “Chỉ cần là việc Cô Nam muốn, anh nhất định sẽ phụng bồi đến cùng.”
Nam Vận nghiêm trang: “Em có bảo anh làm gì khác đâu, em chỉ muốn dẫn anh đi thăm khách sạn một chút thôi.


Lục Dã rất phối hợp: “Ừm, anh hiểu mà.”
Nam Vận vừa lòng cong môi.
Có lẽ công sức không phụ lòng người, hai người họ chạy gần hết Đông Phụ, cuối cùng cũng mua được một con diều trong một siêu thị lớn ở phía Bắc, lúc đó mới hơn hai giờ chiều.
Vẫn còn sớm.
Lúc mua diều, hai người tiện thể mua luôn một hộp áo mưa.

Đối diện siêu thị có một khách sạn 5 sao.
Lục Dã thuê một phòng tổng thống.
Phòng tổng thống thường nằm trên tầng cao nhất, có khu vườn trên không.
Người phục vụ dẫn hai người vào phòng.
Trước khi bước vào cửa, cả hai tỏ ra khá tự nhiên, ai cũng tỏ ra thoải mái, bình tĩnh, ngay lúc cánh cửa vừa đóng lại, dục vọng và nhớ nhung đã đè nén hơn nửa tháng nay bùng phát trong chốc lát.
Lục Dã đẩy cô lên cửa, như đói như khát mà hôn môi cô.
Nam Vạn vừa đáp lại nụ hôn vừa vội vàng cởi áo khoác của anh.
Không lâu sau, quần áo rơi đầy trên mặt đất gần cửa, áo khoác hồng phấn, áo khoác nỉ đen, áo len, áo sơ mi, quần jean …
Sau đó, Lục Dã ôm ngang cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có cửa sổ sát đất.

Tầm nhìn trên tầng cao nhất rất rộng, đứng trong phòng ngủ có thể nhìn khắp nửa thành phố Đông Phụ.
Ngoài cửa sổ nắng chói chang, rèm cửa mở toang, trong phòng cũng khá sáng sủa.
Lục Dã ném cô vào giữa giường lớn, ấn vai để cô trở mình, nửa quỳ nửa ngồi trên giường, đối diện với cửa sổ sát đất.
Lúc đó, Nam Vận cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ tay không trới được gà, sắp phải đối mặt với sự ức hiếp của một con sói hung ác.
Anh thực sự rất thích bắt nạt cô.
Nhất là trên giường.
Anh không bao giờ làm đau cô, nhưng lại luôn làm cô đến khóc, cô càng đáng thương cầu xin bao nhiêu thì anh lại càng làm mạnh bấy nhiêu.
Ngoài cửa sổ là cảnh tượng phồn hoa ở Đông Phụ.

Mặc dù người ăn Tết ở thành phố không nhiều lắm nhưng trong những tòa nhà cao tầng và trên đường không hề trống vắng hiu quạnh.
Nam Vận chưa bao giờ nghĩ, có một ngày Đông Phụ trong mắt cô lại trở nên rực rỡ như vậy.
Ngày đông ngắn ngủi, hơn bốn giờ mà mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh sáng ngoài cửa sổ từ rực rỡ trở nên dịu hòa, từ vàng sáng thành đỏ ối.
Lúc kết thúc, cả người Nam Vận mềm nhũn, vô lực, nước mắt vẫn còn đọng lại trên đôi má ửng hồng, trông thật đáng thương lại nhỏ yếu, bất lực, như vừa bị chà đạp một lúc lâu.
Lục Dã ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên má cô, vừa hôn cô vừa dịu dàng dỗ dành: “A Vận của anh.”
Nam Vận không hề lung lay, đôi mắt đỏ hoe, nói bằng giọngmũi: “Em không gả cho anh nữa, anh chỉ biết bắt nạt em!”
Lục Dã tự biết vừa rồi mình thực sự quá đáng, cho nên bây giờ mới ngoan ngoãn nghe lời cô, không chút do dự nói: “Là anh không đúng, anh xin lỗi.”
Nam Vận trừng mắt nhìn anh: “Sao anh vừa nãy không ngoan như vậy đi!”
Lục Dã trịnh trong đáp: “Lần sau anh nhất định sẽ thay đổi.”
Nam Vận không hề tin lời anh nói: “Lừa đảo, lần nào anh cũng nói như vậy!” Càng nghĩ cô càng giận, nghiêm túc khiển trách: “Anh xin lỗi không hề có thành ý!”
Lục Dã bị chọc cười, hỏi: “Anh phải làm gì thì mới có thành ý?”
Nam Vận nhất thời không nghĩ ra cách nào trừng phạt anh, giả bộ lạnh lùng trả lời: “Anh tự xem mà làm.”
Mày Lục Dã hơi nhướng lên, nói nhẹ tênh: “Anh tự xem mà làm?” Anh nhẹ nhéo nhéo vành tai của cô gái nhỏ: “A Vận vừa rồi có vẻ rất thoải mái nhỉ, hay là, anh lại làm cho A Vận thoải mái một lần nữa?”
Anh nói lời thô tục nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc, giọng trầm thấp, nét mặt bình tĩnh, không có một chút cảm giác hạ lưu, nhưng luôn khiến Nam Vận xấu hổ, đúng là hạ lưu cao cấp.
“Lưu manh!” Mặt Nam Vận đỏ bừng: “Còn lâu em mới thế!”
Lục Dã vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu chậm rãi: “Kêu đến suýt tắt tiếng rồi, còn bảo không thoải mái sao?”
Gương mặt Nam Vận nóng lên, vừa thẹn vừa tức: “Đừng nói nữa! Nói nữa, em sẽ nói với ông ngoại anh ăn hiếp em!”

Ừm, cũng biết mách tội rồi.
Lục Dã cười: “Được rồi, không nói nữa.”
Nam Vận vẫn chưa hết giận, lườm anh một cái tóe lửa.
Lục Dã cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại chúng ta sẽ về nhà.”
Nam Vận có chút mệt mỏi, nhưng sợ về nhà muộn sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ: “Bây giờ là mấy giờ?”
Lục Dã cầm điện thoại nhìn thời gian: “Bốn giờ rưỡi.”
Nam Vận ngẫm nghĩ một chút, dặn anh: “Vậy đến năm giờ rưỡi anh nhớ gọi em.”
Lục Dã: “Được rồi, ngủ đi.”
Nam Vận yên tâm nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn ngả về tây, đến năm giờ rưỡi, bầu trời đã chuyển sang màu xám đen.
Thành phố nhộn nhịp phồn hoa bừng sáng lên ánh đèn neon đủ màu sắc.
Trên đường về nhà, Nam Vận vẫn hơi lo lắng: “Chắc chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?”
Lục Dã biết cô đang lo lắng điều gì, trả lời: “Chỉ cần em không nói thì không ai biết đâu.


Nam Vận: “Em đâu có ngốc, sao lại đi nói với họ chuyện này được? Em sợ họ nhìn ra thôi.” Nói xong, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông của mình.
Ngay lúc đó cô đã hiểu, lo lắng của mình là dư thừa.
Cửa xe ô tô để được gắn màng chắn để lọc bớt ánh sáng chiếu vào xe, trong khung cảnh tối tăm trong xe, góc nghiêng của anh gần như hoàn mỹ, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hàm dưới xương xương sắc cạnh, như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc thạch.

Khoác một chiếc áo khoác nỉ đen, áo sơ mi trắng bên trong không tì vết và quần âu, trông sao cũng thấy nhã nhặn cấm dục, trông anh không giống người vừa mới bước từ trên giường xuống.
Hay phải nói là, không hề giống cầm thú.
Quả vậy, chỉ cần cô không nói ra, mọi người nhất định sẽ không nhìn ra.
Khi sắp về đến nhà, Lục Dã đột nhiên hỏi: “Tinh Lan thích gì nhất?”
Nam Vận suy nghĩ một lúc.

Trong ấn tượng của cô, anh hai là một học bá tiêu chuẩn, rất thích  nghiên cứu học thuật.

Vì vậy, trả lời: “Học.”
“…”
Lục Dã bất lực: “Ngoài học ra?”
Nam Vận lại nghĩ tiếp: “Vậy chắc là sưu tầm mô hình.

Trong phòng anh ấy có một tủ trưng bày đặc chế, bên trong toàn là các loại mô hình, đúng rồi, anh ấy thích nhất là sưu tầm mô hình các nhân vật Marvel.


Lục Dã: “À, anh biết rồi.


Lúc họ về đến nhà đã hơn sáu giờ, những người khác đều đã về nhà.
Ông cụ Bạch đã đợi hai người họ cả ngày trời.

Ngay khi Lục Dã và Nam Vận bước vào phòng khách, ông đã đứng dậy khỏi ghế: “Có mua được không?”
“Đương nhiên là có rồi!” Nam Vân lập tức giơ con diều trong tay lên.
Con diều được cuộn lại và để trong một chiếc túi màu đen, trông giống như một cây gậy màu đen.
Chiều dài của cây gậy còn cao hơn Lục Dã, khoảng hai mét, rõ ràng là một con diều siêu lớn.

Nam Vận nói thêm: “Chúng con còn mua cho ông một sợi dây diều tốt nhất, ngày mai đấu diều, ông chắc chắn sẽ thắng!”
Ông cụ Bạch vui không ngậm được miệng, lập tức cầm lấy con diều từ tay cháu gái, giống như cầm bảo bối sờ sờ vài cái, sau đó đưa tay ra vỗ vỗ Lục Dã, gật đầu: “Tốt lắm thằng nhóc, ngày mai trận đấu có thua hay thắng, ông ngoại đều đưa con đi ăn món dê nướng nguyên con chính thống nhất ở Đông Phụ!”
Đúng lúc này Bạch Tinh Lan đi vào phòng khách, nghe ông nói vậy thì trợn tròn mắt, khó tin nhìn chằm chằm vào ông nội của mình.
Ông vừa tự xưng là gì cơ? Ông ngoại? Còn muốn đưa người ta đi ăn dê nướng nguyên con?
Vụ gì vậy?
Ông nội phản bội rồi?!?!
Những người khác trong phòng khách rất bình tĩnh, như thể tình huống này đã nằm trong dự đoán từ lâu.
Lục Dã rất ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn ông ngoại.”
Ông cụ Bạch: “Con chạy một ngày rồi, đi ăn cơm đi, ông đi xem diều.” Nói xong liền cầm diều chạy vào trong sân, giống một học sinh tiểu học cuối cùng đã nhận được món quà yêu thích của mình.
Những người khác cũng rất tò mò khi diều mở ra sẽ có hình gì, thế nên họ đi ra ngoài theo ông cụ Bạch, ngoại trừ Bạch Tinh Lan.
Cậu đứng một mình trên cầu thang, thầm thề rằng sẽ không bao giờ làm phản, vẻ mặt kiên định, ánh mắt kiên quyết, giống như một người canh gác cô độc.
Nam Vận muốn khuyên nhủ anh hai, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì anh hai đã xoay lưng bỏ chạy, nhìn từ phía sau có vẻ như anh rất tức giận.
Cô bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng vào lúc này, Lục Dã đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng gọi: “Tinh Lan.”
Bạch Tinh Lan đột ngột dừng lại, quay người, từ trên cao nhìn xuống Lục Dã: “Ai cho cậu gọi Tinh Lan?”
Lục Dã hơi tỏ ý xin lỗi “Tôi xin lỗi.” Thế là, anh đổi thành một cách xưng hô lịch sự hơn, “Cậu Bạch.”
Bạch Tinh Lan khịt mũi hừ lạnh: “Cậu có việc?”
Lục Dã: “Có một người bạn tặng tôi kiện mô hình Iron Man, nhưng tôi không sưu tầm mô hình, không biết cậu có hứng thú không? Nếu cậu thích nó, tôi có thể tặng cho cậu.


Bạch Tinh Lan khinh thường: “Iron Man gì mà tôi không có? Tôi còn cần cậu tặng sao? “
Lục Dã không chút hoang mang: “Cái cậu ta đưa cho tôi rất lớn, nghe nói được chế tạo theo tỉ lệ 1:1.

Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu do Royal Selangor tung ra.

Nếu cậu không muốn, tôi sẽ tặng nó cho… “
Chỉ hai từ “1:1” và “Royal Selangor” thôi cũng đủ khiến bất cứ fan cuồng mô hình nào cũng phải mê mẩn.
Lục Dã chưa kịp dứt lời, mắt Bạch Tinh Lan đã lấp lánh như sao, như thể Iron Man đã đứng trước mặt cậu, nên cậu nhanh chóng quyết định nói: “Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi muốn!”
Ba tiếng “Tôi muốn” này, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, có thể thấy rõ sự phấn khích và nhiệt tình của cậu.
Lục Dã mỉm cười, vẻ mặt ấm áp, thân thiết: “Vậy thì tôi sẽ tặng cho cậu.”
Bạch Tinh Lan rất xấu hổ.

Dù sao thì trước đây cậu đã đối xử tệ với người ta như vậy, giờ lại nhận được một món quà đắt giá từ người ta, thật là áy náy quá.
Ngay khi cậu đang thấy xấu hổ vô cùng, Lục Dã đã kịp thời đưa bậc thang cho cậu: “Kiện mô hình kia thật sự rất lớn, tôi đang không biết nên đặt nó ở đâu.

Cảm ơn cậu đã giải quyết vấn đề này thay tôi.”
Bạch Tinh Lan bỗng cảm nhận được cảm giác của ba mình sau khi thua cờ, bậc thang này, thật sự quá tấm lý, còn ấm áp hơn cả bảo bảo.
Sau đó, cậu ra vẻ rộng lượng  xua tay: “Ôi dào, không sao, không cần cảm ơn, đều là người nhà, nên làm thôi.”
Lục Dã: “Sau này nếu lại gặp vấn đề này, tôi sẽ đến nhờ cậu.”
Ý là, về sau tôi sẽ còn đưa tiếp.
Bạch Tinh Lan không chút do dự, thề son sắt: “Anh sẵn sàng thay cậu giải quyết mọi vấn đề!”
Lục Dã lại cong khóe môi, ôn hòa nói: “Cảm ơn cậu, Tinh Lan.”
Bạch Tinh Lan: “Không cần khách sao đâu, em rể!”
Nam Vận: “…” Thảo nào mà đặt anh ở vị trí cuối cùng, thật sự quá dễ thu phục mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.