Đọc truyện Cứ Vậy Mà Yêu Em – Chương 18: Nam Tiểu Thư Đang Nói Tôi Sao
Trans: Chip | Beta: Shpdarn
–
Ngày hôm sau, tài khoản của Nam Vận bỗng nhiều thêm 400 vạn.
Lúc đó, cô đang ở nhà ăn cùng Lâm Lang ăn bữa trưa, di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên một cái, sau đó màn hình sáng lên, tin nhắn thông báo chuyển khoản mà ngân hàng gửi tới nhảy ra trước màn hình khóa.
Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy nhiều con số 0 tới vậy, khi đó rất kinh ngạc, cô cũng không ngờ tiền được chuyển đến nhanh như vậy, dù sao hôm qua Dã Tử mới nói với cô về việc giải phóng mặt bằng, hôm nay tiền đền bù đã chuyển đến rồi, hiệu suất này thật sự là cao đến thần kỳ.
Lâm Lang nhìn Nam Vận nửa ngày vẫn chưa động đũa, còn giữ nguyên tư thế nhìn màn hình điện thoại, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, lúc này khó hiểu hỏi: Cậu làm sao vậy?
Mình………!Nam Vận cũng không biết phải giải thích chuyện này với Lâm Lang thế nào, suy tư chốc lát, cô lời ít ý nhiều mà tổng kết: Sau một đêm mình thành phú bà rồi.”
Lâm Lang: Đệch?
Nam Vận hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc kích động của mình: Nhà cũ của Dã Tử được giải phóng mặt bằng, được 400 vạn tiền đền bù, sau đó Dã Tử đã đưa tất cả số tiền đó cho mình, để mình có thể mua lại chiếc nhẫn của mẹ!
Đó mà là tiền để cậu mua nhẫn sao? Đó chỉ đơn giản là tiền tiêu vặt để dỗ cậu vui vẻ mà thôi!
Trong không khí không khỏi tràn ngập mùi vị ngọt ngấy của tình yêu, còn có cả vị chua nữa.
Nói tóm lại chính là một chữ, chua.
Lâm Lang im lặng trong giây lát, mắt không chớp nhìn Nam Vận, vô cùng nghiêm túc nói với cô sáu chữ: Tạm phú quý, chớ tương vong*.
*Tạm phú quý, chớ tương vong–苟富贵, 勿相忘: có ý là nếu có một ngày đột nhiên giàu có thì đừng quên mọi người.
Nam Vận thở dài: Giàu có gì đâu chứ, bây giờ giá nhà trong thành phố Tây Phụ cao như thế, 400 vạn này ước chừng cũng chỉ có thể mua được một căn ba phòng nhỏ trong học khu phòng* gần một trường tốt chút thôi
*Học khu phòng: nhà nằm trong vùng giới hạn tuyển sinh của trường học
Lâm Lang đờ người: Cái gì cơ? Học khu phòng? Tiền này không phải Dã Tử cho cậu để mua nhẫn sao?
Không mua nữa.” Trong giọng nói của Nam Vận mang theo chút tiếc nuối, mặc dù cô rất muốn mua lại chiếc nhẫn của mẹ, nhưng cô vẫn còn có lý trí.
So với một chiếc nhẫn, tương lai của cô và Dã Tử càng quan trọng hơn, cô tin rằng nếu mẹ còn sống cũng sẽ ủng hộ cô làm như vậy.
Dã Tử nghĩ cho cô, cô cũng muốn nghĩ cho Dã Tử.
Nam Vận kiên định nói: Mình muốn giữ lại tiền để mua nhà.
Kịch bản này có vẻ không đúng rồi! Lâm Lang hơi lắp bắp nói: Cậu, cậu cậu cũng không tham gia hội đấu giá nữa sao?
Nam Vận lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Nhẫn mình cũng không cần rồi, còn đi hội đấu giá làm gì?
Cậu không đi không được! Cậu không đi anh mình làm sao có cơ hội để biểu hiện đây? Lâm Lang vội vàng khuyên nhủ: Không mua nhưng đi xem một chút cũng được mà! Đó dù sao cũng là di vật của mẹ cậu.”
Nam Vận: Mình đã không tính mua nữa, còn đi xem làm gì? Trơ mắt nhìn ba mình giành được chiếc nhẫn rồi tặng cho Nguyễn Lệ Oánh sao? Như vậy thì thà không đi còn hơn, mắt không thấy tâm không phiền.
Lâm Lang: Cậu làm sao có thể dám chắc cuối cùng sẽ là ba cậu mua được chiếc nhẫn đó chứ? Ngộ nhỡ là ai khác thì sao? Người có thể tham gia hội đấu giá trang sức toàn là những nhân vật có cấp bậc cao đấy, ba cậu có thể muốn mua là mua được sao? Cuối cùng chẳng may là một nhân vật tầm cỡ nào đó đã yêu thầm cậu rất lâu rồi, vì cậu mà đấu giá, giành được chiếc nhẫn thì sao?
Nam Vận bị Lâm Lang làm cho bật cười: Mình không cần cậu nằm mơ hộ mình đâu.
Lâm Lang: Cũng đâu phải là không có khả năng này đâu, thiếu gia nhà giàu theo đuổi cậu nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một người vì một nụ cười của cậu mà vung tiền như rác.
Nam Vận vẫn nói: Mình thật sự không cần cậu nằm mơ hộ mình.
Lâm Lang không còn cách nào khác, bắt đầu giở tuyệt chiêu chị em tình thâm: Vậy cậu đi cùng mình nha? Mình đi một mình thấy căng thẳng lắm!
Nam Vận: Không phải ba cậu dẫn cậu đi sao?
Lâm Lang: Ây da, đúng hay hôm đó ba mình lại phải đi công tác, không đi cùng mình được, mình chỉ có thể tự đi thôi, cậu đi cùng mình đi, mình xin cậu đó!
Nếu đã quyết định từ bỏ việc mua nhẫn, Nam Vận thật sự không muốn đi tham gia hội đấu giá nữa, nhưng lại ngại trực tiếp từ chối Lâm Lang, cô chỉ có thể lời lẽ uyển chuyển nói: Hôm đó mình cũng gọi điện thoại hỏi bên hội đấu giá rồi, vì phiên đấu giá lần này giá khởi điểm cao hơn so với những lần trước, nên những người tham gia đấu giá phải đóng 200 vạn phí bảo đảm, chỗ mình gộp lại cũng chỉ có hơn 400 vạn…
Lời cô còn chưa nói xong, chuông di động đột nhiên vang lên, điện thoại báo cuộc gọi đến là một số lạ.
Nam Vận còn tưởng là điện thoại gọi đến để tiếp thị, trực tiếp tắt luôn, nhưng qua không bao lâu, số lạ đó lại gọi đến cho cô.
Do dự một chút, cô vẫn ấn nhận cuộc gọi.
Xin chào, cho hỏi ngài có phải Nam Vận Nam tiểu thư không? Đối phương là một người phụ nữ, giọng nói dịu dàng, ngữ điệu từ tốn, ngữ khí tôn kính.
Nam Vận trả lời: Đúng vậy, chính là tôi.
Người phụ nữ trong điện thoại tiếp tục nói: Xin chào Nam tiểu thư, tôi là nhân viên của trung tâm thương mại quốc tế Tây Phụ, lần này gọi cho ngài để thông báo ngài đã được mời tham gia vào hoạt động đấu giá trang sức ngày mùng 10 tháng sau do trung tâm đấu giá tổ chức, chiều hôm nay giấy mời sẽ được gửi đi, ngày mai có thể đến nơi, mong ngài lưu ý kiểm tra và thu nhận.
Nam Vận ngây người: Chị chắc chắn là tôi sao? Không gọi nhầm chứ?
Người phụ nữ: Nếu như ngài là Nam Vận Nam tiểu thư, vậy thì không sai.
Nam Vận càng khó hiểu: Tại sao tôi lại được mời vậy? Tôi trước giờ đâu có đi đăng ký tham gia hội đấu giá?
Người phụ nữ trả lời: Có người thay ngài nộp bản đăng ký, cũng đã thay ngài giao phí bảo đảm, đến lúc đó ngài chỉ cần đưa giấy mời ra là có thể vào hội đấu giá.
Nam Vận truy hỏi: Có thể cho tôi biết đối phương là ai không?
Người phụ nữ: Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, mong ngài thông cảm.”
Nam Vận: ….
Người phụ nữ: Ngài còn vấn đề khác muốn hỏi không ạ?
Nam Vận ngẩn ngơ trả lời: Không có…
Người phụ nữ: Chúc ngài một ngày vui vẻ.
Nói xong, cô ấy liền dứt khoát ngắt điện thoại.
Nam Vận vẫn còn ngơ ngác, chưa biết chuyện gì xảy ra.
Lâm Lang tò mò hỏi: Sao vậy? Ai gọi đến vậy?
Nam Vận vẫn chưa hiểu chuyện gì: Là người bên hội đấu giá, cô ấy nói có người thay mình nộp đơn đăng ký đấu giá, còn thay mình giao cả phí bảo đảm, nhưng mình hỏi cô ấy người đó là ai, cô ấy lại không nói cho mình.
Lâm Lang đương nhiên biết đối phương là ai, lập tức trả lời: Chuyện tốt nha, cho cậu đi thì cậu đi đi, nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì rất khó để có lại lần nữa.
Nam Vận: Nhưng mình đâu có biết đối phương là ai đâu!
Lâm Lang: Cậu quan tâm người ta là ai làm gì? Có mình đi cùng mà, người ta cũng đâu có ăn thịt được cậu, hơn nữa, hội đấu giá hợp pháp đều sẽ mời cảnh sát đến để phụ trách vấn đề an toàn, cảnh giới nghiêm ngặt, cậu có gì mà phải lo lắng chứ?
Nam Vận vẫn còn băn khoăn: Nhưng mà…”
Lâm Lang ngắt lời cô: Ây da, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, phí bảo đảm nộp rồi vẫn có thể hoàn lại mà, cậu cũng đâu có nợ người ta cái gì, mà cho dù cậu không định mua lại chiếc nhẫn của mẹ cậu, nhưng dù sao cũng nên biết nó rơi vào tay ai, đúng không? Lễ Thanh Minh năm sau, cậu đi thăm mộ bà ấy, cũng có thể cho bà ấy biết chiếc nhẫn đang ở đâu, đúng không?
Nam Vận bị thuyết phục bởi lời nói của Lâm Lang.
Mẹ cô đến tận trước khi chết vẫn luôn đau đáu nhớ thương chiếc nhẫn gia truyền này, cho dù cô không mua được chiếc nhẫn, nhưng cũng có thể cho mẹ cô biết chiếc nhẫn ở đâu.
Thanh Minh năm sau, mượn âm thư chuyển lời, cũng có thể làm cho mẹ an tâm.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng gật đầu: Được.
Nửa tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vừa qua ngày lễ Quốc khánh (1/10) mấy ngày là đến ngày mở hội đấu giá.
10 giờ sáng hội đấu giá sẽ bắt đầu.
Hôm đó, ngay từ sáng sớm trời đã bắt đầu đổ mưa lất phất.
Ngạn ngữ nói một hồi mưa xuân một hồi ấm, một hồi mưa thu một hồi lạnh.
Thời tiết dần dần se lạnh, sáng sớm lúc đang ăn sáng, Nam Vận đặc biệt dặn dò Dã Tử: Hôm nay trời lạnh, anh mặc dày một chút, ra ngoài đừng quên mang ô.
Lâm Du Dã dịu giọng đáp: Anh biết rồi.
Sau lại hỏi:Sao em hôm nay lại đi đến hội đấu giá vậy?
Đi cùng với Lâm Lang.
Nam Vận cắn một miếng bánh mì.
Lâm Du Dã: Gọi xe à?
Nam Vận: Cậu ấy lái xe đến đón em.
….
Lâm Du Dã cương quyết nói: Gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy đợi ở nhà, anh lái xe chở hai người đi.
Nam Vận: Anh hôm nay không phải tăng ca sao? Hôm nay là thứ 7, hôm qua cô còn cố ý hỏi anh hôm nay có tăng ca hay không.
Lâm Du Dã mặt không đổi sắc nói: Đi muộn một lúc cũng không sao.
Nam Vận: Em phát hiện anh dạo này đi làm rất tùy ý nhé, nói đi là đi, nói đi muộn là đi muộn, anh không sợ cái tên than đen tinh Lục Dã kia phát hiện sao?
Lại là than đen tinh.
Có cảm giác càng tả càng đen.
Bây giờ Lâm Du Dã cũng không biết làm sao để giải thích, bất đắc dĩ thở dài: Anh ta không phát hiện được đâu.
Nam Vận: Hôm nay anh ta không đến công ty sao?
Lâm Du Dã: Ừ.”
Vậy anh ta đi đâu rồi? Trong mắt Nam Vận lập tức dấy lên ngọn lửa nhiều chuyện: Có phải lại đi gặp cô minh tinh kia rồi không? Hai người đó đến cùng là có quan hệ gì vậy? Em cảm thấy Lục Dã khá là thích cô ấy đấy, dăm hôm ba bữa lại đi thăm cô ấy.”
….
Kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không thể nói.
Lâm Du Dã cảm thấy tim thật mệt, đáp: Đừng hỏi nữa, ăn đi.
Nam Vận bất mãn nói: Anh nói cho em thì có làm sao? Em bảo đảm sẽ không nói cho người khác biết!
Lâm Du Dã cũng hỏi lại: Em có cam đoan không nói với Lâm Lang không?
Nam Vận: ….!Không cam đoan nổi.
Lâm Du Dã lại hỏi tiếp: Em có thể bảo đảm Lâm Lang không nói với người khác không?
Nam Vận: ….!Cái này cô lại càng không chắc chắn được, miệng của Lâm Lang còn nhanh hơn cô.
Lâm Du Dã: Còn hỏi nữa không?
Nam Vận lắc lắc đầu.
Lâm Du Dã cũng thở ra một hơi, cuối cùng đã kết thúc được đề tài nữ minh tinh này, sau đó lại căn dặn lần nữa: Gọi điện cho Lâm Lang, bảo cô ấy ở nhà đợi đi.
Nam Vận: Anh không cần đưa bọn em đi đâu, hai người bọn em tự đi được, cô ấy không lái xe được thì còn có em cơ mà.
Đầu Lâm Du Dã lại bắt đầu đau rồi, hai con người này sau khi lấy được bằng lái thì có động đến xe lần nào đâu, không biết lấy đâu ra tự tin mà muốn lái xe dưới trời mưa như vậy chứ?
Cô ấy lấy bằng lái lúc nào? Anh mặt không cảm xúc hỏi.
Nam Vận: 2 tháng trước.
Lâm Du Dã: Còn em?
Nam Vận: Em và cô ấy đi thi bằng cùng nhau.
Lâm Du Dã: Vậy rốt cuộc hai người các em thì ai tốt hơn ai?
Nam Vận: ….
Lâm Du Dã: Lái xe dưới trời mưa vốn đã rất nguy hiểm rồi, hai người các em còn….
Được rồi được rồi, em biết rồi, cho anh chở cho anh chở! Nam Vận không còn cách nào, nhỏ giọng nói thầm: Sao anh tuổi càng lớn càng dong dài vậy?
Lâm Du Dã: Em nói lại lần nữa?
Nam Vận cũng không sợ, trừng mắt nhìn anh: Em nói anh tuổi càng lúc càng lớn rồi.
Gan của cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn rồi.
Lâm Du Dã mặt không đổi sắc, trang nghiêm trịnh trọng nói: Vậy sao? Em chỉ mặt nào vậy? Buổi tối về nhà chúng ta có thể thảo luận một chút.
Hai má của Nam Vận nháy mắt đỏ lên: Đồ lưu manh!
Lâm Du Dã khẽ nhướng mày: Anh làm sao mà lưu manh??
Anh có phải lưu manh hay không, trong lòng anh tự rõ! Nam Vận không thèm để ý anh nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Lang, bảo cô ấy ở nhà chờ.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra cửa.
Lâm Du Dã lái xe chở Nam Vận đến đón Lâm Lang trước, rồi lại chở hai người đến trung tâm đấu giá, sau đó thì lái xe rời đi.
Tại cửa ra vào của trung tâm đấu giá có nhân viên phụ trách xét duyệt giấy mời, sau khi Nam Vận và Lâm Lang đưa ra giấy mời, lập tức có nhân viên phụ trách dẫn đường đưa bọn họ đến đại sảnh của hội đấu giá.
Chỗ ngồi ở đại sảnh được phân làm hai bộ phận, một phần là chỗ ngồi phổ thông, một phần là chỗ cho khách quý.
Chỗ ngồi phổ thông phải nộp 300 vạn phí bảo đảm, nếu như muốn thăng cấp lên chỗ cho khách quý, lại phải đóng thêm 220 vạn phí bảo đảm nữa, thế nhưng khi hoàn lại thì chỉ hoàn có 500 vạn, 20 vạn còn lại kia được tính là phí trà nước, hơn nữa là một người 20 vạn chứ không phải là một chỗ 20 vạn.
Chỗ ngồi phổ thông ở phía trước đại sảnh, chỗ ngồi chật chội, tầm nhìn hạn hẹp.
Chỗ dành cho khách quý ở phía sau đại sảnh, vị trí cao hơn so với chỗ ngồi phổ thông, không gian thoáng đãng, tầm nhìn rộng, hơn nữa giữa mỗi chỗ còn có bình phong ngăn cách, trông như một gian nhỏ độc lập, ở trong còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ đàn hương, không gian vừa lịch sự tao nhã, lại có tính riêng tư.
Sau khi đi vào đại sảnh của hội đấu giá, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn họ vào gian dành cho khách quý, đối diện với đài đấu giá.
Nam tiểu thư, Lâm tiểu thư, đây là chỗ ngồi của hai vị.
Nhân viên
phục vụ hai tay đan chéo, cử chỉ hào phóng, dáng vẻ đoan trang, lịch sự hỏi: Trên bàn có menu đồ uống, hai vị xem xem có cần gì không ạ?
Nam Vận hơi ngây người: Cô chắc chắn chỗ ngồi của chúng tôi là ở đây sao? Cô cứ nghĩ rằng cái người vô danh kia đăng ký cho cô là chỗ ngồi phổ thông, không ngờ lại là chỗ cho khách quý.
Người này rốt cuộc là ai vậy?
Không những thay cô nộp 500 vạn phí bảo đảm, mà còn mất thêm 20 vạn để cô thăng cấp lên chỗ khách quý?
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng cười: Không sai, đây chính là chỗ ngồi của hai vị.
Nam Vận quay đầu nhìn Lâm Lang, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Quan tâm nhiều vậy làm gì? Đến cũng đến rồi! Lâm Lang không để ý, dù gì cũng là cô chiếm hời của người kia.
Cô vốn dĩ là ở chỗ ngồi phổ thông, nhưng vì có công thu thập tình báo, anh họ tiện thể cho cô thăng cấp luôn.
Nam Vận vẫn ái ngại: “Nhưng mà….”
Lâm Lang chém đinh chặt sắt: Đừng có nhiều nhưng mà như thế, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Nếu không thì cậu có thể làm gì?
Nam Vận cũng không biết phải làm gì, bây giờ hình như cũng chỉ có thể mong thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn gỗ đàn hương, Nam Vận cũng ngại gọi trà, Lâm Lang ngược lại không kiêng kị gì, gọi một bình trà Long Tĩnh Tây Hồ, lại gọi thêm mấy đĩa điểm tâm.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ cầm menu đi ra, Lâm Lang nói với cô: 20 vạn đã giao rồi, cậu không gọi cũng không được trả lại đâu.
Nam Vận: Thật ra là mình hơi ngại.
Lâm Lang vẫn nói lại một câu: Quan tâm nhiều thế làm gì? Đến cũng đến rồi.”
Nam Vận ăn ngay nói thật: Nếu biết như vậy đã không đến rồi, tâm trạng mình hiện tại có chút thấp thỏm.
Đừng nghĩ nữa, nói chuyện khác đi.
Lâm Lang trực tiếp đổi chủ đề, Dã Tử nhà cậu hôm nay lại đi tăng ca rồi à?
Vừa nhắc đến, Nam Vận lại tức giận: Đừng nhắc nữa, anh ấy còn chưa bao giờ được nghỉ hai ngày cuối tuần hoàn chỉnh cả! Không đúng, anh ấy gần như là không được nghỉ ngơi luôn!
Lâm Lang chỉ có thể lựa chọn phối hợp, theo cô nói một câu: Công ty anh ấy bận thế sao?
Hừ, toàn là nhân viên bận, chỉ có ông chủ lớn người ta mới không bận thôi! Trong lúc nói chuyện, cô nghe thấy gian bên cạnh có người đến, thế nhưng ở giữa có tấm bình phong ngăn cách, cô cũng không nhìn được là ai, tiếp tục căm giận nói: Lục Dã đúng là một tên than đen tinh tiêu chuẩn, nhân viên thì bận đến quay vòng vòng, vậy mà anh ta còn có thời gian rảnh đi hẹn hò với nữ minh tinh? Anh ta mà thích người ta thật thì sao không công khai đi? Không phải là vì muốn làm loại chuyện không thể miêu tả kia sao? Đồ đàn ông xấu xa!
Lời cô vừa dứt, một giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng truyền tới:
Nam tiểu thư đang nói tôi sao?
Nam Vận: …..