Đọc truyện Cự Tinh Vấn Đỉnh – Chương 163
Ở thời đại này, bất luận là phim gì, cho dù được đại đạo diễn cấp thế giới vung đao, ảnh đế ảnh hậu hộ tống, nhưng nếu muốn không tốn một phân tiền tuyên truyền mà đã có được phòng bán vé cao, tương đương là nằm mơ giữa ban ngày. Đạo diễn «Định luật 0» là Lance Hult, còn có Clemens Hult đảm đương phó đạo diễn, có thể nói là thực lực hùng hậu. Hơn nữa hai nam chính trong phim, Dung Hủ vài năm nay đúng là giai đoạn bùng nổ, nhân khí cực cao; bản thân Tần Trình chính là cam đoan phòng bán vé, hắn ra mắt mười mấy năm, phòng bán vé kém cỏi nhất cũng trên ba tỷ. Nhưng dù như vậy, cũng chỉ khiến «Định luật 0» có được điểm xuất phát cao hơn những bộ phim khác cùng kỳ mà thôi.
Bắt đầu từ tháng sáu, Clemens Hult liền tiến hành tuyên truyền trong phạm vi toàn cầu. Hợp tác với các thương hiệu xa xỉ cao cấp, tiến hành phát trailer mọi lúc mọi nơi trên màn hình lớn quảng trường Thời Đại, dùng nhiều tiền PR «Định luật 0» trên internet, chỉ dựa vào những biện pháp PR đó, khiến cho «Định luật 0» mỗi ngày đều trở thành tiêu điểm chú ý của những người yêu điện ảnh.
Bởi vì sự kiện hôn môi, «Định luật 0» không thể không đăng đoạn trailer đầu tiên, nhưng từ đó về sau, lão Hult liền keo kiệt không chịu đăng thêm một chút tin tức nào. Nhưng vậy cũng không làm khó được Clemens, đạo diễn trẻ tuổi này xuất phát từ hậu kỳ chế tác phim và kỹ xảo hiệu ứng, bắt đầu điên cuồng đề cử về hiệu ứng của bộ phim này với toàn thế giới.
«Kỹ thuật vượt thời đại, “Định luật 0” có thể dẫn dắt kỹ thuật khoa học điện ảnh lên một tầm cao mới hay không?»
«Tác phẩm có trình độ hiệu ứng đỉnh cao thế giới, “Định luật 0”, phim điện ảnh siêu chế tác chân chính!»
Những bản tin như thế nhiều đếm không xuể, khiến nhóm fan điện ảnh không tự giác mà có một nhận định nào đó: [ hiệu ứng kỹ thuật của «Định luật 0» nhất định đặc biệt tốt, thật chờ mong á. Vốn dĩ Hollywood đã tương đối am hiểu việc làm hiệu ứng, còn phương diện nhân văn trong phim thì lại không bằng Hoa Hạ, cơ mà lần này nhân vật chính là Tần Trình với Dung Hủ, diễn xuất của họ cộng thêm hiệu ứng Hollywood… Rốt cuộc bộ phim này chừng nào mới chiếu!!! ]
Bước tuyên truyền đầu tiên, dùng hiệu ứng phim làm điểm PR. Chờ Clemens xác định các fan đã triệt để quên đi video hôn môi kia, hắn liền lấy quan hệ bạn gay tốt giữa Dung Hủ và Tần Trình để bắt đầu tuyên truyền.
Nếu mọi người đều đã quên sự kiện video kia, quên quan hệ giữa Dung Hủ và Tần Trình, vậy thì trọng điểm tuyên truyền đợt hai, chính là gian tình giữa hai nam chính. Hiệu quả đợt tuyên truyền này hơn xa đợt một, trong phạm vi toàn bộ thế giới, độ chú ý của «Định luật 0» lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tăng tăng tăng tăng lên, thậm chí phim còn chưa chiếu, đã xuất hiện rất nhiều tác phẩm fanfic.
«Định luật 0» chưa từng đăng một tấm ảnh poster nào, nó cũng keo kiệt mà chỉ cho một đoạn trailer ngắn ngủn mười lăm giây (trong đó còn bao gồm mở đầu và kết cục), nhưng mà vậy cũng đã đủ.
[ Bộ quần áo màu trắng của Dung Dung trong khúc cuối trailer thiệt đẹp! Hôm nay nhịn không được lại vẽ ra một tấm, nhưng mà nhìn thế nào cũng cảm thấy hình tôi vẽ đem so với ảnh chụp màn hình Dung Dung nhìn rất muốn ăn phưn. Cho nên… rốt cuộc chừng nào phim mới chiếu a a a a! ]
[ Đoạn trailer tui đã xem một trăm lần đó một trăm lần, tui sẽ nói là ngay cả video quay lén lần đó tui cũng xem hơn mười lần sao! Dung Dung với Tần thần thật sự rất xứng, sau khi xem trailer, vô điều kiện chuyển thành fan CP. Cầu càng nhiều đường, cầu ngọt ngọt ngọt, nhanh dùng bánh chó đến nghẹn chết tui đi! ]
[ «Định luật 0» quả thật còn chưa chiếu, nhưng mà vài năm nay Dung của tui với Tần thần phát đường đã đủ nhiều. Hôm nay mới vừa xem bù lễ trao giải Kim Hùng năm trước, Tần thần trao giải cho Dung Dung quả thực ngọt chết tui. ]
[ Nhiệm vụ hôm nay: «Tầng mây màu đen» xem lần thứ mười một hoàn tất; «Trang hoa la» xem lần thứ mười ba hoàn tất. Hằng ngày cầu «Định luật 0»! ]
Dưới tình huống toàn dân nạn đói này, Clemens treo khẩu vị nhóm fan, rốt cuộc đăng poster «Định luật 0» lên.
Tương tự như hình tượng mà các fan đã nghĩ, trong mấy tấm poster này, là một nhà khoa học áo trắng tuấn mỹ lạnh lùng cùng một người máy nhỏ ngây thơ xinh đẹp. Nhất là tấm cuối cùng, hình tượng sinh động bày ra tính cách hoàn toàn đối lập của hai nhân vật: Tần Trình cúi người xuống, đè Dung Hủ ở trên giường, nhưng lúc đó, vẻ mặt của hắn hết sức lạnh nhạt, hình thành một loại đối lập rõ rệt với cặp mắt trong suốt mông lung của Dung Hủ.
Poster đối diện mờ ám khiến nhóm fan hưng phấn không thôi, mà trên thực tế, hai người kia không cần nói chuyện, thậm chí căn bản không cần diễn giống như poster, chỉ cần họ ở trong cùng một bức họa, đã đủ để cho người ta thét chói tai.
Cuối tháng tám, «Định luật 0» xác định thời gian chiếu, quyết định ra rạp vào ngày 27 tháng 10 năm 2047.
Trước có nói qua, hiện nay để tối đa hóa lợi ích, đạo diễn thường xuyên lựa chọn một vài ngày đặc biệt để khởi chiếu phim. Năm đó «Trang hoa la» chọn ngay sinh nhật Dung Hủ, lên rạp vào ngày 18 tháng 12. Hiện tại «Định luật 0» cũng làm chuyện tương tự, cố ý an bài ngày khởi chiếu ở sinh nhật Tần Trình, từ đó có thể lợi dụng danh tiếng của Tần Trình, được một sóng nhiệt độ tuyên truyền.
Nếu đã xác định ngày chiếu phim, vậy thì từ giữa chín tháng, đoàn phim «Định luật 0» liền bắt đầu hành trình tuyên truyền toàn cầu của mình. Tổng cộng ở mười quốc gia, mười hai thành phố, tham gia đủ loại chương trình, cử hành meeting và lễ ra rạp, thành công xào nóng độ tuyên truyền.
Giống như là sự yên lặng trước bão táp, từ tháng sáu đến giữa tháng mười, toàn thế giới đều điên cuồng thảo luận về «Định luật 0», chờ mong bộ phim này công chiếu. Nhưng đến ngày 20 tháng 10, sau khi đoàn phim kết thúc buổi meeting cuối cùng của mình tại New York, nhóm fan điện ảnh dường như không còn ôm vô hạn chờ mong với bộ phim này như cũ nữa, «Định luật 0» cũng rất ít khi lên top search toàn cầu.
Đối với loại tình huống này, fan Dung Hủ và Tần Trình tự nhiên thực lo lắng, chỉ sợ lần này phòng bán vé của nam thần nhà mình giảm đột ngột. Nhưng mà bọn họ đương nhiên không biết, Clemens Hult phụ trách tuyên truyền phim lại hết sức bình tĩnh.
Đạo diễn Hollywood kinh nghiệm phong phú ấy căn bản không xem trọng loại tình huống này, còn từng âm thầm nói một câu: “Dù sao cũng phải cho bọn họ chút thời gian nghỉ ngơi chứ, nếu không chờ phim chiếu rồi, bọn họ nào có tinh lực bắt đầu cuồng hoan.”
Lời nói ngạo mạn kiểu này, cũng chỉ có Clemens Hult có thể nói ra khỏi miệng.
Có điều, sự thật chiến thắng hùng biện.
Theo thời gian từng bước một tới gần, rốt cuộc, vẫn tới ngày khởi chiếu «Định luật 0».
Lúc này đây, lão Hult cũng không có lựa chọn làm lễ ở một rạp hát lớn nào của Hollywood, ngược lại dắt theo đoàn phim bay qua Thái Bình Dương, đi tới thành phố B Hoa Hạ.
Khi tấm màn ban đêm chậm rãi buông xuống, thành phố B nghênh đón giờ cao điểm tan tầm mỗi ngày một lần, xe cộ chen chúc chật ních đường quốc lộ, mà ở rạp hát lớn thành phố B ngoài khu tam hoàn, càng là dòng người như nước.
Các phóng viên tạp chí truyền thông, các nhà phê bình điện ảnh trên toàn cầu, từ các nơi trên thế giới cố ý bay đến Hoa Hạ tham dự lễ công chiếu, một trăm khán giả Hoa Hạ may mắn, cùng với rất nhiều đồng nghiệp trong giới được mời, toàn bộ tụ tập ở nơi này.
Nghi thức khởi chiếu «Định luật 0» còn chưa bắt đầu, rạp hát lớn thành phố B đã đầy ắp người, không có ai biết sau khi bộ phim này khởi chiếu rốt cuộc sẽ có phòng bán vé bao nhiêu, sẽ nhận được danh tiếng siêu cao hay là đánh giá siêu thấp, nhưng ngay hiện trường lễ công chiếu, một loại nhân tố khác thường đã rục rịch.
Cung Tử Kiện là phóng viên vương bài của «Giải trí Hoa Hạ», hôm nay được chủ biên cố ý phái đến hiện trường khởi chiếu «Định luật 0», chuẩn bị đoạt tin tức trực tiếp. Năm nay hắn hơn bốn mươi tuổi, vào ngành báo chí đã hơn hai mươi năm, từng tham gia số lần lễ công chiếu nhiều không đếm được, có phim điện ảnh độ thành công cực thấp, có phim điện ảnh lớn phòng bán vé hơn mười tỷ, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay ——
Dường như có cái gì đó không thích hợp, dường như luôn cảm thấy… sắp phát sinh chuyện gì đó.
Có lẽ đây là một loại trực giác đến từ kinh nghiệm nghề nghiệp, Cung Tử Kiện chợt ý thức được, chỉ sợ là bộ phim này không quá đơn giản.
Lễ công chiếu «Định luật 0» không có gì khác với những bộ phim khác, đều là đạo diễn và diễn viên chính đứng ở trên sân khấu, tiến hành giao lưu với phóng viên và fan, tuyên truyền phim, nói một chút về tâm đắc khi quay phim cùng với nội hàm của bộ phim điện ảnh này.
Cả buổi lễ công chiếu, ánh mắt phóng viên và khán giả gần như đều đặt ở trên người Dung Hủ và Tần Trình. Chờ đến phần sau lễ công chiếu, lão Hult còn cố ý tự giễu nói rằng: “Tôi biết mấy người muốn gì, mấy người mới không muốn nghe ông già tôi đây nhắc về quá trình chế tác phim đâu, mấy người chính là muốn nhìn Dung với Tần làm chút gì đó.”
Trong thính phòng vang lên một rừng tiếng vỗ tay chỉnh tề.
Lão Hult giả vờ cả giận nói: “Mấy người thật sự không muốn nghe tôi nói chuyện, cứ muốn xem Dung với Tần giao lưu sao?”
Đáp lại lão Hult chính là tiếng vỗ tay càng thêm vang dội, thậm chí còn có rất nhiều fan kích động hô tên Dung Hủ và Tần Trình.
Đối mặt tình huống như vậy, tất cả mọi người chỉ tưởng là lão Hult trêu chọc, muốn xào nóng không khí, lại không ngờ rằng vị đại đạo diễn cấp thế giới đó nặng nề hít một hơi, giống như nhận thua nói: “Vậy liền chiều mấy người còn không được sao, tiếng Trung của tôi không tốt lắm, câu nói kia nói thế nào nhỉ… a đúng đúng đúng…” Ông quay đầu nhìn về phía Dung Hủ và Tần Trình bên cạnh, nói: “Kêu là tái hiện cảnh tượng. Ha, Tần, Dung, để ứng phó đám phóng viên chết tiệt, chỉ muốn lấy tin tức lớn đó… A không, ý của tôi là, để hối lộ các phóng viên đáng yêu, làm cho ngày mai lúc bọn họ đưa tin thổi phồng bộ phim của chúng ta nhiều chút, các cậu liền thỏa mãn họ một chút đi. Chúng ta ở nơi này biểu diễn một đoạn nhé, cứ diễn cái cảnh mà các cậu NG mấy chục lần kia đi.”
Vừa nghe lời này, khán giả hiện trường đều sửng sốt, các phóng viên cũng không hiểu rõ ý lão Hult.
Dung Hủ bất đắc dĩ cười nói: “Lance, như vậy không tốt lắm đâu, cảnh đó chính là…”
Lão Hult hỏi ngược lại: “Cảnh đó có vấn đề gì sao? Dù sao cũng đã sớm bị tên tiểu nhân chết tiệt nào đó quay trộm video, đăng lên trên mạng rồi. Hiện tại chúng ta hồi ức một chút, diễn một đoạn tại hiện trường, có cái gì không tốt.”
Vừa dứt lời, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trên trang trực tiếp, bình luận cũng đột nhiên dừng lại, chờ thêm ba giây, mới đột nhiên có dân mạng nhảy ra nói ——
[ A a a a a a a a a cái cảnh NG mấy chục lần! Cảnh hôn đó! A a a a!!! ]
[ Tôi chèo thuyền của Lance Hult sama! Hult sama là bàn tay to nhất nhóm, không chấp nhận bất cứ phản bác gì, cầu mong sama yêu nhóm CP thêm một vạn năm!!! ]
[ Hôn môi hôn môi hôn môi hôn môi hôn môi hôn môi! Tôi mặc kệ, đạo diễn đã nói phải hôn môi, Dung Dung và Tần thần các anh nhất định phải hôn môi! Hôn môi hôn môi hôn môi! ]
[ Em ngã sấp mặt rồi, hai anh không hôn, em liền không đứng dậy đâu!! ]
Rất nhiều phim điện ảnh truyền hình vì muốn tạo ra mánh lới, trên họp báo khởi chiếu, đều sẽ để nhân vật chính ôm ôm, thậm chí là hôn hôn.
Đối với người trong giới giải trí mà nói, tiền tài mới là thật, vì phòng bán vé, hôn một cái tính là cái gì. Có vài đạo diễn thủ đoạn tương đối bỉ ổi, trước khi phim chiếu, còn dùng gièm pha thậm chí là ảnh nóng trước đây của diễn viên chính để tiến hành tuyên truyền.
Sau khi lão Hult nói ra những lời này, không biết ai khởi xướng trước, khán giả toàn trường bắt đầu hô lên hệt như khẩu hiệu: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Đại khái là loại cảm xúc chờ mong hưng phấn này có thể lây nhiễm, ngay cả rất nhiều phóng viên truyền thông, nhà phê bình điện ảnh đều bắt đầu vô giúp vui, cũng cười ha ha yêu cầu hai nam diễn viên chính diễn lại cảnh đó, hiện trường hôn môi.
Âm thanh thật lớn gần như muốn xốc cả nóc nhà rạp hát lớn thành phố B, bị nhiều người ồn ào như vậy, Dung Hủ dở khóc dở cười nhìn lão Hult hố người, lại thấy người kia còn mang vẻ mặt vô tội nhìn mình. Cậu mở miệng nói: “Lance, cái này không giống kịch bản chúng ta đã bàn mà, rõ ràng trước khi lên sân khấu ngài đã nói với cháu, chúng ta chỉ diễn một cảnh bình thường thôi mà?”
Lão Hult nhún vai: “Dung thân mến, cậu nhẫn tâm để nhiều khán giả như vậy thất vọng sao?”
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía thính phòng, chỉ nghe nhóm fan trăm miệng một lời hô lớn: “Không nỡ!”
Mặt mày tuấn tú nhịn không được cong cong, Dung Hủ vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà cậu vừa mới mở miệng, cánh tay liền bỗng nhiên bị giữ chặt. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy người đàn ông bên cạnh không biết khi nào đã đứng lên, mà còn vươn tay kéo cậu đến trước mặt mình.
Tiếng la trong rạp hát vào phút giây này biến mất không còn tăm hơi, trong cái nhìn chăm chú của toàn thế giới, chỉ thấy Tần Trình nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng nhấc cằm thiếu niên. Cặp mắt sâu thẳm thâm trầm lắng đọng cảm xúc khiến người ta nhìn không rõ, giống như toàn bộ vũ trụ, giấu kín tất cả ánh sao.
Hắn nghiêm túc nhìn, vẻ mặt Dung Hủ cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong rạp hát lặng ngắt như tờ, chỉ nghe giọng nói giống như thở dài của Tần Trình chậm rãi vang lên: “Em thật sự biết… cái gì là yêu sao?”
Ngay sau đó, tựa như tuyết xuân vừa tan, hoa xuân rực rỡ, trong con ngươi sáng ngời của thiếu niên phản chiếu ánh sáng trong suốt, trong mắt cậu chứa ngàn vạn vì sao, tình yêu vô tận căn bản không cách nào che giấu, hoàn toàn lộ ra ngoài. Sau đó, cậu hé môi, dùng giọng nói thanh nhã lại kiên định nói rằng: “Em yêu anh.”
Trong khoảnh khắc một chữ cuối cùng hạ xuống, Tần Trình liền nghiêng người lên, hôn lấy đôi môi bày tỏ tình yêu với mình.
Hiện trường lập tức vang lên một trận kinh hô, trên trang web trực tiếp cũng lấp đầy các loại “A a a a”. Mà hai người bị camera quay phim lại nhắm mắt, trịnh trọng thành kính hôn đối phương. Ngón tay Tần Trình cắm vào trong sợi tóc mềm mại của Dung Hủ, gắt gao đè gáy cậu, Dung Hủ gần như theo bản năng vòng cánh tay qua ôm eo đối phương, nhẹ nhàng hôn trả.
Không thể hôn quá sâu, vẫn phải khắc chế, nếu không có khả năng sẽ bị phóng viên rắp tâm bất lương cố ý viết bậy.
Dung Hủ và Tần Trình chỉ hôn một lát, liền buông đối phương ra, nhưng mà vầy đối với khán giả cũng đã đủ rồi, đối với phóng viên mà nói cũng đã có mánh lới tuyên truyền mạnh mẽ.
Nụ hôn này chấm dứt, lão Hult lại cố ý hỏi vài vấn đề rất mờ ám. Chẳng hạn như “hai người các cậu vừa rồi hôn môi đặc biệt thuận lợi, chẳng lẽ không cảm thấy không được tự nhiên sao?”
Đối với việc này, Tần Trình hơi nhướn mi, hỏi ngược lại: “Lance, không phải là ngài ép chúng tôi nhất định phải diễn xuất tại hiện trường sao?”
Dung Hủ thì khá là cho lão Hult mặt mũi, cười trả lời: “Nếu đối tượng là Tần Trình, vậy liền không có vấn đề gì. Nhưng mà tùy tiện đổi một nam diễn viên khác… Chỉ sợ cháu cũng không hôn nổi, hẳn là sẽ có chút không được tự nhiên.”
MC ở bên cạnh nhanh chóng hỏi: “Dung Hủ, vì sao cậu chỉ cảm thấy thuận lợi với Tần? Tôi nhớ trên họp báo khởi động máy «Định luật 0», đạo diễn Hult đã từng tiết lộ, Tần Trình cũng từng nói qua lời giống vậy, hắn nói hắn chỉ đóng phim đồng tính với cậu, hắn căn bản không có khả năng quay cảnh hôn với nam diễn viên khác. Trong đó… có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”
Vấn đề này được tất cả khán giả hiện trường và khán giả xem trực tiếp chú ý, nhưng mà Dung Hủ lại mỉm cười, dễ dàng hồi đáp: “Có nguyên nhân đặc biệt khác không ư? Nếu nhất định muốn nói có, thì hẳn là lúc tôi quay phim, đã hôn người kia rất nhiều lần. Tôi nói thật với mọi người nhé, môi hắn mềm lắm đó, căn bản không giống như bề ngoài. Lúc đầu có khả năng còn sẽ cảm thấy có chút gì đó, nhưng sau khi hôn nhiều rồi… thứ cho tôi nói thẳng, hệt như uống nước vậy, không hề có cảm giác.”
Tần Trình bình tĩnh nhấc tay, MC nhìn hắn: “Tần Trình muốn nói gì sao?”
Chỉ thấy Tần Trình cầm lấy micro, ánh mắt u oán nhìn về phía Dung Hủ, giọng trầm thấp nói rằng: “Tôi rất đau lòng, tôi không ngờ Dung Hủ lại cảm thấy hôn tôi giống như là đang uống nước, rất không cho tôi mặt mũi. Có điều tôi rất muốn hỏi một việc, Dung Hủ, hiện giờ em có khát không?”
Câu nói này vừa mới dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ có vài fan đang xem trực tiếp nhanh chóng hiểu rõ ý Tần Trình. Chờ thêm vài giây, Dung Hủ mới bỗng nhiên đỏ lỗ tai, cậu ho khan hai tiếng, nện nắm tay ở trên vai Tần Trình: “Không khát! Một chút cũng không khát!”
Tần Trình lặng lẽ nở nụ cười: “Nhưng anh khát.”
Dung Hủ: “…”
Khán giả hiện trường: “A a a a a a!!!”
Các fan xem trực tiếp trên toàn cầu: [ để bánh chó tới càng mãnh liệt thêm chút đi!!! ]
Lễ công chiếu vẽ một dấu chấm tròn trong bầu không khí gei gei mờ ám này, đến cuối cùng, lão Hult còn lợi dụng sinh nhật Tần Trình làm đề tài, để nhân viên công tác đẩy lên một cái bánh ngọt. Tần Trình nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện, thổi nến xong, lão Hult hỏi: “Tần, cậu ước cái gì vậy?”
Tần Trình cầm lấy micro, cong môi lên: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Lão Hult vui vẻ: “Cái này còn có nói thật nói dối hả?”
Khán giả hiện trường la lớn: “Nói dối nói dối nói dối nói dối!”
Tần Trình bình tĩnh nói: “Ước phòng bán vé «Định luật 0» trên mười tỷ.”
Lão Hult giận tím mặt: “Đây là nói dối hả?! Vậy nói thật là cái gì?”
Người đàn ông thong thả nâng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, thấp giọng cười nói: “Hy vọng bạn tốt Dung Hủ thân mến của tôi, mỗi ngày đều khát nước.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ…” Dung Hủ đang nhu thuận cắt bánh ngọt, lần này thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Đến đây, nghi thức khởi chiếu liền thật sự kết thúc. Tất cả nhân viên chủ chốt trở lại hậu trường, khán giả và phóng viên hiện trường cũng có thể nghỉ ngơi mười lăm phút, chờ đợi suất đầu tiên lúc 0h.
Sau khi rời đi sân khấu, Dung Hủ trực tiếp cho người đàn ông nào đó một đấm, tức giận không nhìn tới hắn. Ai ngờ người đàn ông kia lại không biết xấu hổ đi theo, hai người một đi ở phía trước, một theo ở phía sau, rất nhanh liền vào phòng nghỉ, Tần Trình thuận tay khóa cửa lại.
Sau khi cửa cạch một tiếng khóa lại, Dung Hủ đi về phía bình nước uống, mới vừa đi tới cạnh sofa, liền bị kéo cổ tay, một phen đè trên sofa.
Cũng không có một chút kinh ngạc, thiếu niên xinh đẹp khiêu khích nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, cười như không cười hỏi: “Tần tiên sinh, hiện tại em quả thật khát nước, anh có thể tránh khỏi người em, để em đi uống một ngụm nước không?”
Tần Trình hạ mắt, tao nhã nhíu mày: “Thật sự là giống như uống nước hả?”
Dung Hủ mang bộ dạng không thèm để ý mà trả lời: “Hôn nhiều năm như vậy, còn có thể có cảm giác gì?”
Tần Trình: “Thật à?”
Dung Hủ nâng mắt lên, cố ý nói: “Thật, hôn anh hệt như hôn mu bàn tay của em vậy, căn bản không có hứm…”
Đôi môi cực nóng mãnh liệt áp xuống, phong tỏa lời thiếu niên sắp nói ra. Đôi môi ấy giống như Dung Hủ đã nói, có sự mềm mại và dịu dàng hoàn toàn không giống bề ngoài, trong khoảnh khắc hai môi kề sát, khoái cảm tê dại liền theo thần kinh truyền đến đại não.
Làm sao có thể giống như uống nước được?
Đây là người đàn ông cậu yêu, dù hôn một trăm lần, hôn cả đời, cũng sẽ sa vào trong đó, không thể tự kiềm chế.
Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở kẽ răng thiếu niên, nụ hôn này không lướt qua liền ngừng giống như trên sân khấu, Tần Trình dùng sức mút vào nước bọt ngọt ngào trong miệng người yêu, dùng đầu lưỡi thô ráp thô bạo liếm liếm khoang miệng vốn mẫn cảm của thiếu niên. Loại cảm giác hôn môi người yêu vốn đã điên cuồng, hiện giờ trong phòng nghỉ còn có thể nghe được âm thanh nhân viên công tác bên ngoài đi lại, càng thêm một loại khoái cảm yêu đương vụng trộm, chỉ hôn môi thôi, đã khiến cả người Dung Hủ nóng lên, phía dưới cũng có chút cứng lên.
Nhưng mà chỉ có mười lăm phút nghỉ ngơi, chuyện duy nhất Tần Trình có thể làm chính là đè thiếu niên nghĩ một đường nói một nẻo đó ở trên sofa tùy ý hôn môi, nhiều nhất là thừa dịp đối phương không tỉnh táo vói tay vào trong quần áo kiểm tra, chấm mút, không thể tiến thêm một bước.
Chờ lúc La Thiến đến gõ cửa nói hai người chuẩn bị đi ra ngoài, nụ hôn này rốt cuộc mới chấm dứt.
Khóe mắt Dung Hủ rưng rưng, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc. Thật vất vả bình phục hô hấp, cậu liền dịu dàng nện một đấm trên gương mặt anh tuấn kia, rõ ràng là đang tức giận chỉ trích, nhưng cùng với tiếng thở dốc, lại hấp dẫn đến lạ: “Hôn cái gì mà hôn… tốt rồi, hiện tại giải quyết như thế nào?”
Tần Trình nặng nề hít một hơi, kéo tay Dung Hủ đặt trên một bộ phận nào đó của mình, cũng hết sức tủi thân nói rằng: “Anh cũng vậy.”
Dung Hủ trực tiếp phủi tay: “Em mặc kệ anh, anh giải quyết của anh, em giải quyết của em.”
Chỉ còn lại có mấy phút đồng hồ, thế nào cũng không có khả năng chân chính giải quyết.
Dục vọng của Dung Hủ ở phương diện này chung quy vẫn nhạt hơn một chút, cậu hít sâu mấy lần, chậm rãi tỉnh táo lại, thật sự nghẹn xúc động trở về. Còn trạng thái của người đàn ông nào đó thì lại không tốt lắm, tận đến khi đoàn phim quay về rạp hát, hắn ngồi ở chỗ của mình, vị trí nào đó vẫn còn chưa hoàn toàn xẹp xuống.
May mắn hôm nay Tần Trình mặc áo khoác dài, có thể hơi che khuất một ít, nếu không tuyệt đối sẽ bị phát hiện.
Nhưng mà chờ khi phim mở màn, người đàn ông không biết xấu hổ đó lại lặng lẽ kéo tay thiếu niên nhà mình, muốn ấn lên chỗ nào đó, nhưng Dung Hủ trực tiếp liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Phía sau đều là phóng viên, còn lộn xộn, em không để ý việc đổi vị trí với Lance đâu.”
Tần Trình: “…”
Hiện tại ngồi bên trái Dung Hủ chính là Tần Trình, phía bên phải là lão Hult, mà bên phải lão Hult lại là Clemens. Nếu Dung Hủ đổi vị trí với lão Hult, tương đương là ngồi ở bên cạnh Clemens. Cái này có thể nhịn được sao?!
Không biết làm sao, đành thu cái tay heo về, mắt Tần Trình trấn định nhìn phía trước, ánh mắt bình tĩnh, mặc cho ai cũng nhìn không ra cổ quái giấu bên dưới áo khoác. Tận đến khi quảng cáo của vài nhà đầu tư chiếu xong, rốt cuộc Tần Trình mới triệt để tỉnh táo lại, hắn vô cùng tủi thân vươn tay quào lòng bàn tay Dung Hủ, đáp lại hắn chính là thiếu niên hồn nhiên ngây thơ tươi cười: “Cử động nữa, đổi vị trí ^_^ ”
Tần Trình: “…”
Bảo bảo tủi thân! Bảo bảo… bảo bảo nói với ai giờ!!!
Những việc phát sinh ở hàng ghế đầu, cũng không có bị bất cứ ai phát hiện. Lễ công chiếu đã chấm dứt, bất luận là phóng viên truyền thông hay nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, hoặc là đồng nghiệp trong nghề, khán giả may mắn, hiện tại càng chú ý tới nội dung «Định luật 0» hơn.
Cung Tử Kiện cũng cất lại cameras, bắt đầu thành thành thật thật chuẩn bị xem phim.
Nói thật, đối với phóng viên bọn họ mà nói, tham gia lễ công chiếu phim chủ yếu là để lấy tin tức, chứ không phải xem phim. Tạp chí bọn họ đều có nhà phê bình điện ảnh chuyên môn đăng bài, đánh giá về phim căn bản không cần phóng viên viết, thứ bọn họ phải viết chỉ là tin tức phát sinh trên lễ công chiếu.
Cung Tử Kiện tương đối vừa lòng với lễ công chiếu hôm nay, hắn chụp được không ít ảnh tốt, thậm chí đã nghĩ xong là ngày mai phải đăng tiêu đề gì rồi, còn về phần «Định luật 0», hắn chỉ tùy tiện xem thôi. Bản thân hắn đã không phải là người thích xem phim, bởi vì yêu cầu công việc mà xem không ít phim, nhưng đa phần là lúc ngồi ở rạp chiếu phim hắn đều mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trước đó «Định luật 0» đã công bố ba đoạn trailer, từ góc độ của trailer để xem, dường như đây là một bộ phim tình yêu khoác áo ngoài là khoa học viễn tưởng. Phần lớn đàn ông vẫn thích xem phim hành động nhiệt huyết, Cung Tử Kiện không ôm chờ mong gì với «Định luật 0», có lẽ đây là một bộ phim hay, nhưng bộ phim này khẳng định không thích hợp với hắn.
Suy nghĩ này bị phủ nhận toàn bộ ngay khi hình ảnh phim vừa mới sáng lên.
Từng tòa lầu mấy trăm tầng cao ngất trong mây, từng chiếc xe bay vượt gió rẽ mây trên bầu trời với tốc độ ánh sáng, thế giới này to lớn hùng vĩ, trong trời đêm bạt ngàn phi thuyền loại nhỏ không đếm xuể, đèn đuốc thành thị nối thành một vầng sáng rực rỡ, khi màn hình lướt qua thành phố ấy, từng hình ảnh chân thật đến độ gần như hiện thực, khiến mỗi một khán giả đều run da đầu, theo phản xạ hít ngược một hơi.
«Định luật 0» dùng kỹ thuật quay phim mới nhất và đặc hiệu chế tác đứng đầu, không cần đeo kính mắt 3D dư thừa của vài chục năm trước, chỉ dựa vào mắt trần, ngồi ở trên chỗ ngồi đặc biệt chế tác, lại nghe âm thanh truyền ra từ trong amply cao cấp, khán giả liền cảm thấy mình triệt để tiến vào không gian phim, rong chơi trong thế giới tương lai thần kỳ mà lại ảo diệu đó.
Ở trên thế giới đó, phố lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người máy. Có người máy thuộc loại cấp thấp, vỏ ngoài màu trắng, động tác hơi cứng ngắc, lập tức có thể phân biệt chúng với nhân loại bình thường; nhưng có người máy lại giống nhân loại như đúc, thậm chí khi trên màn hình lớn đột nhiên có một mỹ nữ tách khuôn mặt ra hai bên, lộ ra máy móc bên trong, hiệu quả hình ảnh kích thích kia khiến trong rạp chiếu phim vang lên một trận kinh hô.
Thân là một người đàn ông, đương nhiên Cung Tử Kiện cũng thích loại bối cảnh khoa học viễn tưởng này. Từ lúc phim vừa mở màn, Lance Hult liền dùng kỹ xảo chân thật đến đáng sợ bày thế giới ra trước mặt khán giả, tiếp theo nội dung phim phát triển, nhân vật chính Sở Văn rốt cuộc lên sân khấu.
Loại thủ pháp phim từ cái lớn đến cái nhỏ thế này, có thể làm cho người xem càng hòa mình vào, lại còn sinh ra hiểu biết nhất định với toàn bộ thế giới.
Khuôn mặt Tần Trình khá là thích hợp với màn hình lớn, là một gương mặt điện ảnh. Trước kia hắn chưa bao giờ đóng hình tượng nhà khoa học lạnh băng này, nhưng mà khi hắn mặc áo khoác trắng, đứng trong phòng thí nghiệm trên không trung giảng giải điểm quan trọng cho trợ thủ của mình, hệt như một nhà khoa học lạnh lùng vô tình sống sờ sờ.
Rất nhanh liền có khán giả phát hiện, trong thế giới «Định luật 0», tình cảm nhân loại dường như cũng rất nhạt. Trợ thủ làm sai một vài bước, thiếu chút nữa dẫn đến thất bại, Sở Văn mặt không đổi sắc sa thải trợ thủ kia, nhưng trợ thủ cũng không có lộ ra biểu tình đau khổ buồn bã cỡ nào, chỉ thu dọn đồ đạc liền trở về.
Cô ta thật sự không đau lòng ư? Tuyệt đối không phải.
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, trợ thủ tóc vàng ấy vẻ mặt bình tĩnh nói với một đồng nghiệp rằng: “Giờ tớ cũng không biết nên làm gì đây, Lewis, hiện tại công việc rất khó tìm, lại không thể đi cầu xin giáo sư Sở, tớ cảm thấy sắp khóc rồi.”
Ngoài miệng nói là muốn khóc, nhưng thực chất, trên mặt nữ trợ thủ đó lại ngay cả một chút mất mát cũng không có.
Tình huống này nhanh chóng bị khán giả ở đây phát hiện, Cung Tử Kiện cũng lấy làm lạ mà quan sát thêm vài lần. Nếu là vì diễn viên đóng vai nữ trợ thủ diễn xuất quá kém, diễn cảnh khóc tựa như không khóc, vậy căn bản không có khả năng. Lance Hult yêu cầu diễn viên cực cao, nếu một cảnh không ổn, ông có thể cho NG một trăm lần.
Hơn nữa không thích hợp không chỉ là nữ trợ thủ đó, tình cảm của những nhân loại khác cũng vô cùng bình thản. Ngoài miệng nói “Luci à cậu đi rồi, tớ rất đau lòng, tớ nhất định sẽ giúp cậu cầu xin giáo sư Sở”, nhưng trên mặt lại không có ý cười cũng không có mất mát, ngay cả giọng nói cũng không có phập phồng quá lớn, chỉ thực lãnh tĩnh nói cho xong.
Trái lại là vài người máy cấp cao làm việc trong phòng thí nghiệm, khi bọn họ chào hỏi nghiên cứu viên, sẽ lộ ra tươi cười lễ phép ôn hòa, lúc làm sai cũng sẽ mang vẻ mặt áy náy xin lỗi.
Tình huống như vậy khiến các khán giả xem suất chiếu đầu tiên trên toàn thế giới đều không tự chủ được mà nghĩ: so với nghiên cứu viên, những người máy kia mới càng như là nhân loại chân chính.
Mở màn câu chuyện chính là miêu tả bối cảnh toàn bộ thế giới, phim mở màn năm phút đồng hồ, khán giả đều đắm chìm trong kỹ thuật hiệu ứng kỳ diệu tốt đẹp, đồng thời lại có khán giả tự hỏi: có lẽ bộ phim muốn kể về thế giới tương lai thiếu hụt tình người?
Mà trong hơn hai mươi ngàn rạp chiếu phim trên toàn cầu, fan Dung Hủ thì càng quan tâm: “Rốt cuộc chừng nào Dung Dung ra sân vậy…”
Dung Hủ lên sân khấu, bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.
Sở Văn nhìn thấy một cái quảng cáo, nói công ty đối thủ của hắn đã chế tạo ra người máy tình yêu. Trên quảng cáo kia, hình ảnh cả trăm cả ngàn người máy tình yêu lướt qua, mặt Dung Hủ xuất hiện tuyệt đối không vượt quá 0.5 giây, lại vẫn có fan Dung kích động bắt lấy tay bạn mình: “Dung Dung! Dung Dung! Vừa rồi là Dung Dung!!!”
Nội dung phim phát triển vô cùng thông thuận, Sở Văn không tin người máy có thể có được tình cảm của nhân loại, chọn ra một người máy mua về xem như vật thí nghiệm. Vào khoảnh khắc mở thùng ra, giống như mỗi một người xem đã nghĩ, thiếu niên tinh xảo xinh đẹp đứng trong quầng sáng, rụt rè nhìn người đàn ông trước mặt.
Lần đầu tiên gặp mặt, Sở Văn nhìn quét người máy từ trên xuống dưới, dường như đang kiểm tra có chỗ nào xảy ra vấn đề hay không, mà Thất thì vẫn luôn cẩn thận nhìn người đàn ông đối diện, mỗi khi tầm mắt giao nhau, cậu đều dùng tốc độ nhanh nhất dời đi.
Khán giả ngừng thở, ôm vô hạn chờ mong với lần đầu gặp gỡ của hai nam nhân vật chính. Nhưng không ai ngờ rằng, sau khi Sở Văn kiểm tra xong, nhìn Thất, câu đầu tiên liền nói: “Ngươi biết hôn môi không?”
Đi thẳng vào vấn đề, không chút nào uyển chuyển, tiếp đó dưới vẻ mặt kinh ngạc của khán giả, phim mới vừa mở màn được có tám phút, hai nam chính liền trực tiếp hôn nhau.
Khán giả: “!!!”
Tê sướng… cái cảm giác tê sướng này!!!
Cầu xin đạo diễn yêu bọn tui thêm lần nữa đi!!!
Nửa đoạn đầu của phim, chính là câu chuyện một người máy nhỏ ngây thơ yêu chủ nhân của mình như thế nào. Có lẽ nhân vật trong phim sẽ tự hỏi rằng “người máy làm sao có thể có được tình cảm”, nhưng đối với khán giả, bọn họ đứng ở góc thị giác thứ ba, tự nhiên biết tình cảm ấy nhất định là thật, Thất thật sự yêu Sở Văn.
Vì thế đối với khán giả mà nói, thứ mà bọn họ xem chính là câu chuyện hai người yêu nhau. Nhìn thấy người máy nhỏ rõ ràng đã gần hết điện, lại không nói một chữ, nhu thuận ngồi ở một góc phòng thí nghiệm, không chớp mắt nhìn người đàn ông; lại nhìn mỗi ngày sau khi Sở Văn đi ngủ, Thất liền mở to mắt, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn, nghiêm nghiêm túc túc nhìn hắn, nhìn cả buổi tối.
Người máy không cần ngủ, có lẽ đây là chuyện vui vẻ nhất của Thất, bởi vì thế có nghĩa là cậu có thể dùng mỗi một phút mỗi một giây của mình để nhìn người này.
Nhìn thấy hắn, giống như liền thấy được toàn thế giới.
Trong phim tự nhiên sẽ có một phần cảnh giường chiếu nhất định, mới đầu nhóm fan nhìn thấy cảnh giường chiếu, còn kích động đến nói năng lộn xộn. Nhưng càng về sau, theo nội dung phim phát triển, thứ bọn họ chờ mong đã không còn là cảnh giường chiếu, mà là người máy nhỏ ngây thơ đơn thuần kia.
Tần Trình chưa từng diễn loại nhân vật như Sở Văn, Dung Hủ cũng chưa từng diễn nhân vật như Thất.
Thất sạch sẽ hệt như một tờ giấy trắng, từ lúc sinh ra, sứ mạng duy nhất của cậu chính là yêu Sở Văn. Cậu yêu người đàn ông đó, nhưng cậu không biết nên biểu đạt như thế nào. Khi Sở Văn hôn cậu, cậu sẽ thẹn thùng đỏ mặt; khi Sở Văn muốn cậu chủ động đến hôn môi mình, cậu sẽ siết chặt ngón tay, sau đó nhanh nhẹn kiễng mủi chân, nhẹ nhàng hôn trên đôi môi ấy.
Trong đôi mắt như minh châu chỉ phản chiếu hai thứ, một là thế giới, một là Sở Văn.
Có lẽ đối với Thất, hai thứ này cũng không có bất cứ khác biệt gì: Sở Văn chính là toàn thế giới của cậu, thế giới của cậu chính là Sở Văn.
Loại tình yêu này gần như hèn mọn, nhưng lại không có bất cứ ai có tư cách chỉ trích, rằng vì sao cậu phải tự đặt mình trong bụi bậm như vậy, bởi vì nơi khắc chữ yêu của cậu trên cả bất cứ mệnh lệnh nào, biên soạn trong linh hồn.
Từ ban đầu yêu thích, càng về sau là lo lắng, lúc nhóm fan Dung xem được một nửa, đã cảm thấy trong lòng không quá thoải mái. Không phải họ đau lòng vì tại sao tiểu Thất lại yêu đến hèn mọn như vậy, mà là bỗng nhiên cảm thấy tình yêu như thế quá mức thiêu thân lao đầu vào lửa, chung quy sẽ không có kết cục tốt.
Quả nhiên, dù Sở Văn có tính tình lạnh nhạt thế nào nữa, cũng sẽ bị một người máy vô điều kiện yêu mình như thế làm cảm động. Bản thân hắn vốn đã thiếu tình yêu, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ cô đơn lớn lên, quá mức ưu tú dẫn đến không có bạn bè, hiện giờ đột nhiên có một người máy yêu hắn yêu đến mức xem hắn như toàn thế giới xuất hiện, hắn như lẽ hiển nhiên mà sa vào trong đó.
Nhưng hiện giờ có một vấn đề đặt trước mắt Sở Văn và khán giả ——
Người máy thật sự có tình cảm sao?
Đối với Sở Văn mà nói, vấn đề này khiến hắn đau khổ tuyệt vọng, trực tiếp cưỡng chế người máy nhỏ không được xuất hiện trước mặt mình nữa. Mà đối với khán giả trong rạp chiếu phim, vốn dĩ bọn họ không để mắt đến vấn đề này, chỉ muốn thật vui vẻ xem phim một hồi, nhưng đối mặt loại tình huống đó, lại không thể không tự hỏi.
Sở Văn yêu Thất, là thật sự yêu phát ra từ nội tâm. Vậy Thất yêu Sở Văn, có phải chỉ là đang đơn thuần chấp hành mệnh lệnh hay không?
… Người máy thật sự biết cái gì là yêu sao?
Trên màn hình, khi nhà khoa học lạnh nhạt nói ra cái câu “về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa”, người máy vốn đang nghiêm túc nhìn hắn, chăm chú nhìn hắn lập tức sửng sốt, trong ánh mắt sáng ngời lóe ra tia sáng kỳ quái. Người máy nhỏ hé hé môi, lại khép lại, cuối cùng khi mở miệng, nói ra chỉ là một chữ: “Được.”
Sở Văn thật sự nói được thì làm được, rõ ràng một ngày trước mới biết được mình động lòng, một ngày sau liền nói ra lời vô tình. Hắn thật sự không cho phép Thất nhìn mình thêm một cái, hắn cũng tuyệt đối không nhìn tới Thất, thật giống như trong căn nhà này chỉ có một người, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện người máy tình yêu gì đó.
Nhưng mà, làm sao có thể thật sự không xuất hiện?
Sáng sớm khi Sở Văn ra ngoài, bên cạnh là áo khoác đã ủi xong cất kỹ; buổi tối khi về nhà, trên bàn đặt đồ ăn tùy thời giữ nhiệt. Thư phòng tối hôm trước bởi vì đọc sách mà bày bừa lung tung, ngày hôm sau tiến vào đã sạch sẽ như mới; quần áo trong rổ đồ dơ để ở trong phòng tắm, buổi sáng dậy đã gấp xong đặt ở trên bàn.
Trong thời gian mười phút phim, thật sự không xuất hiện bóng dáng Dung Hủ nữa. Khán giả nhìn không thấy cậu, nhưng cậu vẫn luôn ở đó, trong tách trà nóng mà Sở Văn nhìn thấy lúc đi vào phòng bếp, trong cái chăn mà Sở Văn làm việc quá muộn thức dậy phát hiện trên người.
Rốt cuộc, khi khán giả nhìn thấy người máy kia chân tay khẽ khàng đi đến trước cửa phòng ngủ của Sở Văn, động tác cực nhẹ ngồi xuống, rất nhiều fan nữ đều nhịn không được mím chặt môi. Fan Dung càng là vừa tức vừa khổ sở mà than thở: “Làm gì lại tốt với hắn như vậy, làm gì lại tốt với hắn như vậy!”
Người máy trong phim không nghe được lời khán giả nói, cậu chỉ nhẹ nhàng dán lỗ tai lên ván cửa, hai tay ôm đầu gối, ngồi lẳng lặng, tiếp đó liền cười vui vẻ.
Không cần nhìn thấy người kia, chỉ nghe âm thanh của hắn, như vậy đã đủ rồi.
Khán giả vừa tức vừa đau lòng, tức giận đến mức hận không thể tự vọt vào trong màn hình yêu người máy nhỏ ấy, lại thấy ngay sau đó, cửa bị kéo mạnh ra. Đối mặt cái người suy nghĩ hơn một trăm ngày, nhớ nhung hơn một trăm ngày, phản ứng đầu tiên của Thất thế mà lại là xin lỗi. Cậu liên tục xin lỗi, không ngừng nói không có lần sau, không ngừng lặp lại câu xin lỗi.
Sở Văn im lặng nhìn cậu, bỗng nhiên một tay ôm cậu vào trong ngực.
“… Thích tôi không?”
“Thích Văn, rất thích Văn.”
“Tốt… Như vậy là đủ rồi.”
Về thí nghiệm nghiên cứu nhằm vào công ty đối thủ, Sở Văn bắt đầu soạn báo cáo thí nghiệm cuối cùng. Hắn ngồi trong phòng thí nghiệm trống rỗng, nhóm trợ thủ đi lại bên cạnh vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, người máy cao cấp đưa văn kiện cho hắn lại mặt mày tươi cười, để văn kiện lên trên bàn của hắn.
Đi vào phòng thí nghiệm này mười một năm, lần đầu tiên Sở Văn ngẩng đầu, nhìn về phía nữ người máy kia, hỏi: “Cô tên gì?”
Nữ người máy đột nhiên ngơ ngẩn, cô dường như thực khẩn trương nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói: “Tôi đánh số Z3127.”
Sở Văn gật gật đầu, không có nói thêm nữa.
Kế tiếp là một khoảng thời gian yêu đương vui vẻ, lần này Sở Văn thật sự bắt đầu cưng chiều người máy nhỏ. Có lẽ hắn không quá hiểu rõ yêu đương là thế nào, nhưng mà hắn lại thường thường hỏi: “Em muốn cái gì?” Thất chỉ lắc đầu: “Em không muốn gì hết.”
Rốt cuộc Thất muốn gì, Sở Văn không rõ, nhưng khán giả lại vô cùng rõ ràng.
[ Cậu ấy chỉ muốn có anh thôi đó! ]
Người đang yêu đương luôn mù quáng, khán giả hứng thú nồng đậm xem phim, tuy rằng bọn họ vẫn không rõ là Thất yêu Sở Văn đến tột cùng có phải chỉ là đang chấp hành mệnh lệnh hay không, nhưng hiện tại nội dung phim phát triển ngọt như vậy, nên cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, hai người ở bên nhau thì tốt rồi.
Suy nghĩ này vẫn luôn duy trì đến lúc phim sắp chấm dứt, tất cả mọi người mắt mở trừng trừng nhìn người máy nhỏ kia che ở trước người Sở Văn, lần lượt giúp hắn chắn đạn. Những viên đạn đó đương nhiên không thể giết chết Thất, nhưng cũng sẽ phá hư kết cấu máy móc của cậu, khiến cho cậu xuất hiện rất nhiều mã rối loạn, trong mắt cũng hiện ra con số kỳ quái.
Ai cũng biết, người máy không có khả năng tổn thương người, “người” này không giới hạn với bất luận một người nào cụ thể, mà là mỗi người trên toàn thế giới. Sát thủ kia căn bản không có một chút do dự, trực tiếp một cước đá Thất sang một bên, tiếp đó để súng lục ở trên trán Sở Văn.
Gã hoàn toàn không cần để ý đến người máy đó, bởi vì người máy đó không có khả năng tổn thương gã, đây là định luật một của người máy.
Khán giả trong rạp chiếu phim khẩn trương xem nội dung phát triển, bọn họ theo bản năng cảm thấy Sở Văn không thể nào chết, đây là nam nhân vật chính. Nhưng ở cái nơi hoang vắng không biết địa điểm thế này, rốt cuộc là ai có thể tới cứu Sở Văn?
Ngay lúc này, lại bỗng nghe —— pằng!
Một tiếng súng thật lớn quanh quẩn trong toàn bộ rạp chiếu phim.
Tiếng nhạc hoàn toàn biến mất, tiếng gió cũng hầu như không còn không thấy, tiếng súng kia đánh sâu vào bên tai mỗi một người xem, khiến cho trái tim họ run lên. Lại nhìn màn hình, chỉ thấy trên hình ảnh, một người máy cả người đều là lỗ thủng, đã xuất hiện mã rối loạn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay là nòng súng tối như mực.
Trên màn ảnh là thị giác của Sở Văn, sau khi Sở Văn ngất xỉu, người xem cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trên màn hình giống như phủ kín một lớp nước, dường như có bóng người khập khiễng từ đàng xa đi lại đây, không ngừng đọc những ký tự kỳ quái. Chốc là “vấn”, chốc lát lại là “vân”, rất ít khi đọc thành “văn”.
Tiếp theo là đầu người nhúc nhích, trong loa, cảnh sát nói “nhanh đưa vào bệnh viện, chân và bả vai đều trúng một súng”, bác sĩ thì nói “đến phòng giải phẫu, nhanh đến phòng giải phẫu, đây là viên đạn D20 mới nhất, nhanh chóng giải phẫu lấy ra”.
Còn về giọng nói niệm chữ “văn” kia, đã sớm biến mất trong loa.
Trên phụ đề, cái chữ phát âm kỳ quái đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Rốt cuộc, Sở Văn chậm rãi tỉnh lại. Hắn chỉ mê man hai ngày, phòng thí nghiệm đặc biệt phái người máy tới chăm sóc hắn, hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là nữ người máy đánh số Z3127 kia.
Z3127 vui mừng nhìn hắn, giúp hắn gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra cơ bản nhất kết thúc, yết hầu Sở Văn khàn khàn hỏi: “Thất đâu… em ấy ở nơi nào… Thất…”
Nữ người máy cười nói: “Giáo sư Sở, tôi không biết ai là Thất, là bạn ngài sao? Cần tôi giúp ngài liên hệ hắn không?”
Trên gương mặt luôn luôn gợn sóng không dao động bỗng nhiên phủ kín một tầng sợ hãi, Sở Văn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nữ người máy, không ngừng lặp lại: “Không có khả năng, em ấy không có khả năng rời khỏi tôi… Tôi ở nơi này, em ấy khẳng định cũng ở đây. Thất, Thất ở nơi nào, cô trả em ấy lại cho tôi… trả em ấy lại cho tôi!”
Nữ người máy hoang mang liên tục lắc đầu, căn bản không đưa ra được một đáp án.
Nhưng mà lúc này, Sở Văn đã gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, từ lúc phim mở màn đến hiện tại, lần đầu tiên hắn xuất hiện dao động cảm xúc lớn như vậy: “Thất… trả cho tôi! Em ấy ở đâu, em ấy ở đâu!”
“Giáo sư Sở bây giờ ngài còn chưa thể đứng lên!”
“Thất, em ấy ở đâu! Rốt cuộc em ấy ở đâu!”
Người máy chữa bệnh nhanh chóng xông tới, tiêm một kim an thần cho Sở Văn.
Sáng hôm sau, Sở Văn vừa tỉnh dậy, trực tiếp bấm điện thoại cho thủ trưởng, hắn vừa mới mở miệng, đối phương đã lạnh nhạt trả lời: “Cậu nói người máy tình yêu mà cậu mua từ công ty Aster hả? Sở Văn, lần này cậu làm rất tốt, trong nhóm người máy tình yêu của Aster có một người máy giết người, trái với định luật một của hiệp hội người máy. Hiện giờ nhóm người máy đó đều đã bị thu về tiêu hủy, Aster cũng đã phá sản, cậu nghỉ ngơi xong liền nhanh chóng về công ty đi.”
Đầu kia điện thoại, Sở Văn thật lâu không trả lời.
Thủ trưởng vẫn lạnh nhạt nói cho hết: “Trên thực tế nếu có thể, tôi hy vọng cậu trở về công ty ngay bây giờ.”
“… Ai bị tiêu hủy?”
Giọng nói khàn khàn khó nghe đột nhiên vang lên, thủ trưởng ngồi ở trong phòng làm việc, giọng bình tĩnh nói rằng: “Nhóm người máy tình yêu của công ty Aster, đã bị tiêu hủy hết. Sở Văn, cậu làm rất tốt, công ty sẽ thưởng cho cậu.”
Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, liền thấy trong bệnh viện, nhà khoa học trẻ tuổi vừa mới đứng dậy từ trên giường trợn to hai mắt, đôi mắt long lên sòng sọc, hắn gắt gao nắm điện thoại, gân xanh trên trán nổi lên từng sợi từng sợi, rít ra từng chữ một từ trong kẽ răng: “Ai! Bị tiêu hủy!!!”
“Sở Văn, cậu làm sao vậy. Tôi không muốn lặp lại lần thứ tư, sáng hôm nay, nhóm người máy tình yêu đã bị đưa hết đến khu A135 tiêu hủy. Rốt cuộc cậu… alô? Alô?!”
Điện thoại bị ném bên cạnh giường bệnh, nhà khoa học luôn lạnh lùng dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi bệnh viện, một đường vọt tới khu thu hồi người máy A135.
Linh kiện máy móc che trời lấp đất bị tùy ý ném dưới đất, chồng chất thành một ngọn lại một ngọn núi nhỏ. Ở nơi này, một đám người máy cấp thấp mặt không đổi sắc tiêu hủy bạn mình, sau đó ném bọn họ vào mấy núi rác đó.
Sau khi nhìn thấy sáu ngọn núi rác rưởi, Sở Văn liền trực tiếp đi vào, ra sức đào bới.
Nhà khoa học có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng tìm được cái mà bản thân muốn từ trong ngàn vạn linh kiện điện tử, người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân này lại giống như quên sạch những tri thức mình đã từng học, giống như tên ngốc cố gắng đào bới trong mấy ngọn núi.
Linh kiện rạch đứt tay hắn, hắn vẫn tìm. Tìm tròn ba ngày, ngọn núi rác đầu tiên mới đào được một nửa.
Nữ người máy đánh số Z3127 kia đã sớm tìm lại đây, xuất phát từ mệnh lệnh của Sở Văn, cô sẽ không ngăn cản Sở Văn, mà là cho hắn dịch dinh dưỡng, để hắn không đến mức ngã xuống. Cô cũng không hiểu rõ đến tột cùng Sở Văn đang làm gì, nhưng mà cô sẽ vĩnh viễn canh giữ ở đây, bởi vì chức trách hiện tại của cô chính là chăm sóc Sở Văn.
Tìm đến ngày thứ bảy, Sở Văn đã mệt đến tê liệt ngã xuống trên núi rác, không thể khống chế mà mê man đi. Nhưng vừa tỉnh lại, hắn lại dùng đôi tay trải rộng vết thương không ngừng đào bới, mở to mắt, cẩn thận tìm kiếm mỗi một linh kiện thật nhỏ.
Chuyện trong công ty hắn căn bản không quản, thủ trưởng lạnh như băng dùng sa thải để uy hiếp hắn cũng không để ý.
Từ đầu tới đuôi hắn đều không có khóc, chỉ mở to đôi mắt giống như điên cuồng, một khắc cũng không ngừng tìm kiếm.
Nhưng mà sao có thể tìm được? Dù tìm được, lại làm sao có thể khôi phục thành bộ dáng vốn có? Nói không chừng linh kiện đã sớm vỡ nát trong lúc tiêu hủy, ai cũng không thể trả người máy nhỏ của hắn về cho hắn.
Sau khi tìm xong ngọn núi linh kiện thứ nhất, đã qua nguyên một tháng. Sở Văn tha thân thể mỏi mệt đi tới núi linh kiện thứ hai, lúc này hắn vừa mới giơ tay lên cầm lấy mảnh linh kiện thứ nhất, liền bỗng nhiên nở nụ cười.
Làm sao có thể tìm được?
Hắn biết, sao có thể tìm được!
Mảnh linh kiện sắc bén rạch tay hắn trải khắp vết thương, máu tươi theo làn da chảy xuống. Tách, rơi xuống trong núi linh kiện vô cùng vô tận. Đột nhiên, lại nghe dưới lòng bàn chân truyền đến một trận động tĩnh, vẻ mặt Sở Văn dại ra cúi đầu, nhìn về phía màn hình con chip lớn bằng bàn tay bị máu tươi của mình lây dính.
Chỉ thấy màn hình con chip kia đang từng chút từng chút lóe ra ánh sáng, con chip ấy đã sớm bị gãy hết một nửa, giờ phút này tựa như bóng đèn bị chập mạch, ánh sáng trên màn hình lúc chớp lúc tắt.
Giọt máu nhẹ nhàng lơ lửng trên linh kiện, ánh sáng lấp lóe hồi lâu, sau đó, đột nhiên yên tĩnh lại. Từ phía dưới màn hình lóe lên một điểm sáng nhỏ màu đỏ, ngay sau đó lại là điểm sáng thứ hai phía trên bên trái, sau đó lại đi về bên trái, lại là điểm sáng nhỏ thứ ba…
Thật nhiều điểm sáng nhỏ kết nối lại, đường cong cứng đờ chậm rãi hiện lên.
Bắt đầu từ phía dưới cùng, vẽ một độ cong khó có thể phát hiện về phía bên trái, lại đi xuống ở góc bên phải, rồi tiếp tục nâng lên ở mé bên phải, cuối cùng đối xứng với hình bên trái, quay về với điểm mới bắt đầu.
Một trái tim màu đỏ, dịu dàng xuất hiện trên màn hình con chip dơ bẩn rách nát.
Trong rạp chiếu phim, giờ phút này đã lặng ngắt như tờ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở mỏng manh. Mà trên màn hình lớn, người đàn ông tái nhợt tuấn mỹ ấy lại thong thả ngồi xổm xuống, động tác dịu dàng cầm con chip đã vỡ một nửa kia lên.
Ngón tay hắn thật cẩn thận nâng con chip có khắc “seven” ở góc bên trái, chậm rãi ôm nó vào trong lòng, kề sát trái tim, chặt chẽ ôm lấy. Trên màn hình bị gãy một nửa, trái tim đỏ tươi vẫn đang yếu ớt lóe sáng, người đàn ông ôm nó lại giống như cái gì cũng không phát hiện, chỉ dịu dàng ôm nó, giống như đang ôm lấy người yêu duy nhất đời mình.
Môi hơi hơi rung động, trên mặt không có ý cười, cũng không có sụp đổ đến khóc lớn.
Ánh bình minh ấm áp dâng lên từ bầu trời phương đông, đại biểu cho sức sống bừng bừng, muốn đánh thức một ngày mới. Mà người đàn ông ấy thì đưa lưng về phía mặt trời, nấp ở trong bóng tối mà ánh nắng không chiếu rọi đến, lẳng lặng ôm người yêu của mình.
Hắn không gào khóc, cũng không có biểu hiện quá mức bi thương. Hắn nhẹ nhàng cười, gắt gao ôm lấy con chip, hệt như nỉ non dịu dàng nói: “Anh biết, em yêu anh. Anh biết chứ, em là thật sự… là thật sự yêu anh…”
Lời vừa nói xong, mắt nhắm lại, giây tiếp theo, nước mắt liền rơi xuống, rớt trên con chip cũ nát. Sẽ không còn có ai ôm hắn, dán mặt trong ngực hắn, trả lời hắn một câu “em yêu anh”, nhưng mà trên màn hình, trái tim đỏ rực vẫn tiếp tục lấp lóe, không biết mệt mỏi nói ra định luật 0 được biên soạn ở nơi sâu nhất của con chip.