Đọc truyện Cự Tinh Vấn Đỉnh – Chương 157
Lúc trước Dung Hủ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm», quả thật từng bị Clemens… hẹn. Khi đó cậu vừa mới thử vai xong, Clemens liền mờ ám nhéo một cái trong lòng bàn tay cậu, cực đủ hàm ý ám chỉ.
Mặc dù sau đó, Dung Hủ nói với Tần Trình, Tần Trình lại lén lút liên hệ lão Hult, để ông đến Washington hung hăng đánh con trai mình một trận, nhưng mà vậy cũng không có nghĩa là lão Hult liền cấm con trai mình làm đồng tính luyến ái. Vị đại đạo diễn này vẫn tương đối thoáng, thứ duy nhất không cho phép chính là con trai mình đi quy tắc ngầm.
Giới giải trí trai xinh gái đẹp tập hợp, nhưng mà tương đối hỗn loạn. Loạn giao, quần giao thật sự là có, chỉ cần bạn muốn sa đọa, là có thể sa đọa đến mức khá là đáng sợ.
Lão Hult đương nhiên biết mấy thứ này, hơn nữa đương nhiên không cho phép con trai của mình tham dự. Nếu con trai đã xác định là đồng tính luyến ái không sai được, vậy vợ chồng lão Hult cũng chỉ có thể bắt đầu giúp con trai nhà mình xem xét đối tượng. Nhất định phải tìm một đối tượng vừa ngoan vừa tốt, hai người yên ổn sống một đời.
Mới đầu lão Hult còn thật sự không nghĩ tới Dung Hủ, tuy rằng lúc ông đánh con trai đã từng nghe con trai nói, Dung Hủ hẳn cũng là đồng loại, nhưng ông tiếp xúc với Dung Hủ không nhiều lắm, hiểu biết không sâu, hoàn toàn không nghĩ tới việc này. Tận đến hai năm trước, khi ông quyết định mời Tần Trình đến tham gia «Định luật 0», giọng điệu Tần Trình bình tĩnh nói với ông rằng: “Phim đồng tính hai nam chính, một diễn viên khác cũng phải là người châu Á… Lance, cháu đề cử cho ngài một người, ngài cảm thấy Dung Hủ thế nào?”
Từ đó, rốt cuộc lão Hult chú ý đến Dung Hủ, đồng thời cũng bắt đầu có tiếp xúc với diễn viên Hoa Hạ trẻ tuổi này.
Không tiếp xúc thì thôi, vừa tiếp xúc mới biết.
“Dung, động tác vừa rồi của cậu còn có vài chỗ cần cải tiến, Cle tương đối quen thuộc, tôi để nó chỉ đạo cho cậu.” Đại đạo diễn đầu đầy tóc bạc hiền hoà cười cười, ông lôi kéo con trai nhà mình dâng đến trước mặt Dung Hủ, lý do còn tương đối đầy đủ.
Thiếu niên tuấn tú bất đắc dĩ cười cười, nói: “Lance, động tác này rất đơn giản, cháu nghĩ không cần Cle hỗ trợ, cháu cũng có thể đọc đọc kịch bản, tự tìm hiểu được.”
Lão Hult dùng sức lắc đầu: “Cle am hiểu cảnh hành động, cậu cũng biết mà, đừng cự tuyệt ý tốt của tôi, Dung.”
Clemens Hult bên cạnh cười lạnh một tiếng, không có mở miệng.
Lúc này Tần Trình đang make up, vừa rời khỏi phòng trang điểm, liền thấy lão Hult lại bắt đầu dẫn mối. Hai mắt tối đen hơi hơi nheo lại, hắn nâng bước về phía Dung Hủ và Clemens, còn chưa đến gần, chợt nghe lão Hult cao giọng nói: “Há, Tần, vừa vặn tôi có việc tìm cậu. Cảnh xế chiều hôm nay của cậu, tôi cảm thấy còn cần…”
Không đợi Tần Trình phản ứng, lão Hult liền lôi hắn rời khỏi phim trường. Ai cũng không biết ông cụ gần bảy mươi tuổi này lấy đâu ra sức lực lớn vậy, Tần Trình tránh hai cái thế mà không tránh được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng bị lôi đi, sau đó nhìn Dung Hủ chớp mắt với mình.
Nhìn người đàn ông nào đó trợn to mắt, Dung Hủ vừa thấy buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ. Sau khi lão Hult lôi kéo Tần Trình triệt để biến mất tại phim trường, Dung Hủ còn chưa mở miệng, đã nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh mình: “Đừng hiểu lầm, là Lance chả hiểu sao muốn kéo tôi lại đây. Bộ phim sau của tôi là do ổng đầu tư chính, tôi tạm thời còn không muốn đắc tội ổng, cũng không muốn lại bị ổng đánh.”
Nghe vậy, Dung Hủ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đạo diễn trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đó không chút để ý nói rằng: “Bọn họ hiểu lầm, cho rằng tôi thích cậu, nhưng cậu cũng biết, lúc sau chúng ta cùng quay «Ba nghìn hai trăm dặm» lâu như vậy, tôi cũng không có làm gì. Lần này cũng vất vả cậu, chờ bộ phim này quay xong, hẳn là Lance sẽ buông tha, trước đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm phó đạo diễn.” Dừng một chút, Clemens hơi chần chờ, nói: “Trong lúc này, xin lỗi.”
Nghe thấy lời giải thích, Dung Hủ kinh ngạc nhướn mi, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Có một câu Clemens không nói sai, lúc bọn họ hợp tác «Ba nghìn hai trăm dặm», quả thật ở chung rất lâu. Thời gian mấy tháng đó có lẽ không thể khiến Dung Hủ hoàn toàn hiểu biết vị đạo diễn này, nhưng cậu cũng hiểu rõ, đối phương tuyệt đối là một người tâm cao khí ngạo, thậm chí có thể nói, có chút ngạo mạn.
Một Clemens Hult như vậy, còn biết đi xin lỗi người ta à?
Nghĩ nghĩ, Dung Hủ cười nói: “Không phải là chuyện lớn gì, huống chi Lance cũng không có nói sai, anh quả thật am hiểu cảnh hành động. Có điều tôi càng tò mò, sao anh lại bằng lòng đảm đương chức phó đạo diễn này vậy?”
Clemens nhún nhún vai: “Nguyên nhân quan trọng nhất là, Lance muốn đầu tư bộ phim sau của tôi, mấy năm nay ổng giàu đến chảy mỡ, chưa bao giờ cho tôi một đồng, tôi không lấy một chút từ chỗ ổng, lương tâm bất an.”
Dung Hủ: “…” Lương tâm bất an là dùng như vậy sao!
“Ngoài ra, hiệu ứng và kỹ thuật của bộ phim này quả thật rất tốt, rất đáng để tôi học tập, cho nên tôi cũng muốn gần gũi mà tham dự.”
“…”
Làm một đại đạo diễn có lòng cầu tiến, chẳng lẽ cái này không nên là nguyên nhân chủ yếu sao?!
Dù sao thì trước kia đã quen biết, Dung Hủ và Clemens nhanh chóng đạt thành nhất trí, quyết định hơi theo ý lão Hult, ngẫu nhiên ở riêng với nhau chốc lát. Dù sao lão Hult cũng không có nói sai, Dung Hủ quả thật có thể từ chỗ Clemens học được càng nhiều kỹ xảo quay cảnh hành động. Mỗi nghề có một chuyên môn, ở phương diện cảnh hành động hoa mắt, Clemens là người đầu lĩnh trong nhóm đạo diễn trẻ tuổi nhất.
Hơn nữa… dáng vẻ người đàn ông nào đó ghen tuông, vẫn rất là đáng yêu.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia vĩnh viễn sẽ không hiển lộ ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả khi có lần quay phim bị thương đổ máu, người đàn ông đó cũng mang vẻ mặt lãnh tĩnh không rên một tiếng. Nhưng mà khi Dung Hủ và Clemens hơi ở chung mấy phút đồng hồ, người đàn ông đó liền đeo vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ chằm chằm, thậm chí còn trực tiếp ngồi ở bên cạnh, nói hoa mỹ là: “Tôi cũng có thể đến học tập.”
Lão Hult ảo não không thôi, bởi vì ông không thể ngăn cản Tần Trình người ta có lòng cầu tiến, muốn học tập kinh nghiệm quay cảnh hành động. Nhưng Clemens lại dần dần giống như phát hiện ra gì đó, chờ một lần Tần Trình có việc bận rộn, hắn lén lút hỏi Dung Hủ: “Một đôi à?”
Câu hỏi đơn giản, Dung Hủ hơi ngẩn ra, tiếp đó cười nói: “Ừm, một đôi.”
“À.” Đạo diễn tóc vàng sâu xa cười cười, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, nói: “Ba năm trước đây, chuyện hắn gạt tôi nói muốn đầu tư điện ảnh, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ đó.”
Dung Hủ: “… Thân là một đại đạo diễn cấp thế giới, Cle, anh có thể đừng mang thù như vậy không?”
Clemens Hult không trả lời, nhưng mà kế tiếp, hắn tự mình tỏ rõ đáp án của hắn.
Lúc này căn bản không cần lão Hult tác hợp loạn, Clemens bắt đầu thường xuyên tìm Dung Hủ “tâm sự”. Cái gọi là tâm sự, tự nhiên không có khả năng là nói chuyện phiếm bình thường, mà phải nói một vài chuyện tư mật, vậy khẳng định không thể để cho bên thứ ba ở cạnh. Thế thì nhất định phải ở riêng, người đàn ông nào đó cũng không có khả năng theo sau.
Chờ phim quay đến tuần thứ ba, Clemens lại tới tìm Dung Hủ. Lúc này, Tần Trình ngồi ở một bên, nâng mắt phượng lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vị đạo diễn rõ ràng đang làm khó dễ mình, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Tính tình tôi thật sự rất tốt hả?” Hắn dường như chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, âm lượng cũng thả rất nhẹ, nhưng vững vàng truyền vào tai Dung Hủ và Clemens.
Khí tràng mạnh mẽ áp bách theo những lời này hung hăng nện trên người Clemens, nhưng mà Clemens cũng không phải ăn chay, nếu tính theo tuổi, hắn còn lớn hơn Tần Trình mấy tuổi, cũng trà trộn trong ảnh đàn thế giới nhiều năm. Vẻ mặt hắn không dao động nhích sang bên cạnh một bước, giống như cái gì cũng không nghe thấy, xoay người nói với Dung Hủ rằng: “Dung, có một nội dung tôi cảm thấy cần thương lượng với cậu một chút.”
Lần này khi Clemens lại muốn dắt Dung Hủ đi, Tần Trình nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn ta một cái, môi khẽ cong, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. Clemens làm như không thấy, dắt Dung Hủ đi mất, rất rõ ràng đang thực hành việc trả thù.
Nhưng mà lúc này, Clemens lại không ngờ rằng, khi hắn quay người lại muốn khoe khoang hành vi trả thù của mình với Dung Hủ một chút, lại thấy diễn viên Hoa Hạ đó vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn mình. Gương mặt tuấn tú nho nhã không có nụ cười, Dung Hủ lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, nói: “Ngẫu nhiên nhìn hắn ghen, cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng Cle, hắn mới là người yêu của tôi, ai cho phép… anh ở trước mặt tôi, ức hiếp hắn nhiều lần như vậy?”
Clemens phút chốc sửng sốt.
Dung Hủ thản nhiên nói: “Lần này là muốn nói với anh những lời này, mới đi theo. Cle, không có lần sau.”
Vừa dứt lời, Dung Hủ liền xoay người đi, không cho đối phương một cơ hội mở miệng.
Clemens đứng ngốc tại chỗ hồi lâu, hắn nhìn Dung Hủ đi về vị trí vừa rồi, cũng không có lập tức ngồi xuống, mà là đứng ở bên cạnh người đàn ông kia, cười khẽ xoa tóc hắn. Tần Trình đưa tay, kéo lấy bàn tay gây rối của thiếu niên, không biết Dung Hủ nói gì, tuy rằng Tần Trình còn mím môi, nhưng vẻ mặt rõ ràng nhu hòa hơn vài phần.
Việc nô đùa của bọn họ, dưới cái nhìn của nhân viên đoàn phim, là vô cùng thông thường, bởi vì: “Tần và Dung vốn chính là bạn tốt mà.”
Nhưng nhìn ở trong mắt Clemens, lại làm cho vị đạo diễn tính cách cao ngạo này chậm rãi trầm mặt. Một chút khoái cảm vốn dĩ sinh ra bởi vì trả thù thành công, vào lúc này, có vẻ vô cùng nhợt nhạt.
Clemens lẳng lặng nhìn bọn họ hồi lâu, cuối cùng nhắm chặt mắt, thấp giọng cười một tiếng: “Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.” Nói xong, hắn liền xoay người đi.
Nhưng đi được hai bước, Cle dừng lại, dường như tự giễu nỉ non một câu: “Người Hoa Hạ đều là như vậy sao…”
Sau đó Clemens không còn chủ động đi tìm Dung Hủ nữa, thậm chí lúc lão Hult lại tìm cớ muốn tác hợp con trai của mình và Dung Hủ, Dung Hủ đều sẽ trực tiếp cự tuyệt.
Ngay từ đầu lão Hult còn muốn khuyên nhủ Dung Hủ, ông là thật lòng cảm thấy nếu con mình ở bên Dung Hủ, nói không chừng có thể thay đổi rất nhiều tật xấu, cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng càng về sau, nhìn thái độ kiên định của Dung Hủ, ông cũng triệt để buông tha suy nghĩ này, không đi làm người ta khó xử.
Ngoài ra, «Định luật 0» quay hình hết sức thuận lợi.
Clemens Hult đảm đương phó đạo diễn bộ phim này, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng cũng chính vì có hắn ở đây, khi đụng tới rất nhiều vấn đề, tư duy trẻ tuổi đi trước của hắn có thể va chạm với ý tưởng của lão Hult, va chạm ra tia lửa linh cảm, khiến bộ phim này càng thêm hoàn mỹ.
Mà buổi tối sau khi Dung Hủ và Clemens nói rõ ràng, cũng không có ai biết, người đàn ông nào đó lén lút chuồn đến phòng bên cạnh, hôn thiếu niên mình yêu mến nhất.
Ban ngày lúc quay cảnh hôn, bọn họ đã hôn rất nhiều lần, nhưng đến tối, nụ hôn này lại có hàm ý khác biệt.
Không thuộc về Sở Văn và Thất, chỉ thuộc về Tần Trình và Dung Hủ.
Phim trường «Định luật 0» ở một thành điện ảnh cỡ lớn tại ngoại ô thành phố Los Angeles, ngoại trừ trường quay đã dựng xong ở xa xa, khách sạn cao sáu tầng mà đoàn phim ngủ lại chính là kiến trúc cao nhất quanh đây. Phóng mắt nhìn ra, bốn phía là núi non liên miên, xa xa có một hồ nước trong suốt như gương, dưới ánh trăng gợn sóng lấp lánh.
Mở cửa sổ sát đất ra, gió đêm từ ngoài cửa sổ phất vào, rèm cửa tuyết trắng vì gió mà động, ánh trăng sáng tỏ không tỳ vết giống như sa lụa, trải trên sàn gỗ bằng phẳng bóng loáng. Hai người ngồi ở trên giường, hiếm khi có thời gian nhàn rỗi như vậy, có thể nghiêm túc nhìn người trước mắt một cái.
Không phải vì đóng phim, chỉ là đơn thuần mà nhìn người này.
Dung Hủ nhìn nhìn, liền nhịn không được cong môi, vươn tay nhéo nhéo má người đàn ông kia. Nhìn gương mặt được hàng vạn hàng nghìn fan đánh giá là hạng nhất trên “bảng xếp hạng diện mạo sao nam”, đang thay hình đổi dạng trên tay mình, tâm tình Dung Hủ liền cực tốt, không kiềm lòng nổi duỗi cả hai tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cậu nhéo chốc lát, lại nghe Tần Trình thở dài một tiếng, hỏi: “Xem anh ghen tuông, có phải rất vui vẻ không?”
Động tác trên tay cũng không có một chút tạm dừng, Dung Hủ cười tủm tỉm trả lời: “Vui vẻ.”
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của thiếu niên nhà mình, trong con ngươi tối tăm sâu thẳm lóe ra tia sáng bất đắc dĩ mà lại cưng chiều, Tần Trình vươn tay trực tiếp ôm Dung Hủ vào trong ngực, nhẹ giọng nói rằng: “Biết em vui, nhưng anh vẫn nhịn không được mà tức giận.”
Dung Hủ ngẩng đầu, hỏi: “Chẳng lẽ anh không nên tức giận à?”
Tần Trình suy tư một chốc, nhếch môi: “Nhịn không được, vẫn tức giận.”
“Anh tức giận, em càng vui vẻ.” Vừa mới dứt lời, cậu bỗng nhiên đẩy ngã người đàn ông đó, nặng nề hôn lên.
Không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng vải vóc ma xát rơi xuống. Qua một hồi, tiếng rên rỉ mê người gắt gao đè nén trong cổ họng thiếu niên, quanh quẩn trong phòng ngủ cực lớn, chờ càng về sau, rốt cuộc không đè nén nổi nữa, Dung Hủ ngồi ở trên thân người yêu nhà mình, môi cắn chặt, âm thanh lại vẫn làm càn hô lên.
Anh biết là em muốn nhìn anh ghen tuông, nhưng anh vẫn không nhịn được tức giận.
Giận em nói chuyện riêng với hắn, giận người khác muốn tác hợp hai người.
Có bao nhiêu giận, liền có bấy nhiêu yêu, yêu đến mức hận không thể lập tức nói cho toàn thế giới biết, em chỉ thuộc về anh, anh cũng chỉ thuộc về em.
Có lẽ là bởi vì tối hôm trước làm hơi quá, ngày hôm sau tinh thần Dung Hủ không tốt lắm, buổi sáng lúc quay phim NG mấy lần. NG đối với bất cứ một diễn viên nào mà nói đều là chuyện thông thường, là diễn viên thì không có khả năng không NG, cho nên lão Hult cho Dung Hủ một chút thời gian để cậu nghỉ ngơi thật tốt một chút, lấy trạng thái càng tốt để quay cảnh giữa trưa.
Phương thức xử lý như vậy vô cùng thích hợp, đến buổi trưa, Dung Hủ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái.
Giữa phim trường, người máy nhỏ ngây thơ đơn thuần nghiêm nghiêm túc túc theo sau Sở Văn, nhìn hắn làm thí nghiệm. Sở Văn không có khả năng chỉ nghiên cứu mỗi người máy tình yêu này, hắn còn có công việc của mình, hơn nữa lúc hắn làm việc, không thích bất cứ ai quấy rầy, có một lần người máy nhỏ không cẩn thận nói một câu, hắn lập tức mắt lạnh liếc qua, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Từ đó, người máy nhỏ không còn mở miệng lúc hắn làm việc nữa.
Căn phòng thí nghiệm này rất lớn, để đủ loại dụng cụ công cụ. Khoa học gia trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi ở giữa phòng, đeo một cái kính mắt giả thuyết cùng loại với kính phòng hộ trong suốt, ngón tay xoạt xoạt ấn ở trên hư không.
Lúc chế tác hậu kỳ, chỗ này sẽ dùng hiệu ứng chế tạo ra hiệu quả máy tính 4D. Nhưng hiện tại, Tần Trình chính là đang diễn với không khí. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn không khí, ấn loạn trong không khí như vậy, nhìn qua rất buồn cười, nhưng khi người đàn ông đó trấn định bình tĩnh diễn xuất, bạn lại có thể phát hiện sự chuyên chú và nghiêm túc của hắn.
Trong mắt hắn chỉ có công việc trước mắt, toàn bộ những sự vật khác đều để qua phía sau, ngay cả một chút lực chú ý cũng không phân cho người máy nhỏ bên cạnh.
Nhưng mà, khi nhân viên công tác cạnh phim trường nhìn về phía Dung Hủ, tầm mắt vừa mới đối diện, liền mãnh liệt sửng sốt.
Chỉ thấy ở góc trong cùng của căn phòng, đứa nhỏ nhu thuận xinh đẹp an an tĩnh tĩnh ngồi trên cái ghế nhỏ. Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngoan đến độ khiến người ta gần như có chút đau lòng, sau đó nghiêm nghiêm túc túc, mắt cũng không chớp, nhìn người đàn ông giữa phòng. Cậu nhìn chuyên chú như vậy, nếu nói ánh mắt Sở Văn nhìn công việc là mang theo một chút nghiêm khắc và cẩn thận, vậy thì trong mắt cậu, che trời lấp đất chỉ có vô tận ái mộ.
Cặp mắt to trong suốt sáng ngời giống như mọc rễ trên mình người đàn ông, chỉ biết nhìn hắn, chỉ biết một lòng một dạ nhìn hắn, giống như đây chính là toàn thế giới của cậu, chỉ nhìn người này, cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Khi màn đêm buông xuống, Sở Văn rốt cuộc kết thúc một điểm cấu tạo mấu chốt, hắn tháo kính quang lọc trong suốt trên mũi xuống, xoay người đi về phía cửa. Đi đến một nửa, hắn chợt nhớ tới trong phòng còn có một người máy, hắn dừng bước lại, nhìn về phía sau, giọng điệu lãnh tĩnh nói rằng: “Đi thôi.”
Vừa mới dứt lời, hắn liền quay đầu đi, nhưng khi hắn đi đến cửa, đột nhiên phát hiện người máy nhỏ kia thế mà lại không có theo tới. Trên gương mặt anh tuấn lóe ra một chút kinh ngạc và phiền chán, Sở Văn ngẩng đầu, âm lượng đề cao: “Lại đây.”
Người máy nhỏ vẫn không hề nhúc nhích.
Sở Văn nhíu mày: “Ta lệnh cho ngươi, lại đây.”
Từ rất xa, Sở Văn không thể thấy rõ biểu tình của người máy kia, chỉ nhìn thấy đối phương dường như thực thong thả đứng lên, sau đó cực kỳ chậm cực kỳ chậm đi về phía hắn. Sự kiên nhẫn của Sở Văn coi như không tồi, vì thế giờ phút này, hắn mắt lạnh nhìn đối phương từng chút một đi về phía mình, lúc đi đến chỗ gần nhất, hắn kéo cửa ra, nâng chân lên, mới đi một bước, liền cảm giác áo của mình bị kéo lại.
Mày cau chặt hơn, Sở Văn thấp giọng hỏi: “Làm sao?”
Người máy nhỏ cúi đầu, vẻ mặt đều chôn dưới mái tóc, căn bản nhìn không ra cảm xúc.
Sở Văn lại hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì?”
Người máy nhỏ dùng sức lắc lắc đầu, nhưng qua hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng nói rằng: “Văn, hình như em… sắp hết điện.” Ngay trong tích tắc câu nói này vừa ngừng, cái tay lôi kéo góc áo đột nhiên rơi xuống.
Sở Văn đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy người máy xinh đẹp tinh xảo đó chớp cặp mắt bảo thạch nhìn mình, dùng âm thanh hệt như muỗi kêu, gian nan nói: “Em… biết tự nạp điện, Văn… Văn, biết tự… tự nạp điện.”
Mua người máy nhỏ này đã có sáu ngày, quả thật Sở Văn đã quên chuyện nạp điện cho đối phương. Hắn kéo cánh tay mềm mại không có một chút khác biệt với tay nhân loại kia, sau khi nhìn thấy con số đỏ tươi trên cổ tay, bỗng nhiên ngơ ngẩn: “Chỉ còn chút xíu này sao?”
Người máy nhỏ gật gật đầu, muốn nói thêm, lại căn bản không nói được một chữ.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận an tĩnh của người máy nhỏ, Sở Văn chậm rãi buộc chặt ngón tay, hắn cẩn thận nhìn hồi lâu, ngay sau đó trực tiếp bế người lên, đi nhanh ra ngoài.
Cảnh này quay lại nhiều lần, lão Hult cảm thấy động tác Tần Trình ôm Dung Hủ không dễ nhìn, không tìm được góc độ thích hợp nhất, vì thế liền NG nhiều lần.
Chờ đến khi Tần Trình bắt được tinh túy trong động tác, lão Hult lại cảm thấy Dung Hủ diễn xuất còn thiếu một chút, cẩn thận giáo dục: “Cậu thích hắn, cậu vô cùng yêu hắn, loại yêu này đã vượt qua bất cứ tưởng tượng nào, là khắc vào trong tánh mạng của cậu. Cho nên mỗi một phút mỗi một giây, cậu đều yêu hắn, nhưng hiện tại cậu sắp hết điện, cho nên lại đang đồng thời nhận tra tấn thật lớn, cậu đè nén đau khổ đi đến trước mặt hắn, sau đó lúc hắn ôm cậu đi nạp điện, cậu nên có cảm xúc gì?”
Dung Hủ hơi suy tư, nhân tiện nói: “Vui vẻ.”
Lão Hult gật gật đầu: “Ừm, nhưng đồng thời khi vui vẻ, đau đớn vẫn phải có. Nói thế nào thì lúc hắn vừa mới bắt đầu công việc cậu cũng đã là nhắc nhở chữ đỏ, hiện tại qua cả ngày, khẳng định sẽ càng đau đớn. Làm thế nào nắm chắc mức độ này, Dung, chỉ có thể xem cậu tự mình lĩnh ngộ, tôi không thể nói rõ ràng cái này.”
Dung Hủ như có điều suy nghĩ mà gật đầu, sau khi NG thêm hai lần, rốt cuộc qua cảnh này.
Khi chân chính nạp điện, Sở Văn mới biết được, người máy nhỏ đã hết điện đến tình trạng như vậy. Nếu lại muộn thêm chốc lát, chỉ sợ phải khởi động lại. Người máy khởi động lại cũng vô cùng tiêu hao bản thân, tựa như nhân loại bệnh nặng một hồi, khởi động lại sẽ mài mòn máy móc, tuy rằng Sở Văn cũng không cảm thấy máy móc sẽ có cảm giác đau, nhưng dù sao đây cũng là người máy hắn mua, cũng là do hắn không chú ý đối phương gần hết điện.
Nghĩ vậy, hắn nhíu mày nói: “Lúc mới vừa hết điện tại sao không nói?”
Người máy nhỏ chôn đầu xuống, không dám nói lời nào.
Sở Văn lại lạnh giọng hỏi một lần: “Vì sao không nói?”
Lúc này đây, hắn nghe được đối phương nhỏ giọng trả lời: “… Văn đang làm việc, không thể nói chuyện.”
Sở Văn chậm rãi sửng sốt, qua một lúc lâu hắn mới kịp phản ứng, nhìn vành tai đỏ ửng của người máy, hắn nhắm mắt, cuối cùng nói: “Về sau lúc ta làm việc ngươi không cần ngồi ở bên cạnh, ngươi tùy tiện làm chuyện gì đó, đừng quấy rầy ta là được rồi.”
Câu này vừa mới dứt lời, người máy nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, gắt gao nhìn người đàn ông ở trước mặt. Nhưng mà Sở Văn đã xoay người rời đi, không có liếc cậu thêm một cái.
Trong vài năm nay, Dung Hủ đã rất ít khi diễn nhân vật ngây thơ đơn thuần như vậy. Cậu dần dần nhận rất nhiều phim hành động, nhưng mà trong bộ phim điện ảnh đạt được giải ảnh đế tam kim đầu tiên của cậu là «Ba tháng trường sinh», nhân vật cậu sắm vai chính là một học sinh ngây thơ.
Hiện tại, cậu lại diễn một người máy nhỏ ngây thơ.
Một ngày có ít nhất hơn phân nửa thời gian Sở Văn đều ở phòng làm việc, nếu không đến phòng làm việc, vậy có nghĩa gần như không nhìn thấy hắn. Không nhìn thấy người này, đối với người máy nhỏ mà nói, là dạng cảm giác gì? Bản thân cậu cũng không nói rõ được, nhưng mà ba định luật của người máy, dưới tiền đề không uy hiếp an toàn sinh mệnh của nhân loại, phục tùng hết thảy mệnh lệnh của nhân loại.
Trong mắt đã chậm rãi trở nên ướt át, nhưng người máy nhỏ xinh đẹp chỉ cắn chặt môi, giãy dụa thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu: “… Được.”
Đến đây, cảnh quay NG nhiều lần này rốt cuộc chấm dứt. Đến tối, lại phải chuẩn bị quay cảnh giường chiếu.
Kỳ thật cảnh giường chiếu trong «Định luật 0» cũng không nhiều, nhưng lão Hult lại hy vọng quay thêm vài đoạn khác nhau, cuối cùng tiến hành cắt nối biên tập. Hơn nữa những cảnh giường chiếu đó cũng phải có một chút khác biệt rất nhỏ, chẳng hạn như cảm xúc của Sở Văn khẳng định sẽ có thay đổi, hắn sẽ dần dần động lòng với người máy nhỏ, nhưng bản thân hắn lại kiên định rằng: người máy không có tình cảm.
Quay cảnh giường chiếu đối với diễn viên mà nói, đúng là một khảo nghiệm, cảnh quay trước còn là cảnh tình cảm lạnh nhạt, cảnh này đã bắt đầu leo lên giường, quan trọng nhất là, còn nhất định phải “diễn”.
Rõ ràng bị thiếu niên nhà mình khiêu khích đến hoàn toàn cứng lên, Tần Trình vẫn phải làm bộ như đơ cái mặt lạnh, không thể chủ động hôn môi Dung Hủ, không thể chủ động sờ sờ eo nhỏ, thậm chí không thể biểu hiện nhiệt tình cỡ nào. Vì cái gì? Bởi vì mi vẫn chưa hoàn toàn thích cậu ấy đó!
Tần Trình: “…”
Vì sao tên vô liêm sỉ kia không vừa gặp đã yêu với Dung Dung nhà hắn?
Mắt mù sao!
Người đáng yêu như vậy, sao có thể không vừa gặp đã yêu!!!
—— Tần tiên sinh tràn đầy cảm xúc với vừa gặp đã yêu cho hay.
Nói ngắn lại, tiến độ quay «Định luật 0» vẫn luôn vô cùng nhanh chóng, cho dù có NG, hai nhân vật chính đều có thể giải quyết rất nhanh; nếu như là chuyện về đạo cụ, phim trường, cha con Hult cũng có thể thuận lợi xử lý.
Chờ đến tuần cuối tháng hai, nội dung phim đã quay hơn phân nửa. Gần đây vì muốn đuổi tiến độ, lão Hult quyết định chia đoàn phim ra làm hai bộ phận: một bộ phận do ông tự mình quản lý, tự thân vận động quay phim, một bộ phận khác thì do Clemens phụ trách, hắn có thể quay một ít cảnh tượng và cảnh nhân vật không quan trọng.
Thực lực của Clemens lão Hult vẫn luôn yên tâm, đem loại chuyện này giao cho hắn, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
Vì thế buổi chiều hôm nay, Dung Hủ phải quay mấy cảnh vô cùng quan trọng, hành trình của Tần Trình lại là đi quay bù vài cảnh một người. Loại cảnh một người đơn giản này, tự nhiên giao cho Clemens phụ trách, tiến hành ở một trường quay lhác. Lão Hult thì quay cảnh quan trọng, hai phe hoàn toàn tách ra.
Mấy cảnh này cũng là một loại khảo nghiệm với Dung Hủ, cậu phải nghĩ bây giờ mình là một người máy, cậu phải lột cánh tay của mình ra, lộ ra một ít linh kiện bên trong —— mấy linh kiện đó lúc làm hậu kỳ sẽ tạo ra, mà hiện tại, cậu cần nhờ sự tưởng tượng, dùng ngón tay mình lấy mấy linh kiện đó ra.
Lão Hult cầm một bản vẽ, nghiêm túc nói rằng: “Cậu xem một chút, hai cái linh kiện này ở chỗ gần cổ tay khoảng 3cm, mà hình dạng cái này có chút đặc biệt, lúc cậu diễn chú ý động tác tay. Đúng rồi, Dung, còn có cái này…”
Vì thế đến khi chính thức quay phim, trên cánh tay trái Dung Hủ bọc một cái bao hiệu ứng xanh lục, bắt đầu vừa tưởng tượng, vừa lấy linh kiện.
Cảnh này quay sáu lần, rốt cuộc qua cửa, kế tiếp lại bắt đầu quay những cảnh khác. Chờ đến chạng vạng, cuối cùng Dung Hủ có thể thở phào, cậu nâng bước đi đến một trường quay khác, tính toán xem tiến độ bên Tần Trình thế nào. Nhưng lúc này, cậu mới vừa đi ra khỏi trường quay, từ rất xa liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông trung niên xa lạ ấy mặc tây trang làm việc tinh xảo cao cấp, đứng ở trước một bảng thông báo trước trường quay, ngẩng đầu không biết đang nhìn cái gì. Ông ấy nhìn hồi lâu, chuyên chú nghiêm túc, từ góc độ của Dung Hủ chỉ có thể nhìn thấy đối phương dường như đeo một cái kính mắt, cái khác thấy không rõ.
Người qua đường bình thường tuyệt đối không có khả năng đến gần trường quay, bởi vì lão Hult đã sớm an bài bảo an, phong tỏa quanh đây. Dung Hủ ở đoàn phim hai tháng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người lạ này, cậu không khỏi nhìn nhiều hai cái, nhưng mà chỉ là hai cái, liền dời tầm mắt đi chỗ khác, đi về hướng một trường quay khác cách đó không xa.
Mới đi không được hai bước, liền nghe phía sau có một giọng nói tao nhã hữu lễ vang lên: “Xin hỏi, cháu là Dung Hủ sao?”
Bước chân lập tức dừng lại, Dung Hủ xoay người nhìn, chỉ thấy người đàn ông trung niên vừa rồi còn đứng ở chỗ bảng thông báo, giờ phút này đang đứng trước mặt mình, nghiêm túc nhìn mình, trong ánh mắt dường như mang theo một chút đánh giá.
Trong lòng hoang mang không thôi, nhưng ở mặt ngoài, Dung Hủ mỉm cười nói: “Chào chú, cháu là Dung Hủ.” Cậu ra mắt hơn bốn năm, tuy rằng không dám nói có thể làm cho toàn thế giới đều biết tên cậu, quen mặt cậu, nhưng mà lấy ăn diện của người đàn ông trung niên này, dường như cũng không giống một người không chú ý tin tức.
Ôm tâm tình nghi hoặc thăm dò, Dung Hủ cũng thật cẩn thận nhìn người đối diện. Tận đến khi đối phương vươn tay, dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Chào cháu, chú là Tần Húc Đông.”
Nửa giờ sau, Tần Trình chấm dứt quay phim, đi tới trường quay cách vách, nhìn thoáng qua chung quanh, cũng không nhìn thấy thiếu niên nhà mình. Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng Dung Hủ đi làm chuyện gì khác, nhưng chờ đến khi cơm chiều cũng đã ăn xong mà còn chưa nhìn thấy Dung Hủ, hắn mới nhíu mi, đi tìm La Thiến.
La Thiến không cần nghĩ ngợi đáp: “Tiểu Hủ đi ra ngoài với một người bạn rồi.”
Tần Trình hơi kinh ngạc: “Bạn?”
La Thiến gật gật đầu: “Ừm, một người đàn ông trung niên rất cao. Ông ấy còn biết tiếng Trung nữa, hình như tôi nghe ông ấy nói, ông ấy tên gì mà… cái gì Đông? Húc Đông gì gì đó?”
Tần Trình: “…”
Tần Húc Đông.
Thành điện ảnh này rất lớn, quanh đây cũng có rất nhiều tiệm ăn quán cà phê, Tần Trình tìm một giờ, cũng không tìm được Dung Dung nhà mình. Hắn gọi điện thoại cho Dung Hủ, lại phát hiện Dung Hủ bỏ di động ở đoàn phim, lại gọi điện thoại cho một người khác, hừm… bị cúp điện thoại một cách vô cùng sảng khoái.
Tần Trình: “…”
Lén hắn kêu Dung Hủ đi, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đáp án này, vào một giờ sau chờ Dung Hủ trở lại đoàn phim, rốt cuộc mới công bố. Đối mặt câu hỏi của Tần Trình, Dung Hủ vô cùng trực tiếp khẳng định: “Đúng vậy, đúng là chú Tần. Em vẫn là lần đầu tiên gặp ông ấy, Tần Trình, em cũng không ngờ cha anh lại đến đoàn phim tìm em.”
Hai mắt hơi hơi nheo lại, Tần Trình kéo thiếu niên nhà mình đi tới một phòng nghỉ, đóng cửa lại, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Ông ấy tìm em có chuyện gì không?”
Dung Hủ nhớ lại một chút: “Hình như tháng trước chú Tần mới từ chỗ dì Tần biết chuyện của chúng ta, cho nên quyết định đến gặp em. Ông không nói gì với em cả, chỉ hỏi em trước đây sống thế nào, quay phim mới có cực không. Đúng rồi, còn có chuyện Dung gia, chú hỏi em chuyện Dung gia muốn chú hỗ trợ hay không.”
Tần Trình khẽ nhếch môi: “Chỉ có vậy à?”
Dung Hủ lại nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Chỉ có vậy.”
Nhìn biểu tình thẳng thắn thành khẩn của Dung Hủ, sau một hồi, Tần Trình buông tiếng thở dài, kéo tay cậu ngồi vào trên sofa, giọng điệu thản nhiên nói rằng: “Lúc em ở chung với mẹ anh, không cần đề phòng gì cả, bà ấy là thật lòng tốt với em. Nhưng lúc ở chung với ba anh, vẫn nên đề phòng tí.” Dừng một chút, Tần Trình hạ mắt nói: “Tính cách ông ấy rất giống anh, nhưng không có thiện lương như anh đâu.”
Dung Hủ: “…” Sau khi im lặng một lát, cậu nhịn không được nói rằng: “Anh có thể lặp lại câu cuối cùng không?”
Tần Trình mặt không đỏ tim không nhảy loạn nói rằng: “Ông ấy không thiện lương như anh, mấy năm nay làm không ít chuyện đuối lý, với mẹ anh cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu không sẽ không thể qua vài năm mới biết được chuyện của chúng ta.”
Dung Hủ nghiêm túc gật đầu: “Rồi sao nữa?”
Tần Trình suy nghĩ một chốc, lại nói: “Ông ấy là cáo già, có lẽ sẽ đào hố cho em nhảy. Tiểu Hủ, về sau đừng gặp ông ấy…”
“Phụt.”
Tần Trình mãnh liệt sửng sốt, giống như không rõ sao người yêu nhà mình lại đột nhiên cười rộ lên, nào biết Dung Hủ vừa cười, vừa nói: “Kỳ thật hôm nay chú Tần tới gặp em không sai, nhưng dì Tần đã sớm ở trong quán cà phê chờ rồi. Bọn họ thật sự chỉ là đến quan tâm tình hình của em thôi, dì Tần nói rất nhiều, không ngừng hỏi em sống thế nào, hỏi anh có ăn hiếp em hay không. Chú Tần liền hỏi dì là, sao không hỏi em trước mặt anh. Anh có biết dì Tần nói cái gì không?”
Tần Trình căn bản không đoán được phát triển kế tiếp này: “…”
Dung Hủ cũng không ngờ đối phương thêm vai cho chính mình, cậu cười càng vui vẻ: “Dì Tần nói là, nếu ở trước mặt anh, khẳng định em không có khả năng nói anh ăn hiếp em. Dì nói anh xấu xa, lại rất rất hẹp hòi, người làm mẹ là dì ấy cũng không dám ở trước mặt chất vấn anh. Dì còn nói…”
Tận lực nghẹn cười, Dung Hủ bắt chước giọng điệu dì Tần, dùng diễn xuất cấp bậc ảnh đế biểu diễn: “Lần trước đó dì đánh Tần Trình, vẫn là lúc nó hai tuổi. Anh tự nói một chút xem, anh sinh con trai kiểu gì thế, không nghe lời như vậy. Làm mẹ đánh mông con trai thì làm sao, nó mới năm tuổi, đã không cho em đánh mông nó, vậy có quá đáng không?”
Tần Trình: “…”
“Có điều khiến cho em cảm thấy thú vị chính là, trước khi đi, chú Tần vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên nói mấy câu với em. Chú nói là, con chú liên tục gọi vài cuộc điện thoại cho chú, chú đều ngắt, không nhận. Hiện tại cháu về, con chú khẳng định sẽ nói là chú rất xấu, cháu phải cẩn thận ông ta, về sau đừng gặp riêng ổng nữa.” Nói đến đây, Dung Hủ dừng lại, nghiêm túc nhìn Tần Trình, nói: “Nhưng mà chú Tần vẫn đoán sai, anh há lại không hy vọng em gặp riêng ông ấy, anh rõ ràng bảo em đừng gặp ông ấy luôn, ha ha ha ha.”
Tần Trình: “…”
Vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, Dung Hủ cười tủm tỉm nói rằng: “Lần đầu tiên em thấy dáng vẻ anh ấu trĩ như vậy đấy… hưm, trên mạng không tính. Tần Trình, lại ấu trĩ cho em xem một lần đi có được không?”
Hơi hơi hạ mắt, Tần tiên sinh bình tĩnh nói rằng: “Em với ba mẹ anh liên thủ ức hiếp anh.”
Thiếu niên tuấn tú trấn định phản bác: “Theo lời dì Tần nói, em ăn hiếp anh là lẽ đương nhiên, anh ăn hiếp em là tội ác tày trời.”
Nhìn đôi mắt Dung Hủ trong suốt sáng ngời, Tần Trình thở dài: “Không cho em gặp ông ấy, là không muốn em bị ông ấy lừa. Mẹ anh bị ông ấy lừa nhiều năm như vậy, cứ tưởng ổng là người đàn ông tốt rất trung thực, trên thực tế ổng chính là con cáo già.”
Ở chung với chú Tần chỉ hơn một tiếng, nhưng có một số việc dì Tần nhìn không ra, bởi vì bà hãm sâu trong tình yêu, dáng vẻ chú Tần thế nào bà đều thích. Nhưng Dung Hủ lại nhìn ra được, tính cách Tần Trình, căn bản là di truyền từ cha mẹ của mình một cách hoàn mỹ: trong hiện thực là tính cách của chú Tần, lên trên mạng, chính là tính cách của dì Tần.
Dì Tần còn luôn nói: “Con dì không biết di truyền từ ai, lạnh như băng, một chút cũng không đáng yêu.”
Dì Tần nào biết được, con trai bà không phải không đáng yêu, mà là không đáng yêu cho bà xem. Tính cách lạnh như băng của con trai bà cũng không phải không di truyền từ ai, mà là di truyền từ chú Tần, chẳng qua chú Tần không lạnh như băng cho bà xem mà thôi.
Nhưng mà giờ phút này, Dung Hủ cũng không có hứng thú đi nhắc nhở dì Tần, cậu lại ôm chặt người đàn ông kia, lặp lại: “Ngẫu nhiên đáng yêu một lần cho em xem… được không, Tần Trình?”
Tần Trình: “…”
“Tần Trình ~ ”
Hồi lâu sau, Tần tiên sinh thở dài một tiếng, cúi đầu hôn hôn đôi môi mềm mại của người yêu nhà mình, sau đó ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói rằng: “Tiểu Hủ… bảo bảo thích em.”
Giọng nói trầm thấp từ tính giống như tiếng đàn violoncel êm tai nhất thế giới, tấu vang bên tai Dung Hủ. Trái tim dường như bị hung hăng bắt lấy vào giờ phút này, sau một lúc lâu, Dung Hủ cười khẽ ngẩng đầu, hé miệng: “Em cũng thích anh.”
Hai nam chính mất tích cũng không có gây ra xôn xao bao lớn trong đoàn phim «Định luật 0», lão Hult đang bề bộn thảo luận với tổ đạo cụ về cảnh tiếp theo. Chờ đến khi Dung Hủ và Tần Trình sửa sang xong quần áo từ phòng nghỉ đi ra, cũng không lâu lắm, lại bắt đầu quay cảnh buổi tối.
Lão Hult và Tần Trình bắt đầu thảo luận một đoạn lời thoại, Dung Hủ thì ở lại phim trường dặm trang điểm. Cậu từ xa xa nhìn người đàn ông lạnh lùng thanh quý kia, nhìn hắn bình tĩnh thương lượng nội dung với lão Hult. Thật lâu sau, Dung Hủ cười khẽ một tiếng, thợ trang điểm kinh ngạc nhìn cậu, Dung Hủ lại lắc lắc đầu.
Kỳ thật câu nói sau cùng mà chú Tần nói với cậu, không phải những lời phun tào con trai đó. Người cha có tính cách lạnh nhạt hệt như con trai ấy chăm chú nhìn mình, kéo tay vợ, nói từng chữ một: “Chúng ta nhìn ra được, Dung Hủ, Tần Trình rất yêu cháu. Có lẽ nó không biết biểu đạt, nhưng mà mong cháu tin tưởng, nó là thật sự rất yêu rất yêu cháu.”