Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 80


Đọc truyện Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh – Chương 80

CHƯƠNG 80

Cầm danh thiếp trong tay, Hàn Chiêu cảm thấy thực buồn cười.

Trên danh thiếp có một chữ”Kỳ”, lúc này ngọn đèn trong quán trà chiếu rọi xuống có vẻchói mắt.

“Tôi tưởng là ai buổi tối muốn gặp mặt tôi, nguyên lai là Kỳ lão tiên sinh, kính đã lâu.”Anh ta đem danh thiếp bỏ vào túi, nhíu mi nhìn thoáng qua lão nhân gia đang đi vào cửa phòng.

Kỳ lão gia được vài vệ sĩ dìu, chống gậy, trên người mặc đường trang tơ lụa, có vẻ quý khí, chẳng qua mặt đã dày đặc nếp nhăn, mang theo nhan sắc già nua thảm đạm.

Ông đánh giá một chút Hàn Chiêu, ánh mắt sáng quắc, nhìn một hồi lâu mới cười khoát tay áo, “Hàn đạo diễn hôm nay có thể tới đã là cổ động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”

Ông xoay người ngồi vào đối diện, ánh mắt hẹp dài của Hàn Chiêu bán híp, có vẻ hứng thú.

“Kỳ lão tiên sinh gặp mặt tôi có chuyện gì không? Chẳng lẽ tập đoàn tài chính Côn Luân chuẩn bị tài trợ phim mới của tôi, hay là quý công ty muốn ký hợp đồng với tôi?”

Kỳ lão gia thâm sâu liếc anh ta một cái, ánh mắt khàn khàn kích thích, bán híp lăn lộn những cảm xúc phức tạp.

Nam nhân đối diện tựa như trong tư liệu điều tra, đích xác thập phần anh tuấn, đặc biệt cặp mắt hẹp dài cực kỳ giống mẹ, nhìn qua cũng không tương tự với người trong Kỳ gia, nhưng nếu là tinh tế đánh giá, sẽ phát hiện mũi anh ta cùng Kỳ Phong cơ hồ là từ một khuôn mẫu khắc ra.

Nói thật, sự tình đi qua gần 30 năm, ông chưa từng nghĩ đến hài tử còn quấn tã lót bị đuổi đi năm đólại còn sống, thậm chí thân phận bây giờ còn là đạo diễn rất có danh khí trong giới giải trí.

Cho nên lập tức lật lại tư liệu điều tra, ông quả thực hoài nghi mình nghĩ sai rồi.

“Cũng không phải.” Thấp khụ một tiếng, ông lắc lắc đầu nói, “Hàn đạo diễn, có lẽ ta nên gọi con một tiếng Kỳ Minh, hôm nay ta hẹn con cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn tới thăm tôn tử bị thất lạc một chút thôi.”

Kỳ Minh?

Hàn Chiêu nhíu lông mày, lộ ra một tia hoang đường, “Kỳ lão tiên sinh, tôi nghĩ có phải ngài hiểu lầm không, tôi từ nhỏ đến lớn đều họ Hàn, căn bản chưa từng có họ thứ hai.

Nói xong anh ta có chút mất hứng nhíu mày, “Tôi vốn đang nghĩ ngài buổi tối hẹn gặp tôi là có ý gì, kết quả lại là kịch ô long cẩu huyết, rất khôi hài.”

Uống một ly trà, anh ta đứng lên nói, “Kỳ tiên sinh, nếu ông biết tôi đang làm gì, đại khái cũng hiểu biết tính tình tôi không tốt lắm, chuyện không có ích lợi tuyệt đối sẽ mặc kệ, hôm nay nếu không nói chuyện làm ăn, mà là nói vớichuyện vô nghĩa, tôi không có gì hứng thú, một chén trà này tôi thỉnh, sáng mai còn quay phim, đi trước một bước, ông từ từ dùng.”

“Ta cũng biết trong lòng con có oán khí, trách cứ Kỳ gia đến hiện tại mới đến tìm con, nhưng nhiều năm như vậy tin tức của con hoàn toàn không có, hiện giờ ta có chứng cớ mới tới tìm con.” Kỳ lão gia ho khan một tiếng, đem một xấp văn kiện đểlên trên bàn.

Hàn Chiêu cười như không cười nhíu mày, đại lạt lạt mở ra văn kiện, bên trong rơi ra một xấp ảnh chụp cùng ký lục điều tra.

Từ năm đó mẹ ôm anh ta tới tìm Kỳ Thiếu Trạch, lại bị chặn ngoài cửa, đến khi mẹ bỏ mình, anh tabị một người ở xã khu đưa đến cô nhi viện; từ lúc Hàn Đức nhận nuôi anh ta đi Mỹ, đến khi anh ta trưởng thành…

Một cái lại một cái, không biết dùng bao nhiêu thủ đoạn tài hoa lại tra được mấy thứ này, mà này đó lại làm cho anh ta lại một lần nữa hồi tưởng lại năm đó Kỳ gia lãnh huyết vô tình thế nào.

Phụ thân cặn bã sinh anh ta cũng không để ý anh ta, đến lão nhân giả nhân giả nghĩa trước mắt này, thậm chí còn có đại thiếu gia Kỳ Phong chiếm hết thiên thời địa lợi kia…

Lúc bọn họ cật hương hát lạt (được ngưỡng mộ), hưởng thụ hàng tỉ gia sản cẩm y ngọc thực, anh ta cùng mẫu thân ở nơi nào? Ăn trấu nuốt rau, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, không có được một phân tiền của Kỳ gia, nếu không phải anh ta vận khí tốt, gặp quý nhân, hiện tại đã sớm thành một đống bạch cốt hư thối.

“Xem ra là tôi ở nước ngoài ngốc lâu, không biết chủ tịch Kỳ gia tiếng tăm lừng lẫy còn có ham mê điều tra chuyện riêng tư của người khác.”

Hàn Chiêu cười như không cười nhíu lông mày, đem tư liệu ném sang một bên, “Cho nên, ông hôm nay gặp tôilàm gì?”

Câu trả lời của anh ta tương đương chấp nhận mình đích xác chính là người Kỳ gia, Kỳ lão gia bán nheo lại ánh mắt, trường thán một hơi, “Năm đó chuyện mẹ của conta cũng là sau đó mới biết được, Thiếu Trạch, cũng chính là ba ba con, chuyện này đích thật là nó không đúng, nếu ta sớm biết chuyện này, năm đó nhất định sẽ ra mặt ngăn trở. Nhiều năm như vậy ta cũng cẩn thận đi tìm, nhưng không biết con lại đi Mỹ, manh mối cũng bị chặt đứt, điều này làm ta phi thường áy náy, Kỳ Minh a, là ta cùng Kỳ gia có lỗi với con.”

Nói xong ông ho khan một tiếng, không hề chớp mắt nhìn Hàn Chiêu nói, “Ta tìm con cũng không có mục đích gì khác, chỉ thấy kích động trong lòng, muốn nhìn con, hiện tại nhìn con sống không tồi ta cũng an tâm.”

Hàn Chiêu mặt không đổi sắc nhìn ông một cái, “Tôi họ Hàn, không gọi Kỳ Minh. Dù sao tôi cùng với ông cũng không có quan hệ gì, chuyện năm đó tôi không nghĩ tới, hiện tại nếu ông đã thấy được, tôi đi trước.”

Anh ta đứng dậy, Kỳ lão gia không ngăn lại, trầm giọng mở miệng nói, “Kỳ Minh, con muốn trở về làm người thừa kế Kỳ gia không?”

Hàn Chiêu dừng bước lại, chợt nghe ông ở sau lưng tiếp tục nói, “Ta tìm con nhiều năm như vậy, hiện giờ nói chuyện này với con, chúng ta cũng không giấu diếm. Ta tới tìm con, chính là muốn con về nhà. Kỳ gia là nhà con,con nhận tổ quy tông, chúng ta một nhà đoàn viên, cũng là nguyện vọng nhiều năm của ta, hiện tại cuối cùng cũng đã tìm được con, thực hy vọng con có thể trở về, cho Kỳ gia một cơ hội bù đắp cho con.”

Hàn Chiêu giống như là nghe cái gì thiên đại chê cười, nhịn không được cười lên tiếng.

Lão đầu này thông minh, anh ta cũng không ngốc, lời này nói, nếu như là thànhtâm muốn mình trở về, đã qua 30 năm, bằng tài lực của Kỳ gia lại tìm không thấy mình? Huống chi hiện giờ mình đã xuất hiện, lão gia liền lấy được tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của mình như vậy, chứng minh ông ta căn bản không phải tìm không thấy, mà là không nguyện ý tìm.

Vài câu phiến tình kêu anh ta buông xuống oán hận mẫu thân chết thảm cùng chán ghét nhiều năm như vậy với Kỳ gia, căn bản không có khả năng.

“Bù đắp thì không cần, tôi tính tình nóng nảy, cũng không nói được lời nào uyển chuyển, nói thật, tôi từ nhỏ đã không xem Kỳ gia là nhà, cho nên tự nhiên sẽ không theo người xa lạ mà nhận tổ quy tông, ông tỉnh lại đi.”

Lần này ýanh ta đã quyết, cầm lấy quần áo bước ra cửa, lúc này Kỳ lão gia trầm giọng mở miệng.

“Để tỏ thành ý, ta sẽ đem một phần cổ phần công ty trên tay ta tặng cho con, cổ phần tập đoàn tài chính Côn Luân, chỉ có 1% cũng nhiều hơn việc con mệt chết mệt sống đóng phim, ta không phải nói giỡn mà là thực lòng.”


Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, mới vừa đi ra đãcảm giác ngực bị đè nén, anh ta che tim kịch liệt ho khan một tiếng.

“Vừa rồi tại sân bóng rổ, ta đều thấy được.”

Kỳ lão gia đột nhiên mở miệng, Hàn Chiêu dừng một chút, ánh mắt hẹp dài lúc này mị lên.

Vừa rồi trên sân bóng rổ chỉ có anh ta cùng Lạc Khâu Bạch, lão đầu này nhìn thấy gì?

“Lạc Khâu Bạch là một người mềm lòng, hơn nữa phi thường bảo thủ, trong lòng nó chỉ có một mình Tiểu Phong, con cho là hiện tại bằng bản lĩnh của con, có thể làm nó ngoan ngoãn đi theo con?”

Nói tới đây ông dừng một chút, nhìn chằm chằm bóng dáng lãnh đạm của Hàn Chiêu nói, “Kỳ Minh, con hôm nay không cần lập tức cho ta câu trả lời thuyết phục, ta sẽ cho con thời gian hảo hảo suy xét.”

Hàn Chiêu rũ xuống ánh mắt che đậy cảm xúc, ho khan một chút, cười nhạo một tiếng không chút do dự đóng sầm cửa, hoàn toàn không đem lão nhân trong phòng vào mắt.

Người đã đi, Tôn đạo trưởng ở bên cạnh có chút lo lắng, “Lão gia, cho tôi nói thẳng, trước ngài vẫn luôn không tiếp nhận cậu ấy về nhà, hiện tại lại đột nhiên muốn nhận cậu ấy làm gì? Tôi không cho là với tính tình đó thiếu gia sẽ cúi đầu với ông.”

Lão gia ho khan một tiếng, bệnh càng phát ra lợi hại, “Nó luôn luôn cúi đầu bây giờ lạicứng rắnnhư vậy, còn không phải bởi vì trên tay có tiền sao? Tôiphải cho nó thấy rõ hiện thực, nếu như không có tiền, cũng không có Kỳ gia cùng tôi làm ông nội, nócũng chẳng là ai.”

Gió đêm lạnh rung, cửa phòng “Phanh” một tiếng bị phá khai, Hàn Chiêu lập tức té ngã trên đất, ngực quặn đau lợi hại.

Lúc này điện thoại vang lên, anh ta ho khan sờ điện thoại nghe.

“Chú Hàn Đức … Khụ khụ… Chú…”

Điện thoại đầu kia căng thẳng, vội vàng nói, “Con lại phát bệnh? Sao bệnh gần đây phát tác càng ngày càng lợi hại vậy, uống thuốc chưa?”

Hàn Chiêu lảo đảo đứng lên, toàn thân như nhũn ra, ngực đau giống như bị xé rách, nghiêng ngả lảo đảo đụng đến cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh cùng thuốc đè nén, anh ta trực tiếp bỏ vào miệng một ít, dùng sức nuốt vào không ngừng ho khan, thanh âm thống khổ từ trong ống nghe truyền tới, qua một hồi lâu mới rốt cục hoãn một hơi, lúc này đầu đầy mồ hôi.

“Chú, ở San Francisco thuốc đè nén mà phòng khám đưa con đã uốnghết, chúgiúp con gửi đi một chút… Khụ, nếu không có thứ này con sẽ chết.”

Hàn Chiêu hoãn một hơi, vừa mở miệng còn mang theo ý cười.

Hàn Đức ở bên kia nóng nảy, “Con chỉ uống thứ này có ích lợi gì? Mẹ con không phải lúc sắp chết nói cho con biết, nói concó khả năng cũng có cái gì chó má bệnh di truyền gia tộc, kêu con tìm thê tử tìm người sinh ra trong năm âm năm âm nguyệt sao? Lời này rốt cuộc có đáng tin hay không!”

Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm lời này đương nhiên đáng tin. Năm đó mẹ vẫn là thư ký của Kỳ Thiếu Trạch cặn bã kia, chính tai nghe ông ta cùng lão nhân tán gẫu chuyện này.

Kỳ gia không giúp anh ta một chút ít, lại còn mang đến cái thứ bệnh này. Từ lúc còn rất nhỏ, anh ta biết mình sẽ sống không tới 30 tuổi, một khi phát bệnh anh ta sẽtăng vọt tình triều, có cùng nhiều người lên giường, phát tiết nhiều hơn nữa cũng không có cách nào giảm bớt, hơn nữa khi vọng cốc tới, tim sẽ quặn đau, quả thực sống không bằng chết.

Khi đó anh ta mới biết được quái bệnh này tuyệt đối không phải truyền thuyết, mà là chân thật tồn tại trên người anh ta, phải tìm lô đỉnh mới chữa khỏi bệnh.

Nhưng ở Mỹ, lại không có cao nhân chỉ điểm, anh ta tới chỗ nào tìm được người sinh ra trong năm âm năm âm nguyệt?

Vì để giảm bớt bệnh tình, anh ta không thể không uốngthuốc cấm, loại thuốc đè nénnày có thể khắc chế tình triều, lúc anh tađau đớn có thể tỉnh táo lại, nhưng loại này uống nhiều sẽ hỗn loạn thần kinh, hơn nữa thời giandược hiệu có tác dụng càng ngày càng ngắn, bệnh tình cũng cũng theo tuổi tăng trưởng mà càng ngày càng lợi hại, anh ta thường xuyên hoài nghi nếu uống hết, mình có thể đợi biến thành thái giám hay không.

“Hàn Chiêu, con năm nay đã 30, hiện tại đã về nước, chú không tin bằng điều kiện của con tìm không thấy lô đỉnh thích hợp, nam nữ đều được, con phải bảo trì mạng sống, vì sao cần phải tìm người kia?”

Còn nửa năm, 30 tuổisẽ kết thúc, sau đó cái chết của anh ta cũng mau tới.

“Đúng vậy, vì sao?”

Hàn Chiêu tự nói vài câu, ứng phó vài câu rồi tắt điện thoại, thuận tay mở đèn.

Trong gian phòng chói lọi, máy tính sáng, mặt trên có vài tấm ảnh sân khấu Lạc Khâu Bạch tại 《 Manh âm 》chụp, còn có mấy tấm hắn cùng với Kỳ Phong cùng lên thảm đỏ, và một hộp thuốc cảm mạocho trẻ em.

Đại khái là bởi vì hắnđã bị y cướp đi, chưa bao giờ thuộc về mình, cho nên mới trăm phương nghìn kế muốn đoạt lấy?

Hàn Chiêu lật lật lịch, thời giancủa anh ta không còn nhiều.

***

Đảo mắt, mùa hè cũng sắp đến, Lạc Khâu Bạch nhận được mộttin tức.

Giải điện ảnh quốc tế Cách Lâm lần thứ 23sắp khai mạc, làm một cuộc bình chọn điện ảnh có tư lịch (tư cách & sự từng trải) lại có quyền uy, địa vị của giải thưởng này trong giới giải trí cử trọng nhược khinh. Cách Lâm cách hai năm mới diễn ra một lần, cũng bởi vì thời gian bình chọn dài lâu cũng như tác phẩm dự thi đông đảo, cho nên cho dù chỉ là đề cử, cũng là chuyện vô cùng quang vinh cũng nhưđược người xem khẳng định.

《 Tà dương ca 》một năm trước phá vỡ kỷ lục doanh thu bán vé trong nước và đến nay là một phim điện ảnh siêu việt, tự nhiên cũng được giám khảo ưu ái, được 7 lần đề cửgiải phim nhựa hay nhất, đạo diễn giỏi nhất, màn ảnh tốt nhất, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng Vua không ngai vàng.

Mà Lạc Khâu Bạch làm nam chính trong《 Tà dương ca 》, đồng thời được đề cử vai nam chính xuất sắc nhất cùng tân nhân xuất sắc nhất, tuy rằng trước hắn có tham diễn mấy bộ phim truyền hình đại hồng đại tử vì hắn thắng mà đoạt không ít khen ngợi cùng cúp, nhưngtrong giới điện ảnh thì đây là lần đầu, nghe tới tin tức này cả người hắn đều ngỡ ngàng.

“Trịnh… Trịnh diêm vương, anh lặp lại lần nữa? Tôi được đề cử?!”Tay Lạc Khâu Bạch run run, thiếu chút nữa đánh nátbình sữa của Đoàn Đoàn.


Trịnh Hoài Giang ở bên kia nở nụ cười một tiếng, anh ta bình thường mồm miệng độc ác lại rất ít cười, hiện giờ lại cười lên tiếng, có thể thấy được tâm tình tương đối không tồi.

“Đúng, cậu không nghe lầm, tiểu tử cậu lần này được đại vận, bất quá tôi còn có chuyện rất trọng yếu muốn nói cho cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Hoài Giang đột nhiên trầm xuống thanh âm, làm tim Lạc Khâu Bạch cũng nhói lên, trong lòng có dự cảm không tốt lắm, “Không phải lại xảy ra sự cố gì chứ?”

“Chuyện này đích xác có chút khó giải quyết.”

Trịnh Hoài Giang dừng một chút, lúc tim Lạc Khâu Bạch sắp rớt ra, đột nhiên nói, “Vừa rồi tôi nhận được thông báo của Cách Lâm, mời cậu đảm nhiệm chức vị khách quý đặc biệt đóng phim khai mạc thức vi.”

Lời này vừa nói ra, Lạc Khâu Bạch trực tiếp ngây ngẩn cả người, quả thực không thể tin lỗ tai của mình.

Cách Lâm có một truyền thống, chính là phảiquay một phimkính chào người trong giới điện ảnh, đương nhiên đây không phải là trọng điểm, quan trọng là, diễn viên có thể tham diễn, đều là người đoạt giải đại nhiệt, thậm chí giới giải trí còn có một truyện cười: Cách Lâm trình diễn điện ảnh, Kim Ngưu được cúp.

Ý là nói người có thể biểu diễn điện ảnhtạilễ trao giải điện ảnh Kim Ngưu, đều sẽ có chút tiền. Tuy rằng không biết những lời này là như thế nào, nhưng rất nhiều ảnh đế cùng diễn viên đại hồng đại tử tựa hồ cũng xác minh “Trò cười”này.

Rất nhiều đạo diễn nổi danh trong& ngoài nước cũng đều xem xét ngôi cao này, thông qua phim điện ảnh chọn lựa diễn viên thích hợp cho tác phẩm tiếp theo, dù sao diễn viên được nhà tổ chức xem trọng, cơ hội đoạt giải sẽ càng lớn.

Cho nên cho tới nay, mỗi một người được chọn đóng phim đều là tiêu điểm của mọi người, mang đến lực ảnh hưởng cùng cơ hội càng làm nghệ sĩ thèm nhỏ dãi.

Thẳng đến khi bị Trịnh Hoài Giang hô rát cổ họng, Lạc Khâu Bạch mới mãnh liệt lấy lại tinh thần, trong lòng kinh hỉ vừa nghi hoặc, “Này rõ ràng là chuyện tốt a, vì sao nói khó giải quyết?”

“Bởi vì thời gian quay phim phi thường khẩn trương, mà gần đây cậu còn muốn đóng kịp《 Manh âm 》cùng vài quảng cáo.” Nói tới đây Trịnh Hoài Giang dừng một chút, “Lần này còn có Diệp Thừa, Vân Cẩm Thư cùng vài người cạnh tranh vai nam chính xuất sắc nhất, hy vọng của cậu không lớn, cho nên cũng đừng tạo áp lực quá lớn.”

Lạc Khâu Bạch tiếp nở nụ cười một tiếng, “Tôicòn tưởng anh nói chuyện gì nghiêm trọng, nguyên lai chính là cái này, có thể được đề cử tôi cũng rất vui vẻ, Diêm vương gia anh có công phu lo lắng tôi không được giải, không bằng ngẫm lại đến đó tôi mặc tây trang gì.”

Trịnh Hoài Giang thấy tâm tình hắn không tồi, lại dặn dò vài câu về công việc, tiếp giúp hắn xin nghỉ phép tại《 Manh âm 》, lại cùng nhà tổ chức Cách Lâm nói chuyện, đem kịch bản gửi qua mail cho Lạc Khâu Bạch.

Ngày xưa điện ảnh Cách Lâm đều tương đối ưu ái kịch bản huyền nghi, nhưng năm nay lại muốn nổi bật, chọn kịch bản lại là phim chiến tranh nhiệt huyết.

Câu chuyện cũng không mới mẻ, đơn giản là câu chuyện tiểu tử nghèo vì bảo vệ non song nên tòng quân nhập ngũ, nhưng bối cảnh lại sắp đặt trong niên đại dân quốc, chiến tranh rửa tội, tầng tầng lớp lớp hào kiệt xuất hiệnlàm toàn bộ câu chuyện thêm bi tráng, hơn nữa lời thoạiđược viết nhịp nhàng ăn khớp, quốc thù gia hận, nhi nữ tình trường hí kịch xung đột mãnh liệt, một hơi đọc xuống dưới cũng làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Lạc Khâu Bạch diễn vai tiểu tử nghèo vì chiến tranh nên xuất đầu lộ diện nhiệt huyết bừng bừng, cuối cùng chết trên sa trường cùng thê tử trong nhà âm dương cách biệt, hắn tập trung tinh thần vào lời thoại, không chú ý tới một người đang ngồi cạnh bên.

Lúc này cũng cảm giác được một thân thể rắn chắc nóng bỏng đột nhiên dán lên, từ phía sau lưng ôm hắn, cường ngạnh đem kịch bản trong tay của hắn cướp đi ném sang một bên.

Lạc Khâu Bạch lúc này mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua nam nhân tây trang giày da phía sau, cười nói, “Anh trở về khi nào, sao một chút động tĩnh cũng không có?”

Gần đây hắn quay phim tương đối vội, Kỳ Phong ở trong công ty cũng thường xuyên tăng ca, hai người khó có được cơ hội ngồitrên sô pha thảo luận như vậy.

Kỳ Phong bán híp mắt liếc hắn một cái, không nói lời nào cũng không buông tay, đồng tử tựa hồ có chút không vui.

Từ khi y vào cửa đến hiện tại đã qua hơn nửa canh giờ, thê tử của y hiện tại mới phát hiện y trở lại.

Lạc Khâu Bạch cũng không để ý, cười tháo xuống cà vạt cho y, lại cầm lấy kịch bản trên bàn, lần này Kỳ Phong càng ném nó sang một bên.

“Uy, anh đừng làm rộn, ngày mai em quay rồi, lời thoại còn chưa có thuộc đâu.”

Kỳ Phong đè lại tay hắn, mở ra một trangkịch bản giơ giơ lên cằm, thanh âm lạnh như băng , “Cảnh này là diễn lỏa thể.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, y nói chính là ngày mai diễn mình trần ra chiến trường, nhịn không được cười lên tiếng, ra vẻ không hiểu hỏi, “Diễn lõa thểcó sao đâu?”

“Em xuất đạo 6 năm, cũng đóng vài phim yêu đương, lộ một chút không phải thực bình thường sao? Lại nói em trước kia còn quay quảng cáo quần lót.”

Nhắc tới quảng cáo nội khố kia, Kỳ Phong càng nhăn chặt mày.

“Cởi ra cho toàn thế giới chỗ nào bình thường?” Thê tử của y không biết rằng sau khi kết hôn thân thể cùng linh hồn đều phải trung thành với hôn nhân sao?

Vừa nghĩ tới thê tử không chỉ quay một lần, hơn nữa trước kia có khả năng còn có rất nhiều lần, y càng nghĩ càng nhăn mày, “Emkhông phải thích cùng người khác ôm ôm ấp ấp sao?”

Lạc Khâu Bạch bật cười, cùng địch nhân chém giết gọi cái gì ôm ôm ấp ấp, “Kia đều là giả mà, lại nói ngày mai đều là nam nhân, anh suy nghĩ nhiều quá.”

Kỳ Phong lại càng không cao hứng.

Phù dung câu có phải đặc biệt thích diễn thể loại này không, cảm thấy bịngười ta ăn đậu hũ trong lòng còn đặc biệt mỹ? Không tuân thủ nữ tắc.

Nghĩ đến đây, y cầm lấy kịch bản lật lật, chuẩn bị tìm điện thoại liên lạc với người phụ trách đoàn phim, cùng anh ta hảo hảo tham luận chuyện giảm cảnhdiễn lỏa thể lại.


Kết quả vừa lật vừa thấy một màn này, không chỉ có cảnh diễn lõa thể còn có cảnh thổ lộ.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Cảnh ngày mai, em diễn một lần cho anh xem”

“Làm chi, Kỳ lão bản còn muốn miễn phí nhìn a? Giá cả cũng không thấp?”

Lạc Khâu Bạch khinh thường y một chút, dù sao Kỳ Phong muốn nhìn hắn sẽ diễn một đoạn, coi như diễn trước cho ngày mai. Nghĩ vậy hắn thuận tay cầm lên kịch bản, một lần phối hợp động tác, một lần thuận lời kịch.

Nhưng diễn đến cuối cùng, hắn chịu trọng thương tưởng niệm thê xử ở phương xa, đột nhiên không động, bởi vì một màn này có một câu thổ lộ, liền ba chữ.

Kỳ Phong nhướng mày liếc hắn một cái, lúc này trong lòng rốt cục thuận một hơi, “Sao không diễn? Diễn một nửa rồi không diễn, còn muốn anh trả thù lao?”

Lạc Khâu Bạch thấp giọng ho khan một tiếng, cuối cùng hiểu được đại điểu quái đây là bất mãn hắn diễn lõa thể, không được tự nhiên không thể giáp mặt nói ra, cho nên ở trong này đổi biện pháp chiếm tiện nghi hắn.

Hắn nhướng mày mỉm cười, một phen ôm lấy Đoàn Đoàn, tiểu tử kia “Y nha” một tiếng, tiểu thịt nắm vạt áo ba ba.

Lạc Khâu Bạch hôn hôn nhi tử, làm bộ làm tịch nói, “Bảo bối, ba ba yêu con.”

Tiểu tử kia bị hôn cười khúc khích, “Nha a nha a” huy móng vuốt, làm nũng trong ngực ba ba, khuôn mặt tiểu béo thấu đi lên còn muốn hôn hôn.

Kỳ Phong vốn đang chờ thổ lộ lại bị nhi tử đoạt trước, trong lòng ăn dấm a, từ lúc trong nhà có xuẩn nhi tử, quả thực tựa như sáng lên một trăm cái bóng đèn, thật sự là phiền!

Y đem tiểu tử kia kẹp ở nách, mặc kệ tiểu tử kia y y nha nha cười, một câu cũng không nói với Lạc Khâu Bạch, trực tiếp xoay người lên lầu.

“Kỳ Phong.” Lạc Khâu Bạch ở sau lưng cười gọi lại y, “Anh thật không vừa lòng em diễn lỏa thể, còn lo lắng em bị người ta ăn đậu hũ, ngày mai hoan nghênh đến hiện trường giám sát.”

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, đặc biệt tức giận nói, “Không đi, anh làm sao có thời giờ nhìn loạn thất bát tao.”

Nói xong y cũng không quay đầu lại vào phòng ngủ, kết quả ngày hôm sau y xuất hiện tại trường quay, mọi người giật nảy mình.

Ylấy cớ quan sát nghệ sĩ, đồng thời vẫn là nhà đầu tư, quang minh chính đại ngồi vào một bên, nói là muốn nhìn tiến độ quay phim, nhưng ánh mắt vẫn luôn không dịch khai khỏi người Lạc Khâu Bạch, một bộ hoàn toàn không quan tâm ngoại nhân thấy thế nào.

Người ở đây cũng không phải ngốc tử, tự nhiên đóan được y tới làm gì, cho nên cũng không lộ ra, đều cúi đầu vội vàng làm việc, đạo diễn đều không có hỏi sao ylại xuất hiện ở trong này.

Nam nhân làm như vậy khiến cho Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, nhìn đến bên cạnh những người trộm nhìn hắn cùng Kỳ Phong, vẻ mặt hưng phấn, thật sự có chút bất đắc dĩ.

Đến thì đến, còn sợ toàn thế giới không biết, quả thực không biết nên nói người này có gì tốt.

Lúc này đây cũng đồng thời là chỗ quay phim《 Manh âm 》, cách một lều trại là Hàn Chiêu.

Trải qua lần trước không thoải mái, Lạc Khâu Bạch không còn có cùng Hàn Chiêu nói chuyện nhiều, trừ bỏ quay phim, tuyệt đối không cùng anh ta có một chút giao lưu, thậm chí hiện giờ lúc đang quay cách vách, cũng không có đi qua chào hỏi.

Đổi xong quần áo từ phòng hoá trang đi ra, phim chính thức khởi quay.

Cảnh diễn là toàn bộ trọng tâm của phim, Thượng Hải thất thủ, thù trong giặc ngoài, tiểu tử nghèo dứt khoát lấy thân đền nợ nước tham gia đội cảm tử, chiến đấu vì non sông, tiểu tử nghèo cuối cùng dùng thân thể xích bạc (mình trần) ngăn chặn họng súng, té ngã trên vũng máu, trong thoáng chốc xuất hiện ảo giác, cho rằng thê tử xuất hiện trước mắt, gắt gao tuyệt vọng ôm lấy nàng, nói lời yêu, bởi vì hắn sợđây là lần gặp mặt cuối cùng của họ.

Hết thảy đều là dựa theo tiến độ kịch bản, Lạc Khâu Bạch cùng diễn viên phụ sắm vai chiến hữu, lúc tập một lần đã vượt qua, nhưng khi máy quay chân chính bắt đầu vận tác, mưa to, hắn không dựa theo nguyên bản mà diễn.

Hắn mãnh liệt nhào tới, dùng thân thể chặn họng súng, huyết tương từ trên người hắn nứt toác, hắn chậm rãi ngã xuống, hết thảy giống như một màn ảnh dài lâu, lúc này máy quay di động đến trước mặt hắn, gần gũi bắt giữ biểu tình trên mặt hắn.

Rất lạnh, hắn lạnh có chút phát động, đồng tử chớp lên, tất cả mọi người chờ hắn ôm thê tử”Biến ảo”, cho hắn một nụ hôn cuối cùng trong cuộc đời này.

Hắn lại nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, nhìn non sông bị thoát phá cùng xác chết khắp nơi của chiến hữu, hắn lại không ôm nữ nhân kia, mà là tựa vào trong ngực nàng, giống như lãng tử đi xa rốt cục đã trở về nhà, đưa tay run rẩy sờ sờ khuôn mặt nàng, lần thứ hai mở to mắt, đôi mắt xuyên qua màn mưa được màn ảnh phóng đại vô hạn.

Lúc này hắn chậm rãi nhìn về phía không trung, quay đầu nhắm ngay phương hướng của Kỳ Phong sau máy quay, lấy kịch bản hẳn là nói tiếng yêu với”Thê tử”lại biến thành nhợt nhạt nỉ non, “Ta cứ như vậy nhìn nàng, cũng đã là cả đời.”

Những lời này không có trong kịch bản, mọi người trên hiện trường bao gồm nữ chính đều sửng sốt, sau đó hắn nhắm mắt lại, như là che dấu ly biệt u sầu, nở nụ cười rất nhẹ:

“Bởi vì… Ta chỉ có nàng.”

Không phải là thâm tình chân thành “Ta yêu nàng”, mà là ta chỉ có nàng, duy nhất nàng.

Kỳ Phong tâm như là bị cái gì lợi hại đột nhiên đánh trúng, cương tại trên ghế vô pháp nhúc nhích.

Màn ảnh vô cùng trung thực ghi lại mỗi một thần thái cùng ngữ điệu của Lạc Khâu Bạch, ánh mắt như vậy như là đem y khóa tại chỗ, hô hấp đều thiếu chút nữa quên.

Thê tử của y chưa bao giờ chính thức biểu đạt tình yêu với y như vậy, cho dù là lần đó trước khi đi công tác nhắn cho y ký hiệu cổ quái kia, cũng vô pháp thay thế được giáp mặt chính tai nghe được rung động nhân tâm.

Chờ đến khi Kỳ Phong phục hồi lại tinh thần, tim y đậpmạnh, mà lúc này cảnh diễn cũng xong, Lạc Khâu Bạch thừa dịp người chưa chuẩn bị, ôn nhu chớp chớp đôi mắt với y, Kỳ Phong hận không thể ôm hắn vào trong ngực.

Phương thức biểu diễn như vậy, rất kích thích …

Trái tim của y đều bị phá hủy.

Tuy rằng không dựa theo kịch bản diễn, nhưng biểu hiện của Lạc Khâu Bạch chiếm được tán thành của đạo diễn, lúc này Studio phi thường náo nhiệt, không ai chú ý tới Hàn Chiêu đang đứng ở cửa.

Một màn vừa rồi, anh tađều nhìn thấy hết, nghĩ đến ánh mắt quấn quýt si mê của hai người, anh ta nắm chặt tay vô thanh vô tức ly khai.

Mấy ngày sau, Cách Lâm điện ảnh rốt cục khai mạc.


Minh tinh rực rỡ cơ hồ muốn đem tinh quang đều áp lên ảm đạm thất sắc, y hương tấn ảnh, vô số nhân vật nổi tiếng siêu sao toàn bộ tụ họp, đèn chớp thành một mảnh, đây là một thịnh yến điện ảnh.

Lạc Khâu Bạch một mình tiến đến, một thân âu phục màu đen, tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, tao nhã, đàm tiếu phất tay, dẫn tới hiện trường không ít fan thét chói tai.

“… Hiện tại đi tới phía chúng ta chính là Lạc Khâu Bạch nhân khí bùng nổ nổi bật chính kính, hôm nay cậu ấy thật đúng là suất khí bức người a, fan các bạn nói đúng không!”

MC một trận tình cảm mãnh liệt dâng trào, đưa tới hiện trường thét chói tai, phóng viên cùng truyền thông cuồng chụp Lạc Khâu Bạch.

MC đưa micro hỏi, “Khâu Bạch, mọi người đều biết cậu lúc này đây không chỉ được đề cửnam chính xuất sắc nhất cùng tân nhân xuất sắc nhất, còn đảm nhiệm vai nam chính trong phim điện ảnh khai mạc giải thưởng, xin hỏi hiện tại tâm tình của cậu thế nào? Các fan đều ngóng trông biểu hiện phấn khích biểu của cậu, đương nhiên càng chờ mong cậu có thể đem hai giải thưởng về, xin hỏi cậu có lòng tin đoạt giải hay không?”

Lạc Khâu Bạch cười trừng mắt nhìn, “Tâm tình nhất định là phi thường kích động a, đây là lần đầu tiên tham gia lễ trao giải, nói thật có chút khẩn trương, cho nên để che chân run, tôi mặc quần đen này.”

Một câu dẫn tới MC cùng fan trong hiện trường cười rộ lên.

“Về phần giải thưởng… Có thể lấy khẳng định cũng tốt, bất quá có thể được đề cửtôi đã rất vui vẻ, đương nhiên ngày hôm qua tôi còn nằm mơ thấy mình đoạt giải, cho nên kỳ thật đã ở lòng bàn tay viết lời cảm tạ CCTV lời như thế tôi sẽ nói cho anh biết sao?”

Tiếng cười cùng tiếng thét của fan càng kịch liệt, MC cũng thực thích, nhịn không được cười hỏi, “Nếu vạn nhất không đoạt giải thì làm sao, những gì viết ở lòng bàn tay chẳng phải là đều lãng phí?”

“Không đoạt giải tôi sẽ mời mọi người một bữa cơm, về phần những lời tôi viết trong lòng bàn tay tôi sẽ cho mọi người xem.”

Không khí càng thêm thân thiện, đi lên thảm đỏ xong, còn chưa nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ, lễ trao giải đã bắt đầu.

Ngồi ở dưới đài, bên cạnh là Trịnh Hoài Giang, bên phải vốn là Diệp Thừa, đáng tiếc anh ta bởi vì quay phim chưa kịp trở về tham gia.

Khi hiện trường ngọn đèn hạ xuống, màn hình lớn bắt đầu chậm rãi phát ca khúc chủ đề, tiếp hình ảnh được chuyển, quân ca to rõ, hình ảnh dân quốc cũ chậm rãi phô khai, hình ảnh Lạc Khâu Bạch khiêng thương súng thần tình xung phong giết địch xuất hiện, hiện trường một mảnh trầm trồ khen ngợi.

Lúc này tâm tình của Lạc Khâu Bạch quả thực so với khi《 Tà dương ca 》 mới vừa chiếu phim đều khẩn trương hơn, hình ảnh được phát ra, từ ái tình triền miên, đến chiến trường đẫm máu giết địch, không khí toàn bộ bị điều động lên, một màn cuối cùng, Lạc Khâu Bạch toàn thân là máu nằm ngửa giữa biển máu, xa xa thổi lên kèn thắng lợi, hắn lẳng lặng nhìn lên không trung.

Lúc này mưa to, hình ảnh trùng hợp cùng một chỗ, hiện lên người hắn yêu sâu sắc nhất.

“Ta cứ như vậy nhìn nàng, cũng đã là cả đời.”

Thanh âm của phù dung câu quanh quẩn toàn bộ hội trường, đắm chìm trong thắng lợi vui sướng, hắn vươn tay chạm đến không trung, như là chạm đến tổ quốc non sông đầy đủ thống nhất, cũng chạm đếnkhuôn mặt cườicủa ái nhân chờ hắn về nhà…

Tiếng đàn violon du dương vang lên, toàn bộ vô tay nhiệt liệt, sân khấu kim sắc nháy mắt rớt ra:

“Lễ trao giải điện ảnh quốc tế Cách Lâm thứ 23 hiện tại bắt đầu!”

Trịnh Hoài Giang hướng Lạc Khâu Bạch tán thưởng, Lạc Khâu Bạch cười cười, di động đột nhiên rung lên, lấy ra vừa thấy là tin nhắn của Kỳ Phong.

Mở ra vừa thấy một chữ đều không có, chỉ có ảnh chụp, là Đoàn Đoàn cười hoa chân múa tay vui sướng, mà tay nhỏ bé của bé bị Kỳ Phong nắm giơ lên, vươn ra ngón cái.

Lạc Khâu Bạch bị nhi tử ngốc dạng đùa nở nụ cười, hồi phục một cái 【(づ ̄ 3 ̄)づ】

Tiếp giải thưởng lớn bắt đầu.

《 Tà dương ca 》 đêm nay không thể nghi ngờ đã chiến thắng, Sâm Xuyên ôm đồm giải đạo diễn giỏi nhất, phim nhựa hay nhất cùng màn ảnh tốt nhất 3 giải thưởng lớn, phong cảnh vô hạn.

Chờ đến khi trao giải nam chính xuất sắc nhất, tim Lạc Khâu Bạch nhói lên, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ngọn đèn lóng lánh, lúc khách quý gọi tên người khác, nói Lạc Khâu Bạch không buồn là giả.

Diệp Thừa cũng không lấy được giải thưởng, xa thật xa dùng tin nhắn quốc tế gửi cho hắn phát một biểu tình khóc lớn, ngược lại làm Lạc Khâu Bạch đỡ buồn.

Hắn cười nói với Trịnh Hoài Giang bên cạnh, “Sâm Xuyên được nhiều như vậy, lại ném đi giải nam chính xuất sắc nhất, anh nói ông ấy có thể giết tôi cùng Diệp Thừa không?”

“Tâm tình cậu không tồi, tôikhông đau lòng đâu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên, đối với cậu ý nghĩa cũng trọng đại.”

“Anh cũng nói là lần đầu tiên, ai còn có thể lần đầu tiên đã là nam chính chứ.” Lạc Khâu Bạch cười.

Trao xong giải nam chính xuất sắc nhất, Lạc Khâu Bạch cũng không khẩn trương, tiếp tục xem, thẳng đến khi khách quý đột nhiên mở miệng, hắn mới mãnh liệt nhớ tới mình còn có một đề cử tân nhân xuất sắc nhất.

“Năm nay tân nhân xuất sắc nhất cạnh tranh cũng thực kịch liệt a, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cảm nhận của giám khảo chỉ có một, cậu ấy chính là —— ”

Khách quý cố ý dừng lại, toàn trường vang lên chiêng trống rùm beng, Lạc Khâu Bạch hoàn toàn còn không kịp phản ứng, anh ấy mở ra phong thư, “Lễ trao giải Cách Lâm thứ 23, tân nhân xuất sắc nhất là 《 Tà dương ca 》—— Lạc Khâu Bạch!”

Lạc Khâu Bạch căn bản không có chống đỡ, chuẩn bị đều không có, đã bị Trịnh Hoài Giang cùng tiếng hoan hô cùng vỗ tay đẩy lên sân khấu.

Hắn đứng giữa hàng vạn hàng nghìn tinh quang, nâng lên cúp nặng trịch, cười có chút luống cuống cùng ngại ngùng, nhưng có càng nhiều dũng khí cùng tự tin.

Fan dưới đài lúc này thét chói tai “Cám ơn CCTV cám ơn MTV”, Lạc Khâu Bạch nhịn không được nở nụ cười một chút, “Cảm tạ giám khảo đã khẳng định tôi, cũng cám ơn chương trình đã cho tôi cơ hội diễn phim điện ảnh với kịch bản tốt như vậy. Giấc mơ lớn nhất trước kia của tôi là diễn một nhân vậtlời thoại chí có 10 câu, mà hiện tại tôi đã đứng ở nơi này, cám ơn mọi người.”

Nói tới đây hắn dừng một chút, giơ giơ tượng đồng, “Cuối cùng, ân… Còn muốn cám ơn người nào đó bất ly bất khí với tôi, còn có bảo bối nhi tử của tôi, tôi yêu mọi người. Xin lỗi, bản thảo không chuẩn bị tốt, tranh thủ lần sau tiếp tục cố gắng.”

Tiếngvỗ tay cùng tiếng cười vang lên đồng thời, cùng với đèn loang loáng điên cuồng lóe ra, chiếu Lạc Khâu Bạch sáng rực rỡ.

Lễ trao giải chấm dứt, Lạc Khâu Bạch từ phía sau rời đi, kinh ngạc phát hiện xe của Kỳ Phong đậu ở chỗ này, không đợi hắn kịp phản ứng, cũng đã bị kéo vào trong xe, tiếp Kỳ Phong hoàn toàn không cố kỵ, gắt gao ôm hắn hạ xuống nụ hôn thật mạnh.

Bốn phía tối đen một mảnh, ai cũng không chú ý tới Hàn Chiêu một thân lễ phục đi ra cửa sau, anh ta nhìn hai người triền miên hôn môi trong xe, nhíu mày bấm một dãy số.

“Chuyện ông nói tôi đồng ý.”

Lời của editor: Sắp có sự cố rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.