Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 27


Đọc truyện Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh – Chương 27

CHƯƠNG 27

Nhìn dưới lầu xe đã đi, Kỳ lão gia vẻ mặt ngưng trọng ngồi ở trên ghế, nắm chặt gậy thật lâu không nói gì.

Lúc này cửa phòng mở ra, Tôn đạo trưởng đi tới, nhớ tới vừa rồi sắc mặt của Lạc Khâu Bạch khi rời đi, trong lòng đã đoán được lão gia đã nói với hắn điều gì đó, gắt gao nhíu mày, không đồng ý nói, “Lão gia, tôi hiểu được ngài không nguyện ý để thiếu gia và nam nhân cùng một chỗ, nhưng hiện tại bệnh của cậu ấycòn chưa hết, ngài sao có thể không đợi được qua cầu rút ván như thế? Ngài không nghĩ đến cảm thụ của hài tử kia sao?”

Kỳ lão gia ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm, nhu nhu thái dương chậm rãi mở miệng, “Đạo trưởng, ôngthấy tôi tung hoành thương giới nhiều năm như vậy, đạo lý dễ hiểu như vậy ông còn không hiểu sao? Nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ. Đứa bé kia là ân nhân của Kỳ gia, tôi làm việc này sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng, nhưng tôi không chỉ là ông nội của Tiểu Phong, vẫn là gia chủ Kỳ gia, làm việc không thể như đàn bà được, cũng không có thể mắt mở trừng trừng nhìn huyết mạch của Kỳ gia chôn vùi ở trong tay tôi. Thiếu đứa bé kia, tôi sẽ cố gắng hoàn lại, đồ gì của Kỳ gia cũng có thể cho nó, duy chỉ có đoạn tử tuyệt tôn (ý là không thể để Kỳ gia không có người nối dõi) là không được.”

“Vừa rồi ông cũng nói, phù dung câu trên người đứa bé kia sẽ nhận chủ, vạn nhất Tiểu Phong biến thành nhục thược, hình thành chìa khoá chi khế, Lạc Khâu Bạch sẽ càng ngày càng quấn Tiểu Phong, đến lúc đó, hai người nếu có tình yêu, chẳng phải là càng khó chia tay sao? Đau dài không bằng đau ngắn, tôi tình nguyện làm chuyện ác.”

Nói tới đây ông thở dài một hơi, “Tính tình của Tiểu Phong tôi hiểu rất rõ, một khi nó đã quyết định chuyện gìnó cũng sẽ không dễ dàng buông tay, trông cậy vào chuyện nó hết hy vọng với Lạc Khâu Bạch, phỏng chừng chờ tôi vào quan tài cũng không thấy được ngày đó. Nhưng Lạc Khâu Bạch không giống, nó là hài tử thông minh, tôi chỉ nói thật cho nó biết, nó tự nhiên sẽ minh bạch đây chỉ là giao dịch, một khi biết rõ thân phận của mình, nó sẽ chặt đứt tâm tư của nó đối với Tiểu Phong, đến lúc đó, Tiểu Phong có làm thế nào cũng không có tác dụng gì.”

Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, Tôn đạo trưởng không đồng ý trong lòng, ông cảm thấy Kỳ lão gia tựa hồ xem nhẹ tính cố chấp của Kỳ Phong.

Vừa rồi ông phụng mệnh đem chuyện thể chất biến hóa của Lạc Khâu Bạch nói cho lão gia, lại không nghĩ rằng kết quả lại xấu như vậy, trong lúc nhất thời u sầu, “Lão gia, ngài chẳng lẽ không nghĩ qua, đứa bé kia biết mình bị lợi dụng, trong cơn tức giận vỗ mông chạy lấy người thì làm thế nào?”

“Nó sẽ không.”

Kỳ lão gia gắt gao mân mím môi, như cố gắng thuyết phục mình, chắc chắn nhìn ngoài cửa sổ nói, “Nếu nó dễ xúc động như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không dùng chiêu này khích tướng, bởi vì nếu làm không tốt sẽ lưỡng bại câu thương (cả 2 bên đều thiệt hại). Nhưng Lạc Khâu Bạch là một người thông minh lại biết tiến lùi, mặc kệ là trái với điều ước, hay làphát triển trong giới giải trí, nó sẽ không ly khai Kỳ Phong, tôi tin tưởng nósẽ tự cân nhắc, quan trọng là…”

Nói tới đây ông dừng một chút, nghĩ đến trước khi ăn cơm, trong nhà bếp giây phút thoáng qua kia, Lạc Khâu Bạch tựa vào trong ngực Kỳ Phong, cười vui vẻ như vậy, vẻ mặt như vậy tuyệt đối không phải giả vờ.

Tâm tình áy náy lại mâu thuẫn, ônglắc đầu, mềm lòng, híp mắt nói, “Tôithấy rằng, Lạc Khâu Bạch không phải là không có tình cảm gì với Tiểu Phong, chính miệng tôinói cho nó biết, Tiểu Phong sống không quá 30 tuổi, là bởi vì có nó bệnh tình mới chuyển biến tốt đẹp, lúc này nếu nó đi, chẳng khác nào mắt để Tiểu Phong đi chịu chết, cho nên… Tôi đánh cuợc, đánh cuợc nó sẽ vì Tiểu Phong mà mềm lòng lưu lại.”

Nói ra những lời này, ông lại già đi vài phần, trong mắt xẹt qua tự trách cùng xấu hổ.

Dùng phương thức nham hiểm như vậy làm thương tổn một hài tử hiền lành, trong lòng của ông cũng rất áy náy, nhưng làm gia chủ của Kỳ gia không thể không lãnh khốc tuyệt tình.

Tôn đạo trưởng cũng không nói một lời nào, miệng mấp máy, hết nửa ngày mới nói một câu, “… Ông không sợ thiếu gia biết sẽ hận ông cả đời sao?”


Kỳ lão gia kéo khóe miệng, tự giễu, “Tôi là ông nội của nó, nó sẽ không vì một người ngoài mà trở mặt với tôi, huống chi, nóvà Tiểu Lạc còn trẻ, cuộc đời về sau còn dài , có lẽ… Thời gian trôi qua, hai người tự nhiên sẽ phai nhạt tình cảm.”

Câu nói sau cùng, không biết là đang nói ra sự thật, hay đang an ủi chính mình. Tôn đạo trưởng hiểu được, không nói thêm nữa, nhưng trong lòng cũng hiểu được, tính tình của Kỳ Phong tuyệt đối không dễ lừa gạt như vậy.

Lúc này, ông đột nhiên cảm thấy may mắn vừa rồi gạt lão gia, đem chuyện nhục thược cùng chìa khoá chi khế nói cho Kỳ Phong. Ông là một”Thầy thuốc”, phải nói ra sự thật, cũng không muốn Kỳ Phong và lão gia trở mặt nhau, hủy đi nhân duyên của con người, ông làm không được, cho nên phải có nghĩa vụ đem chuyện này nói cho hai người.

Hiện tại hai người cũng biết nội tình, để xem ai là người tìm ra câu trả lời cuối cùng.

Nghĩ đến Kỳ Phong và Lạc Khâu Bạch, trong mắt che dấu ý cười, Tôn đạo trưởng không tin, Kỳ Phong sẽ dễ dàng buông tha bệnh tim của mình, lại càng không tin Lạc Khâu Bạch nhu hòa kiên cường như vậy, sẽ bởi vì lời nói của một bên tùy tiện rời đi Kỳ Phong.

*****

Về đến nhà, Lạc Khâu Bạch giống thường ngày tắm rửa, đọc kịch bản, thậm chí cố ý bảo Kỳ Phong, nói mình đã đói bụng muốn ăn chút gì đó, nên muốnnấu mì.

Hết thảy như cũ, buổi sáng ngủ dậy còn hỗn loạn bất kham, trong phòng ngủ còn lộn xộn, đã được quét dọn sạch sẽ, trong phòng treo đèn tường mờ nhạt, chiếu vào ga giường máu trắng, lộ ra vài phần ấm áp.

Không có gì khác trước cả, thậm chí khi Lạc Khâu Bạch cười rộ lên biểu tình đều không có một chút sơ hở, nhưng Kỳ Phong vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Lạc Khâu Bạch buông xuống tô mì nóng, xoa xoa bàn tay dính nước, “Này, trứng gà cà chua của anh, 12 giờ rồi cũng đừng ăn nhiều, sẽ bị đầy bụng đi ngủ sớm một chút đi.”

Kỳ Phong kỳ thật căn bản không muốn ăn, chỉ là muốn tìm lý do cùng Lạc Khâu Bạch nói chuyện, nhưng nhìn thấy hắn bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, lại phi thường không cao hứng.

Đưa tay bắt lấy tay Lạc Khâu Bạch, kéo hắn ngồi trên ghế bên cạnh mình, “Em ngồi xuốngăn chung đi.”

Lạc Khâu Bạch cười cười, “Tôi không đói bụng, lát nữa còn phải đọc kịch bản. Vốn hôm nay không về công ty ký hợp đồng đã chọc điên Trịnh Hoài Giang rồi, ngày mai chính thức quay tôi còn không thuộc lời thoại, nhất định sẽ bị anh ta mắng chết.”

Nói xong hắn tránh đi tay của Kỳ Phong, xoay người đi ra ngoài, thái độ tự nhiên, tươi cười ôn hòa, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng hắn đang kịch liệt phập phồng.

“Không cho đi.” Kỳ Phong lại một lần bắt lấy cổ tay của hắn.


Rõ ràng y thực thích bộ dáng cười tủm tỉm bình thường của thê tử, cũng không biết vì cái gì, hiện tại đột nhiên cảm thấy tươi cười như vậy có chút chướng mắt. Y không biết Lạc Khâu Bạch rốt cuộc làm sao vậy, cũng muốn hỏi lại ngại ngùng mở miệng, cảm thấy loại hành vi này, phi thường làm người ta khinh thường, làm chồng y không thể bụng dạ hẹp hòi như vậy.

Loại tâm tình mâu thuẫn bất ổn này, làm y rất nóng nảy, cũng không biết là mình giận dỗi vì cái gì, cầm lấy đũa mà gảy lung tung trong bát, trong chốc lát nói cà chua “Khó ăn”, trong chốc lát nói trứng gà với hành lá”Hương vị rất nhạt” .

Lạc Khâu Bạch trước kia thấy hành vi buồn bực của y, chỉ cảm thấy buồn cười, nhịn không được đùa y, thích y tạc mao, cười tủm tỉm dỗ. Nhưng hiện tại, cảnh tượng y chang, lại bởi vì hai chữ “Xung hỉ” hoàn toàn thay đổi hương vị, làm hắn bắt đầu hoài nghi tính tình kỳ cục của Kỳ Phong, có lẽ căn bản không phải buồn bực, mà là thật sự căn bản không thích hắn.

Nghĩ đến hôn lễ hoang đường và hợp đồng chớp nhoáng hơn nửa tháng trước, hắn mím môi, nhất thời khống chế không được cảm xúc, một tay cướp đũa trong tay Kỳ Phong, ăn một hơi.

“Hương vị cũng ngon mà, anh sao có nhiều tật xấu như vậy, không thích thì vứt đi, không cần miễn cưỡng chính mình.”

Nhìn hắn rốt cục lộ ra một chút cảm xúc, Kỳ Phong ngược lại yên tĩnh, tai đỏ lên, đoạt bát trong tay Lạc Khâu Bạch đem tới trước mặt mình, to tiếng nói, “Ai nói vớiemlà tôi không thích! Nhiều chuyện… !”

Ynói một câu, cầm lấy đũa gắp mì trong bát, nhét hết vào miệng.

Lạc Khâu Bạch nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy mình ở trong mắt Kỳ Phong cũng giống như sợi mì, lựa chọn hắn cũng không thật sự thích, mà là bởi vì đã đói bụng, vì thỏa mãn nhu cầu, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vào trong bụng, nhưng không cho phép người khác cướp đi, thật sự là kỳ cục lại còn trẻ con nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Khâu Bạch trào ra một cỗ hỏa khí. Giờ này khắc này, hắn thật sự có một loại xúc động, hận không thể tiến lên nắm lấy cổ áo của Kỳ Phong, hỏi y rốt cuộc có phải đem mình trở thành công cụ xung hỉ hay không, nếu y trả lời có, mình liền lập tức mặc kệ .

Nhưng vừa nhìn thấy Kỳ Phong vừa nói khó ăn, một bên cẩn thận đem nướcvà hành tất cả đều nuốt vào trong bụng, hắn lại cảm thấy mình không thể xúc động như vậy.

Ngay từ đầu hai người cùng một chỗ mục đích cũng không thuần khiết, Kỳ Phong làm đại kim chủ của hắn, dựa theo hợp đồng ước định, giúp hắn rất nhiều, thậm chí bởi vì hắn, mìnhđược diễn vai nam chính. Những điều này hắn trước kia nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, nhưng Kỳ Phong toàn bộ giúp hắn làm được, để hồi báo, hắn cũng có thể thành thành thật thật cùng Kỳ Phong cùng một chỗ.

Dù sao, người mua đồ chỉ cần bỏ tiền ra, người bán không ai lại hỏi: Tiên sinh, xin hỏi ngài mua tiểu minh tinh này chỉ dùng để xung hỉ trên giường sao?

Kỳ Phong từ bắt khi đầu đã không có lừa gạt hắn, cũng không có cho hắn hứa hẹn gì, là hắn phá hủy quy tắc chỉ nói giao dịch không nói chuyện tình cảm, hiện tại bị dày vò cũng là tự làm tự chịu, không trách được những người khác.

Nhân gia lại không thích mày, mày liền tâm động, lại có tư cách gì chỉ vào nhân gia mắng: Ông dựa vào cái gì đem tôi ra làm công cụ lợi dụng!?


Cũng không phải toàn thế giới đều là cha mẹ mày, mày không có tư cách yêu cầu người toàn thế giới đều tốt với mày, đạo lý kia Lạc Khâu Bạch hiểu được, cho nên tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Bất quá, hắn cũng không phải ngốc tử, sẽ không trăm phần trăm tin tưởng Kỳ lão gia, cho nên có một số việc hắn muốn chính miệng Kỳ Phong chứng thực.

“Hôm nay, lão gia nói với tôimột việc.” Lạc Khâu Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở miệng.

Đây là lúc trên đường đến hiện tại, lần đầu tiên hắn chủ động mở miệng, Kỳ Phong sắc mặt rốt cục giảm bớt, từ trong xoang mũi phát ra một đơn âm, ý là mình nghe được.

Lạc Khâu Bạch cười cười, vuốt cằm nói,”Lão nhân gia ông ta nói cho tôi biết, anh khi còn bé thầy tướng số nói anh sống không đến 30 tuổi, thật không?”

Một câu làm Kỳ Phong đang uống nước sặc một cái, sắc mặt của y đột nhiên biến đổi, đôi mắt sắc bén nheo lại, vốn là khuôn mặt không đổi sắc nháy mắt lạnh như băng.

Y cầm cái chén, mím môi thật chặt, một câu cũng không nói.

“Uy, đừng nghiêm túc như vậy, thầy tướng số nói mấy thứ này đều là nói hưu nói vượn, anh chẳng lẽ còn để ý loại chuyện này? Tôi nói anh nghe, khi còn bé tôi đi theo mẹcoi bói, người ta nói cả đời của tôi nhất định sẽ đại phú đại quý trở thành long phượng, kết quả hiện tại tôi thế nào? Cho nên những gì thầy tướng số nói đều là gạt người, anh chia sẻ một chút đi, hai ta ai bị sụp hố (lừa đảo) nhiều hơn.”

Lạc Khâu Bạch lắc cánh tay Kỳ Phong một chút, trên mặt vẫn cười tươi, chính là trong lòng đang nhìn đến sắc mặt Kỳ Phong trong nháy mắt, đã lạnh lùng hơn.

Cả căn phòng thật im ắng, Lạc Khâu Bạch cười lạnh, lúc này có vẻ xấu hổ.

Ngay tại lúc hắn cho rằng Kỳ Phong không trả lời mình, y đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch nói, “Em yên tâm, có em ở bên, cho dù có nguyền rủa tôi chết tôi cũng không chết, đừng nói là 30 tuổi, cho dù là cả đời cũng không.”

Hắn không biết lão gia rốt cuộc cùng Lạc Khâu Bạch nói chuyện gì, nhưng đề tài này quá mức nguy hiểm, y phá lệ lựa chọn trốn tránh, tuyệt không muốn nói thật ra.

Trước kia y không quan tâm chuyện sinh tử của mình, thậm chí mỗi một lần phát bệnh, y còn thảnh thơi, nhưng hiện tại không giống như vậy, y biến thành một người nhát gan, sợ chết sợ nguy hiểm, vừa nghĩ tới nếu mình chết, sẽ không còn được gặp lại Lạc Khâu Bạch, trong lòng bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.

Cho nên y hận không thể cùng Lạc Khâu Bạch lên giường, như vậy bệnh của y sẽ khỏi nhanh một chút, nhanh hết một chút, y muốn cùng Lạc Khâu Bạch sống mãi, ít nhất phải chờ tới lúc tóc hoa râm, như vậy hẳn là bách niên giai lão?

Kỳ Phong nghĩ như vậy, lại lo lắng Lạc Khâu Bạch không tin, hừ lạnh một tiếng mặt không đổi sắc mở miệng, “Tôi sẽ không để cho em thủ tiết đi tìm người khác đâu, đừng hy vọng nữa.”

Lời của y làm người ta nghẹn chết, Lạc Khâu Bạch phản ứng nửa ngày mới nói một câu, “Cho nên… Ý của anh là, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, anh sẽ vẫn sống?”

Kỳ Phong nhíu mày liếc Lạc Khâu Bạch một cái, cảm thấy thê tử của mình buộcy phải thổ lộ, y phải nói mấy từ như đồng sinh cộng tử mới vừa lòng, chẳng lẽ em thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao?

“Tôi đãnói em là thuốc của tôi, có thuốc đương nhiên không chết, em chẳng lẽ không nghe thấy?”


Lời y nói làm Lạc Khâu Bạch dừng một chút, qua nửa ngày mới kịp phản ứng, gãi gãi tóc, cười gật đầu, “A, những lời này nguyên lai là ý tứ này…”

Nguyên bản hắn cho rằng đây đúng là mấy câu buồn nôn thôi, hiện tại mới biết được Kỳ Phong chính là ăn ngay nói thật, căn bản không có ý khác, là hắn tưởng tượng nhiều thôi.

Xung hỉ bảo trì mạng sống, chẳng khác nào thuốc cứu mạng? Thì ra là thế…

Dường như không có việc gì lại hi hi ha ha hai câu, hắn bưng lên bát đũa, xoay người đi vào bếp.

Nếu lúc trước còn hoài nghi lời lão gia nói, hiện tại nghe Kỳ Phong nói như vậy, hắn đã triệt để xác định chuyện này là sự thật.

Nguyên bản hắn cho là mình sẽ rất khó chịu, nhưng sau khi xác định, đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng không có cảm xúc nào cả.

Hắn nghĩ rằng, chắc chỉ cảm thấy mất thể diện mà thôi, nhưng lúc mới vừa biết chân tướng sau khi đau đớn và khiếp sợ, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại có một ý nghĩ: không cam lòng!

Ngay từ đầu Kỳ Phong trêu chọc hắn, mục đích không phải là xung hỉ bảo mệnh, trêu chọc chính là trêu chọc, nếu đem mình trở thành cái đạo cụ, cần gì phải làm ra những chuyện làm người ta hiểu nhầm chứ.

Nếu ngay từ đầu ăn ngay nói thật, hắn cũng sẽ không mặc kệ mình mơ hồ bị người nam nhân này mê hoặc, nhưng hiện tại một nửa trái tim đều đã rơi xuống nước, mới cho hắn biết chân tướng, chẳng phải đều là chuyện tố cho Kỳ Phong sao?

Lạc Khâu Bạch càng nghĩ càng ủy khuất, mím môi, trong lòng đột nhiên có một chủ ý lớn mật.

Hợp đồng không hủy được, ly hôn cũng không phải làm liền được, cho nên sau này hắn sẽ an phận thủ thường sắm vai “Đạo cụ tốt”, giúp kim chủ đại nhân giữ được tính mạng, nhưng trong lúc này hắn cũng không tính toán nhường nhịn người tính tình vừa thối vừa độc miệng này.

Nếu Kỳ Phong không thích hắn, hắn càng muốn khiêu chiến, trước kia cùng Mạnh Lương Thần cùng một chỗ, hắn đặt mình ở vị trí hèn mọn, đáng tiếc hắn ta ngoại trừ để lại cho hắn một đoạn ký ức khó quên, cũng không có gì khác.

Vì cái gì hắn nhất định phải bị người xem thường, không thể để cho người khác tới làm khổ hắn? Nếu như có thể để Kỳ Phong lợi dụng mình đã vậy tính tình còn ác liệt hỗn đản chủ động truy đuổi hắn, chẳng phải là chuyện thú vị sao?

Lạc Khâu Bạch nhếch khóe miệng, mắt xếch hiện lên một tia tinh quang hiểm độc hiếm thấy.

Lúc trước ở Kỳ gia, hắn bị chân tướng đột ngộtđánh ngã, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết phản ứng như thế nào, hiện giờ đã hiểu được hết thảy, tâm lý muốn trả thù tựa như vòi phun dũng mãnh tiến ra, trong lúc nhất thời đem tất cả chuyện thất hồn lạc phách vừa rồi cọ rửa sạch sẽ, trong lòng nghiêm túc cùng dứt khoát chưa bao giờ có.

Tôi không bội ước, nhưng hiện tại cũng không có tình cảm với anh, anh muốn tôi xung hỉ bảo mệnh cho anh cũng không sao, xin anh dùng chân tâm đến đổi lấy!

Lời của editor: Ngược tâm a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.