Cự Phách

Chương 7: Không được phá ngôi chùa


Đọc truyện Cự Phách – Chương 7: Không được phá ngôi chùa

Vương Thành là người trong chùa, điều này rất nhiều người địa phương đều biết, nhưng hầu như không ai biết trước khi lão hòa thượng qua đời đã chuyển ngôi chùa sang tên Vương Thành, vì vậy bây giờ Vương Thành là chủ nhân duy nhất của chùa.

Chương Nhất Hằng và trợ lý của anh biết chuyện này từ chỗ bí thư Vương của thôn, lúc lão hòa thượng đi làm thủ tục thì trùng hợp bị bí thư Vương nhìn thấy, cho nên bí thư Vương chỉ cho bọn họ đến tìm ba Vương hoặc mẹ Vương, chỉ cần tìm được họ thì sẽ biết Vương Thành ở đâu.

Cái đầu trọc của Vương Thành rất dễ nhận ra.

Chương Nhất Hằng và Phương Thiên còn tưởng là muốn tìm được người thì phải quanh co lòng vòng, không ngờ vừa vào cửa đã gặp được chính chủ, hai người sống trong thành phố lớn, rất ít khi thấy hòa thượng, bây giờ bỗng thấy một cái đầu trọc thì hơi sửng sốt, nhưng Chương Nhất Hằng là người đã trải qua nhiều chuyện, nên bình tĩnh lại rất nhanh.

Chương Nhất Hằng lấy một bản hợp đồng từ trong túi đưa cho Vương Thành, từ chỗ trưởng thôn anh biết được người sở hữu núi Phượng Hà là hòa thượng của Vô Âm tự trên đỉnh núi.

“Cậu Vương, cậu nhìn bản hợp đồng này trước đi, nếu có câu hỏi gì có thể hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng giải đáp tất cả.”


Vương Thành sờ cái đầu trơn bóng của mình, thật ra đã không còn bóng loáng như nửa tháng trước nữa, tóc đã bắt đầu mọc ra rồi, lúc sờ thì thấy hơi đâm tay, nhưng ba Vương và mẹ Vương lại rất vui, hai người đã sớm mong cậu hoàn tục, hận tóc cậu không dài ra ngay lập tức.

Cậu lật vài tờ hợp đồng, điều khoản trong đó không khác lắm so với những điều kiện mà bọn họ đưa ra cho ba Vương, chỉ là thêm vài chi tiết, giá cả cũng khác nhau.

“Núi Phượng Hà có thể bán cho các anh, nhưng tôi có một yêu cầu.”

Lúc trước nghe chuyện nhà đầu tư cậu đã biết giờ phút này tùy lúc sẽ đến, bức thư mà lão hòa thượng để lại cho cậu có nói cậu không cần canh giữ ngôi chùa rách nát kia nữa, ông nhận cậu làm đồ đệ chỉ vì muốn có người bồi bạn cùng ông qua những năm tháng cuối cùng của cuộc đời thôi, bây giờ số mạng của ông đã cạn, tất nhiên sẽ không giữ Vương Thành lại.

“Yêu cầu gì vậy?” Chương Nhất Hằng ngạc nhiên nhướng mày, đối phương thẳng thắn giúp anh giảm đi nhiều phiền phức, vốn tưởng chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, dù sao người đàm phán lần này là một hòa thượng, hòa thượng trong ấn tượng của anh là người cố chấp, nhất là hòa thượng lớn tuổi, từ một tháng trước anh đã thu thập tư liệu về núi Phượng Hà, lại không ngờ lão hòa thượng lại đột nhiên qua đời, phương án dành cho lão hòa thượng liền thành rác hết rồi.

“Vô Âm tự không được phá.” Vô Âm là tên ngôi chùa.

Chương Nhất Hằng ngây ngẩn, trong kế hoạch của bọn họ thì ngôi chùa này không thể giữ lại, đó là ngôi chùa có lịch sử mấy trăm năm, gần như không sửa chữa gì, có thể tưởng tượng là nó rách nát thế nào, nhưng đối phương lại ra yêu cầu này.

Vương Thành nhìn chằm chằm Chương Nhất Hằng, phát hiện mi tâm của anh hơi nhíu lại, rõ ràng là yêu cầu của mình làm anh ta khó xử, nhưng cậu không định buông tha, đây là chuyện duy nhất mà cậu có thể làm vì lão hòa thượng.

Chương Nhất Hằng kể lại những lời Vương Thành nói cho boss, anh là người phụ trách hạng mục này, nhưng không phải là người quyết định chính thức, cho nên phải hỏi ý kiến boss rồi mới trả lời Vương Thành được, nhưng anh cảm thấy hy vọng cũng không lớn, mặc dù boss có vẻ khá rộng rãi trong chuyện thu mua đất, nhưng bản chất vẫn là một người làm ăn muốn lợi nhuận cao, ngôi chùa kia cũ nát như vậy, không sửa chữa sẽ thành một nét bút hỏng của khu du lịch, còn nếu sửa chữa thì chắc chắn phải bỏ không ít tiền.


“Cậu ta nói thế nào?”

Người đàn ông bình tình nhìn không ra buồn vui, làm việc cho anh tới tận bây giờ, Chương Nhất Hằng chưa bao giờ hiểu rõ anh, nhưng nếu Chương Nhất Hằng mà hiểu rõ anh thì không cần làm việc cho người ta nữa rồi.

“Cậu ta nói yêu cầu cậu ta đã nói rồi, bảo chúng ta tự nhìn rồi làm.” Chương Nhất Hằng muốn tìm từ ngữ uyển chuyển một chút, nhưng thằng nhóc kia lúc nói những lời này nhìn rất lưu manh, chắc là đã đoán được bọn họ không muốn cũng phải đồng ý, chuyện đã tới nước này rồi, núi Phượng Hà chắc chắn phải lấy được, nếu không sẽ lỗ rất nhiều.

Một hòa thượng sống trong núi sâu, cứ tưởng phải là người chất phác khờ khạo, nhưng khi nhìn thấy Vương Thành, thì Chương Nhất Hằng biết mình đoán sai rồi.

Đôi mắt kia không quá to, nhưng rất sáng, thứ duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là hắc bảo thạch sáng trong đêm kia, sáng ngời lại trong suốt, rất hấp dẫn người ta, sau đó chính là khuôn mặt của cậu ta, ngũ quan thanh tú đoan chính, có thể coi là một chàng đẹp trai, anh cũng từng thấy trên TV một vài hòa thượng đầu bóng lưỡng như vậy, nhưng một hòa thượng có một cái đầu trọc lại có thể đẹp trai như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh thấy.

“Ấn tượng của anh với cậu ta không tệ.” Quan sát biểu tình trên mặt anh, người đàn ông đưa ra kết luận như vậy, giọng điệu trần thuật đánh thẳng vào lòng Chương Nhất Hằng.

Chương Nhất Hằng lúng túng nói: “Hòa thượng tên Vương Thành kia cũng khá đẹp trai.”


Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Chương Nhất Hằng ho nhẹ, có cảm giác boss đang nói anh trông mặt mà bắt hình dong, chắc chắn là ảo giác của anh rồi, thực ra anh cũng khá bất ngờ về ấn tượng của mình với Vương Thành, nhưng anh có thể khẳng định mình không phải là loại người chú trọng vẻ bề ngoài, giống như boss đang ngồi trước mặt anh vậy.

Khí thế lãnh đạo trời sinh, ánh mắt thâm thúy áp bách người khác, khí chất chín chắn điềm tĩnh như được lắng đọng lại qua bao năm tháng, rõ ràng boss không lớn tuổi cho lắm, nhưng tính cách điềm tĩnh này giống như người bốn năm mươi tuổi vậy, nếu không phải có cảm giác tùy tiện ngẫu nhiên tỏa ra, anh sẽ không tin boss mới ba mươi tuổi.

——

Chẹp, mới post đến chương 7 mà đang chuẩn bị edit cảnh giường chiếu của hai bợn….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.