Cự Phách

Chương 151: Không làm không chết


Đọc truyện Cự Phách – Chương 151: Không làm không chết

“Gì, Vương Thành dám chửi tao là đồ chanh chua?”.

Uông Tiểu Diễm mặc váy cưới trắng vỗ bàn bật dậy, tức đến nỗi mặt vặn vẹo cả lên, trước mặt ả ta là em họ ả, Uông Ngọc Như. Lúc Vương Thành và Vương Ninh Khải nói chuyện với nhau, Uông Ngọc Như đang đứng ở phía sau họ, dù Lý thị có đè giọng xuống nhưng Vương Thành thì không sợ bị người khác nghe được. Trong họ Uông, nhà có tiền nhất là nhà Uông Tiểu Diễm, sau khi có tiền Uông Tiểu Diễm cũng rất hào phóng, chỉ cần lấy lòng là sẽ bỏ tiền ra mua quần áo đồ trang sức cho. Uông Ngọc Như chính là người nịnh bợ Uông Tiểu Diễm nhất, chỉ cần có ai dám nói xấu Uông Tiểu Diễm, cô ta sẽ lập tức mách lẻo với Uông Tiểu Diễm.

Uông Ngọc Như đảo mắt như rang lạc hùa theo: “Chị, tên Vương Thành này đúng là không biết điều, phải dạy cho nó một bài học mới được. Chị cứ giao chuyện này cho em, nó dám mắng chị, em sẽ không để nó được yên đâu”.

“Việc này…” Uông Tiểu Diễm không phải là mất não hoàn toàn, tiệc đính hôn và kết hôn dù sao cũng khác nhau, nếu to chuyện thì chắc chắn ba mẹ sẽ không vui.

Uông Ngọc Như không cần nghĩ cũng biết bà chị họ của mình lo lắng điều gì, cô ta lập tức nói: “Chị cứ yên tâm, em làm kín đáo lắm, không để ai phát hiện đâu”.

Uông Tiểu Diễm nghe vậy xiêu lòng, rốt cục cũng đồng ý, “Vậy được, sau khi thành công tao sẽ thưởng cho mày”.

“Em chắc chắn sẽ không làm chị thất vọng”. Uông Ngọc Như hưng phấn, trong đầu đã nghĩ đến những thứ tốt mà bà chị họ đã hứa hẹn.

Lúc ra Uông Ngọc Như thuận tay đóng cửa lại, Vương Ninh Sơn đi ra từ góc khuất ở hành lang. Tuy anh ta không nghe rõ hai người nói gì, nhưng nghe thấy loáng thoáng tên Vương Thành. Uông Tiểu Diễm chán ghét Vương Thành như vậy, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Sắp đến giờ lành, mấy người Lý thị bận đến nỗi không rảnh đến gây chuyện với Vương Thành. Chỗ ngồi ở tiệc cưới sắp xếp cẩn thận hơn lễ đính hôn, nhưng Vương Thành và Chử Diệc Phong lại chọn một góc ngồi xuống. Người ngồi cùng bàn đều đang tuổi trung niên, thậm chí còn có người chủ động bắt chuyện với họ. Trần tổng và Lý tổng trong miệng Vương Hoằng Vĩ, vì hai nhà bận không có thời gian đón tiếp, hai vị đó cũng ngồi ở bàn này.

Vương Thành và Chử Diệc Phong là hai người trẻ tuổi duy nhất trong bàn này, nhưng sự xuất hiện của hai người lại không có vẻ khập khiễng. Ông Uông cũng đã đến đây, định mời bọn họ ngồi trước nhưng bị từ chối, ông ta đành phải cau có rời đi.


Sao Vương Thành không biết ý của hai người đó chứ, nhưng cậu rất vui vẻ phá tiệc của nhà họ Uông và bác cả cậu, đó cũng là mục đích chính cậu đến tham dự tiệc cưới này. Giờ lành vừa đến, cô dâu chú rể liền xuất hiện. Uông Tiểu Diễm sau khi trang điểm mặt cũng tạm, đứng cùng Vương Ninh Khải cũng coi như là trai tài gái sắc, Lý tổng thấy vậy thuận miệng khen một câu.

“Chú Lý nói đúng, anh họ cháu có thể lấy loại phụ nữ mở miệng là mắng chửi người khác là con hoang như Uông Tiểu Diễm cũng coi như là may mắn của anh ta, người khác cầu còn chưa được nữa là. Bây giờ tôi mới thấy, nói không biết lựa lời cũng đáng yêu lắm, mọi người nói có đúng không?”.

Mấy người Lý tổng nhìn nhau, Chử Diệc Phong phối hợp tung ra một câu.

“Đó gọi là mất dạy”.

Vương Thành cười, “Mất dạy mà còn đắc ý như vậy cũng coi như là một bản lĩnh”.

Sau đó trên bàn không ai nói chuyện nữa, có người nhìn về đằng sau cậu, Vương Thành quay đầu lại thì thấy Vương Ninh Sơn rất ít khi gặp mặt. Thấy mọi người đều nhìn sang, lại là trưởng bối, Vương Ninh Sơn rụt người.

“Sao cậu lại ngồi ở đây?”.

“Ở đây được mà, anh có chuyện gì cứ nói đi”. Vương Thành cùng tuổi với Vương Ninh Sơn, nhưng nhỏ hơn anh ta hai tháng.

Vương Ninh Sơn nhìn nhìn mấy người kia, đến gần nói nhỏ bên tai cậu: “Là vầy, tôi vừa nghe lén Uông Tiểu Diễm và em họ cô ta nói chuyện, hình như Uông Tiểu Diễm sai em họ cô ta làm gì cậu ấy, cậu phải cẩn thận”.

Vương Thành như cười như không nhìn anh ta, không ngờ nhà họ Vương còn có một người tạm được, mà người này lại là Vương Ninh Sơn không có chút cảm giác tồn tại.


Vương Ninh Sơn kẹp giữa đám tiểu bối nhà họ Vương thường xuyên bị coi nhẹ, dù là học tập hay công việc đều chẳng có gì đáng để khoe ra. Tuy Vương Ninh Khải học kém, nhưng gã lại có một công ty, mà Vương Ninh Sơn lại chẳng có việc làm. Lần trước từ chối Trương thị, Vương Thành còn tưởng Vương Ninh Sơn sẽ ghét cậu lắm.

“Cảm ơn anh”.

“Đừng khách khí, chúng ta là người một nhà mà, tuy chị dâu sắp vào cửa nhà họ Vương chúng ta, nhưng dù gì cũng là người ngoài, nào thân như người nhà được. Người khác thì không, nhưng tôi thì nghĩ vậy”. Vương Ninh Sơn cười nói.

Vương Thành thấy mình đã coi thường Vương Ninh Sơn rồi, có thể nói ra những lời đó thì anh ta cũng không ngu đâu, “Ơn này của anh tôi nhớ kỹ”.

Vương Ninh Sơn chính là muốn lời này của cậu, “Đúng rồi, em họ cô ta là Uông Ngọc Như”.

Vương Ninh Sơn vừa đi không được bao lâu, Uông Ngọc Như liền cầm chai rượu và mấy cái ly đến bàn của bọn họ. Cô ta có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, lúc cười hiện lên hai lúm đồng tiền, bởi vì thường nịnh bợ Uông Tiểu Diễm mà ăn mặc tốt hơn mấy chị em họ khác, nhìn bề ngoài sẽ không thể thấy được cô ta mang đầy ý xấu.

Vừa đến, cô ta đã cười chào hỏi các trưởng bối, ngay cả Vương Thành và Chử Diệc Phong cũng không bỏ qua, nhìn chẳng khác nào một cô gái ngoan ngoãn, ấn tượng đầu tiên đúng là khá tốt. Nếu không phải Vương Ninh Sơn đến nhắc nhở, Vương Thành cũng không biết được cô ta muốn chỉnh cậu.

“Anh là anh Vương Thành đúng không, em thường nghe người ta nhắc đến anh, nghe danh quả nhiên không bằng gặp mặt, anh đẹp trai hơn người ta nói nhiều”. Uông Ngọc Như đỏ mặt nói.

Vương Thành tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn cô ta, buồn cười nói: “Người nói với cô là chị họ Uông Tiểu Diễm của cô đúng không, cô chắc chắn cô ta nói tôi đẹp trai, chứ không phải chửi là tiện nhân con hoang gì đó chứ?”.


Sắc mặt Uông Ngọc Như cứng lại, “Thật ra chị ấy không có ý đó, anh Vương Thành đừng để bụng, nếu anh còn giận thì em thay mặt chị ấy xin lỗi anh”.

Không kiêu căng ngạo mạn, biết tiến biết lùi, người này có IQ vượt hẳn Uông Tiểu Diễm ngu ngốc kia nhiều, vậy mà hai người lại là họ hàng.

“Vì tỏ rõ thành tâm của em, ly rượu này em mời anh Vương Thành”. Uông Ngọc Như nói xong liền giơ ly rượu đã được rót nửa trên tay, ngửa đầu uống hết.

Bình thường chắc chắn sẽ có người khen ngợi cô ta, chiêu này cô ta dùng lúc nào cũng có tác dụng, rất nhiều trưởng bối đều bị cô ta lừa. Nhưng lúc cô ta giơ cái ly không ra, những người khác trên bàn đều im lặng. Tuy Uông Ngọc Như thấy lạ nhưng mục tiêu của cô ta là Vương Thành, nên không nghĩ nhiều.

Vương Thành vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Không ngờ cô lại khí phách như vậy”.

“Anh quá khen rồi, em chỉ là một tiểu nha đầu thôi”. Uông Ngọc Như khiêm tốn nói, sau đó lấy rượu đã chuẩn bị sẵn ra, “Anh Vương Thành, chai rượu này em lấy đến để tỏ ý xin lỗi, lần nữa em xin thay mặt chị họ em nói xin lỗi anh, mong anh có thể bỏ qua”.

“Cô đã có thành ý như vậy thì tôi cũng nể mặt cô”. Vương Thành nhận rượu đỏ mà cô ta đưa tới.

“Tốt qua, em phải đi chào hỏi các vị khách khác, mọi người cứ tự nhiên đi ạ, em không quấy rầy mọi người nữa”. Uông Ngọc Như nói xong liền đi.

Vương Thành nhìn bóng lưng cô ta, mắt dừng lại trên chai rượu đỏ trong tay, hỏi Chử Diệc Phong: “Đoán xem cô ta bỏ gì vào rượu?”.

“Hơn nửa là thuốc tiêu chảy”. Chử Diệc Phong đáp lại. Hai người cũng không kiêng dè những người ngồi cùng bàn, nhưng những người đó đều là người thông minh, lập tức làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục uống rượu trò chuyện.

Hơn hai mươi phút sau, cô dâu chú rể làm lễ xong đi chúc rượu đã đến bàn bọn họ, bàn này không thể không đến, vì mấy người Lý tổng ngồi cùng bàn đều là người hợp tác làm ăn quan trọng của ông Uông, không thể thờ ơ với họ được.


Uông Tiểu Diễm không biết nặng nhẹ, nhưng Vương Ninh Khải thì biết, vì vậy dắt Uông Tiểu Diễm không muốn đến đi đến, chúc rượu bọn họ xong, rồi mới chúc rượu Vương Thành và Chử Diệc Phong.

Bọn họ còn chưa nói gì, Vương Thành đã đứng lên, cười nói: “Chúc mừng hai người, chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, nhiều con nhiều phúc, chuyện trước đây cứ để nó qua đi, để tỏ thành ý của mình, tôi chúc hai người một ly”.

Vương Thành cầm chai rượu đổ đầy vào ly, sau đó ừng ực uống cạn. Thấy hai vợ chồng ngây ra, cậu nhìn ly rượu của cả hai, bên trong chỉ còn chưa đến một phần ba ly, liền nói: “Tôi đã uống một ly đầy rồi, hai người không thể không nể mặt tôi được”.

“Tiểu huynh đệ hào sảng lắm”. Lý tổng đột nhiên khen một câu, mắt tán thưởng nhìn Vương Thành.

Vương Thành cầm chai rượu rót cho hai người, mới vừa rót đầy cho Vương Ninh Khai thì hết rượu, cậu tự nhiên đổi sang chai mà Uông Ngọc Như đưa cho cậu, vừa rót cho Uông Tiểu Diễm vừa nói: “Chị dâu là nữ, tôi không rót đầy cho chị đâu, nửa ly là được rồi”.

Hai người ngây ra.

“Chẳng lẽ hai vị còn ghi thù chuyện trước đây?”. Chử Diệc Phong chậm rãi chém một đao.

“Sao vậy được, dù Vương Thành không nói thì tôi và Tiểu Diễm vốn đã không thể trong lòng rồi, huống hồ gì cũng không phải là lỗi của cậu ấy, một ly này tôi nhận”.

Vương Ninh Khải không muốn để lại ấn tượng xấu cho mấy người Lý tổng, uống xong liền huých Uông Tiểu Diễm đang đứng đờ ra đó. Tuy Uông Tiểu Diễm không cam lòng, nhưng vẫn uống cạn. Ánh mắt mọi người dõi theo động tác của ả ta, thậm chí có mấy người trừng to mắt, rồi nhìn Vương Thành đầy kính nể và bội phục.

—————-

Đợt này đến đây thui, bye các thím em bay sang Hỏa Vân ca đây ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.