Đọc truyện Cự Phách – Chương 146: Tìm đến cửa
Thôn Quan gia vẫn như bình thường, có thay đổi cũng chỉ mình nhà Vương Thành.
Tuy ba Vương mẹ Vương bề ngoài thì tỏ ra không có việc gì, nhưng sắc mặt tiều tụy khiến ai cũng biết bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ không nói nhưng ai cũng biết, bình thường hai vợ chồng rất chịu khó, chạy chỗ này chỗ kia còn bận rộn hơn tất cả mọi người, nhưng hai ngày gần đây lại chẳng có động tĩnh gì.
Vợ chồng thím ba Quan lúc đi ngang qua nhà bọn họ thường xuyên thấy hai người ngồi trong phòng khách thở dài, bà thích buôn chuyện, nhưng thấy cảnh như vậy cũng thấy xót thay.
Chú ba Quan như ngày thường đi ra ngoài đổ rác, thì thấy một chiếc xe bỗng đậu trước cửa nhà Vương Thành, một người đàn ông mặc âu phục bước từ trên xe xuống, nhìn từ góc nghiêng thì rất quen, khiến ông bật thốt gọi tên người nọ.
“Vương Thành?”.
Chú ba Quan gọi xong liền thấy không đúng, đúng lúc đó người kia quay đầu lại, nhìn chính diện thì không thấy giống, hơn nữa Vương Thành cũng không thể đột nhiên về như vậy, xe cũng không giống. Nhà ông nằm ngay bên cạnh nhà Vương Thành nên thường xuyên thấy xe nhà bọn họ, nhìn đã thấy khác rồi, tuy cũng là màu đen nhưng kiểu dáng và hãng khác nhau.
Có điều vừa mới biết chuyện Vương Thành không phải là con ruột của Vương Hoằng Tân và Quan Lan Phương, bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông giống Vương Thành mấy phần, không phải như ông nghĩ đấy chứ?
Đang nghĩ thì Vương Hoằng Tân và Quan Lan Phương đã vội vàng chạy ra, giọng chú ba Quan có hơi lớn, hai người ngồi trong phòng khách cũng nghe được, còn tưởng là con trai đã về, nhưng khi họ thấy Trịnh Kính Ân thì hai vợ chồng đều ngẩn ra.
“Cậu Trịnh, sao cậu lại đến đây?”.
Ba Vương chưa từng nghĩ vì sao Trịnh Kính Ân lại giống Vương Thành mấy phần, nét giống của hai người cũng chỉ khi nhìn mặt nghiêng mới thấy, hơn nữa trong mắt ông, ông chưa bao giờ thấy hai người giống nhau, mà dù có thì cũng không nghĩ nhiều.
Đây là lần đầu mẹ Vương thấy mặt Trịnh Kính Ân, bởi vì lời của chú ba Quan mà bà liền đánh giá ngay, đúng là có mấy phần giống, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, một suy đoán mơ hồ dần trồi lên mặt nước.
“Chú Vương, dì Quan, cháu đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với hai người, chuyện liên quan đến Vương Thành”. Trịnh Kính Ân nói.
Ba Vương còn chưa hiểu, thì sắc mặt mẹ Vương đã thay đổi.
Chú ba Quan không phải là thím ba Quan, ông không có hứng với mấy chuyện bát quái trong thôn, nhưng vợ ông thích tám, hơn nữa chuyện này này cũng lớn, cho nên ông cũng hơi tò mò. Người vừa xuất hiện kia không phải là có quan hệ gì với Vương Thành đấy chứ, chẳng qua ba Vương không mời ông vào nên ông cũng ngại đi nghe lén.
Vương Thành không biết Trịnh Kính Ân đã đến tìm ba mẹ mình, tuy cậu chưa muốn về thôn Quan gia, nhưng chuyện cửa hàng mứt vẫn cần cậu, xưởng mứt thì cậu cũng không thể quẳng đó không lo, nếu không những vất vả cố gắng từ trước đến nay đều uổng phí.
Việc trang hoàng cửa hàng đã sắp xong, sáng nay công ty trang hoàng đã gọi cho cậu, bảo cậu đến xem thành quả, nếu không hài lòng chỗ nào thì họ sẽ sửa lại hết mức có thể, vốn định đến xem mấy hôm trước nhưng cuối cùng vẫn chưa đi.
Buổi chiều, Vương Thành nói với Chử Diệc Phong một tiếng rồi đi đến cửa hàng.
Cửa hàng vẫn còn lộn xộn bẩn bụi, nhưng thành quả trang hoàng khiến Vương Thành rất vừa lòng, cả cửa hàng lấy màu ấm làm tông chủ đạo, sử dụng nguyên liệu tốt nhất, mấy ngày này luôn mở cửa thông gió, lúc đi vào cũng không ngửi được mùi phòng mới quá nồng.
Vương Thành rất vừa lòng, sau khi chắc chắn bàn giao với người phụ trách, cậu đã thanh toán hết số tiền còn lại. Trước khi đi người của công ty có giúp cậu xử lý một vài thứ không cần dùng, cửa hàng lập tức sạch sẽ thoáng mát hơn hẳn, sau đó cậu liền gọi cho anh họ. Quan Gia Hòa ở thôn Quan gia không thể nào không biết chuyện của cậu được, lúc thấy cậu gọi đến thì rất ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng cậu lại gọi đến, lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận, thậm chí còn hỏi cậu có cần giúp gì hay không.
Vương Thành nhếch miệng, thực ra cậu cũng không yếu ớt như vậy, nếu không bây giờ hẳn là cậu nên ở trong nhà Chử Diệc Phong đau xót buồn bã nghĩ cha mẹ ruột của mình là ai rồi, chứ không phải đứng ở cửa hàng lo việc khai trương, “Anh Gia Hòa, anh không cần lo cho tôi, bây giờ tôi ổn lắm, tôi gọi là để nói với anh cửa hàng trong thành phố đã trang hoàng xong rồi, biển hiệu khoảng hai ngày nữa sẽ có, anh và chú Lương chuẩn bị đi”.
“À được được, có cần bọn tôi đi đến giúp không?”. Quan Gia Hòa nghe cậu nói vậy thì sửng sốt, nhưng đúng là nghe giọng cậu có vẻ không có việc gì.
“Không cần, chờ tôi sắp xếp xong rồi sẽ báo lại cho hai người”.
Sau khi cúp máy, Quan Gia Hòa nghĩ nghĩ rồi quyết định nói tin này cho cô và dượng, nếu biết Vương Thành đã nghĩ thông rồi chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, nhưng lúc anh gọi thì điện thoại đổ chuông rất lâu mới bắt máy, người nghe là ba Vương, giọng nói có vẻ như không yên lòng.
“Dượng, lúc nãy Vương Thành vừa gọi cho cháu nói về chuyện cửa hàng mới, cháu thấy cậu ấy ổn lắm, hai người không cần lo lắng quá đâu”. Tuy Quan Gia Hòa thấy lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là dượng vì chuyện kia nên mới như vậy.
“Cảm ơn cháu, Gia Hòa, nếu Thành Thành gọi lại thì cháu nhớ nói cho cô dượng biết”. Cuối cùng ba Vương cũng có tinh thần.
“Cháu biết rồi”.
Hai ngày tiếp Vương Thành cứ đi đi về về giữa căn hộ và cửa hàng mới, cậu và Chử Diệc Phong đã quay về căn hộ ở rồi. Hôm nay biển hiệu của cửa hàng đã được đưa đến, Vương Thành bảo người treo lên, bàn ghế đặt hôm qua cũng đã đưa đến. Cậu tự mình dọn dẹp, sau đó gọi cho xưởng mứt, bảo họ đưa một lô mứt đến. Vương Thành cũng không chú trọng đến việc tìm ngày đẹp khai trương, sau khi về bàn bạc với Chử Diệc Phong rồi chọn một ngày, sau đó mới bảo cho anh họ và chú Lương.
Cùng lúc đó, ba của Uông Tiểu Diễm như gặp vận, công ty đột nhiên nhận được một hợp đồng lớn, giá trị lên đến hai triệu, cả nhà bọn họ mừng như điên, vì bình thường công ty cũng chỉ ký được hợp đồng từ mấy nghìn đến hơn trăm nghìn thôi, rất ít khi vượt quá hai trăm nghìn, chứ đừng nói là lên đến tiền triệu.
Sau khi Vương Ninh Khải biết chuyện thì vừa hâm mộ lại ganh tị, sau đó là vui mừng, bởi vì công ty của gã và công ty của ông Uông có quan hệ làm ăn, hai nhà lại là thông gia, bọn họ ký được hợp đồng cũng có nghĩa là công ty gã cũng được lợi, nên hai ngày này Vương Ninh Khải rất chăm đi đến nhà Uông Tiểu Diễm cùng ả, cứ luôn mồm gọi bố vợ mẹ vợ, khác hẳn với thái độ hơi lạnh nhạt lúc trước. Lý thị và Vương Hoằng Vĩ sau khi biết được thì giục con trai mau kết hôn với Uông Tiểu Diễm, nhân lúc này buộc hai công ty lại với nhau, nếu không sau này hối hận cũng khó.
Uông Tiểu Diễm cũng muốn mau chóng kết hôn với Vương Ninh Khải, bởi vì ả phát hiện có người đang nhăm nhe chồng chưa cưới của ả, nhân viên nữ trong công ty lúc nhìn chồng chưa cưới của ả cũng hiện rõ rành rành vẻ tính kế, nhưng không biết lại không phải như ả nghĩ.
Vương Ninh Khải có thể nổi tiếng vẫn là nhờ có Lisa, một người bị Lisa vứt bỏ thì cũng chỉ có ả xem Vương Ninh Khải là bảo bối thôi, nhưng chuyện đó cũng là vì Vương Ninh Khải biết dỗ dành. Lúc trước khi quen Lisa, Lisa khó dỗ hơn Uông Tiểu Diễm nhiều, lúc đó Vương Ninh Khải phải hao hết tâm sức, bây giờ chỉ là một Uông Tiểu Diễm chẳng hiểu biết gì thì không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Vì thế hôn sự giữa hai người đã được quyết định.
Bà Uông sau khi tìm đến một người chuyên xem bói đã chọn được một ngày, là ngày mười chín tháng mười hai, ngày đó là mùng chín âm, vào thứ bảy, thích hợp cho việc cưới gả, tháng này cũng chỉ có ngày này, nếu không phải chờ đến cuối tháng sau mới có ngày lành.
Vốn ý của ông Uông là chờ đến tháng sau, ngày mười chín thì vội quá, nhưng thầy bói lại nói ngày mười chín này tốt hơn cả tháng sau nữa, trăm năm khó gặp, nếu bỏ lỡ thì hôn nhân có thể sẽ lục đục. Vương Ninh Khải cũng đúng lúc biểu lộ tình cảm, nói gã không đợi được nữa muốn lấy Uông Tiểu Diễm về, Uông Tiểu Diễm nghe gã nói thế thì trong lòng nở hoa, cuối cùng quyết định là ngày này.
Bởi vì cách ngày mười chín chỉ mấy ngày nữa, nên hai nhà phải vội vàng chuẩn bị, Lý thị cũng bận không thừa thời gian để chú ý đến chuyện trong thôn Quan gia.
Lần này bọn họ không định mới thân thích của nhà họ Vương nữa, bà Uông ghét bỏ những thân thích kia của nhà họ Vương quê mùa, hơn nữa cũng không biết phép tắc, còn nói lần này bọn họ toàn mời những người có danh tiếng, nếu lại như bữa tiệc đính hôn lần trước thì mất mặt lắm. Nói thì nói vậy, nhưng thực ra cũng chỉ là những người hợp tác làm ăn có quy mô tương tự như công ty họ thôi.
Lý thị không thích bà Uông nói nhà họ Vương như vậy, dù sao bọn họ cũng là người của nhà họ Vương, nhưng lại đồng ý với câu kế tiếp của bà Uông, cho nên lần này bên nhà trai chỉ có bọn họ và vợ chồng Vương lão thái, ngay cả Trương thị thường xuyên qua lại cũng không mời.
Chuyện này sau đó vì Vương lão thái nói hớ ra, bị Trương thị biết được liền ghen tị. Vốn Trương thị đang định tham gia lễ kết hôn của Vương Ninh Khải, bà ta biết nhà họ Uông chắc chắn sẽ mời những người làm ăn với họ đến, thậm chí còn định cùng Vương Hoằng Văn nhân cơ hội đi làm quen với những người đó, nói không chừng có thể tìm được việc cho Vương Ninh Sơn, ai ngờ cơ hội lại bị cắt đứt như vậy. Vì thế, Trương thị quay đầu đã nói hết cho mọi người, nói cả nhà Vương Ninh Khải nói thân thích nhà họ Vương đều không biết phép tắc, cho cả nhà đó xui xẻo.
Mặc dù thôn Vương gia đã không còn, nhưng thế hệ trước trong thôn vẫn còn khỏe mạnh, đều là người cùng tộc, dù huyết thống không gần nhưng cũng là thân thích. Trương thị vừa tung ra tin đó, mấy người thuộc thế hệ trước lập tức nổi trận lôi đình.
Vương lão thái tức muốn đánh Trương thị một trận, nhưng Trương thị không phải là loại đàn bà đứng yên cho đánh, Vương Hoằng Văn cũng đứng về phía Trương thị. Vương lão thái không làm gì được Trương thị đành gọi cho lão đại, nói tình hình cho họ biết.
Bác cả sau khi biết chuyện gì giận dữ vô cùng, chọc giận tộc họ Vương, dù sau này bọn họ không ở thôn Quan gia thì cũng có thể gây ảnh hưởng cho cuộc sống của họ. Nếu mấy người thuộc thế hệ trước kia mà giận, thì có khả năng còn gạch tên họ ra khỏi gia phả họ Vương.
Vì để dập tắt lửa giận của mọi người, bác cả đành phải đặt thêm bàn, bên nhà trai tăng thêm mười mấy người. Vì để tránh bị người ta túm được điểm yếu, lần này cũng mời nhà lão nhị và lão tam, thiệp mời được Trương thị đưa đến nhà Vương Thành cách ngày, bị mẹ Vương ném đi, tỏ rõ là sẽ không đi. Trương thị nhặt thiệp để lên bàn, dù sao mục đích của bà ta đã đạt được rồi, chú ba có đi không cũng chẳng liên quan gì.