Cự Phách

Chương 11: Chuyên gia?


Đọc truyện Cự Phách – Chương 11: Chuyên gia?

Về thôn Vương gia, Vương Thành cũng không bị các thôn dân vây xem, vì đến cửa thôn đã bảo Phương Thiên thả cậu ở đó, tự mình đi bộ về nhà.

Nhưng chuyện sáng nay vẫn bị lan truyền ra ngoài, trên đường gặp vài thôn dân “nhiệt tình” dừng lại nói chuyện với cậu, ngoài miệng thì hỏi thăm, nhưng hai ba câu sau lại có ý vô ý nhắc đến chuyện Chương Nhất Hằng tới đón cậu, muốn nghe quan hệ giữa bọn họ, Vương Thành tất nhiên sẽ không nói lời thật.

Ba Vương mẹ Vương đã sớm biết lý do, sau khi Vương Thành ra cửa hàng xóm liền chạy đến hỏi, nhưng bọn họ đều nói không rõ lắm, nói chuyện của con thứ bọn họ ít khi hỏi đến, không quan tâm mấy người kia có tin hay không, chờ đến lúc dọn đi rồi chưa chắc đã thành hàng xóm.

Vương Tử Vũ sau khi trở lại cũng oán giận vài câu.

Thím Trương cũng nghe nói chuyện nhà bọn họ, bà thím này luôn nghĩ ra lắm thứ, lập tức liên tưởng đến lúc nói chuyện mấy ngày trước với Vương Thành, kết quả xế chiều hôm nay bà đã hỏi Vương Tử Vũ về chuyện anh hai cô.

Được trong nhà dặn dò, tất nhiên Vương Tử Vũ sẽ không để lộ ra, thím Trương lại không tức giận, nói gì mà cô không nói thì thôi, bởi vì bà vẫn cho rằng chuyện này liên quan đến núi Phượng Hà, Vương Tử Vũ không nói, giọng điệu bà có vài lúc quái gở, sau đó bắt đầu dạy dỗ, xoi mói cô làm việc không nhanh nhẹn vân vân.


Vương Tử Vũ thấy rất uất ức, người quen cô đều biết cô không lười biếng, chịu khó đến nỗi rất nhiều người cũng phải khen cô, nhưng cô không thể cãi lại thím Trương, nên đành đi về kể oan ức với người nhà.

“Thím Trương kia là miệng rộng, chuyện gì cũng thích bát quái, lòng dạ cũng nhỏ, Tiểu Vũ sau này con đừng để ý đến bà ta, không có người nói chuyện với bà ta để xem bà ta tự mình nói chuyện thế nào.” Ấn tượng của mẹ Vương về thím Trương không tốt lắm, nhưng chú Trương lại là người không tệ, đó cũng là lý do vì sao lúc trước biết con gái muốn đến tiệm bánh bao Trương gia làm việc thì bà mới không ngăn lại.

Vương Thành giúp mẹ bưng đồ ăn tối ra, nghe được hai người nói chuyện, an ủi: “Tiểu muội, nếu không thích thì nghỉ việc ở đó đi, dù sao cũng chẳng được mấy ngày, chúng ta cũng không thiếu chút tiền này.”

Nói thật thì cậu chướng mắt số tiền làm thuê mà tiệm bánh bao Trương gia trả cho em gái cậu, em gái cậu tuy chỉ là làm bán thời gian, nhưng chuyện gì cần làm đều sẽ làm, tay chân nhanh nhẹn hơn người làm trước đó không biết bao nhiêu lần, nhưng tiền lương lại ít hơn hai ba trăm, bây giờ còn bị xoi mói, đúng là trước đó không nên đến đó làm thuê.

“Anh hai con nói đúng đó, chúng ta không thể để mình bị oan ức được.” Ba Vương cũng đồng ý quan điểm của con trai, không vui thì không làm, bây giờ trong nhà cũng không thiếu tiền.

“Hai ngày nữa rồi xem sao.” Vương Tử Vũ cắn môi, không ra quyết định ngay.

Vương Thành cũng không quá lo lắng cho cô, nhà bọn họ đều là người có chủ kiến, mấy lời trước chỉ là ý kiến mà thôi, có nghe hay không thì do cô quyết định, dù cuối cùng có không nghỉ việc đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không nói gì, chỉ ủng hộ quyết định của cô mà thôi.

Món sườn xào chua ngọt mà mẹ Vương làm đã thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh, sắc hương vị đậm đà, chua ngọt ngon miệng khiến mọi người lập tức quên đi đề tài vừa thảo luận, đây là một trong những món sở trường của mẹ Vương, mỗi lần đưa lên bàn chưa được bao lâu sẽ bị hai anh em Vương Ninh An và Vương Tử Vũ chiếm hết sạch, mà Vương Thành vì luôn ở trên núi nên không có nhiều cơ hội được nếm món này.

Không khí trên bàn cơm rất ấm áp, Vương Tử Vũ gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt mà mình thích ăn nhất cho anh hai, mẹ Vương lại gắp đồ ăn cho cậu, lúc sau lại xới đầy bát cơm cậu, Vương Thành có sức ăn lớn, hai ba miếng là ăn hết đồ ăn trong bát, mẹ Vương nhận bát của cậu lại xới thêm một bát nữa, ăn liên tục bốn bát lớn, Vương Thành mới cảm nhận được cái cảm giác chắc bụng mà đã lâu chưa thấy được.

Sau khi ăn xong, ba Vương hỏi kết quả chuyện người của Bất động sản Hoa Ưng đến đón cậu sáng nay.


Vương Thành nói đơn giản một chút.

Nghe nói ông chủ của Hoa Ưng muốn con thứ nhà bọn họ đến công ty kia làm việc, ba Vương và mẹ Vương đều rất lo lắng, suy nghĩ của kẻ có tiền rất khó đoán.

Vương Thành an ủi bọn họ vài câu, lý do mà ông chủ Chử đưa ra rất hợp lý, cậu cũng thấy nó đúng, núi Phượng Hà không đơn giản như bề ngoài của nó, bởi vì vị trí địa lý mà phía tây và phía đông núi có sự phát triển khác nhau, phía đông rừng cây rậm rạp hơn phía tây nhiều, nguy hiểm tất nhiên cũng lớn hơn một chút.

Ngày hôm sau, Vương Thành nhìn số điện thoại trên danh thiếp bấm gọi qua.

Đầu kia điện thoại vang lên tiếng một người đàn ông, qua ống nghe càng trầm thấp hơn, còn có nhiều thêm từ tính khiến lỗ tai tê dại.

Vương Thành xoa xoa lỗ tai, nói cho anh biết quyết định của mình, đồng ý đến Hoa Ưng làm việc, nhưng kỳ hạn quá dài, khu du lịch xây dựng tất nhiên sẽ hơn một năm, nhưng cậu cũng không muốn bỏ một năm của mình vào một công ty ngay cả tiền lương cũng không chịu trả, thế này thì cậu chịu thiệt, cho nên ý của cậu là một tháng, không thể nhiều hơn được nữa.

Ông chủ Chử cũng không phải là kẻ ngốc, hai người cò kè mặc cả một lúc lâu, cuối cùng quyết định là ba tháng, nhiều hơn hai tháng so với ý cậu muốn, Vương Thành vẫn khá vừa lòng cúp điện thoại, nhưng mà sớm biết thế thì nên để ông chủ Chử này gọi điện cho cậu mới đúng, lãng phí cả đống tiền điện thoại của cậu.


Tổng bộ công ty bất động sản Hoa Ưng

Chử Diệc Phong nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ khó lường, tiếng đập cửa vang lên, anh mới cất di động đi, “Vào đi.”

Lý Dụ ôm một chồng tài liệu đi đến, cặp đùi đẹp thẳng tắp đầy sức mạnh, đi giày cao gót nhưng tốc độ cũng rất nhanh, cô là người phụ trách phòng Kế hoạch, từ khi vào công ty liền bận rộn như con quay vậy, mỗi lần tăng ca đều gào thét điên cuồng muốn boss phải tăng tiền lương cho cô, nếu không rất xin lỗi dung nhan mau chóng già cả của cô.

“Boss, tài liệu anh muốn đều ở đây cả, những thứ này là tôi tăng ca tìm được, còn kế hoạch chi tiết hơn, xin anh cho tôi thêm vài ngày nữa.”

Chử Diệc Phong nghe cô nhấn mạnh chữ tăng ca là biết cô đang oán giận với mình, anh quét qua tài liệu đang chồng chất như núi, “Không cần, một thời gian ngắn nữa sẽ có một chuyên gia tới giúp cô.”

“Chuyên gia” đang ngồi xổm trước cái chuồng gà trong góc bỗng hắt xì một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.