Cứ ngỡ là yêu

Chương 10 - part 01


Bạn đang đọc Cứ ngỡ là yêu – Chương 10 – part 01

Cứ ngỡ là yêuh3> Chương 06  
Vẻ kênh kiệu lúng liếng của Lâm Uyên làm Đình Thái chao đảo . Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn không rời Lâm Uyên: 
– Hình như lúc nãy, cô bảo tôi là con quỷ râu xanh, cho nên tôi phải trân trọng biệt anh đó và thự hiện những gì con quỷ muốn làm. 
Thấy anh bước tới, Lâm Uyên hoảng hồn thụt lùi . Cô run giộng: – Ông côn đồ quá, tôi sẽ méc với bác Tiêu là ông ăn hiếp tôi. 
– Mặc kệ, cô méc thì méc, dù sao tôi cũng ăn hiếp rồi . Bất quá cha tôi bắt tôi cưới cô về làm .. nô tì thôi chứ gì. 
Đôi mắt rưng rưng, Lâm Uyên nói, giọng đã nghèn nghẹn: 
– Ông chỉ muốn ăn hiếp tôi thôi. Tôi.. tôi đáng ghét lắm sao .. Ông .. Ông… 
Đình Thái dừng chân. thật ra anh chỉ muốn lấy giúp cô một mẩu giấy nhỏ trên tóc thôi. Ngờ đầu sự hiểu lầm tai hại làm cho Lâm Uyên sợ đến phát khóc . Nhìn cô, sao lòng anh thương quá . Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng… 
– Uyên này, đừng hiểu lầm .. Tôi chỉ muốn… Cô nín đi, đừng khóc như thế, tôi đau lòng lắm. 
Cô tiếp tục mè nheo: 
– Hu .. hụ. Ông ăn hiếp tôi cò n nói nữa hả . Tôi sẽ méc với bác Tiêu cho coi. 
– Được, được, cô nín đi. Hay là vầy, tôi xin lỗi cô vậy. 
Dừng ngay giọt nước mắt thứ tám, Lâm Uyên chu môi: 
– Ông cũng biết xin lỗi nữa hay sao? 
Đình Thái gãi đầu: 
– Thật ra tôi chỉ muốn mời cô dùng cơm trưa, ai ngờ khi gặp cô, tôi chỉ muốn chọc giận, không biết vì sao nữa . Có lẽ đó là sự tương hợp giữa hai chúng ta. 
Trề nhẹ môi, Lâm Uyên lúng liếng đôi mắt sắc sảo của cô: 
– Hổng dám tương hợp đâu, ông đừng nằm mợ Còn chuyện đi ăn cơm hả ? Miễn bàn đi. Tôi không thích đi chung với ông. Vả lại, hôm nay tôi đã có hẹn rồi. 
– Lâm Uyên à , tôi và cô co thể dĩ hoà di quý có được hay không? Tôi muốn có một người bạn như cô. 
Nhìn gương mặt chân thành của anh, Lu không dám đùa nữa . Cô cúi mặt, lòng gợn sóng lao xao. 
– Chuyền này ông co thể cho tôi suy nghĩ lại, vì tôi không muốn người ta nói tôi trèo cao, ông giám đốc à . Vả lại, tôi và ông hay gây gổ, biết có thể làm bạn của nhau được hay không? 
Đình Thái khoát tay, giọng anh trầm ấm, nhưng chắc nịch: 
– Chuyện ấy đâu có gì . Tôi nhường cô hoặc cô nhường tôi là được, hay là cô sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ? 
Lâm Uyên bật cười giòn, cô chìa tay: 
– Anh làm như quan trọng lắm, đối với tôi, không có anh, tôi vẫn sống bình thường vui vẻ. 
Cô đưa tay gãi đầu, ra vẻ suy nghỉ: 
– Ng` xưa có câu: “Bớt thù thêm bạn ” Được rồi, tôi hứa sẽ chấp nhận anh vào một ngày gần đây. 
Đình Thái mừng rỡ, anh nắm lấy tay cô bóp nhẹ: 
– Cám ơn Uyên đã hiểu anh. 
– Nè, đừng nói thế, Uyên chưa hiểu anh đâu, còn phải tìm hiểu đã. 
– Anh sẵn sàng mở cửa trái tim để em tìm hiểu. 
– Hổng dám đâu, cho em xin đi. Bạn gái anh đánh em bỏ xứ. 
Đình Thái nhìn cô nồng ấm . Con tim anh bây giờ đang đập rộn ràng cả lên, cơ hội cho anh tìm chỗ đứng trong tình yêu đã mở lối . Anh thật không ngờ sự thay đổi đột ngột của tình cảm hai người, khiến anh không còn cảm giác trống trải và xa vắng nữa . Như thế đủ hiểu Lâm Uyên đã giữ một vị trí quan trọng trong lòng anh.
Đình Thái nhìn cô say đắm . Ánh mắt của anh nồng nàn êm dịu chan chứa yêu thương: 

– Chúng ta có thể đi dùng cơm chung để đánh dấu lần giao hoà vĩnh viễn này hay không? 
Lâm Uyên xua tay, cô vô tư nắm tay anh mà không biết tim của anh đang rộn ràng: 
– Chưa chắc là giao hoà vĩnh viễn đâu, nhưng mà xin lỗi anh lần này vậy . Lần sau, em sẽ khao anh, được chứ ? 
Đình Thái vui vẻ gật đầu, đúng lúc cửa thang máy bật mở . Anh đưa tay: 
– Mời tiểu thư. 
Lâm Uyên bật cười . Sao bây giờ trông anh lạ thế nhỉ ? Anh không còn là một ông giám đốc uy quyền, không còn là một Đình Thái cao ngạo, lạnh lùng, khô cằn như trước nữa, mà thay vào là một con người khác, vui tươi, sống động . Gương mặt điển trai của anh toa? sáng, chắc anh đang yêu đời lắm đấy. 
Cô nhẹ nhàng liếc anh, thầm nghĩ: 
“Biết anh vui vẻ thế này, cô đã làm hoà với anh từ lâu rồi . Biết đâu anh và cô đã thân thiết nhau.” 
Tất cả mọi điều suy nghĩ sai lệc về Đình Thái cô đã quyên khuấy chúng đi, thay vào là một tình cảm nhẹ đang dần chiếm lấy tình cảm của cô. 
Ra tới cổng, cô đưa mắt nhìn quanh, lòng hồi hộp lo sợ. 
Cô thoáng mừng rỡ khi thấy Vũ Phong đứng chờ nơi bên trái của cổng. 
Bước nhanh lại, cô cúi đầu, nhẹ giọng: 
– Xin lỗi anh, tôi quên mất thời gian. 
Vũ Phong bật cười, anh đưa tay xem đồng hồ, nheo mắt: 
– Ồ, không sao. Tôi chỉ đứng chờ cô khoảng nửa tiếng thôi. 
Ngỡ anh đang trách móc, Lâm Uyên xanh mặt . Cô rối rít: 
– Xin lỗi anh. Bữa cơm trưa này, tôi sẽ mời anh, anh đừng trách lỗi nhé ? 
Nhìn nét mặt lo sợ của cô, Vũ Phong không nén được lòng . Anh nhẹ nhàng mớ cửa xe: 
– Mời cô lên xe. 
– Anh bỏ lỗi cho tôi chứ ? – Làm sao tôi nỡ băt lỗi một cô gái xinh đẹp và hiền ngoan như thế chứ. 
– Cám ơn anh. 
Lâm Uyên ngoái đầu lại nhìn phía sau, thấy Đình Thái đứng nơi xa nhìn cô, trông anh hơi buồn buồn . Biết làm sao được, để chiều nay cô giải thích với anh vậy. Vũ Phong tò mò: 
– Đấy là bạn trai của cô à ? 
Lâm Uyên xua tay: 
– Không phải . Đó là giám đốc của tôi. 
Vũ Phong nhíu mày: 
– Thế sao? 
– À, thế này, công ty của chúng tôi phân rõ từng nhiệm vụ . Hợp đồng nào ký kết xong mới trình lên cho giám đốc, ông ta xem xét rồi ký vào . Hợp đồng lúc đó mới có giá trị. 
– Để tôi đến đó chào ông ta một chút. 
– Không phiền anh thế đâu, để lần sau tiện hơn. Lúc nãY, tôi có nói với ông ấy rồi. 
Vũ Phong gật đầu, anh chui vào xe đề máy, chiếc xe lăn bánh . Lâm Uyên hỏi: 
– Anh không có tài xế riêng à ? 
– Có chứ, nhưng lần này là ngoại lệ vì tôi thích lái xe chở những cô gái xinh đẹp như cô. 

Đỏ hồng đôi má, cô trách nhẹ: 
– Thế anh chở biết bao nhiêu cô rồi mới đến lượt tôi, phải không? 
Giơ một tay lên, anh bật cười: 
– Oan cho tôi quá, không lẽ cô tin thật hay sao? 
– Chứ lời của anh nói ra, không lẽ tôi không tin. Ng` ta nói xuất ngôn như phá thạch nên lời anh nói phải chắc chắn chứ. 
– Cô thật là lém lỉnh, nhưng thú thật, chở cô lần này là lần thứ hai trong đời của tôi đấy. 
– Vậy ra lần thứ nhất là chở bạng ái của anh, hết chối nhé. 
Anh xua tay, đôi mắt thân thiện nhìn cô: 
– Không phải đâu, mà đó là mẹ của tôi đấy. 
Lâm Uyên le lười, cô liến thoắng: 
– Thế tôi là người quan trọng lắm hay sao? Anh làm tôi hồi hộp quá. 
Giọng của anh như gió thoảng, ru nhẹ cô bềnh bồng trong sóng gợn của con tim: 
– Nếu có thể, sau này Lâm Uyên là người quan trọng nhất trong trái tim tôi đấy. 
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu e thẹn, đôi mắt dõi ra xa ngắm nhìn dòng người qua lại . Biết Vũ Phong đang nhìn ngắm mình trong kính, Lâm Uyên không dám nhìn lên. Cô lặng lẽ nhìn vào quyển sổ trên tay, lòng cô hồi hộp chi lạ. 
Nghe loáng thoáng tiếng gọi tên mình, Quốc Bảo: mớ nhanh then cài cửa, chạy ra sân. 
Nhưng không, ngoài sân chỉ có tiếng gió đêm xào xạc trên những chiếc lá và trênkia chỉ có những vì sao đang nhìn anh lạ lẫm . Sao lòng anh lại rối bời thế này nhỉ ? Suốt ngày ra vào quên này, quên kia, có phải anh đang lo lắng chuyện gì ? Nhưng không. Khi hỏi rõ lại lòng mình thì ra anh nhớ đến người yêu. Anh nhớ đến nỗi tiếng ai nói vẳng lại, anh cũng tưởng là Băng Thanh. Giờ này, cô ấy đang làm gì nhỉ ? 
Anh muốn có cô trong vòng tay để thoa? đi nỗi nhớ, nhưng biết làm sao khi anh và cô đang cách nhau xa hàng chục cây số . Lòng anh nôn nao khi nghĩ đến Băng Thanh. Anh muốn bay ngay về thành phố để gặp cô, nhưng ngoại Năm đang bệnh, anh phải cận kề chăm sóc, biết làm sao được ? Thôi, đành mơ nhớ về em vậy, Băng Thanh. 
Quốc Bảo lẩm nhẩm rồi quay vào . Anh bật đèn lên thì thấy Ngoại Năm đi ra. Anh lo lắng: span>
– Ngoại, ngoại bệnh mà ngoại còn đi đâu thế ? Gọi con là được rồi. 
Ngoại năm móm mém cười: 
– Cha bây, ngọai có bệng hoạn gì đâu. Thời tiết thay đổi, cảm nhẹ, chóng khỏi thôi. 
– Con rót cho ngoại ly nước nhé. 
– Ừ . Mà lúc nãy con đi đâu mà ngoại không nghe tiếng của con? 
– Dạ… con ra ngoài át một tý đấy ngoại. 
– Hà, chứ chẳng phải bây nhớ con Thanh đó sao? Nhìn dáng vẻ của con là ngoại biết rồi . Nè, có định cưới nó không? Nói cho ngoại nghe để ngoại mừng. Quốc Bảo đặt ly nước xuống bàn, cười xoa: 
– Nhất định phải cưới, ngoại ạ . Vì cô ấy đã lấy trọng trái tim của con rồi . Không có cô ấy, chắc con không sống nổi. 
Ngoại Năm lắc đầu: 
– Tuổi trể bây giờ thật lạ, đòi sống đòi chết phải có nhau. 
Anh ôm cánh tay bà, nũng nịu: 
– Ngoại ơi, vậy lúc quen ông ngoại, ngoại có yêu hết mình hay không? 
Mắt ngoại Năm nhìn xa xăm, mắt ngoại hình như đang có ngấn lệ: 
– Lúc ngoại quen ông ngoại con đâu dễ như bây giờ . Nào là bom đạn chiến tranh khói lửa, nhưng tình cảm của nhau cũng mặn nồng như hai con bây giờ vậy. 

– Con xin lỗi ngoại vì nhắc lại chuyện buồn của năm xưa. 
Ngoại Năm xua tay: 
– Thôi, con đi ăn cơm đi. Ngoại có nấu canh rau dền với cua đó. 
– Ơ, thế à . Vậy là con ăn hết nồi cơm luôn. Con múc cháo cho ngoại nhé ? 
– Thôi, ngoại mới ăn đó, con ăn đi. 
– Dạ. 
– À, sau hai tuần rồi, không thấy thằng Thái về chơi vậy con? 
– Chắc nó bận chuyện công ty đó ngoại. 
Định quay xuống bếp ăn cơm, anh lại nghe loáng thoáng tiếng bước chân và loáng thoáng tiếng nói của Băng Thanh. Bước nhanh lại mở cửa, chắng may cửa đập trúng trán làm anh choáng váng cả mặt mày. 
Ngoại Năm nhíu mày nhìn đứa cháu trai kỳ lạ: 
– Cái thằng này, hôm nay sao vậy ? Cứ lính quýnh cả lên, để ngoại ra xem coi nào . Có sao không con? 
Sờ vào trán anh, bà kêu lên: 
– Úi cha, sưng to quá . Để ngoại lấy muối đấp cho con. 
Kéo tay ngoại, Quốc Bảo cười: 
– Không sao đâu ngoại . ngoại để con làm là được rồi. 
Bà lo lắng: 
– Con có nhức đầu không? 
Anh lém lỉnh: 
– Có, ngoại ạ . Con nhức đầu đến nỗi không giờ nào con không nghĩ đến người yêu. 
Ngoại móm mém cười . nụ cười của bà thật hiền hoà: 
– Bây lúc nào cũng đùa được cả. 
– con đi ăn cơm nha ngoại. 
– Ừ. 
Ngồi nhai xong miếng trầu, ngoại Năm định bước lại đóng cánh cửa thì một bàn tay ấm nắm lấy tay bà: 
– Thưa ngoại, con mới về. 
Ngoại Năm ngước đôi mắt hiền từ nhìn lên, ánh mắt bà thoáng vẻ vui mừng: 
– Băng Thanh, con về đây tối thế ? 
– Dạ, vì kẹt xe đó ngoại. 
Bà nắm tay cô kéo vào nhà: 
– Vào đi con. 
Băng Thanh nhìn quanh, lòng cô thoáng buồn vì không thấy bóng của anh. Cô muốn ứa nước mắt, nhưng cô cố ngăn nó lại, vì cô sợ cô sẽ không gượng nổi. 
Chỉ mới có ba ngày, mà cô tưởng chừng như vắng anh ba năm vậy . Cô biết rằng anh bận việc, nhưng sao lòng cô vẫn mong chờ và thương nhớ . Khi không chịu được cơn “đau tim” hoành hành, cô mới quyết định tìm anh dù chỉ để gặp mặt anh một giây, một phút. 
Thấy cô ngồu trầm ngâm, ngoại Năm hỏi: 
– Ủa, con về đây không có mang đồ đạc hay sao? 
Cô giật mình, mỉm cười: 
– Dạ, con về đây có chút ít công việc rồi con về liền, ngoại ạ . Con ghé thăm ngoại một chút rồi con đi. 
– Tối thế này rồi con về được hay không? Hay là ở lại đây một đêm với ngoại rồi sáng hẵng về. 
– Dạ không. Con cớ xe cơ quan, ngoại ạ. 
Nói cho bà an tâm, nhưng thật ra một lát nữa cô không biết có xe về hay không. Thật là tai hại. 

Ngoại định nói với cô việc gì thì có tiếng nói vọng ra: 
– Ngoại ơi, canh ngon quá, con ăn sạch nồi, rồi ngày mai con đi hái, ngoại nấu cho con ăn nữa nhé. 
Liền sau đó, Quốc Bảo hiện ra trước cửa buồn, tay anh còn bê tô cơm đầy ắp . Mắt anh dừng lại trên gương mặt quan thuộc mà anh luôn giữ trong tim. Miệng anh ngừng nhai, anh đưa tay dụi mắt vì anh sợ sẽ lầm như hai lần trước, nhưng không. Lần này đã là sự thật . Trước mặt anh là Băng Thanh bằng xương, bằng thịt . Cô đang nhìn anh với đôi mắt đầy ngấn lệ. 
Vừa trông thấy anh, cô vụt chay ra cửa . Quốc Bảo hoảng hốt, anh bỏ tô cơm xuống bàn chạy theo . Ra đến sân, anh nắm tay cô gọi lớn: 
– Băng Thanh, em làm sao vậy ? có chuyện gì ? nói cho anh biết đi. Sao gặp mặt anh, em lại bỏ chạy ? 
Dònh lệ hoen đầy khoé mắt, Băng Thanh vẫn im lặng, lòng cô sao nặng trĩu thế này. 
Quay mặt cô cho đối diện với mình, Quốc Bảo nhìn người yêu đang chan chứa lệ mà lòng anh đau. Anh kéo cô vào lòng, giọng nhẹ nhàng chan đầy cảm xúc: 
– Không lẽ em giận anh? Anh xin lỗi . Anh xin lỗi . Anh xin lỗi… Em biết không? Từ lúc về đây, không ngày nào, không phút nào anh không nhớ đến em, nhưng biết làm sao được . Ngoại Năm đang bệnh, anh phải tận tình chăm sóc . Em hãy hiễu cho nỗi khỗ của anh, Băng Thanh à. 
Nép trong vòng tay của anh, cô cảm thấy bao nỗi giận hờn biến mất, chỉ còn lại niềm yêu thương dâng ngập trong tim. Biết rõ được sự thật, cô càng yêu qúy anh hơn. Anh thật là một người đàn ông lý tưởng . Nép sát vào trong vòng ngực rắn chắc của anh, cô đắm chìm trong hạnh phúc . Nỡ nào cô giận anh chứ . Thật là .. Mình tự ái hơi cao, làm anh phải xin lỗi. 
Cô bạo gan, bất ngờ câu lấy cổ anh, kéo anh đáp xuống nụ hồng đang hé chờ . Cả hai say sưa trong nụ hôn ngọt lịm . Hồi lâu, anh rời môi cô, nhẹ nhàng rỉ vào tai người yêu: 
– Em thật là .. muốn hôn anh, nhớ anh thì yêu cầu, anh sẽ đáp ứng chọ Em làm thế, có ngày anh đau tim chết mất. 
Băng Thanh chống chế. 
– Em biết lỗi cho nên em mới .. chứ bộ . Anh còn nói nữa, em về liền đó. 
Quốc Bảo bật cười: 
– Í ẹ! Tiểu thư Nguyễn nỗi giận rồi à ? hay là mắc cỡ đây? 
Đấm vào ngực anh, Băng Thanh đỏ mặt: 
– Anh chọc quê em, phải không? Được rồi, em về thành phố liền đây. 
Cô thoát khỏi vòng tay anh, bước lại, ló đầu vào nhà. 
– Ngoại ơi, con phải về đây. Lần sau có dịp, con về ở chơi với ngoại thật lâu nhé. 
– Ừ, để ngoại kêu thằng Bảo nó đưa con đi. Ban đêm ban hôm đi một mình không được đâu. 
– Được rồi ngoại ơi, con không.. 
Cô chưa nói hết câu đã bị Quốc Bảo đưa tay che kín miệng . Anh trợn mắt nhìn cô: 
– Em thật là .. bộ em không phải xuống đây vì anh hay sao? Em nỡ lòng làm khổ anh đến thế hay sao? Em muốn anh chết trước mặt em, em mới chịu hay sao? Em. Em… 
Băng Thanh nín cười, cô lừ mắt. 
– Anh cho em xin hai chữ “hay sao” đó đi, nghe rùng rợn quá hà . Buông em ra, để em còn phải về nữa, tối rồi. 
Quốc Bảo lầm lì: 
– Được, em mà vễ, anh sẽ tự vận trước mặt em để em thấy anh yêu em đến cỡ nào. 
Muốn thử lòng của người yêu, Băng Thanh làm ra vẻ cương quyết. 
– Được, anh cứ tự nhiên. Em phải về đây. 
Cô vừa quay lưng thì nghe anh nói một câu “Vĩnh biệt”, rồi một tiếng ầm vang lên, nước bắn tung toé . Cô hoảng hốt hét lớn, nước mắt tuôn tràn trên má: 
– Anh Bảo… 
Tất cả mọi sự trở về trong im lặng, chỉ có tiếng nước vỗ lạch vào bờ. 
Băng Thanh vụt chay lại bờ sông, cô tuôn theo anh mới tiếng nấc nghẹn ngào. 
– Anh Bảo, đừng bỏ em mà. 
Cô vừa ngoi lên mặt nước thì thân hình cô đã được bế bổng hẳn lên. Quốc Bảo mỉm cười hạnh phúc . Anh rỉ nhỏ vào tai người yêu: 
– Anh biết là em rất yêu anh và không muốn anh chết mà, phải không? 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.