Cự Long Thức Tỉnh

Chương 31: Sói Đứt Đuôi


Bạn đang đọc Cự Long Thức Tỉnh – Chương 31: Sói Đứt Đuôi


Haizz!
Lục Hi thở dài một tiếng, nếu không phải lúc này liên lụy tới Tiết Đông Ni thì anh đã quay đầu bỏ đi luôn rồi.

Người phụ nữ ngu ngốc này, cứ để cô ta tiếp tục bị lừa là được.

Hoắc Tư Duệ cũng bất lực, con nhỏ này đúng thật là mụ mị hết cả đầu óc vì tình yêu rồi, không biết bao giờ mới chịu tỉnh ngộ ra.

Gương mặt Tiết Đông Ni cũng xuất hiện biểu cảm không vui.

Anh Lục có lòng tốt giúp đỡ, chỉ dẫn cô ta, cô ta lại nói năng quá khích như thế, khiến cô cũng không biết giấu mặt vào đâu.

Chẳng buồn để tâm tới người phụ nữ ngu xuẩn này, Lục Hi bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiết Đông Ni.

Mà tên tóc vàng chặn ở cửa thì nhìn nhóm Lục Hi cười khẩy, dự định lát nữa không đợi được người mang tiền tới thì “xử lý” Lục Hi trước rồi đưa hai con nhỏ kia đi sau.

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Phù Đồ chạy tới, dẫn theo một thuộc hạ đi vào trong quán mì.

“Anh Lục”.

Phù Đồ chẳng buồn ngó ngàng tới mấy thằng tóc vàng ở cửa, vội vàng chào hỏi Lục Hi.


Lục Hi gật đầu.

Người đàn ông bên cạnh Phù Đồ, anh cũng biết, là một kẻ trung thành bên cạnh Hoàng Sào, tối đó cũng là một trong ba người được Lục Hi cứu.

“Xảy ra chuyện gì thế?”
Phù Đồ đến bên cạnh Lục Hi, cúi người hỏi chuyện.

Lục Hi chỉ vào mấy tên tóc vàng ở cửa rồi đáp.

“Một người bạn của tôi bị lừa vay tiền lãi suất cao của họ, năm trăm ngàn tệ một tháng biến thành bảy trăm năm mươi ngàn tệ, không trả nổi, họ dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp, chuyện này anh thấy phải làm sao?”
“Ý tứ của anh Lục thế nào?”, Phù Đồ gặng hỏi.

“Món tiền này, bạn của tôi không định trả nữa, đống ảnh trong tay hắn ta cũng phải xóa triệt để, nếu phát tán ra tấm ảnh này thì tự anh đuổi theo Hoàng Sào đi”, Lục Hi điềm nhiên nói.

Phù Đồ lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, anh Lục, tôi biết nên làm thế nào”.

Phù Đồ sợ bản thân hiểu sai ý anh rồi làm hỏng việc, thế nên mới hỏi thêm một câu, bây giờ, nếu anh Lục đã đưa ra quy trình, hắn ta cứ theo quy trình mà tiến hành là được, không có gì để bàn thêm.

Mà kẻ cầm đầu đám tóc vàng nghe thấy Lục Hi nói sẽ không trả tiền, lập tức xù lông, nhảy dựng lên, vênh váo nói: “Mẹ kiếp, chờ đợi nửa ngày, mày trêu ông à! Mẹ kiếp, hôm nay chúng mày đừng hòng bỏ đi!”
Nói xong, hắn móc từ thắt lưng ra một con dao găm, hung hổ nhìn về phía đám người Lục Hi, mấy thằng đàn em sau lưng cũng lấy ra đủ loại hung thủ, khí thế như kiểu chỉ cần một câu là sẽ hạ gục nhóm người Lục Hi.

Tiết Đông Ni và Lý Vi đâu từng thấy cảnh tượng này bao giờ, bỗng chốc sợ đến hết hồn, hai người co rụt thành một cục.

Hoắc Tư Duệ khá hơn chút do từng thấy sóng to gió lớn trên thương trường, vả lại, đi cùng Lục Hi, cô có cảm giác an toàn không nói được nên lời, cũng chỉ hơi căng thẳng trong thoáng chốc rồi thả lỏng ngay.

Lục Hi vừa nhìn thấy động tác của mấy người này đã mỉm cười với Phù Đồ: “Người làm đại ca giang hồ đất Tây Kinh như anh có vẻ là danh không xứng với thực nhỉ”.

Phù Đồ xấu hổ cúi đầu xuống: “Để anh Lục chê cười rồi, tôi đi làm việc đã”.

“Đi đi”, Lục Hi phất tay, giao luôn chuyện này cho hắn ta.

Phù Đồ bước tới trước mặt tên tóc vàng cầm đầu, chậm rãi nói: “Các cậu đi theo ai, nói tên hắn ra”.

Tên tóc vàng cầm đầu bật cười dữ tợn: “Mẹ kiếp, mày quan tâm tao đi theo ai làm gì, cứ giả bộ ngầu đi”.

Phù Đồ nhíu mày, mấy thằng này trông cũng mới mười bảy, mười tám tuổi, chỉ là đám côn đồ cấp thấp nhất trong xã hội, không biết đến hắn ta cũng rất bình thường.


Ý của Phù Đồ là để chúng báo tên lão đại, hắn ta gọi một cuộc điện thoại là chuyện này có thể giải quyết rất dễ dàng, để lại ấn tượng tốt cho anh Lục.

Động tay động chân với mấy thằng thanh niên này thì quả thực hắn ta cũng không đẹp mặt.

Thế nhưng, nếu đối phương đã không chịu hợp tác thì hắn ta cũng hết cách, nỗi đau thể xác này là do chúng tự tìm tới.

Phù Đồ lập tức nhích sang một bên, người đàn ông lực lưỡng đi sau lưng hắn ta lập tức lao lên phía trước, vung nắm đấm vào tên tóc vàng cầm đầu.

Tên tóc vàng cũng là dạng nghé con không sợ hổ, vung dao găm lên cắm vào ngực của người đàn ông.

Người đàn ông này là trẻ mồ côi được Hoàng Sào nhặt về, trong đám tử trung của Hoàng Sào thì người này xếp hạng bảy, gọi là Hoàng Thất.

Hắn ta được võ giả hậu thiên của Hoàng Sào dạy dỗ gần mười năm, theo chân Hoàng Sào đánh trận to trận nhỏ không biết bao nhiêu lần.

Mấy hôm trước hắn ta cũng trải qua một trận chiến sinh tử, tuy rằng chỉ mới tới cảnh giới ngoại gia, nhưng cao thủ nội gia thông thường đứng trước mặt hắn ta cũng không dám sơ suất.

Đối phó với mấy tên cướp vặt này đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Chỉ thấy Hoàng Thất giơ tay trái tóm lấy dao găm, còn tay phải không ngừng đấm vào lồng ngực tên tóc vàng.

“Đùng” một tiếng, tên tóc vàng bị đấm bay ngay lập tức, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một búng máu.

Quăng dao găm đi, Hoàng Thất lao về phía mấy tên tóc vàng đang há hốc miệng, giống như hổ vào bầy sói, đấm đá vài cái là tẩn cho đám kia ngã dúi dụi rồi.

Đám tóc vàng nằm trên nền đất không ngừng rên rỉ, nếu không bị gãy xương sườn thì cũng gãy tay gãy chân, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.


Nhất là tên tóc vàng cầm đầu, bị nắm đấm của Hoàng Thất trúng ngay ngực, một đám ô hợp chỉ biết ăn chơi hưởng lạc đâu thể là đối thủ của một võ giả kinh qua đấu đá sinh tử, lăn lộn giang hồ như Hoàng Thất.

Nắm đấm này khiến ngũ tạng của tên này bị thương nặng, nếu không được đưa tới bệnh viện kịp thời, có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.

Hoàng Thất tiêu diệt hết mấy tên tóc vàng rồi lặng lẽ quay lại chỗ đứng sau lưng Phù Đồ.

Lúc này, Phù Đồ tới trước mặt tên tóc vàng cầm đầu, chậm rãi nói: “Bây giờ có thể nói ra đại ca của mày là ai chứ?”
“Ọe~”
Tên cầm đầu nôn ra một búng máu tươi: “Tôi nói, tôi nói, tôi đi theo anh Sói ở thành Đông”.

“Anh Sói nào?”, Phù Đồ trầm giọng hỏi.

“Anh Sói, Sói Đứt Đuôi”, tên tóc vàng cầm đầu lúc này ngoan như con cún, hỏi câu nào trả lời câu nấy, không dám chần chừ.

Sói Đứt Đuôi, Phù Đồ nhớ mang máng là từng nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ nổi là ai.

Lúc này hắn ta đã mất hết kiên nhẫn, làm việc cho anh Lục còn cần mất nhiều thời gian như vậy, hắn ta cảm thấy rất mất mặt.

Giơ một chân ra đạp mạnh vào lồng ngực tên tóc vàng cầm đầu, di mạnh một cái, Phù Đồ đanh mặt hỏi: “Mẹ kiếp, Sói Đứt Đuôi lại là thằng nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.