Bạn đang đọc Cự Long Thức Tỉnh – Chương 11: Kiếm Ngọc
Nhìn Lục Hi ngủ tới mức nước miếng chảy ròng ròng, Vân Khả Thiên đành gõ cửa và nói.
“Ông chủ Lục, sao đi ngủ sớm thế?”
Lục Hi mở đôi mắt kèm nhèm ngái ngủ, sau khi nhận ra người mới đến, anh vươn vai đứng dậy.
“Cậu Vân đại giá quang lâm, thứ lỗi vì không nghênh tiếp từ xa”.
Tuy miệng thì nói mấy câu khách sáo như thế, nhưng phản ứng cơ thể đã bán đứng anh, dáng vẻ biếng nhác nghiêng nghiêng vẹo vẹo kia trông như sẽ ngả người ra ngủ tiếp bất cứ lúc nào.
Khó khăn lắm mới mò được điếu thuốc và châm lửa, hút vài hơi thật sâu, dường như bấy giờ Lục Hi mới có tinh thần.
“Ngồi đi”, Lục Hi nói.
Vân Khả Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ có thể “dung thân” giữa cả đống vỏ bao thuốc, cốc mỳ ăn liền, giấy rác và đủ thứ linh tinh khác rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Cậu Vân có chuyện gì thế?”, Lục Hi vừa nuốt khói nhả mây vừa hỏi.
Vân Khả Thiên nuốt nước bọt, cân nhắc tìm câu từ.
“Nghe nói ông chủ Lục có thể giải quyết bất kỳ rắc rối nào giúp người khác?”
“Đúng vậy”.
“Tôi có một người bạn, bị ung thư, có cách nào không?”
“Có”.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Lục Hi, Vân Khả Thiên sững sờ.
“Lẽ nào anh ta là sứ giả của thần linh ư?”
Trong lòng Vân Khả Thiên không khỏi bật ra một suy nghĩ hoang đường như thế, bởi vì ung thư là căn bệnh khiến toàn thế giới phải bó tay, anh ta cũng không nắm chắc hi vọng khi đến đây.
Thế nhưng bây giờ có thể nhận được lời hồi đáp chắc nịch như thế thì tốt quá rồi.
Còn về việc Lục Hi có phải tên lừa đảo hay không thì Vân Khả Thiên không lo lắm, khắp đất Tây Bắc này, chưa một ai dám lừa gạt thứ gì của nhà họ Vân.
Cho dù bị lừa, Vân Khả Thiên cũng tin rằng mình có thể khiến kẻ lừa đảo phải trả cái giá tương xứng.
“Nếu ông chủ Lục đã khẳng định như thế thì đành làm phiền anh rồi, một người bạn của tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hi vọng anh có thể nghĩ cách”.
Vân Khả Thiên vô cùng nghiêm túc.
Lục Hi không hề đắn đo gì đã đáp: “Không thành vấn đề, cứ theo quy tắc mà làm”.
Vân Khả Thiên gật đầu, lấy điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi cúp.
Chốc lát sau, một người thanh niên vạm vỡ chừng khoảng ba mươi tuổi xách theo ba-lô của Vân Khả Thiên từ bên ngoài bước vào.
Vân Khả Thiên vẫy tay, người thanh niên này đưa túi cho anh ta, sau đó liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt dò hỏi.
Vân Khả Thiên xua tay, người thanh niên này lập tức quay người rời đi.
Anh ta thận trọng lấy một chiếc hộp gỗ ra khỏi ba-lô, chầm chậm đưa cho anh.
Lục Hi đón lấy, tiện tay mở ra, nhìn ngắm một lúc với vẻ mặt không biểu cảm rồi nói: “Thứ này khá đấy, bố của anh chắc là được cứu rồi”.
“Sao anh biết đó là bố tôi?”, Vân Khả Thiên ngạc nhiên hỏi lại.
Lục Hi mỉm cười: “Tôi đoán bừa thôi, đừng kích động”.
Vân Khả Thiên thở phào một hơi, sau đó lập tức nhíu mày.
“Ông chủ Lục, về chuyện này, hi vọng anh giữ bí mật”.
“Tất nhiên là thế rồi, trước giờ tôi luôn có trách nhiệm với khách hàng”.
“Thế thì tốt, xin hỏi bao giờ mới có tin tức, thời gian của tôi không còn nhiều”.
“Ngày mai nhé, anh để lại thông tin liên lạc, ngày mai tôi sẽ tìm anh”.
“Được được được”.
Vân Khả Thiên vội vàng để lại danh thiếp của mình, anh ta không ngờ sự việc có tiến triển nhanh như thế.
“Cứ vậy đi, sắc trời cũng tối rồi, tôi không giữ cậu Vân nữa nhé”.
Nghe thấy Lục Hi hạ lệnh đuổi khách, Vân Khả Thiên đành cáo từ và về nhà.
Bấy giờ mới hơn tám giờ tối, màn đêm chỉ vừa ập xuống.
Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, quay người đi lên tầng hai.
Lấy thanh kiếm ngọc ra khỏi hộp gỗ, ngắm nghía thứ này một lúc, trên gương mặt Lục Hi lộ ra nét cười.
Bên trong thanh kiếm ngọc này hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, là một vật tốt đến mức không thể tốt hơn để hiến tế.
Ngoài việc lấy được thứ có thể chữa bệnh ung thư, chắc có thể giúp anh kiếm được kha khá lợi ích.
“Nhà họ Vân có nhiều thứ hay thật”.
Lục Hi nghịch ngợm thanh kiếm ngọc, nhìn thấy giọt máu đỏ thẫm ở bên trong mà tán thưởng một câu như vậy.
Người bình thường không thể nào phát hiện ra năng lượng bên trong thanh kiếm này, nhưng Lục Hi có thể cảm nhận được bằng cách rót pháp lực mà bản thân tu luyện vào.
Tất cả năng lượng của thanh kiếm đều nằm ở giọt máu được phong ấn bên trong, trông có vẻ như người tu hành nào đó để lại tinh huyết của mình cho con cháu đời sau dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Tiếc rằng người tu hành ở thế hệ sau dần dần tuyệt tích, món bảo bối này cũng không ai nhận ra.
Đặt thanh kiếm ngọc xuống, Lục Hi lấy ra miếng ngọc bội mà Hoắc Tư Duệ đưa tới.
Miếng ngọc bội hình con phượng này cũng là một cổ vật, hàm chứa chút ít linh lực của đất trời, chỉ là so với thanh kiếm này thì thua xa.
Đặt miếng ngọc bội sang một bên, Lục Hi bắt đầu triệu hồi đàn tế Long Thần, chuẩn bị đi hiến tế.
Chỉ thấy hai tay anh ôm hờ lấy lồng ngực, miệng nhả ra vài âm tiết vừa trầm đục vừa trúc trắc khiến người ta không hiểu nổi.
Tiếng rồng!
Đây cũng là vài âm tiết mà Lục Hi lấy được từ trong trí nhớ, mất tới vài tháng trời mới miễn cưỡng sử dụng được.
Bởi vì kết cấu cơ thể của con người và cự long không giống nhau, phát âm càng không giống.
Dùng kết cấu cơ thể người nói tiếng rồng, đúng là không phải chuyện đơn giản.
Thế nhưng chỉ cần tinh thông được tiếng rồng, trong đầu Lục Hi vẫn còn khá nhiều pháp thuật bằng tiếng rồng với uy lực mạnh mẽ, đến khi ấy, thực lực của anh sẽ càng thêm tiến bộ.
Khi vài âm tiết trúc trắc kia kết thúc, luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ cơ thể Lục Hi thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Luồng sức mạnh này tản ra khắp nơi, hình thành nên một lớp kết giới trong căn phòng, khiến nó cách biệt với thế giới.
Ngay sau đó, Lục Hi cầm kiếm ngọc trong tay, nhìn miếng ngọc bội trên bàn, thoáng do dự, nhưng không động đến nó.
Sau đó, Lục Hi lại nhả ra vài âm tiết trầm đục nữa, dường như cự long đang thét gào.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Hi xuất hiện ở một thế giới khác.
Trên đỉnh núi sừng sững, một con rồng lớn phủ phục trước tòa cung điện khổng lồ, đang lẳng lặng nhìn về phía chân trời..