Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 17


Bạn đang đọc Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em – Chương 17

Khánh Anh về đến nhà thì thấy cha mình và một người con gái đang ngồi trong phòng khách nói chuyện 1 cách vui vẻ

Người con gái kia đã từng khiến anh có cảm giác lạ nhưng bây giờ anh hoàn toàn mất cảm giác đó nhưng hình như anh vẫn chưa quên được cô. Trong danh bạ anh vẫn lưu cô là Love hai năm rồi kể từ ngày cô bỏ anh đi xa đến giờ và giờ cô lại trở về

– Thiên Anh – Khánh Anh lạnh lùng gọi tên cô gái từ phía sau. Cả cô gái lẫn cha cậu là ông Đường đều quay lại nhìn ( giới thiệu qua rồi ạ…ông Đường là cha của Khánh Anh đó còn cô gái tên Thiên Anh này ko phải Vĩnh Thiên Anh của chúng ta đâu mà là Vương Thiên Anh…tác giả gọi là Yun nhé.)

– Anh Khánh Anh…em về rồi đây – Yun nhìn thấy Khánh Anh liền chạy đến ôm chầm lấy anh mà ko biết anh đang rất khó chịu vì hành động này của cô

Hai năm trước. Có một tình yêu đẹp khiến người khác nhìn vào đều ghen tị và ngưỡng mộ, 1 hotboy đẹp trai nhà giàu và 1 hotgirl xinh gái nhà giàu ngất ngửa yêu nhau. Đi đến đâu họ cũng được người khác chỉ chỏ khen ngợi… đẹp đôi ghê GATO quá Ước gì….

Cô gái rất yêu chàng trai nhưng 1 hôm vì tham vọng trở thành người nổi tiếng. Cô đã bỏ anh và sang Hàn Quốc lập nghiệp…từ đó anh ko muốn nhắc tên cô thêm 1 lần nào nữa và xoá luôn cái tên này ra khỏi từ điển…đến khi anh biết 1 người con gái nữa tên Thiên Anh ( Vĩnh Thiên Anh ) thì anh mới biết cái tên Thiên Anh như 1 định mệnh đối với anh.

Khánh Anh lạnh lùng đẩy Yun ra. Yun bất ngờ trước hành động của anh. Cô nghĩ anh còn yêu cô rất nhiều. Nhưng anh lại ko nghĩ vậy

– Anh…anh ngồi xuống đi rồi nói chuyện. – Yun tươi cười

Ngồi đối diện Khánh Anh. Yun ko thể nào dời mắt ra khỏi anh bởi vì hai năm trước anh đã đẹp đến nỗi bất cứ girl nào nhìn cũng say nắng mà giờ anh lại còn đẹp hơn rất nhiều. Bất giác trong lòng Yun rộn lên 1 lo lắng có khi nào anh ấy đã hết yêu mình, hai năm trôi qua rồi cơ mà…mình thật ngu ngốc khi rời xa anh ấy mà


– Khánh Anh. Con. Lần này Thiên Anh về nước là để đính hôn với con. Cha đã chọn được ngày đẹp rồi. Có lẽ tuần sau là hai đứa sẽ đính hôn và khi nào con học xong là cưới. Con chuẩn bị trước đi – Ông Đường tươi cười

– Ko – Khánh Anh buông thả 1 câu trả lời cụt lủn và lạnh tanh khiến Yun đang cười bỗng hụt hẫng…có lẽ suy nghĩ của cô đã đúng

– Tại sao anh? – Yun như mất bình tĩnh ngồi phắt dậy

– Ko cưới người ko yêu – Khánh Anh trả lời ngắn gọn rồi đứng dậy

– Khánh Anh. Cha đã chuẩn bị hết rồi con ko đồng ý cũng phải chấp nhận. Hai bên gia đình đã đồng ý cả rồi – Ông Đường đứng dậy

– Ông chuẩn bị thì đi mà đính hôn. Tôi ko liên quan. Từ khi mẹ tôi mất tôi ko còn nghe lời ông nữa rồi những quyết định của ông chỉ là con số 0 đối với tôi

– Khánh Anh nhìn cha 1 cách lạnh lùng ko chút biểu cảm. Trong đáy lòng

anh có gì đó nghẹn lại khi nhắc đến người mẹ quá cố vì chính người anh gọi = cha ngày nào lại chính là người cướp đi mạng sống của người mẹ mà anh yêu thương nhất kể từ khi anh chào đời. Anh hận ông

– Còn cô…suy nghĩ lại đi – Khánh Anh nhìn Yun rồi đi thẳng ra khỏi biệt thự của ông Đường

– Khánh Anh..em yêu anh nhiều lắm. Em sẽ gọi anh là chồng tương lai và anh sẽ là chồng của em sau này – Yun nói vọng theo Khánh Anh và chào ông Đường để ra về

– Chào bác. Ngày mai cha mẹ con có làm cơm mời bác và anh Khánh Anh đến ra mắt và cũng bàn bạc về lễ đính hôn luôn

– Ừ. Giờ con về hả

– Vâng. Con về

___________________

– Sao??? Thiên Anh về nước rồi hả? Tưởng gì càng tốt chứ sao. Mày còn yêu nhỏ lắm mà Nhất Nam ồ lên khi nghe Khánh Anh kể chuyện

– Tao bị bắt đính hôn – Khánh Anh thở dài


– Thế thì đính đi. Bao giờ tổ chức vậy? – Nhất Nam cười

– Tao hết yêu cô ta rồi – Khánh Anh buông thả 1 câu rất chi là lạnh lùg, ko 1 chút tình cảm nào còn vương vấn

– Sao mày vẫn lưu nhỏ là Love trong danh bạ – Tử Tuyết chen vào

– Xoá rồi – Khánh Anh trả lời hờ hững

– Thôi đi học đi. Muộn rồi – Tử Tuyết lảng sang truyện khác rồi khoác balo đen của mình lên vai rồi ra cửa trước

– Đi – Nhất Nam cũng vớ cặp sách của mình rồi đứng dậy. Khánh Anh cũng vậy

Trở lại với Thiên Anh

Cô gái nhỏ đang hì hục 1 số việc cá nhân 1 cách vội vã và đeo vội chiếc cặp sách rồi chạy thục mạng ra ngoài

– Hôm nay bác lái xe đưa cháu đến trường nhé! – Thiên Anh nói với 1 bác trai giúp việc

– Cô chủ. Ô tô bị hỏng đang sửa chỉ còn xe máy thôi – Bác trai trả lời

– Thôi thôi…cháu chạy bộ vậy. Chào mọi người – Thiên Anh nghe thấy hai từ xe máy mà hốt hoảng từ chối. Cô chào mấy người làm rồi chạy bộ đến trường


Chiếc đồng hồ đeo tay điểm 7h. Thế là đã vào lớp. Hôm nay cô đi học muộn. Cổng trường đã đóng, cô thở dài rồi nhìn vào bên trong và nhìn bức tường xung quanh mà ngán ngẩm. Nó cao hơn cô phải gấp 3 lần mà lại là tường bóng mịn làm sao cô có thể trèo được chứ.

Có tin nhắn của Đường Vy. Chắc lại hỏi thăm cô sao ko đến lớp

……….

Thiên Anh gửi lại tin nhắn cho Đường Vy và bước 1 mình trên đường thầm nhớ lại kí ức xưa. Một kí ức đáng sợ pha trộn với máu.

Đêm nọ…có 1 cặp tình nhân đi xe máy trên đường 1 cách vội vã nhưng vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau. Lúc đó Thiên Anh chỉ có 6 tuổi, vì 1 lần bị mẹ mắng, Thiên Anh đã khóc và chạy đi…cô chạy mãi ko xác định phương hướng và lao thằng ra đường…

* Xoẹt….AAAAAAAAAAAAAA *

Một vũng máu với những mảnh vụn của xe máy loang lổ ra đường. Thiên Anh sợ hãi nhắm tịt mắt lại. Đến khi hoàng hồn thì cô mới nhận ra trên đường và vấy vào người cô ko phải máu của cô mà là máu của cặp tình nhân kia. Tua lại những phút trước khi cô lao xuống lòng đường, 1 chiếc xe máy lao nhanh đến và bất chợt tránh cô lên đã sái tay lái và đâm trúng 1 ô tô tải giữa đường 1 cách kinh hoàng.

Lúc đó Thiên Anh khóc rất nhiều và ngất đi. Những mảnh vụn của chiếc xe máy văng xa…văng vào người cô và ẩm mùi xăng xe. Cặp tình nhân kia được đưa vào viện ngay lúc đó và….

Kể từ đó. Thiên Anh sợ đi xe máy. Bất chấp mọi giá nào cô cũng ko muốn đi xe máy. Cô sợ cái kí ức đó lại ùa về dằn vặt cô và hôm nay nó đã ùa về sau lời nói của bác giúp việc. Cô tự cho mình là 1 kẻ bất hạnh vì người mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng cô đã bỏ cô lại mà đi, tình yêu đầu đời của cô cũng phản bội lại cô…nhưng cô phải tiếp tục sống với nụ cười trên môi. Trái đất vẫn quay – không vì một ai mà dừng lại cả. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường còn quá rộng dài và đông đúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.