Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 97: Gió Ngược Chiều Cuốn Bay 3
Để hòa nhập vào một thành phố mới chẳng phải điều dễ dàng.
Trước đây thì nhất quyết muốn sống ở Thượng Hải nên những điều phiền phức như đường xá đông đúc, giao thông đáng sợ, giá cả đắt đỏ, nhà cửa siêu nhỏ siêu mỏng, dường như tất cả đều có thể chấp nhận.
Tìm niềm vui trong khó khăn chờ một ngày phát tài, cố gượng cười trải qua những khó khăn, nhưng thật ra đó chỉ là vì cô muốn ở bên Ngạn Kiệt.
Còn bây giờ, sau vài ngày sống ở Thượng Hải, cảnh tượng vẫn thế nhưng hình như rất khó chấp nhận.
Cô biết giá ngôi mộ cho Giang Băng Khiết vì trước đây Hoa Diệp từng mua một khoảnh đất cho Ngạn Kiệt ở nghĩa trang Tùng Sơn, khi biết số tiền đó, cô không xót của mà chỉ hơi ngậm ngùi, Thượng Hải quả là thiên đường của người giàu.
Cuối cùng Ngạn Kiệt cũng có nhà.
Nơi đó mặt trước hướng ra sông mặt sau sát núi, phong cảnh rất đẹp.
Trên bia chỉ viết dòng chữ “mộ của Vi Ngạn Kiệt”, không có tiểu sử, không có thành tích.
Ngạn Kiệt chỉ là Ngạn Kiệt, là Ngạn Kiệt sống mãi với tuổi trẻ, không thể dùng hai chữ “tốt” hay “xấu” để đánh giá anh được.
Thấm thoắt đã vừa giữa mùa hạ, sáng sớm vừa thức giấc, mặt đất đã nóng như lửa, đi một vòng chợ về mà người ướt như chuột lột.
Trên đường cô vô tình va phải một bà lão.
Bà lão mắng cô một tràng bằng tiếng địa phương, phải nhìn sắc mặt bà lão cô mới biết mình bị mắng, không thể nói lại, tự nhiên cô rất nhớ Thanh Đài.
Bất giác nấu quá nhiều cơm rồi mới thảng thốt nhớ ra chỉ có một mình, cô đứng đực ra, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Căn nhà đối diện rộng rãi hơn nhà cô, đang trong giai đoạn sửa sang bài trí.
Ban ngày ồn ào đến mức khiến Đồng Duyệt không thể ở trong nhà mà phải đi trốn.
Cả trạm xe bus lẫn ga tàu điện đều đông đúc như nêm như cối.
Cửa hàng bán đồ cho bà bầu cho treo một chiếc váy bầu trắng ngà, thật ra bây giờ cô vẫn chưa mặc được loại váy đó.
Cô dừng chân lại xem, trước tiên nhìn giá bán theo bản năng, Đồng Duyệt khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng bỏ xuống.
Đồng Duyệt mua một cốc trà sữa ngồi ngắm tàu bè dưới gốc cây gần bến Thượng Hải, xung quanh cô toàn là những đôi yêu nhau hoặc khách du lịch.
Công an tuần tra đến hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, Đồng Duyệt ngạc nhiên ngước lên.
Anh công an liền mỉm cười, nói nếu cô không vui thì nên gọi bạn hoặc người nhà tới đón về.
Cô khẽ sờ lên mặt, chẳng lẽ trên đó viết hai chữ “cô đơn” hay “chán nản”?
Tới bệnh viện phụ sản gần nhà khám thai, bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt khá lạ lùng.
Cô đành lấy chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn ra để chứng minh con gái cô tồn tại hợp pháp chứ không phải vượt kế hoạch phi pháp.
“Hai vợ chồng hộ khẩu ở Thanh Đài, tại sao lại tới Thượng Hải sinh con? Thượng Hải không phải Hồng kông, có sinh con ở đây cũng không được hưởng hộ khẩu Thượng Hải đâu.”
Cô suýt ngất.
Gần khu này có một ngôi trường trung học, không phải trường điểm.
Sân trường mới xây lại, điều kiện khá ổn, họ đang tuyển giáo viên công khai.
Cô tới gặp hiệu trưởng, đúng như lời Ngạn Kiệt nói, hiệu trưởng rất niềm nở tạo cơ hội cho cô.
Vừa nghe nói cô đang mang thai, ông ta đã vội vàng tính ngày dự sinh cho cô rồi nói sau kỳ nghỉ hè vẫn có thể đứng lớp vài tháng, rồi sẽ nghỉ sinh vào kỳ nghỉ đông và nghỉ thêm vài tháng vào năm mới là có thể đi dạy tiếp.
Họ yêu cầu bản tóm tắt quá trình làm việc, một vài giấy chứng nhận thành tích, bằng khen… của cô.
Những cái này cô phải về Thực Trung xin mới có.
Hoa Diệp hẹn cô đi ăn hai lần.
Một lần trong số đó anh đưa con trai đi cùng, con trai anh tên Tư Đào, là một đứa trẻ rất ít nói.
Trong lúc người lớn nói chuyện, cậu bé ngồi im đọc báo “Discovery”, không ăn kem, không uống Coca, ăn cơm cũng chỉ gắp những món ăn trước mặt, ăn hết bát cơm liền gác đũa rồi lễ phép nói: “Cô ăn cơm ạ!”
Hoa Diệp ra ngoài nghe điện thoại, cô bèn hỏi: “Sao hôm nay mẹ con không đến?”
Tư Đào nhìn cô, “Từ khi sinh ra con đã không có mẹ.”
Đồng Duyệt rất lấy làm ngạc nhiên, thảo nào Tư Đào không hoạt bát và nghịch ngợm như trẻ con đồng trang lứa, thì ra cậu bé không được mẹ cưng chiều.
Hoa Diệp dù có làm cha tốt thế nào cũng không thể thay thế vị trí của người mẹ.
Trên chuyến xe bus về nhà, cô xoa bụng, lòng thấp thỏm không yên.
Mười ngày sau cô quay lại Thanh Đài.
Ngày mai sẽ có điểm thi đại học, cô phải ở bên lũ trẻ.
Cũng có một vài việc cần làm ở trường, ngoài ra cô cũng muốn nhanh chóng giải quyết việc với Diệp Thiếu Ninh.
Cuối cùng Diệp Thiếu Ninh cũng không làm phiền cô nữa, có lẽ anh đã xem kỹ những bức ảnh kia rồi.
Còn nói gì được chứ? Trên đời này thiếu gì hoa đẹp, cô nào phải khóm hoa đặc biệt gì.
Nhưng anh cũng đã quyến luyến cô, quan tâm cô.
Cô nên thấy hài lòng.
Đều tại cô nhất quyết đòi ra đi chứ không phải do anh một mực đẩy cô ra.
Nếu muốn nói thì do cô quá khắt khe, không thể bao dung được.
Cô gọi điện cho luật sư, hỏi anh ta thỏa thuận ly hôn đã xong chưa.
Luật sư xin lỗi cô, nói anh ta đang đi công tác xa, phải mấy hôm nữa mới về Thanh Đài còn thỏa thuận thì xong rồi.
Hoa Diệp lái xe đưa cô ra ga tàu, thấy va ly trên hàng ghế sau, Đồng Duyệt thoáng chau mày.
“Tôi cũng có chút việc phải đến Thanh Đài, chúng ta cùng đi nhé.”
Tô Mạch đã nhờ Hoa Diệp sao? Đây là chăm sóc hay quan tâm?
Hoa Diệp là một người bạn đồng hành trầm lặng, anh chỉ vùi đầu đọc tài liệu hoặc bận rộn trên máy tính.
Cô bần thần nhìn phong cảnh trôi qua nhanh thoăn thoắt, lúc đi trên cây cầu bắc qua sông Trường Giang, Đồng Duyệt tự nhiên nhớ lại hồi mới Xa Hoan Hoan mới về nước đã tình cờ gặp cô trên tàu hỏa.
Xa Hoan Hoan ngạc nhiên với tất cả mọi thứ, còn cô mỉm cười giải thích cho cô ta từng điều.
Cuộc đời quả như một vở hài kịch, ai mà ngờ cô gái hay cười và đáng yêu đó lại có một vai diễn trong cuộc hôn nhân của cô.
Chính sự bất ngờ mới khiến vở diễn thêm phần hấp dẫn.
Cô cười cay đắng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Đồng Duyệt bèn lấy ra, nghe máy.
Số điện thoại cố định, mã vùng Thanh Đài.
“Xin hỏi có phải cô Đồng Duyệt không ạ?” Một câu hỏi rất lịch sự.
“Vâng, xin hỏi ai đó?”
“Tôi là nhân viên công ty bảo hiểm Thái Bình Dương.
Chín giờ sáng mai cô mang chứng minh thư đến văn phòng chúng tôi, chúng ta sẽ nói chuyện về khoản bồi thường cho hợp đồng bảo hiểm của bà Giang Băng Khiết.”
“Bà ấy… qua đời rồi.” Đồng Duyệt không khỏi ngơ ngác.
“Lúc còn sống bà ấy đã mua bảo hiểm ở công ty chúng tôi.
Vì bà ấy qua đời do nguyên nhân bất ngờ, sau khi kiểm tra, chúng tôi cũng xác nhận đúng là như vậy nên theo quy định chúng tôi sẽ bồi thường một khoản tiền nhất định, cô là người hưởng lợi của hợp đồng này.”
Tại tàu hỏa rung lắc dữ dội hay tại đây là tin tức trời đánh, cô thấy tầm mắt trở nên mơ hồ.
“Tôi muốn biết số tiền đó là bao nhiêu được không?” Cô đỡ trán, mệt nhọc hỏi.
Người nhân viên đó thoáng lưỡng lự rồi nói ra một con số.
Cô ngã phịch xuống sàn.
Liệu ngọn lửa đó có phải bất ngờ do chập điện không? Cô không biết nữa.
Nếu không phải thì sao có thể qua mắt cả công an lẫn công ty bảo hiểm? Nếu đúng là như vậy thì số tiền bảo hiểm này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cô quá may mắn chăng?
Không, không phải như vậy.
Nếu đánh đổi mạng sống của mẹ để lấy số tiền bảo hiểm đó, có thể xem là may mắn không?
Suy cho cùng chuyện này là sao?
Tàu hỏa đi vào nhà ga Thanh Đài trong nắng chiều vàng ruộm, hai người lấy hành lý đi ra sân ga.
Hoa Diệp dáo dác nhìn bốn phía như đang tìm kiếm ai đó.
“Tôi đưa cô về trường nhé.”
“Anh ở đâu?”
“Tôi ở khu tập thể Quân đội, tôi có căn nhà ở đó.” Lúc nói câu này Hoa Diệp không nhìn cô.
Nhưng cô đã không bỏ lỡ nét đau khổ bất thình lình xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Cô từng nghe Tô Mạch nói Hoa Diệp cũng là người Thanh Đài.
Cô cũng từng gặp anh uống rượu với Diệp Thiếu Ninh ở Kim Mậu Building.
Vậy mà đến giây phút này Hoa Diệp vẫn chưa biết cô là vợ, à không, vợ trước của Diệp Thiếu Ninh.
Đang giờ cơm tối, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của một ngày.
Bảo vệ gọi cô lại: “Cô giáo Đồng, cô có thư đấy.”
Cô nhận thư.
Chỉ là một phong bì trắng bình thường, không có địa chỉ người gửi, nhưng theo dấu bưu điện thì người gửi cũng ở trong thành phố.
Lạ thật, nếu ở cùng một thành phố, thời buổi này còn ai gửi thư qua đường bưu điện chứ? Liên lạc qua điện thoại thuận tiện hơn nhiều, trừ khi là văn bản giấy tờ gì đó.
Đang định xé thư thì Đồng Duyệt trông thấy Mạnh Ngu và Triệu Thanh đi về phía cổng trường.
Hai người đàn ông thấy cô thì lấy làm ngạc nhiên.
“Không bất ngờ đến mức đó chứ?” Cô bông đùa.
Hai người kín đáo liếc nhìn nhau, Triệu Thanh là người lên tiếng trước: “Cô mới về Thanh Đài đấy à?”
“Đúng vậy.
Sao thế, Triệu Thanh, thầy đừng nghiêm túc thế chứ, làm tôi buồn cười quá.”
“Cô chưa nghe nói gì à?” Triệu Thanh ngập ngừng.
“Nghe nói gì?”
Triệu Thanh bối rối đẩy Mạnh Ngu: “Thầy nói đi.”
Mạnh Ngu nhướng mày, “Thầy đừng làm cô giáo Đồng lo lắng, việc đó đâu liên quan tới cô ấy… Thì là, cục trưởng Tô gặp chuyện.”.