Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 88: Pháo Hoa Chóng Tàn 4
Ưu điểm của những câu lạc bộ sang trọng là luôn mang tới cho hội viên cảm giác thoải mái như ở nhà.
Nhân viên phục vụ cho Xa Hoan Hoan một ly nước ép đu đủ tươi, đây là món nước cô luôn gọi mọi khi tới đây.
Diệp Thiếu Ninh bình thường uống Blue Mountain nhưng hôm nay anh lại gọi cà phê đen.
Không biết do mặt trời đang lặn về phía Tây hay do làn gió mát lành thổi tới, tất cả mọi thứ làm anh hơi buồn ngủ.
Anh đành dùng cà phê cho tỉnh táo hơn.
Sếp mới nhậm chức bận rộn là điều dễ hiểu, nhưng cũng có một phần nguyên nhân khác, đó là anh không muốn để bản thân nhàn rỗi.
Nhàn rỗi sẽ có thời gian suy nghĩ lung tung, chuyện đơn giản cũng bị nghĩ thành phức tạp.
Anh chỉ muốn mọi thứ đơn giản.
Anh đã thay điện thoại mới, không còn liên lạc với các đồng nghiệp và khách hàng cũ nữa.
Anh muốn quen dần với môi trường mới, muốn tiến vào thế giới bất động sản lại từ đầu bằng thân phận mới này.
Dĩ nhiên vì những mối quan hệ trước kia, một vài khách hàng đánh giá con người anh rất cao, họ cũng coi trọng danh tiếng lừng lẫy của Hằng Vũ nên lại tìm cách liên lạc với anh.
Điện thoại của Xa Hoan Hoan gọi thẳng tới số máy cố định của văn phòng anh, thư ký chuyển máy, anh thoáng ngạc nhiên rồi lịch sự hỏi thăm.
Hôm qua thông tin bổ nhiệm tổng giám đốc mới của Thái Hoa được chính thức tung ra.
Cổ phần của Nhạc Tĩnh Phân ở công ty là 65%, bản thân Xa Hoan Hoan nắm giữ 10%, lại được đào tạo ở nước ngoài nên các thành viên hội đồng quản trí đều nhất trí để cô ta ngồi vào ghế tổng giám đốc.
Anh chỉ chúc mừng.
Xa Hoan Hoan hẹn gặp mặt, cô ta nói dự án Thế Kỷ Building có vài vấn đề về quyết toán, cô ta muốn hỏi ý kiến anh.
Anh liền khuyên cô ta làm việc với trợ lý La và bộ phận tài chính.
Xa Hoan Hoan thở dài: “Anh cố tình muốn em nổi điên phải không?”
Anh ngơ ngác.
“Anh vừa đi, trợ lý La liền xin thôi việc, anh ấy bị anh kéo đi phải không?”
“Không.”
“Anh ấy bỏ hẳn một tháng lương, vội vàng bỏ chạy khỏi đây, thậm chí còn chưa bàn giao công việc gì cả, làm em tức điên.
Anh Diệp, công việc tổng giám đốc này áp lực quá, anh hướng dẫn em vài điều được không?”
“Giáo viên giỏi ở ngay trong nhà em đó.”
“Hay là em phải cầm bản quyết toán đến văn phòng xin anh chỉ dạy?” Cô giận dữ, hỏi.
Anh thoáng lưỡng lự rồi nói một câu chỉ có công việc: “Vậy em hệ thống lại tất cả các vấn đề cần hỏi đi, anh sẽ hướng dẫn rõ ràng.
Hai chúng ta bây giờ nếu gặp riêng nhiều quá sẽ khiến lãnh đạo hai công ty hiểu lầm.”
Cô thật tình không thể nghe tiếp được nữa.
Anh vừa rời khỏi Thái Hoa là như biến thành một con người khác hẳn, coi cô như ôn dịch vậy.
Thanh Đài không lớn nhưng cô đi tìm anh cũng chẳng dễ dàng, đến nhà họ Diệp vài lần vẫn không gặp được.
Thậm chí cả bà La Giai Anh cũng không biết số điện thoại mới của anh.
Hôm sinh nhật La Giai Anh, cô đến nhà anh rất sớm nên hai người đã gặp nhau.
Anh để quà ở nhà rồi nói phải đi gặp khách hàng, sa sầm mặt bỏ đi, chẳng kịp ăn uống gì.
Xét theo phép lịch sự, anh nên tặng Xa Hoan Hoan gì đó chúc mừng cô nhậm chức.
Diệp Thiếu Ninh nhờ trợ lý Phó chuẩn bị, trợ lý Phó bèn mua một đóa hoa tulip, màu trắng.
“Phụ nữ thích hoa nhất.” Trợ lý Phó nói với giọng đầy kinh nghiệm.
Nhưng phụ nữ ở đây không xét tới cô giáo Đồng, cô ấy cầm hoa mà lấm lét đưa mắt nhìn ngó khắp nơi như thể vừa trộm đồ của người khác, không có chỗ giấu giếm vậy.
Diệp Thiếu Ninh đã uống hết nửa tách cà phê nhưng ly nước hoa quả trước mặt Xa Hoan Hoan vẫn không vơi một giọt.
Cô lẳng lặng ngồi đó, nhìn anh chằm chằm, có lẽ cô nhìn ra không gian sau lưng anh, ánh mắt hơi mất tập trung.
“Bản quyết toán đâu?” Anh đằng hắng rồi ngồi thẳng lưng.
Sau đó anh tự nhiên giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
Xa Hoan Hoan ngơ ngác, cúi mặt hơi thấp: “Anh Diệp, em thật lòng không thể chấp nhận thái độ của anh bây giờ.
Ngoài công việc, chúng ta không còn chuyện gì để nói à? Trước đây anh không như vậy.”
“Trước đây chúng ta là đồng nghiệp, bây giờ là đối thủ, thái độ sao giống nhau được?”
“Công việc là tất cả của anh à? Còn đời tư?” Cô ngước đôi mắt đầy tủi thân ấm ức lên.
Anh im lặng, nét mặt lạnh nhạt.
Cô chà tay vào đầu gối mấy cái rồi nhắm mắt lại, cô phải đánh cược bằng bất cứ giá nào.
Đây là cơ hội cuối cùng.
“Anh Diệp, em có bầu rồi.”
Anh nhìn cô, hàng chân mày thoáng chau lại rồi gật đầu, “Ồ, chúc mừng!”
Cô đứng phắt dậy: “Anh chúc mừng em?”
Khách uống cà phê bàn bên cạnh giật mình vì âm lượng bất thường đó, ai cũng liếc về phía này.
Cô đỏ mặt, lại ngồi xuống.
“Nếu không anh phải nói gì?” Diệp Thiếu Ninh xòe tay.
“Anh là ma quỷ à? Hay là động vật máu lạnh? Chẳng lẽ chỉ có vợ anh là người, còn em thì không?” Xa Hoan Hoan kích động trợn trừng mắt, trong đó là lửa giận hừng hực.
“Việc này liên quan gì đến vợ anh?”
“Không liên quan đến chị ta, nhưng lẽ nào không liên quan đến anh? Đừng nói với em là hôm đó anh say rượu không còn nhớ được gì.
Sai rồi, hầu như rượu đêm đó của anh em đều uống thay, cùng lắm anh chỉ uống một chén nhỏ, anh là người cực kỳ tỉnh táo, anh còn bơi dưới nước một lúc nên chút men đó đã bay hết từ lâu.”
Anh mím chặt môi, vẫn im lặng.
“Em nói không đúng sao? Có cần tìm nhân chứng tới đối chất không? Được thôi, tới khách sạn Hilton kiểm tra xem ai là nhân viên trực hôm đó, hỏi một câu là xong.
Em nằm trên ghế ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trên người có áo choàng tắm của anh, anh quên hết rồi à?”
“Trên áo có viết tên anh không?”
“Anh… anh định chối hả?” Cô buồn rười rượi, nước mắt ầng ậc trong khóe mắt, “Em luôn kính trọng anh, yêu mến anh, nhưng không ngờ anh lại là con người như vậy.
Được, anh không nhận thì thôi, em sẽ sinh con ra rồi đi xét nghiệm ADN xem anh còn trốn thế nào?”
“Em mới có bầu chưa lâu, vẫn còn kịp phẫu thuật, sớm đến gặp bác sĩ thì hơn.”
Cô hoảng hốt khép chân lại, “Anh muốn em phá thai?”
“Anh khuyên em nên làm vậy.
Nếu không em sẽ khổ lắm đó.”
“Anh… là đồ vô lương tâm.
Nếu vợ anh có thai, anh cũng nói với chị ta như thế à? Con người không giống nhau, đúng là nhất bên trọng nhất bên khinh.”
“Hoan Hoan, em đừng hỏi thêm nữa, đây là cách tốt nhất đó.”
“Không, không, không!” Cô lắc đầu quầy quậy, “Anh muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.
Em sẽ không nghe lời anh, không bao giờ!!!”
Anh thở dài, “Anh chẳng việc gì phải trốn tránh.”
“Haha, anh mạnh miệng gớm, cứ như việc này chẳng liên quan tới anh vậy, chẳng lẽ chỉ do một mình em thôi à?”
Vẻ thương hại lộ rõ trong mắt anh.
Cô hít vào một luồng khí lạnh, tự nhiên nhớ ra đêm đó đèn tắt, khi cô đi về anh hình như có một cơn gió, làm sập cánh cửa đang hé mở lại.
Sao trong bể bơi lại có gió?
Người anh nồng nặc mùi rượu?
Cô gần như ngất đi, mặt trắng bệch, “Người đó… không phải anh sao?” Tay chân run rẩy khó kiểm soát.
Anh chỉ lặng im.
Đêm đó anh biết không gì có thể ngăn cản cô.
Có lẽ đã đâm trúng vào dây thần kinh táo bạo của cô, cô như người chiến sĩ, chưa đạt được mục đích sẽ không bao giờ dừng lại.
Anh chỉ còn cách bỏ đi, để một mình cô bình tĩnh lại.
Anh đã đóng cửa giúp cô.
Anh chỉ mặc áo choàng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải, không thể về nhà trong tình trạng đó.
May mà cửa hàng trong khách sạn vẫn mở cửa, anh nhờ phục vụ mua quần áo cho mình, anh mặc đồ cẩn thận rồi lập tức về nhà.
Anh thích đồ lót mua về, giặt bằng nước ấm rồi phơi nắng cho thật khô mới mặc.
Bộ đồ vừa mua về đã phải mặc luôn làm anh thấy khó chịu, có lẽ một phần do tâm lý, toàn thân ngứa ngáy nên phải tắm khá lâu mới dễ chịu hơn một chút.
Đồng Duyệt ngủ say, vài sợi tóc lơ thơ trên trán, anh dịu dàng gạt chúng ra, không biết tại sao lại nghĩ tới lần đầu tiên cùng Đồng Duyệt, trong căn nhà ở Ánh trăng hồ sen, có trăng, có gió, sóng biển dập dềnh, vòng ôm bất ngờ ập tới, cô ôm anh rất chặt, chặt vô cùng.
Ham muốn như sóng lớn không thể kiềm lại, anh bèn cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hào của cô.
“Oh my god, không thể, không thể, không thể như vậy được!” Trời đất trước mặt sụp đổ, Xa Hoan Hoan ngã phịch xuống ghế, không dám nghĩ tiếp.
Như pháo hoa sáng trên bầu trời, biết bao tia sáng rực rỡ nhưng chẳng mấy chốc đã tàn lụi, biến mất giữa đêm đen, thậm chí còn chẳng tìm thấy một ít tàn tro.
“Em nên biết đó là phòng thay đồ nam, em đùa với lửa…” Anh vừa thương cô vừa tự trách mình, dù sao cô vào đó cũng vì anh.
Cô không phải trẻ con, anh cũng từng can ngăn nhưng cô chỉ biết làm theo ý mình và quá cố chấp, chỉ cần cô muốn thì cả thế giới đều phải quay quanh mình cô.
Con gái xinh xắn làm theo ý mình cũng đáng yêu nhưng cũng tùy sự việc, nếu làm theo ý mình ở những sự việc mang tính nguyên tắc thì sẽ trở thành ích kỷ.
Chỉ có cha mẹ và người đàn ông yêu cô ta tha thiết mới có thể bao dung vô điều kiện.
Anh không làm được điều đó.
Cô ép anh tới giới hạn, cô đẩy anh tới ranh giới, anh không thể tiếp tục quan tâm cô nữa.
Nước mắt rơi xuống lã chã, Xa Hoan Hoan hoảng hốt vô cùng, “Vậy… vậy người đó là ai?” Cô nhớ anh ta nhiệt tình như lửa, làn da nóng bỏng và những giọt mồ hôi tuôn rơi.
Sau đó anh ta còn chu đáo bế cô lên ghế, dịu dàng hôn cô, thì thầm nhỏ to.
Cô hơi mệt nên thiếp đi.
“Nếu người đó không cưỡng hiếp em, nếu em không muốn lấy anh ta thì là ai có quan trọng không?” Anh lạnh lùng thức tỉnh cô.
Cô thẫn thờ như pho tượng.
“Chuyện hôm nay anh sẽ không nói với người ngoài, nếu em sợ gặp người quen ở Thanh Đài thì xin nghỉ đến nơi khác một thời gian.” Anh chỉ có thể giúp cô đến đây.
“Anh Diệp đi với em nhé, em sợ.”
Anh mỉm cười nhưng không cho cô cơ hội thương lượng, “Anh không thể giúp em việc này được.” Đây không phải nghĩa vụ của anh.
Nếu anh còn giúp cô, cô sẽ không bao giờ dứt tình với anh.
Rất có khả năng cô sẽ chuyện bé xé ra to.
Vậy thì tình cảnh kia liệu có thể lặp lại trong tương lai không?
Xa Hoan Hoan khóc như mưa.
“Anh sẽ gọi cho chủ tịch Nhạc, để bà ấy đến đây với em.” Anh đứng dậy.
“Anh Diệp,” Cô níu tay anh, “Anh không thể bỏ em lại một mình bây giờ được! Em sẽ phát điên mất.” Lúc nhận được kết quả xét nghiệm, cô vui không tả xiết.
Ông trời thật biết đùa, sao lại là một con rồng đen chứ?
“Có lẽ sau chuyện này em sẽ trưởng thành.” Anh mỉm cười rút tay về.
Thật ra cũng hơi áy náy, nhưng không thể lộ ra được.
Anh dặn phục vụ để mắt tới cô, mang cho cô một ly nước ấm.
Sau đó Diệp Thiếu Ninh gọi điện cho Nhạc Tĩnh Phân, chỉ nói Xa Hoan Hoan không khỏe rồi cúp luôn điện thoại, chẳng hỏi thăm nhiều.
Anh không vội đi ngay mà ngồi trong xe chờ đến lúc thấy xe của Nhạc Tĩnh Phân tới, anh mới chạy xe ra khỏi câu lạc bộ.
Ở văn phòng còn cả núi công việc đang đợi, anh tính đi tăng ca nhưng chẳng hiểu sao xe lại chạy về Thư Hương Hoa Viên.
Sau trận to tiếng với Đồng Duyệt, anh chỉ về lấy mấy bộ quần áo để thay, tối nào cũng ngủ lại trong phòng làm việc.
Không khí trong nhà không mấy trong lành, lạnh lẽo như hầm băng.
Anh mở cửa sổ cho gió lùa vào mới thấy dễ chịu hơn.
Anh dựa vào cửa bếp nhìn lên bệ bếp.
Năm giờ sáng Đồng Duyệt đã tất bật ở đây, tạp dề thắt nơ bên eo.
Cô sở hữu đôi bàn tay kỳ diệu, có thể làm ra những món ngon lành phi thường trong thời gian cực ngắn, dễ dàng thu hút dạ dày anh.
Xa Hoan Hoan hỏi anh, nếu Đồng Duyệt có thai, anh sẽ thế nào?
Anh nghĩ có lẽ mình sẽ ôm cô chạy ba vòng quanh nhà, biết đâu còn ngây ngô lên cả đống kế hoạch, chuẩn bị cho sự xuất hiện của thành viên mới, anh sẽ bắt Đồng Duyệt giảm bớt lượng công việc, anh sẽ đốc thúc cô nghỉ ngơi nhiều hơn, anh muốn mỗi khi về nhà sẽ thấy cô.
Chuông cửa reo vang.
Anh rất vui.
Đồng Duyệt về rồi.
Anh mới khờ khạo làm sao, nếu cô về nhà thì sẽ mở cửa bằng chìa khóa, sao phải ấn chuông?
Anh mừng rỡ mở cửa thì thấy Đồng Đại Binh và Tiền Yến xách gà, xách cá và đủ thứ thuốc bổ đứng ngoài.
Anh thất vọng mời họ vào nhà.
“Tiểu Duyệt đang ngủ à?” Đồng Đại Binh lén nhìn vào phòng trong, giọng thì thầm khe khẽ.
Anh còn chưa kịp trả lời, Tiền Yến đã vội vàng cướp lời.
“Thiếu Ninh, mẹ có làm gì có lỗi với hai đứa không, tại sao đến bệnh viện của mẹ phẫu thuật cũng không báo một câu? Người ngoài còn tưởng bà mẹ kế này tồi tệ lắm, thật ra mẹ đâu có biết gì.”.