Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 86: Pháo Hoa Chóng Tàn 2


Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 86: Pháo Hoa Chóng Tàn 2


Cô vẫn luôn trốn tránh chuyện này.

Đồng Duyệt không muốn nghĩ đến nó, như vậy cô có thể coi nó vẫn chưa xảy ra.

Bây giờ là lúc cuộc hôn nhân của cô và Diệp Thiếu Ninh đang chông chênh, cô không thể khiến sự việc trở nên phức tạp hơn.
Chỉ khi vô tâm mới có thể ra đi một cách sạch sẽ nhanh gọn, không màng bất cứ điều gì.
Cô từng có giấc mơ về mái nhà ba người nhưng chẳng mấy chốc đã thức tỉnh.
Kỳ kinh nguyệt đã tới chậm nhiều ngày, những cơn buồn nôn, cảm giác mệt mỏi khó hiểu ập tới, cảm xúc không ổn định… những điều này khiến cô không sao lẩn tránh được nữa.
Họ tránh thai rất cẩn thận, kể cả những lần mất kiểm soát, ngày hôm sau cô đều uống thuốc đúng giờ.
Có lẽ chính vào đêm ở Bắc Kinh, trái tim hai người bỗng chốc cởi mở, cô trông thấy ánh sáng và những tưởng đã bước qua mọi chướng ngại nên không tiếp tục phòng tránh nữa.
Chỉ một đêm duy nhất, cô đã trúng thưởng.
Trong khi còn đang bối rối trốn chạy, ý thức của cô lại đón nhận vị khách không mời này trước tiên.
Dần dần, chẳng biết cố ý hay vô tình, cô cố gắng không dùng máy tính nhiều, không uống thuốc, cho dù lúc trước có ói ra cả mật xanh mật vàng thì sau khi cái bụng yên ổn, cô lập tức cố nhồi nhét thức ăn vào đó, nghỉ ngơi đúng giờ, sáng dậy sớm hít thở không khí trong lành, tối thì tập thể dục nhẹ nhàng.

Cô nghe âm nhạc cổ điển, đọc các cuốn sách nổi tiếng.
Cô không thể không thừa nhận bản thân yêu sinh mạng nhỏ trong bụng.

Mặc dù chưa biết là nam hay nữ nhưng cô tạm thời sẽ gọi là “con gái” vì cô thích con gái.
“Con gái” không phải là một bào thai, tối hôm đó cô và Diệp Thiếu Ninh chìm đắm trong tình yêu, vậy nên “con gái” là kết quả của tình yêu.

Những chuyện xảy ra sau đó không ai có thể đoán trước.
Vậy thì tại sao cô lại không thương “con gái” cho được?
“Con gái” không chỉ có một nửa của Diệp Thiếu Ninh mà còn mang một nửa của cô.

Cô không phải Giang Băng Khiết vô tình vô nghĩa, cũng không phải Đồng Đại Binh yếu đuối nhu nhược, cô có thể cho “con gái” cuộc sống hạnh phúc nhất, được dạy dỗ tốt nhất, vui vẻ suốt đời.
Nếu có “con gái”, cuộc đời cô cũng không còn đơn độc nữa.
Thật ra cô cũng tự biết rõ một điều, rời khỏi Diệp Thiếu Ninh, có lẽ cả đời này cô không còn có con được nữa.
Đây là món quà ông trời tặng cô, cô nên khóc vì vui mừng mới đúng.
“Sao bây giờ mới đến khám?” Bác sĩ trách móc cô, “Sức khỏe và tinh thần cô không tốt, tình hình nôn nghén lại dữ dội.

Ba tháng đầu là thời gian không ổn định nhất, rất dễ gây sảy thai.”
“Vậy tôi cần làm gì?” Cô lo lắng khiến cả cơ thể đều run lên.
“Nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống thanh đạm, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ.

Mẹ con đồng lòng, cảm xúc của mẹ thế nào đều ảnh hưởng đến con.

Chồng cô đâu?”

“Chồng tôi… đi công tác.”
“Từ giờ trở đi nói anh ta phải thường xuyên ở bên cô, nói chuyện với thai nhi, nó biết nghe đấy, sau này ra đời sẽ nhận được bố mẹ.”
Cô lặng im cúi đầu.
Bác sĩ viết báo cáo thai kỳ cho cô, dặn một tháng sau quay lại tái khám.
“Đúng rồi, cô tên gì?”
“Đồng Duyệt.”
“Cũng là Đồng Duyệt?” Bác sĩ cau mày.
Cô phản ứng cực nhanh, “Tôi là Duyệt trong từ đọc(1).”
(1) Chữ Duyệt trong tên Đồng Duyệt có nghĩa là “vui vẻ” nhưng cái tên này đã bị Tạ Ngữ mạo danh nên Đồng Duyệt phải chuyển sang một từ đồng âm khác nghĩa.
“À, hai chị em.”
Tạ Ngữ trải qua cuộc phá thai bằng thuốc khá thuận lợi, không có sự cố bất trắc nào xảy ra bởi dẫu sao thì con bé cũng còn trẻ, chỉ có sắc mặt xám xanh, thậm chí lên xuống cầu thang cũng không cần ai dìu.

Trái lại Triệu Thanh thì đau lòng hơn, mặt nhăn như bị rách.
Họ trở về Thực Trung lúc trời đã sẩm tối.

Tạ Ngữ lên giường nằm nghỉ, Triệu Thanh đặt ở cửa hàng bên ngoài một bát canh gà, họ mang tới rất nhanh.

Đồng Duyệt vừa ngửi thấy mùi bát canh, vội vàng chuồn ra ngoài.
Đêm tháng năm ở Thanh Đài không còn quá nóng bức, gió thổi qua da thịt cũng để lại cảm giác man mát.

Cô vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng còn ngoái lại như đã bỏ quên điều gì.

Lát sau mới nhớ ra hôm nay trợ lý Phó không đến.
“Cô giáo Đồng ở đây à, tôi tìm cô suốt đấy.” Anh bảo vệ chạy ra từ rặng cây phía sau, “Người kia lại tới kìa.”
Trợ lý Phó không nay không mang đồ ăn, cũng chẳng xách giỏ quà nào, chỉ đứng đó với gương mặt lấm lem, rõ ràng anh ta vừa từ công trường tới đây.
“Cô giáo Đồng mời tôi bữa cơm đi.

Hôm nay công trường có sự cố, cả ngày tôi chỉ ăn đúng một cái bánh mì.” Trợ lý Phó phủi quần làm một cục đất rơi xuống.
Cô không nỡ lòng từ chối.

Họ không đi xa mà vào ngay một hàng ăn nhỏ gần trường, đồ nướng ở đây tương đối hấp dẫn.

Thỉnh thoảng các giáo viên liên hoan đều chọn nơi này, ngon bổ rẻ.
Trợ lý Phó xem ra đói thật, mặc dù anh ta ăn rất nhanh nhưng vẫn giữ được hình tượng.

Mới mười lăm phút trôi qua, đồ ăn trên bàn đã vơi đi nửa già.
“Bây giờ tôi mới thấy mình sống lại, Diệp tổng vẫn còn ở công trường, không biết đến lúc nào mới được ăn cơm.


Cô giáo Đồng chắc phải hãnh diện vì Diệp tổng lắm, thời gian này anh ấy liên tục làm toàn những dự án quan trọng của Hằng Vũ.

Bán được mấy trăm căn nhà, thu về một khoản lợi nhuận lớn trên thị trường chứng khoán, kiếm được nhiều tiền, ngoài ra anh ấy còn giành về một mảnh đất cho công ty.

Hehe, cạnh tranh với Thái Hoa nhiều lắm đó.

Cô chưa gặp vị Xa tổng của Thái Hoa kia đâu, cô ta lúc nào cũng nũng na nũng nịu, ai cũng nghĩ Diệp tổng sẽ ra tay nhẹ nhàng, bởi dù sao cũng có quen biết.

Nào ngờ Diệp tổng lại nói công tư phân minh, không thể để tình cảm cá nhân xen vào công việc.”
“Anh muốn gọi thêm thức ăn không?” Nét mặt Đồng Duyệt vẫn rất bình thản.
Trợ lý Phó mỉm cười, “Không ăn được nữa, tôi no căng bụng rồi.

Cô giáo Đồng hôm nay ăn gì vậy?”
“Cũng như mọi ngày thôi.”
“Sao như mọi ngày được.

Bình thường toàn là Diệp tổng chu đáo chuẩn bị đồ ăn thức uống cho vợ, lẽ nào đầu bếp ở nhà ăn trường lại giỏi nấu nướng đến mức đó? Diệp tổng có lúc bận không có thời gian uống nước nhưng vẫn lo không biết cô có ăn uống đầy đủ không.”
Đúng là trên đời việc gì cũng có thể xảy ra, trước kia cô luôn là người chu đáo chuẩn bị bữa ăn cho anh.
Không hề thấy cảm động, có lẽ cô đã mất đi dây thần kinh cảm giác rồi.
Xin lỗi vì cô là một người phụ nữ vừa khó tính lại hẹp hòi, không thể tỏ vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.

Không phải chưa có tiền lệ trước mắt, cơn sóng gió này vừa qua, cơn sóng khác đã ập tới rất nhanh.
Có mệt không? Mệt!
Cô nhẩm tính còn mười ngày nữa là tới ngày 19, hôm đó cô phải tới Thượng Hải gặp Ngạn Kiệt.
Lúc ra về, trợ lý Phó lấy trong xe một chiếc lục lạc màu trắng, “Hôm nay chúng ta không nói chuyện tầm phào, tặng món đồ lãng mạn này.”
Không thể mặt nặng mày nhẹ với trợ lý Phó, Đồng Duyệt bèn lịch sự nhận lấy rồi cảm ơn anh ta, sau đó nhìn theo bóng anh ta xa dần.
Về phòng ký túc, cô liền tặng chiếc lục lạc cho Tạ Ngữ, cô bé vui vẻ nhận, cười khúc khích một lúc lâu.
Tạ Ngữ nằm nghỉ ba ngày rồi đi học trở lại, chỉ là cô bé ăn mặc kín đáo hơn trước đây.Triệu Thanh chăm sóc rất chu đáo, hôm nay canh này ngày mai canh khác, lại có cả điểm tâm và cơm ăn đầy đủ ba bữa, Tạ Ngữ nhanh chóng hồng hào trở lại.
Dương Dương ở phòng bên cạnh Đồng Duyệt, tò mò hỏi: “Chị Đồng, hình như thầy Triệu rất thân với chị nhỉ?”
“Chúng tôi cùng một tổ, tổ tự nhiên là một gia đình mà.” Cô nhắc lại câu nói của Triệu Thanh.
Bây giờ Tô Mạch lại gọi điện cho cô hàng ngày như hồi chưa lấy chồng, ngày nào trước giờ đi ngủ anh cũng gọi, hôm thì chỉ chúc ngủ ngon, hôm lại nói chuyện công việc.

Anh ta không nhắc đến chuyện tình cảm, cũng không hề hỏi han về Diệp Thiếu Ninh.
Diệp Thiếu Ninh bận thật, hai người không gặp nhau lần nào.


Trợ lý Phó là người trung gian giữa hai vợ chồng, anh đã trở thành khách quen của Thực Trung từ lâu.

Cô biết mọi chuyện của Diệp Thiếu Ninh, còn cô chẳng nói chuyện của mình nhưng vẫn tin là anh sẽ có cách biết được.
Tạ Ngữ chuyển về ký túc xá học sinh, Đồng Duyệt quét dọn phòng mới nhận ra sắp hết dầu gội, chiều hôm đó cô quyết định đi siêu thị một chuyến, tính mua thêm vài món quà vặt.

Hai ngày nay nôn nhiều, hơi chút là đói bụng.
Xách mấy túi to ra siêu thị, Đồng Duyệt nhớ gần đây có một hiệu bánh ga tô làm bánh sừng bò rất ngon.

Cô nhìn những tủ kính trưng bày trên vỉa hè, đi thật chậm.
Hôm nay chẳng phải cuối tuần hay ngày nghỉ nên quán cà phê chỉ có vài người khách, chỉ cần liếc một cái là nhìn thấy hết mọi người.

Vì vậy không phải cố tình, mà là tình cờ gặp nhau.
Xa Hoan Hoan và La Giai Anh ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dành cho hai người, trên bàn là hai chén Capuchino được phủ kem bông xốp.

Cà phê ngon phải uống cùng bánh kếp đắt tiền.

Họ say sưa nói chuyện, chỉ mong thời gian đừng trôi quá nhanh, cà phê đừng quá nhanh nguội.
Thím Lý lén gọi điện cho Đồng Duyệt, nói Diệp Thiếu Ninh lần trước về nhà cùng cô còn Xa Hoan Hoan tuần nào cũng tới.

Có lần thím Lý nghe thấy La Giai Anh nói không cần biết cô có đồng ý không, cùng lắm đưa cô ít tiền là đuổi đi được ngay.

Chẳng phải cô tham mấy đồng bạc nhà Diệp Thiếu Ninh hay sao? Xa Hoan Hoan liền nói bác đừng làm người xấu, việc này cứ để anh Diệp giải quyết.

Mùa hè sắp tới, Xa Hoan Hoan muốn đưa La Giai Anh du lịch Đại Khê.
Đại Khê là thuộc địa của nước Pháp, nghe nói nơi đó cảnh đẹp làm người ta không nỡ về, còn hơn cả Hawaii.
Với khả năng tài chính của một giáo viên cấp ba như cô, chắc chỉ đủ sức mời La Giai Anh đi rửa chân ở dòng suối trên một ngọn núi nhỏ ở Thanh Đài mà thôi.
Vì thế, thiên vị là điều đương nhiên.
Trước đây cô không tin hôn nhân là chuyện của hai gia đình, cô cứ nghĩ chỉ cần hai người ở bên nhau hạnh phúc thì khó khăn nào cũng vượt qua được.
Sai, quá sai!
Thật ra hôn nhân rất yếu ớt, nếu không có môi trường bình yên thì hoàn toàn không thể giữ vững được.
Cô nhanh chóng rời tầm mắt, mở cửa hiệu bánh bước vào.

Vừa vặn đúng lúc mẻ bánh sừng bò mới ra lò, cô mua một túi to, còn mua cả bánh Black Forest và Tiramisu.
Có lẽ mang thai con gái thật, cô thương yêu cô bé ấy vô cùng.
Thứ bảy Diệp Nhất Xuyên tới chỗ cô, ông còn xách theo hai túi dưa hấu: “Dưa giống mới đấy, không hạt, ruột đỏ, ngọt lắm.

Chia cho cả đồng nghiệp của con nữa nhé.”
Đồng Duyệt hơi ngại, liền đi dạo cùng ông một vòng sân trường.
“Làm giáo viên tốt thật, môi trường trong sạch, thành quả dễ thấy, lại được nghỉ tết nghỉ hè, sau này dạy con dạy cái cũng biết cách.

Thiếu Ninh lấy được con đúng là phúc khí nó tu mấy đời.”
Cô cắn môi, không dám đáp lời.
“Hôm trước Thiếu Ninh đến chỗ bố, haha, chắc là nó không gặp được con vì nó làm con giận, dạo này con lại bận chuyện ôn thi đại học nên hai đứa lâu rồi không gặp nhau.


Bố biết con là người biết điều, không dễ nổi giận nên chắc chắn lỗi của nó không nhỏ, bố ủng hộ con, cứ mặc kệ nó đi.”
Cô cụp mắt, đếm bước chân.
“Tiểu Duyệt, gia cảnh nhà mình không phức tạp nhưng người bình thường rất khó hòa nhập được, vì mẹ của Thiếu Ninh không như người ta.

Thế nhưng bà ấy cũng có ưu điểm, bà ấy là người nghĩ gì nói nấy, trong bụng thế nào thì ngoài mặt thể hiện như thế, không chệch đi đâu tí nào.

Mặc dù có lúc rất bực mình nhưng nếu hiểu bà ấy thì cũng “trị” được.

Người ta nói mỗi cây một hoa, mỗi nhà một cảnh, câu này đúng lắm.

Nhà nào cũng có cái khó nhưng không phải không thể giải quyết, đáng sợ nhất là nghĩ ngợi và hiểu lầm.

Vợ chồng không giận nhau được qua đêm, chuyện gì cũng phải thẳng thắn với nhau mới có thể giải quyết.”
Nhìn gương mặt hiền từ của ông, lòng Đồng Duyệt cay đắng không thể nói thành lời.
Nhiều chuyện đâu chỉ đơn giản là nghĩ ngợi và hiểu lầm.
“Đừng giận nhau lâu quá, giận dỗi là khối u ác tính con ạ!” Ông nói đùa.
Cô thở dài.
Sáng sớm đã nhờ người dạy thay, lần này cô vẫn nhờ Mạnh Ngu để ý học sinh giúp mình, cô nài nỉ Tiền Yến ra bờ biển chụp ảnh.

Ngày 19, ăn xong bữa trưa, cô ra sân bay gặp Tô Mạch, cùng lên chuyến bay tới Thượng Hải.
Phụ huynh của một học sinh kéo cô lại cổng trường nói chuyện.

Bà nói nhỏ với cô, nghi ngờ con gái mình đang yêu đương, nói xong còn đưa cho cô tờ giấy viết thư được gấp gọn như một chiếc phong bì.
Chỉ trẻ con mới có lòng làm những việc này.

Đồng Duyệt chỉ cười, không mở thư ra xem.
“Con bé chỉ nhận, chị thấy nó gửi thư hồi âm không?”
Vị phụ huynh lắc đầu.
“Vậy là được rồi, con bé rất biết mức độ, biết bây giờ cái gì là quan trọng nhất.

Chị mau để phong thư lại vị trí cũ, đây là chuyện riêng của cô bé.

Bây giờ trẻ con rất muốn được tôn trọng quyền riêng tư của mình, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng nó.”
“Không cần làm gì thật hả cô giáo?”
“Vâng, suốt ba năm cấp ba con bé chưa bao giờ làm cha mẹ lo lắng, vì vậy sẽ khônglàm gì dại dột vào thời điểm nước rút này đâu.

Bình thường thế nào, bây giờ chị cứ làm vậy thôi.”
Vị phụ huynh đó nửa tin nửa ngờ.
Đồng Duyệt không nán lại lâu, cô vội vàng xin phép.
Đứng trên vỉa hè vẫy tay bắt xe thì bỗng nhiên một cảnh phim Hongkong xuất hiện, một chiếc xe hơi màu đen không biết chạy từ hướng nào tới đỗ xịch trước mặt cô.

Cửa xe vừa hé xuống, Xa Hoan Hoan đã chìa cánh tay ra, kéo lấy cô: “Tôi đưa chị đi gặp một người.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.