Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 8: Tăng Tốc 3
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn trả lời thật lòng: “Ở chỗ anh trai em.”
“Em có cả anh trai à?” Theo anh biết thì tầm tuổi này của họ đa số là con một.
“Vâng, anh ấy hơn em bốn tuổi, đang làm việc ở Thượng Hải.”
“Làm việc gì vậy?”
Sau luồng khí mạnh bốc ra từ nồi lẩu là gương mặt đẹp lặng lẽ của anh mà cô nhìn thấy, cô thoáng hoảng hốt, ngước lên nhìn cô gái phục vụ đeo tạp dề bưng mâm đang đi qua giữa các bàn, cô gái đó mím môi đầy nũng nịu, bên má có một nốt mụn ruồi màu nâu, thật đẹp!
“Anh ấy học triết, chuyên ngành này rất khó tìm việc, anh ấy từng làm thư ký, bán bảo hiểm, còn bây giờ thì là một đại lý bán rượu vang Pháp ở Thượng Hải.”
Công việc này kiếm được nhiều tiền nhưng để bán được rượu, Ngạn Kiệt phải thường xuyên tiếp khách uống đến say mèm.
Độ rượu vang không cao, tác dụng tuy chậm nhưng rất mạnh, có lúc phải ngủ cả ngày mới tỉnh lại được.
Một hôm cô tới Thượng Hải thăm anh, anh đi tiếp khách về, cố gắng vịn cửa mở ra rồi ngã xuống nền phòng khách và ngủ say luôn ở đó.
Cô kéo anh không động đậy, đành phải tìm một tấm chăn để anh ngủ lại một đêm dưới nền nhà.
“Nhãn hiệu gì vậy?” Anh có vẻ hứng thú với điều này.
Cô nhắc tới một cái tên.
“Nhãn hiệu này cũng lâu đời rồi, anh em được đó!”
“Anh có biết động tác uống rượu vang chuẩn xác là như thế nào không?”
Anh nghiêm túc lắc đầu.
Cô ra hiệu cho cô gái phục vụ xinh đẹp mang cho mình một chiếc ly chân dài rồi nhấc ly lên cao, “Bất kể uống rượu vang hay rượu trắng, chén rượu đều phải sử dụng loại ly chân dài trong suốt, bởi lẽ màu của rượu cùng với uống rượu và ngửi mùi rượu đều là một phần trong quá trình thưởng thức rượu, luôn là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá chất lượng rượu.
Mục đích của việc sử dụng ly chân dài là để có chỗ để tay, tránh chạm tay trực tiếp vào thân ly làm ảnh hưởng đến nhiệt độ của rượu, phải dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giữ miệng ly, tuyệt đối không được chạm tay vào thân ly, như vậy vừa không thể thưởng thức màu rượu một cách trọn vẹn ngoài ra nhiệt độ từ bàn tay cũng sẽ ảnh hưởng đến nhiệt độ phù hợp nhất của rượu.”
“Ồ, hôm nay quả thực được mở mang đầu óc.
Em… Hai anh em rất thân nhau phải không?”
“Anh em sao có thể không thân thiết được chứ?” Ngữ khí kín đáo, nghe không giống như đang giận hờn mà giống như thoáng buồn một cách bất đắc dĩ hơn, “Anh có em gái không?”
Anh nhún vai, “Không, nhưng anh có một cô bạn như em gái vậy.
Bây giờ cô ấy đã có gia đình rồi, trọng sắc khinh bạn, chẳng mấy quan tâm tới anh.”
“Anh thích cô ấy phải không?” Dưới ánh đèn, đôi mắt sáng đã thoáng thay đổi, long lanh rung động lòng người.
“Hồi đó còn trẻ không biết làm sao để có được một người, cứ nghĩ thích là đủ, thực ra không phải vậy.” Anh nâng cốc, uống một ngụm lớn nước trái cây.
Anh giành phần thanh toán, “Vẫn chưa trả dây chuyền ngọc Phật cho em, sao có thể mặt dày để em phải tốn kém được?”
Không tốn nhiều tiền lắm, cô xấu hổ nhất quyết trả.
Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, gió đêm mát mẻ thổi thoáng qua, đêm thu ở Thanh Đài là một thứ rất quyến rũ.
“Ở đây không có chỗ để xe, anh đỗ ở đối diện.” Đứng ngoài cửa nhà hàng, anh nói với cô.
“Vâng!” Cô chuẩn bị chào tạm biệt luôn tại đây.
“Về nhà trọ hay về trường?” Trên đường rất đông người đi bộ, anh đi bên cạnh cô, ngăn cô khỏi cảnh tượng chen lấn.
“Về nhà trọ.”
“Anh đưa em về.”
Cô vội xua tay, “Thôi, không cần đâu ạ.”
Anh mỉm cười, khẽ nói: “Hôm nay anh không uống rượu!”
Mặt cô liền đỏ bừng, vội quay ngoắt sang một bên, “Chúng ta đâu có thuận đường.”
“Em biết anh định đi đâu à?”
Lúc này, cô thậm chí còn không khống chế được nhịp đập của trái tim mình nữa.
Đi cùng qua băng qua vạch kẻ đường tới phía đối diện lấy xe, trong thời gian đó anh nghe hai cuộc điện thoại, đều nói về việc ở công trình nên không cần cô phải phí công gợi chủ đề.
Anh có trí nhớ rất tốt, không cần cô phải nhắc, chiếc Mercedes đã hiên ngang dừng trước đầu ngõ.
“Tạm biệt!” Cô mở cửa xe, thở một hơi dài.
“Bao giờ?” Anh ngó ra bên ngoài, cười hỏi.
Cô quay lại, “Sao cơ?”
“Em nói Tạm biệt nên anh hỏi Bao giờ gặp lại(1)?”
(1) Lời chào tạm biệt trong tiếng Trung còn có nghĩa là hẹn gặp lại.
Cô đứng như trời trồng dưới ánh đèn mờ ảo nơi đầu ngõ, thực sự không biết đáp trả thế nào.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy thành ý, môi nở nụ cười thật tươi.
“Chiều thứ sáu em có tiết dạy không? Anh đưa em qua công trường chơi.” Anh tranh thủ cơ hội mời mọc.
Cô trợn mắt, tim đập thình thịch.
Trong tiểu thuyết tình cảm, bình thường các nam chính thường thích những trò lãng mạn như đưa em đi ngắm biển, đưa em đi ngắm sao băng, đưa em đi xem pháo hoa… Dù sao thì cũng đầu băm rồi, cô không còn thuộc tầng lớp các em gái trẻ trung ngây thơ trong sáng nữa, anh bảo muốn đưa cô tới công trường, địa điểm vô cùng cụ thể.
Vậy mà cô lại khẽ gật đầu.
Chiều thứ sáu cô có một tiết dạy nhưng có thể đổi được với Triệu Thanh.
“Em vào đi, thứ năm anh đi ăn rồi tới tìm hiệu trưởng Trịnh bàn bạc chút việc, sau đó tới văn phòng đón em được không?”
“Đừng!” Cô thốt lên.
Anh chớp mắt, cười phá lên, “Ok, vậy em đợi anh ngoài cổng trường nhé?”
Cô quay người, thậm chí còn chẳng biết quay về nhà trọ thế nào, chỉ có cảm giác cơ thể nhẹ bẫng yếu mềm.
Thứ năm, Lăng Linh chặn cô trên cầu thang, “Thứ sáu cậu có tranh thủ thời gian đi với tớ được không?”
Cô tỏ vẻ khó xử, “Chắc là tớ không đi được rồi, cậu cảm ơn cục trưởng Chu giùm tớ nhé.”
Mặt Lăng Linh sa sầm lại, uốn éo đi ra khỏi cửa.
Cô chớp mắt vài cái rồi ôm sách giáo khoa đi lên văn phòng.
Mạnh Ngu đi dạy, Triệu Thanh vừa chấm bài vừa nói chuyện với Kiều Khả Hân.
Ở trường đây là hai người rất đáng sợ, không ai dám đắc tội với họ.
Triệu Thanh ngoại hình tầm thường, thường bị cười nhạo trong cách nói chuyện nhưng anh ta dạy rất giỏi, có khả năng đoán đề thi rất tốt.
Anh ta không theo học sinh lên lớp như Đồng Duyệt, từ xưa đến nay anh ta chỉ dạy toán cho lớp chọn của khối 12.
Còn Kiều Khả Hân, cô ta tốt nghiệp đại học năng khiếu chuyên ngành, sở hữu giọng hát oanh vàng, chơi piano tuyệt hay, lại còn biết nhảy múa kiêm công tác biên đạo.
Toàn bộ các hoạt động văn nghệ của trường Thực Nghiệm đều do một tay cô ta lo liệu.
“Người ta bảo sẽ thông báo với em trong vòng một tuần á?” Triệu Thanh có vẻ bị bất ngờ.
“Dạ!” Kiều Khả Hân gật đầu chắc nịch, nhìn chằm chằm vào Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt ngồi vào bàn làm việc của mình, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đề tài hai người kia đang trao đổi.
“Ồ, dù sao cũng là thành phố lớn, cơ hội cũng nhiều.
Nhưng nói sao thì cô Kiều cũng là một viên ngọc sáng, có ở đâu cũng vẫn toả sáng lấp lánh.
Trường đó nổi tiếng như cồn.
Vui lắm chứ gì, từ giờ trở đi có thể quấn quýt nồng thắm với bạn trai rồi, không phải chạy tới chạy lui nữa nhé.
Tôi thấy thương cho hiệu trưởng Trịnh quá, trường Thực Nghiệm mà thiếu mất bóng dáng xinh đẹp của em thì ông ấy phải buồn lắm đây.”
“Làm gì có chuyện đó.
Năm nay lại mở thêm được hai lớp, ông ấy mừng đến phát điên luôn ấy chứ.”
“Thế bao giờ em đi làm thủ tục?”
“Ký xong hợp đồng với bên đó em đi luôn.”
“Nhanh vậy à?”
“Sao? Không nỡ xa em chứ gì?” Kiều Khả Hân nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai.
Triệu Thanh chỉ cười khà khà, không có vẻ gì là bực tức: “Làm sao mà nỡ xa em được, cô Đồng cũng chẳng nỡ đâu.
Hai đứa là bạn học mà.”
“Thầy Triệu này, ngày mai thầy đổi tiết dạy với tôi được không?” Đồng Duyệt bất ngờ ngước lên.
“Chỉ cần có lý do hợp lý là tôi ok luôn.”
“Xem mắt.” Đồng Duyệt thốt ra hai chữ từ kẽ răng.
“Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
Ok luôn!” Triệu Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
Giáo viên phòng bên cạnh tìm Triệu Thanh có việc.
Anh ta đi ra ngoài, để lại mỗi Kiều Khả Hân và Đồng Duyệt trong phòng.
Đồng Duyệt miệt mài soạn giáo án, Kiều Khả Hân kéo ghế tới gần bàn cô, đẩy Đồng Duyệt: “Đối phương là người thế nào?”
“Khi nào cậu chính thức trở thành chị dâu của tôi, tôi sẽ báo cáo với chị.” Đồng Duyệt không buồn ngước lên.
“Đồng Duyệt,” Hàng lông mi dài của Kiều Khả Hân chớp chớp vài cái, “Chẳng lẽ cậu còn giận tôi vì chuyện tôi và Ngạn Kiệt giấu cậu việc hai chúng tôi yêu nhau?”
“Tại sao tôi lại phải giận?” Đồng Duyệt lạnh mặt.
Cô thực sự không hiểu hà cớ gì họ phải giấu giếm cô? Chẳng phải yêu đương vừa thần thánh vừa tốt đẹp sao, lẽ nào biến nó thành một bí mật sẽ gia tăng tính kích thích?
Nếu được phép, cô chẳng muốn biết chút nào.
Danh tiếng của Kiều Khả Hân không ra sao, không một ai chịu làm bạn với cô ta ở trường.
Hai người là bạn cấp ba, tuy không mấy thân thiết, chỉ thỉnh thoảng đi dạo phố hay cùng ăn một bữa cơm mà thôi.
Ngạn Kiệt đi từ Thượng Hải về, gọi điện cho cô đúng lúc cô đang ở ngoài đường cùng Kiều Khả Hân, thế là hai người cùng tới nhà ga đón anh rồi ăn một bữa ở quán bán đồ Tứ Xuyên gần đó.
Ngạn Kiệt về nhà ăn tết, ba người lại tụ tập một buổi nữa.
Cả cô lẫn Ngạn Kiệt đều là người ít nói, tiếng cười lanhlảnh như chuông bạc của Kiều Khả Hân vang lên giòn tan từ đầu buổi đến cuối buổi.
Mùng sáu tết, Ngạn Kiệt và mấy người bạn tới chúc tết Tô Mạch.
Tiền Yến và Đồng Đại Binh cũng ra ngoài, cô ăn tối một mình, ngủ chán liền chạy tới chỗ Kiều Khả Hân rủ cô ta đi chơi.
Mới gõ một cái cửa đã mở.
Cô trông thấy Kiều Khả Hân mặc áo sơ mi của Ngạn Kiệt đứng sau cửa, Ngạn Kiệt thì quấn khăn tắm đứng ngoài phòng tắm, tóc ướt nhẹp, con ngươi đen láy sâu thẳm đầy uy lực.
Cô lập tức quay người đi xuống cầu thang, ánh đèn u ám trên hành lang phản chiếu bờ vai và những ngón tay gầy guộc của cô một cách mờ ảo.
Cô quấn đầu thật chặt bằng khăn quàng cổ.
Ngạn Kiệt ở phía sau gọi cô, còn cô thì không muốn ngoái lại nhìn dáng vẻ lúng túng của anh.
Tuyết bay khắp trời, trong tiếng gió rít ầm ầm, một mình cô đi về nhà.
Ngạn Kiệt là anh trai cô, anh thích ai, lên giường với ai thực sự chẳng liên quan gì tới cô.
Nhưng đêm hôm đó, trái tim cô đau như tan vỡ.
“Lần này tôi thật lòng với Ngạn Kiệt.” Mặt Kiều Khả Hân thoáng đỏ.
“Tôi đã bao giờ nghi ngờ chuyện đó đâu.”
Nói xong Đồng Duyệt lại cúi xuống soạn giáo án nhưng bàn tay cầm bút lại thoáng run rẩy.
Diệp Thiếu Ninh là người cẩn thận.
Sáng sớm thứ sáu anh đã chu đáo nhắn tin cho cô: Đừng quên cuộc hẹn chiều nay của chúng ta nhé.
Cô cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại dòng chữ đó rồi ngước lên nhìn không trung, tâm trạng vừa bình tĩnh vừa yên lành.
“Nào, đội mũ đã.” Vừa lên xe anh đã đội mũ bảo hộ lên đầu cô.
Thấy cô không mặc áo sơ mi, quần dài với đi giày thể thao, anh lộ rõ vẻ khen ngợi.
Mũ bảo hộ quá rộng che mất tầm mắt cô, cô vừa đi vừa vịn, “Công trường nguy hiểm lắm ạ?”
“Không, nhưng anh muốn em được an toàn hơn.”
Anh cứ chăm chú nhìn cô mãi, mặc dù không để ánh mắt tiếp xúc với anh nhưng cô vẫn biết được điều này.
Công trường này chính là mảnh đất cũ của trường Thực Nghiệm, đang trong giai đoạn nhồi cọc, công nhân chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng có người cất giọng chào anh với thái độ kính cẩn.
Đã không còn thấy bất cứ dấu tích gì của những gốc cây trong sân trường ngày xưa nữa.
Cô theo anh vào trong, anh cẩn thận che chắn sau lưng cô.
Cô cố gắng phân định phương hướng, chỉ vào một nơi rồi nói: “Trước đây nơi này là thư viện, ngoài cửa có một cây tuyết tùng, đất ở gốc cây bị xói mòn thành hố.
Năm em mới đi làm, Thanh Đài mưa như trút nước, sân trường ngập, em che ô tới trường, không cẩn thận cái hố đó nên thụt xuống dưới, cuối cùng bị ướt như chuột lột, học sinh đứng trên hành lang nhìn xuống cười như nắc nẻ.”
“Em mà cũng có chuyện hay ho thế kia à?” Anh cười.
“Không chỉ có câu chuyện đó thôi đâu.”
“Về sau hãy kể cho anh nghe từng chuyện một, em nhé?” Anh bất ngờ nắm lấy tay cô, cô muốn rút lại theo bản năng nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, khí lực toàn thân cứ như đã bị bốc hơi hoàn toàn.
Một người đàn ông da ngăm đen chạy tới nói chuyện công việc với anh, anh thả cô đi, bảo cô đứng gọn vào một bên, cách xa máy đóng cọc một chút.
Lúc nói chuyện công việc, anh vẫn giữ nét mặt dịu dàng.
Giữ cương vị tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như Thái Hoa, chắc chắn phải là tinh anh trong số các tinh anh của lĩnh vực kinh doanh.
Sở hữu điều kiện không ai sánh nổi nhưng anh lại vô cùng khiêm nhường.
Cô lẳng lặng đứng im tại chỗ, bên tai là tiếng ồn đinh tai nhức óc của máy đóng cọc vậy mà cô lại như không nghe thấy, trong mắt, trong tim dường như chỉ có một mình anh.
Cô ở lại với anh ở công trường đến tận khi trời tối mịt.
“Một cậu bạn thân nối khố đang giục anh túi bụi, bọn anh đã hẹn sẽ đi ăn tối với nhau, bây giờ chắc phải hẹn lần sau rồi.” Trước khi lên xe, anh nói với cô bằng giọng khó xử.
Trong lòng không tránh khỏi cảm giác thất vọng thoảng qua nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.
“Tối nay em cũng có hẹn.”
“Vậy sao?” Anh nhướng mày, có vẻ không tin lắm.
Cô làm mặt xấu, gọi điện thoại cho Lăng Linh.
Tiếng hò reo đầy vui mừng của Lăng Linh khiến cô thấy nhức tai.
Anh đưa cô về nhà trọ rồi vội vàng chạy đi.
Cô lười ra khỏi nhà nhưng lại không muốn nói dối Lăng Linh, đành miễn cưỡng đi vào nhà tắm, đổi sang một bộ váy liền.
Chu Tử Kỳ đích thân lái xe tới đón khách.
Có lẽ Lăng Linh nhận ra thái độ dung túng của cô nên cứ vô tư làm nũng với Chu Tử Kỳ một cách không chút ngại ngùng ngay trước mặt cô.
Chu Tử Kỳ hơi ngại, cứ làm bộ kiêu căng nhưng lại không thắng được sự tấn công đầy dịu dàng của Lăng Linh, cuối cùng anh ta đành thoả hiệp, cười vui như ông Phật Di Lặc.
“Bạn tôi không xấu tệ xấu hại như tôi đâu.
Cô Đồng phải giành lấy cậu ấy rồi giữ cho chắc.” Lúc lên cầu thang, Chu Tử Kỳ thầm nháy mắt với cô.
Trái tim Đồng Duyệt se sắt, cô đang hối hận vô cùng.
Sợ cô chạy trốn, Lăng Linh nắm tay cô thật chặt.
Chu Tử Kỳ là khách quý của cửa hàng nên được đích thân ông chủ ra đón rồi dẫn đường vào phòng riêng.
Có vẻ như Lăng Linh đã nhiều lần tới đây nên thân thiết chào hỏi với ông chủ.
“Diệp tổng tới trước rồi ạ.” Ông chủ mở cửa.
Đồng Duyệt vừa ngước mắt đã nhìn ngay thấy Diệp Thiếu Ninh – người vừa tạm biệt cô cách đây một tiếng đồng hồ – đang ngồi bên trong nở nụ cười tươi rói..