Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 58: Hứng Nước Ôm Trăng 4
Đồng Duyệt đến Lệ Giang chiều mồng Chín âm lịch, là ngày thứ ba cô xa nhà.
Chỉ ở Côn Minh nửa ngày, họ đã chuẩn bị tới Thạch Lâm.
Nhưng dự báo thời tiết cho biết Côn Minh hai ngày tới sẽ liên tục có mưa nên để an toàn, hướng dẫn viên du lịch sắp xếp đi Đại Lý trước.
Khi nào từ Lệ Giang về tới Côn Minh đi Thạch Lâm cũng được.
Chuyến tàu hỏa sẽ xuất phát lúc tám giờ tối nên sau bữa trưa, họ dẫn nhau tới chợ hoa.
Hai cô giáo đi cùng hào hứng như thiếu nữ, đi qua cửa hàng hoa nào họ cũng phấn khởi vô cùng.
Thực ra hoa ở đây chẳng khác gì rau bán ở chợ nông sản, không mấy đặc biệt.
Hoa tặng cho phụ nữ đều phải được cắt tỉa, sắp xếp và bó lại thật đẹp mới tạo ra đôi phần lãng mạn.
Lúc nào Tô Mạch cũng được nhiều người vây quanh.
Dường như Kiều Khả Hân bất thình lình bị hạ gục bởi sức hấp dẫn của anh ta, cô nàng lúc nào cũng quấn quýt bên Tô Mạch như hình với bóng.
Không cần biết anh ta nói gì, cô nàng đều che miệng tủm tỉm cười.
Họ đi tới một cửa hàng bán hoa loa kèn, bà chủ chỉ vào một bó hoa cỡ lớn, bảo nếu ai trả 30 đồng, toàn bộ số hoa này thuộc về người đó.
Kiều Khả Hân hết sức ngạc nhiên: “Thật không đó?”
Bà chủ gật đầu.
Đôi mắt lúng liếng, Kiều Khả Hân cố tình liếc về phía Tô Mạch.
Hai cô giáo kia cũng đi về bên này, reo lên đòi cục trưởng Tô tặng hoa.
Tô Mạch vốn là người gần gũi và dung dị, đang trong chuyến du lịch anh ta càng thêm phần hiền hòa, khẽ đẩy gọng kính lên cao rồi từ tốn gật đầu.
Bó hoa được chia thành ba bó nhỏ, bó nhiều hoa nhất thuộc về Kiều Khả Hân, hai cô giáo kia liền trêu cục trưởng Tô bất công.
Tô Mạch cười đáp: “Tôi cũng chẳng có cách nào.
Lòng người vốn không thể cân bằng.
Bà chủ, tôi không mặc cả câu nào, có phải bà nên có món quà nho nhỏ gì đó tặng tôi không?”
Bà chủ đáp lại bằng giọng phổ thông không mấy trôi chảy: “Ở đây chỉ có hoa, không có gì khác.”
Tô Mạch là người rất dễ thương lượng: “Thế thì tặng hoa.”
Bà chủ nghĩ ngợi một lát rồi lấy một bông hồng nhung ở sạp bên cạnh đưa tới.
Mọi người cùng vui.
Đồng Duyệt và Mạnh Ngu đứng ở một gian hàng cách đó không xa, gian hàng này bán hoa khô và túi thơm.
Hương thơm nồng nàn nhưng không khiến người ta thấy khó chịu, mua một chút về bỏ vào tủ quần áo cho thơm cũng là ý kiến hay.
Đồng Duyệt mua một túi, không quên bảo Mạnh Ngu cũng mua.
“Tôi mua cho ai bây giờ?” Gương mặt Mạnh Ngu hằn rõ nỗi đau.
Đồng Duyệt rầu rĩ.
Một bông hồng tươi tắn xinh đẹp xuất hiện từ phía sau, cô bèn quay lại với vẻ ngạc nhiên.
“Hoa đã bị các cô ấy lấy hết rồi, đây là bông hoa được tặng thôi, đừng chê nhé.” Tô Mạch nhún vai, gương mặt thoáng vẻ bất lực, đôi mắt đẹp đằng sau mắt kính nhuộm rõ nụ cười.
Trước mặt bao người thế này, cô nào dám chê bai, chỉ đành vội vàng nhận lấy rồi cảm ơn rối rít, lòng thầm nghĩ bông hồng này nhiều gai thật, cô nhận cũng không đúng mà vứt đi càng không.
Kiều Khả Hân ôm một bó loa kèn lớn, lần đầu tiên có cảm giác những bông hoa này xấu xa như rác rưởi, ôm mà xấu hổ vô cùng.
Lòng người đúng là thiên vị.
Mọi người ăn tối trong một nhà hàng do người Thanh Đài mở, không ăn được những món đặc sản như bún qua cầu Vân Nam mà chỉ là những món mang khẩu vị Thanh Đài chính tông, ai nấy đều thở dài.
Tô Mạch không ngồi cùng bàn với Đồng Duyệt, thậm chí ánh mắt anh ta cũng chẳng mấy khi liếc về phía cô.
Cô tự nhủ bản thân phải nghĩ thoáng ra nhưng cảm giác áp lực vô hình vẫn cứ tồn tại.
Gia đình Tô Mạch không sống ở Thanh Đài, anh đến đó là vì Diệc Tâm.
Tết âm lịch năm nay một mình anh ta về quê ăn tết nhưng quay trở lại Thanh Đài từ rất sớm.
Đi du lịch cùng mọi người là mưu kế Trịnh Trị bày ra nhằm kiếm cơ hội nịnh hót.
Một cục trưởng quyền cao chức trọng như anh ta, không phải người ta cứ nịnh là phải đón nhận.
Anh ta đến đây chỉ vì một lý do.
Đồng Duyệt buồn rầu nghiến răng thật chặt.
Vì đổi vé quá gấp nên họ không mua được ghế giường mềm, chỉ còn giường cứng, sáu người một phòng, không có cửa phòng sao mà ngủ được, cứ nằm tạm vậy thôi!
Chẳng biết có sự cố tình sắp đặt nào không, bốn cô giáo và Tô Mạch, Trịnh Trị cùng phòng.
Phải rạng sáng mai tàu hỏa mới tới ga Đại Lý, Kiều Khả Hân rủ rê đánh bài, Trịnh Trị hưởng ứng.
Cuối cùng Trịnh Trị và ba người phụ nữ chiến đấu, còn Tô Mạch và Đồng Duyệt làm khán giả.
Đồng Duyệt ngồi xem một lát rồi đi ra.
Ngoài cửa trời đen ngòm không nhìn được gì.
Cô hít một hơi.
“Không có gì phải tiếc cả.
Bây giờ tàu hỏa đang đi trên đoạn đường xấu nhất, em mà thấy sẽ sợ cho xem.” Tô Mạch đến gần, đứng song song cô, “Buồn ngủ không?”
Cô lắc đầu.
Tô Mạch liếc qua phòng của những người khác rồi nói: “Trên đường hiệu trưởng Trịnh của các em nói với tôi cô giáo Lăng Linh sắp xin nghỉ, ông ấy muốn điều chuyển một giáo viên tiếng Anh từ Nhất Trung về Thực Trung.”
“Xin nghỉ?” Cô hết sức ngạc nhiên.
Chuyện Lăng Linh bị chụp ảnh chỉ có cô và Mạnh Ngu biết, cả hai đều không phải người nhiều chuyện, Lăng Linh chẳng việc gì phải lo lắng thì sao lại nghỉ việc? Nếu sợ chạm mặt Mạnh Ngu thì chuyển trường là được rồi.
“Ừ.
Quyết tâm nghỉ việc lắm, hiệu trưởng Trịnh cũng níu kéo rồi.
Nghe nói trước đây cô ấy là vợ chưa cưới của Mạnh Ngu.”
Như không đủ sức đứng thẳng, cô đành vịn vào một bên lan can.
Ngày xưa bố mẹ dạy phải cẩn thận với những vật dễ cháy, lửa rất nguy hiểm, không phải là thứ để chơi đùa.
Lăng Linh đùa với lửa cháy cả thân mình, đây là cái giá cô ấy phải trả cho hành vi của mình.
Ngoài thở dài, Đồng Duyệt còn biết nói gì?
“Đến toa ăn ăn chút gì đi.” Tô Mạch nhận ra sắc mặt không tốt của cô.
“Tôi về nằm đây.” Cô bóp trán, quay về phòng.
Có phụ nữ bầu bạn, tiếng cười của Trịnh Trị cũng khác thường.
Giường ở giữa, Đồng Duyệt trèo lên nằm nghỉ.
Mở điện thoại xem đồng hồ mới biết Diệp Thiếu Ninh gửi tin nhắn, tự nhiên chẳng muốn trả lời, cô liền tắt máy rồi nhắm mắt lại.
Không biết thiếp đi lúc nào, nửa đêm tàu hỏa lắc mạnh quá làm cô lặng lẽ thức giấc.
Mọi người không chơi bài nữa, Trịnh Trị ngáy to đến mức trong phòng ngoài phòng đều nghe rõ.
Thấy lành lạnh, cô mò mẫm nhưng trên giường không có chăn.
Một bóng người cao ráo đứng dậy, nhặt chăn dưới đất, phủi qua bụi rồi đắp lên người Đồng Duyệt, nhét các góc cho cẩn thận, không quên vuốt tóc cô.
Cô nín thở, không dám hô hấp nữa.
Đại Lý không mưa, mới sáu giờ đã nắng gắt, trời xanh như vừa được tẩy sạch.
Hướng dẫn viên nói tranh thủ thời điểm ít khách du lịch, cả đoàn tới thăm quan Sùng Khánh Tự trước.
Cổ tháp non xanh nước biếc, vạn vật đều hấp dẫn, cả đất trời tĩnh lặng, thời gian cũng lắng đọng.
Không ai dám to tiếng nói những lời thô thiển, sợ quấy nhiễu mọi thứ nơi đây.
“Hiệu trưởng Trịnh, dưỡng lão ở cõi Niết bàn này cũng được coi là miền cực lạc của cuộc đời nhỉ?” Tô Mạch nói.
“Quá cô độc, thậm chí không một người quen biết, muốn khám bệnh cũng phải lặn lội qua vài ngọn núi.” Trịnh Trị chậc lưỡi mấy bận, “Cục trưởng Tô, đã bao giờ cục trưởng nghĩ tới cuộc đời về già của mình?”
Tô Mạch mỉm cười, “Tất nhiên là có.
Lúc ấy tôi sẽ cùng người mình yêu thương về quê, làm đôi vợ chồng già vừa có tiền vừa được mọi người tôn trọng.
Trồng hoa cỏ, trồng cây ăn trái trong vườn nhà, đi dạo trên bờ ruộng, uống trà chiều bên cửa sổ.
Cô ấy đan áo len cho tôi, còn tôi đọc truyện cho cô ấy.
Thỉnh thoảng lái xe vào trung tâm, xem những nơi thân quen có gì thay đổi, tìm hàng quán nào đó ăn một bữa rồi về.
Cũng có thể khi cô ấy buồn ngủ, tôi đã quá già đến mức không bế được cô ấy nữa, tôi sẽ đắp chăn cho cô ấy, đợi đến khi cô ấy thức giấc, chúng tôi nắm tay cùng vào nhà.”
“Có gì đó không đúng, sao trong bức tranh này không có con cái?” Trịnh Trị chau mày.
“Nếu không thể dành cho con trẻ một tình yêu đầy đủ thì phải tôn trọng mạng sống của chúng.
Sức lực của tôi có hạn, cuộc đời về sau chỉ muốn dành cho một người.”
Ánh mắt Tô Mạch dừng trên mặt Đồng Duyệt một thoáng chốc với đầy ẩn ý phức tạp rồi chuyển đi nơi khác.
Cô cũng biết nhân vật nữ trong bức tranh lâu đài này là ai mà.
Đồng Duyệt không ngước lên, cô đang gửi cho Diệp Thiếu Ninh những bức ảnh Sùng Khánh tự mới chụp, cô muốn chia sẻ với anh vẻ đẹp của sự tĩnh lặng này.
Họ chỉ ở Đại Lý một ngày nhưng cũng đủ thời gian đi suối Hồ Điệp, hồ Nhị Hải.
Suối Hồ Điệp đã trở thành một ao nước tù, chỉ còn là hư danh mà thôi.
Thế nhưng thăm quan hồ Nhị Hải lại khá dễ chịu, họ ghé qua vài hòn đảo nhỏ nữa.
Trên đảo có cá nướng tôm nướng, cô không thích những món này nên không rời thuyền.
Tô Mạch lên thuyền sớm nhất, xách theo một túi đầy có hai bắp ngô nướng và mấy chùm nho xanh tươi nguyên.
Hai người đứng trên mui thuyền nhìn nước hồ mênh mông.
Anh đưa cho cô từng quả nho đã được rửa sạch.
Anh vẫn nhớ cô thích nhất là nho xanh và nho đỏ.
Hồi Diệc Tâm còn sống, lần nào cô tới nhà, anh đều mua nho để sẵn trong tủ lạnh, rồi lấy ra rửa sạch rồi đưa cô từng quả một.
Nho xanh lấy ra từ tủ lạnh rất ngọt lại mọng nước.
Cô không nhận mà lấy một bắp ngô nướng trong túi ra ăn.
Anh bật cười, bỏ một trái nho vào miệng mình.
Không ngờ nho xanh nhìn ngon mắt thế mà ăn vào lại chua, bị bất ngờ, khuôn mặt hòa nhã của Tô Mạch méo xệch.
Cô nhịn cười một cách khó khăn, đành quay mặt đi gặm ngô.
Lúc quay lại, anh mỉm cười, giơ tay lau miệng cô: “Đâu có giống người lớn, ăn uống mà khóe miệng đen sì này.”
Cô đứng hình.
“Tối nay đi thành cổ chút không?” Nhác thấy những người khác đã xuất hiện ở bến tàu, anh chủ động đứng xa tạo khoảng cách với cô.
“Không.” Cô ném bắp ngô còn một nửa xuống hồ.
Nó không chìm mà quay cuồng theo làn sóng.
Anh thở dài, ánh mắt nhìn cô đầy bất lực.
“Cơ quan nhà nước mùng bảy đi làm, hôm nay là lịch họp của cả hệ thống quản lý giáo dục , tôi là người phát biểu đầu tiên nhưng đến giờ tôi vẫn đứng ở đây.
Tôi đã đến Vân Nam không biết bao nhiêu lần, cảnh có đẹp đến đâu nhìn nhiều cũng chán.
Tiểu Duyệt, em có cần phải đề phòng tôi đến mức ấy không? Tôi chỉ muốn đi chơi cùng em một chuyến thật vui, em cứ thư giãn đi.”
“Cục trưởng Tô, hôm đó chúng ta ngồi trên xe thấy Diệp Thiếu Ninh và nữ đồng nghiệp chia nhau một cái bánh mì, anh thấy tức thay tôi.
Vậy giờ chúng ta đứng cạnh nhau thế này, nếu Diệp Thiếu Ninh và bạn mình cũng thấy, liệu người bạn đó có thấy tức thay anh ấy không?” Cô hỏi một câu rất kín đáo.
“Tiểu Duyệt, hai tình huống này có giống nhau không?”
“Tôi không thấy có gì khác biệt.
Khi tôi đanh thép yêu cầu người khác, tôi hy vọng mình có lập trường để làm vậy.
Xưa nay anh luôn rất tốt với tôi, cả trước lẫn sau khi đám cưới, tôi đều thấy không đáng thay anh, thật đấy, đừng tiếp tục thế này nữa.”
“Chỉ cần tôi thấy đáng là được.”
“Nếu vậy đừng gượng ép tôi nữa, tôi vào trong đây.”
Tối hôm đó rất nhiều người rủ nhau tới thành cổ, cô thì ở lì trong phòng xem tivi, Kiều Khả Hân cũng không đi, có vẻ không hào hứng mấy: “Chỗ nào cũng thấy hàng quán, bán mấy thứ đồ chơi của người dân tộc có gì hay.”
“Mai tới Lệ Giang rồi, nơi đó đẹp thật.” Đúng lúc tivi chiếu tới trấn Tứ Phương với những lầu gác cổ xưa, việc bảo tồn được tiến hành rất tốt.
Kiều Khả Hân bĩu môi: “Cũng chỉ đến thế mà thôi, thành phố mua sắm giả danh dân tộc.”
“Cậu đi rồi à?” Cô ngồi thẳng dậy.
“Anh ấy nhiều bạn bè, hình như làm ăn gì đó với họ, hay qua đây lắm, có lần tôi tới Thượng Hải đúng lúc anh ấy chuẩn bị tới đây nên tôi theo đi.
Đến Lệ Giang, anh ấy bỏ mặc tôi ở khách sạn, mãi đến hôm về Thượng Hải mới xuất hiện, chẳng biết chơi bời những đâu mà vừa đen đúa vừa bẩn thỉu.
Đồng Duyệt, giờ nghĩ lại tôi thấy chia tay anh ấy chẳng có gì đáng tiếc, anh ấy không phải một người bạn trai ân cần và rộng lượng, tôi thậm chí còn nghĩ anh ấy không biết yêu người khác thế nào.
Tôi hà tất phải mặt dày tiến tới chứ, đâu phải tôi không kiếm được người như anh ấy.
Trước đây tôi còn khờ khạo nghĩ anh ấy là chân mệnh thiên tử của mình…”
Tất nhiên người mà Kiều Khả Hân đang lẩm bẩm là Ngạn Kiệt, Đồng Duyệt không tiếp lời.
Ngạn Kiệt đã trở thành cái tên cấm kỵ trong lòng cô.
Đã lâu cô không chạm vào nó nhưng cứ khẽ chạm tới là nhói đau.
Có lẽ hạnh phúc từng ở ngay bên cạnh, cô cứ nghĩ chỉ cần mở cánh cửa là có được.
Nhưng có những cánh cửa không bao giờ mở được, hạnh phúc của mình cô chỉ có thể tự giành lấy, không thể đợi người ta mang tới.
Tự nhiên nhớ Diệp Thiếu Ninh da diết, Đồng Duyệt liền cầm điện thoại bấm số của anh, mới bấm được một nửa thì màn hình đã tắt ngúm vì hết pin.
Cô cắm sạc pin nhưng không bấm số của anh nữa.
Không có gì.
Chỉ là cô nghĩ nếu gọi cho anh mà bị báo máy bận hoặc nghe được âm thanh gì đó thì phải làm sao?
Không phải muốn làm đà điểu, chỉ là không muốn để bản thân phải suy đoán.
Nếu đã quan tâm anh thì cứ tin vào anh, cho dù chỉ là giả bộ..