Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 53: Vạn Vật Hấp Dẫn 2
Mười ngón tay trong chăn của cô đầu tiên chạm vào đôi chân thon thả mà vẫn rất săn chắc của Diệp Thiếu Ninh, chất vải của bộ đồ bằng nhung Diệp Thiếu Ninh đang mặc rất dễ chịu, do đích thân cô mua.
Đồng Duyệt có cảm giác đã vận hết ý chí cả đời mình, từng sợi tóc trên đầu đều như bị điện giật khiến cô không khỏi canh cánh một điều: Trợ lý La có kể lại khi được đưa tới bệnh viện, Diệp Thiếu Ninh đã ngất đi, vậy người thay quần áo cho anh là trợ lý La hay Xa Hoan Hoan – người đang trợn trừng đôi mắt to tròn sau lưng mình?
Có vẻ như đây không phải vấn đề đáng để canh cánh bởi cấp cứu là việc hệ trọng nhất, ai thay mà không được, chẳng lẽ vào thời khắc đó còn có thể nảy sinh những suy nghĩ không trong sáng hay sao?
“Giờ đã thấy ấm hơn chưa?”
Giọng Diệp Thiếu Ninh vẫn cất lên đầy thân mật khiến Xa Hoan Hoan thấy lạ lẫm vô cùng.
Cô ho lên một tiếng, nhắc nhở hai người đang chàng chàng thiếp thiếp rằng trong phòng này vẫn còn người khác: “Khụ khụ, anh Diệp không giới thiệu gì ạ?”
Thật ra phần nào cô ta đã đoán được đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính miệng họ nói.
Một ngọn lửa không tên đang le lói trong lòng Xa Hoan Hoan, cô không biết mình đang giận ai, giận bản thân quá dại khờ vì đã không nghĩ đến mối quan hệ của họ chăng? Giờ đây cô đã hơi vỡ lẽ tại sao Diệp Thiếu Ninh không cho mọi người biết về Diệp phu nhân, thì ra anh không muốn vợ mình và Nhạc Tĩnh Phân gặp nhau.
Vậy có nghĩa Diệp Thiếu Ninh cũng biết chuyện của Xa Thành và Giang Băng Khiết, anh đã biết mà vẫn cưới cô ta, lẽ nào anh không mảy may quan tâm đến thái độ của Nhạc Tĩnh Phân?
“Trông tôi có giống bác sĩ không?” Người lên tiếng lúc này là Đồng Duyệt, giọng cô dửng dưng, ánh mắt cũng lạnh nhạt.
Xa Hoan Hoan thảng thốt.
“Một người phụ nữ không phải bác sĩ mà mới sáng sớm đã hớt hải chạy tới bệnh viện thăm một người đàn ông trong tình trạng tóc tai rối bời.
Vậy cô nghĩ họ có quan hệ gì?” Thậm chí Đồng Duyệt còn không buồn ngước lên.
“Cũng có thể là anh em mà.” Vừa thốt ra câu này, Xa Hoan Hoan chỉ giận không thể tự kết liễu bản thân.
“Anh Diệp của cô họ Diệp trong khi tôi họ Đồng, Xa Hoan Hoan cũng không phải người dưng nước lã, chắc không hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cô Xa đây lại nghĩ tôi là một cấp dưới khác cũng hết lòng quan tâm đến anh Diệp như cô? Nếu là cấp dưới, làm sao lại dám trơ trẽn thế?” Cô cố tình nhìn vào gương mặt trang điểm rất kỹ của Xa Hoan Hoan.
“Hai người quen nhau à?” Diệp Thiếu Ninh thoáng chau mày.
Lúc này Đồng Duyệt tỏ thái độ như một loài cây gai góc xù xì, giơ nanh múa vuốt giữa gió lạnh, ai đụng tới liền đâm cho người đó thật đau.
“Cô Xa đây không nói với anh à, em là người bạn duy nhất của cô ấy ở Thanh Đài đó!”
Xa Hoan Hoan đâu có ngốc đến mức không nhận ra vẻ mỉa mai trong câu nói của Đồng Duyệt, cơn giận không khỏi được cô thể hiện rõ trên mặt, “Tôi thật lòng coi chị là bạn, còn chị thật thiếu chân thành.”
“Cảm ơn sự chân thành của cô, cảm ơn cô đã thay tôi chăm sóc chồng tôi.
Giờ đã là sáng ngày Tất niên, để tôi gọi xe cho.” Trong thâm tâm Đồng Duyệt có hàng trăm ngàn câu nói có thể khiến Xa Hoan Hoan thương tích đầy mình nhưng cô chẳng có sức đâu mà nói ra.
Hai người phụ nữ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy vì một người đàn ông, cho dù ai thắng cũng không thể nhận là người chiến thắng hoàn toàn.
Phụ nữ tranh giành một trái tim không chung thủy của đàn ông thật sự đáng buồn.
Thật ra hy vọng và tuyệt vọng luôn bên nhau như hình với bóng.
Xa Hoan Hoan bĩu môi, tự biết mình không còn lập trường để ở lại đây liền chuyển sang nở một nụ cười thật tươi, vô tư vẫy tay với Diệp Thiếu Ninh, “Anh Diệp nghỉ ngơi đi ạ, mấy hôm nữa em đến chúc tết anh sau.”
Diệp Thiếu Ninh muốn dặn dò cô gì đó nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Đồng Duyệt không để lỡ vẻ khó xử ánh lên trong mắt anh.
Lồng ngực cứ quặn thắt không một phút ngừng nghỉ.
Nỗi đau như muốn kéo dài mãi mãi, đau đến phát điên.
Cô tiễn Xa Hoan Hoan xuống sân bệnh viện, hai người sóng vai đi ngang nhau, cái bóng của cả hai kéo ra thật dài.
Mấy chiếc taxi đỗ ngay trước cửa bệnh viện nhưng Xa Hoan Hoan không mau chóng chạy về phía đó mà bỗng dừng bước.
“Đồng Duyệt, chị đang sợ phải không?” Xa Hoan Hoan như đang nghĩ đến chuyện gì vui lắm, cánh môi cong cong, cười khúc khích thành tiếng.
Đồng Duyệt vẫn giữ được vẻ bình thản, “Sao phải sợ?”
“Tôi không biết nhưng chị thấy sợ hãi hay thấp thỏm đều là cảm giác bình thường thôi mà.
Anh Diệp tốt thế mà lại chẳng được chị quan tâm để ý, lẽ nào chị còn không cho người khác săn sóc anh ấy?”
“Ai bảo cô tôi không quan tâm anh ấy?”
“Tôi có mắt mà.
Chồng ốm nằm viện mà tôi lại tới chăm chứ không phải chị.”
“Cô thấy bản thân thành công lắm ư?” Đồng Duyệt hỏi.
Xa Hoan Hoan nhếch mày, “Đầy tính khiêu chiến.”
Đồng Duyệt hơi cúi xuống, “Cô thích xem phim remake không?”
“Hả? Tôi không thích, dù có remake thì vẫn chỉ là đồ cũ, tôi thích mới mẻ hoàn toàn.”
Đồng Duyệt nhếch miệng cất giọng châm chọc, “Tôi không tin bởi bây giờ cô đang giẫm vào vết xe đổ của mẹ cô đấy.
Thật ra Giang Băng Khiết không phải kẻ thứ ba, kẻ thứ ba thực sự phải là mẹ cô.
Năm xưa Giang Băng Khiết và Xa Thành yêu nhau thắm thiết nhưng lại quá nghèo khổ, mẹ cô đã xen vào giữa họ, vì bà ấy trẻ hơn lại có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của Xa Thành nên ông ta mới động lòng.
Chuyện xảy ra sau đó không cần tôi nói ra cô cũng thừa biết.
Tôi chỉ muốn nói với cô một điều, cô được di truyền từ mẹ cô nhưng tôi không phải Giang Băng Khiết, Diệp Thiếu Ninh cũng không phải Xa Thành.
Ngủ ngon nhé.”
Để mặc Xa Hoan Hoan bàng hoàng đứng đó, cô quay người đi vào bệnh viện.
Bác sĩ pha khá nhiều thuốc an thần vào chai nước truyền nên Diệp Thiếu Ninh đã say giấc.
Cô ngồi xuống cạnh anh rồi cứ nhìn anh chăm chú, quên cả cử động.
Chai nước truyền đã hết nhưng cô không nhấn chuông mà đích thân đi tới phòng trực ban gọi y tá, nhân thể hỏi thăm tình hình của anh.
Diệp Thiếu Ninh chỉ phải nằm viện ba ngày nhưng phải truyền nước suốt một tuần, may mà rơi đúng vào dịp nghỉ Tết nên không phải mất công thay đổi kế hoạch làm việc.
Cô đi mua bữa sáng chứ không tự nấu, bác sĩ dặn đi dặn lại bệnh nhân chỉ được ăn đồ lỏng.
Cô mua cháo về đút cho anh từng miếng rồi lau mặt và giúp anh súc miệng.
“Không đến mức đó đâu, anh tự làm được mà.” Diệp Thiếu Ninh cười.
Cô không đáp, chỉ hướng ánh mắt về phía anh rồi quay đi rót nước.
“Ting” – âm thanh thông báo có tin nhắn mới.
Diệp Thiếu Ninh cầm lên xem đúng ba giây! Ba giây sau anh tắt màn hình để điện thoại về vị trí cũ! Một giây sau anh lại cầm lên, rồi tắt máy luôn!
Xa Hoan Hoan nói: Trước mặt em, anh Diệp dịu dàng với chị ấy như thế là để nói cho em biết tình cảm hai người vô cùng thắm thiết phải không? Haha, thực ra anh Diệp đang chột dạ thôi.
Đồng Duyệt đi hỏi bác sĩ xem anh có thể xuất viện mà hàng ngày chỉ ghé qua kiểm tra, truyền nước rồi về được không bởi hôm nay là Tất niên, là ngày mọi gia đình đoàn viên mà!
Bác sĩ ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
Sáng nay lúc Diệp Thiếu Ninh truyền nước, Đồng Duyệt đã tranh thủ về nhà lấy quần áo để anh thay rồi lái xe đến đón.
La Giai Anh đã giục nhiều lần, bà gọi cho Đồng Duyệt hỏi tại sao Diệp Thiếu Ninh lại tắt máy?
“Chắc là hết pin ạ.” Đồng Duyệt không cho bà biết chuyện anh phải nằm viện.
Về đến nhà họ Diệp, cô dìu Diệp Thiếu Ninh xuống xe, bà La Giai Anh thấy liền la lối om sòm: “Đúng là nghiệt chướng, từ trước đến nay nhà này có bao giờ gặp chuyện như vậy đâu!” Nói xong, bà không quên lườm nguýt Đồng Duyệt.
Diệp Nhất Xuyên đẩy vợ, “Đồng Duyệt năm đầu ăn tết ở nhà mình, bà nói thế con nó nghe được sẽ thấy thế nào? Thiếu Ninh đã ngoài ba mươi, vì công việc mà uống đến mức đó, muốn trách bà phải trách con trai mình ấy!”
La Giai Anh kêu lên: “Muốn con ngoan bố phải nghiêm, tôi không đóng vai mẹ đẻ khó tính đâu.”
“Được rồi, bà hiền hậu, bà dịu dàng, mau vào nhà đi.” Diệp Nhất Xuyên thở dài.
La Giai Anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Diệp Thiếu Ninh đang ốm, bà cũng chẳng trông mong Đồng Duyệt đỡ đần, bà bảo cô cứ tập trung chăm sóc chồng, ý là cho cô lấy công chuộc tội.
Đồng Duyệt xả đầy nước bồn tắm cho Diệp Thiếu Ninh, dặn anh tắm rửa sạch sẽ.
Trong lúc anh tắm, cô cạo râu, cắt móng tay, còn cắt tóc cho anh, bảo năm mới diện mạo mới.
Lúc mặc đồ, Diệp Thiếu Ninh ôm đầu Đồng Duyệt, làm vậy anh mới có thể hôn cô thật chính xác và nồng thắm.
Đồng Duyệt khẽ đẩy ra, “Anh còn ốm mà!”
Diệp Nhất Xuyên đốt rất nhiều pháo để cầu mong năm mới may mắn.
Trên bàn ăn tối, Diệp Thiếu Ninh chỉ ngồi chứ không ăn được gì, La Giai Anh thấy thế thì xót con lắm.
“Khi nào con khỏe hơn, Đồng Duyệt sẽ nấu canh cho con.” Diệp Thiếu Ninh nói.
Đồng Duyệt nhìn anh vẻ thắc mắc.
“Là món canh em nấu hôm đầu tiên anh đến phòng em chơi ấy.”
Đồng Duyệt cụp mắt xuống, “Không phải mùa không nấu được món đó.”
Ăn xong ngồi nói chuyện với bố mẹ một lát thì Diệp Thiếu Ninh bị bố giục đi nghỉ, Đồng Duyệt cũng theo anh lên phòng.
Lúc thay áo ngủ, anh nhận ra trên giường có trải thêm một lớp chăn.
“Cái gì thế này?” Ánh mắt Diệp Thiếu Ninh u ám.
“Đêm nay em phải dậy, sợ làm anh thức giấc.” Đồng Duyệt chạy đi bật tivi, chương trình chào năm mới đã bắt đầu từ lâu.
“Đêm nay em dậy làm gì?”
“Tối nay anh ăn có mấy miếng cháo sao mà no được, em dậy nấu bữa khuya cho anh.” Đồng Duyệt lật chăn lên rồi cuộn mình vào bên trong.
Diệp Thiếu Ninh ôm chiếc chăn còn lại để ra ghế sofa, sau đó anh chui vào chăn của Đồng Duyệt, ôm cổ cô, “Diệp phu nhân, anh ốm một cái là bị em rẻ rúng ngay.
Đến khi anh già, không biết còn bị em ngược đãi đến mức nào?”
“Bây giờ em không tốt với anh à?”
“Không tốt lắm đâu.
Cả ngày em nói với anh được vài câu à.” Mặc dù luôn đi bên anh nhưng lúc nào cô cũng im lặng, chỉ có đôi mắt “tiễn thu thủy” kia thỉnh thoảng mới gợn sóng, nhờ đó người ta mới nhận ra cô có thay đổi tâm trạng.
Cô cầm tay anh lên rồi đan từng ngón tay mình vào tay anh, tiếp tục im lặng.
Cuối cùng vì còn yếu nên chẳng mấy chốc anh đã ngủ mất.
Chẳng biết vẫn đang đêm hay đã tảng sáng, anh cảm nhận được cô rón rén đứng dậy.
Lát sau, một bát canh nóng hổi được đưa tới trước mặt anh, “Thiếu Ninh, dậy ăn một chút đi.”
Anh mơ màng mở mắt, thấy trong bát có rau thơm thái nhỏ, có váng đậu mỏng như giấy, tôm tươi băm nhỏ và cả lòng trắng trứng.
Anh ăn một miếng thấy rất thơm thì không khỏi thấy thèm bèn ngồi dậy ăn sạch bát canh.
“Em vừa nấu à?” Anh hỏi.
Cô đưa cho anh cốc nước nóng và khăn lau, “Em chuẩn bị từ lúc nấu bữa tối.”
Cô mang bát thìa xuống nhà.
Đến khi nằm lên giường, Đồng Duyệt thuận tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, đã qua giao thừa, học sinh của cô gửi rất nhiều tin nhắn chúc tết.
Đồng Duyệt xem đi xem lại vẫn không thấy tin nhắn của Ngạn Kiệt.
Không có Ngạn Kiệt, tết cũng chẳng còn hương vị như xưa nữa.
Hồi Đồng Duyệt và Ngạn Kiệt còn đi học, nhà họ Đồng không thuê công ty vệ sinh tới dọn dẹp mà việc này năm nào cũng được giao cho cô và Ngạn Kiệt.
Cô giặt rèm cửa, giặt chăn còn anh lau nhà, lau cửa sổ.
Hai người cùng gói bánh bao nhân, buổi tối chờ bánh bao chín, vừa chờ vừa giậm chân, hà hơi vào tay cho khỏi lạnh.
Mẻ thứ nhất chín, Ngạn Kiệt không sợ nóng, nhón lấy một cái đưa lên miệng thổi rồi nhường cho cô.
Cô thấy bánh rất ngon, mặt mũi tươi tỉnh hẳn.
Sau khi Ngạn Kiệt đi Thượng Hải, năm nào anh cũng cố gắng về Thanh Đài trước tết vài ngày.
Khi anh về Tiền Yến đã dọn dẹp nhà cửa, hấp bánh bao xong từ lâu.
Ngạn Kiệt liền đưa cô đi xem phim, xem xong phim thì dẫn cô ra quán lẩu gần ngân hàng xây dựng ăn.
Họ chỉ cách nhau một tấm gỗ ngăn cách nhưng tiếng chuông báo năm mới vừa vang, việc đầu tiên họ làm lại là nhắn tin chúc tết đối phương.
Năm nay cô vẫn nhắn tin cho Ngạn Kiệt: Chúc mừng năm mới anh!
Mùng một, cô gọi điện chúc mừng năm mới Đồng Đại Binh và Tiền Yến nhưng không về nhà.
Cô phải đưa Diệp Thiếu Ninh tới bệnh viện, không quên mang cả tạp chí, chăn và một chai nước ấm trong bình giữ nhiệt.
Bệnh viện vắng vẻ hơn ngày thường, khu vực truyền dịch đầy ghế trống.
Trong lúc truyền, bàn tay rảnh rỗi của anh cứ siết chặt tay cô.
Cô nhận ra anh thường im lặng nhìn mình nhưng khi cô quay sang nhìn anh thì ánh mắt Diệp Thiếu Ninh lại chuyển hướng.
Có một lần anh nói qua về sự cố xuất huyết dạ dày hôm đó, thì là vì khoản vay mà anh không cần mạng sống.
Lúc ấy anh ngất đi, trợ lý La đưa anh tới bệnh viện, Xa Hoan Hoan đến sau.
Cô chỉ dạ một tiếng, chẳng hỏi han gì thêm.
Ngày mùng năm bác sĩ khám lại nói anh hồi phục khá nhanh, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được, không cần tới bệnh viện truyền nước nữa.
“Bọn mình về nhà đi!” Tối đến, anh thì thầm vào tai cô.
“Mới mùng năm, bố mẹ sẽ phật lòng mất.”
“Haiz,” Anh lẩm bẩm nói: “Ở đây không tự do như ở nhà được.”
Cô lấy làm ngạc nhiên bởi ngôi nhà kia với anh có khác mấy khách sạn, tối chỉ ghé về ngủ một giấc rồi đi.
Nếu nói đến “tự do” thì phải là căn nhà ở Ánh trăng hồ sen mới đúng, bây giờ nơi đó vẫn khóa cửa để không.
“Về nhà đi mà!”
“Về nhà không ai nấu cho anh ăn đâu.
Anh ở đây đi.”
“Em không cần phải nấu ngon quá đâu Diệp phu nhân.” Trong bóng đêm, anh khẽ cắn lên vành tai nhỏ nhắn của cô.
“Thiếu Ninh, mùng bảy em đi Côn Minh.”
Anh cứ ngỡ mình nghe lầm, liền hỏi lại: “Em vừa bảo đi Côn Minh á?”
“Vâng, chuyến bay sáng mùng bảy.”
Anh ngây ra một lúc khá lâu rồi rời khỏi cô, ngồi dậy vặn công tắc bật đèn bàn, “Chuyện lớn vậy mà giờ em mới nói với anh?” Trái tim như bị ai đó nện mạnh, đau ơi là đau!
Anh vẫn chưa khỏi hẳn, chẳng dễ gì mới có mấy ngày nghỉ để thắm thiết với nhau một chút vậy mà cô lại tới một nơi xa xôi như thế.
Cô đi với ai?
Đồng Duyệt mò mẫm lấy áo phủ thêm lên người anh, “Hôm bắt đầu kỳ nghỉ em đã báo với anh rồi.”
“Chắc chắn không, anh chẳng nhớ gì cả.”
“Tin nhắn của anh để được mấy ngày?”
“Mỗi tháng anh xóa một lần.”
“Vậy anh mở tin nhắn ra xem lại đi.” Cô bước xuống cầm điện thoại đưa anh.
Tay anh không khỏi run lên lúc bật máy.
Chiếc điện thoại vừa được khởi động, tin nhắn đã ồ ạt kéo tới như cừu xổng chuồng, hàng rào vừa mở, bên ngoài cỏ cây xanh mơn mởn, con nào con nấy nối đuôi nhau chạy ra.
Diệp Thiếu Ninh không khỏi mím môi, đôi mắt lặng lẽ nhìn Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt nhìn anh chăm chú chứ không mảy may chú ý đến chiếc điện thoại của anh.
80% tin nhắn đến từ Xa Hoan Hoan, lý trí bảo anh không cần đọc mà thẳng tay xóa luôn.
Tìm ngày 20 tháng Chạp năm ngoái, anh mới trông thấy một tin nhắn:
“Thiếu Ninh, hiệu trưởng Trịnh tự nhiên tốt bụng đột xuất, tổ chức cho bọn em đến Côn Minh sưởi ấm trong dịp nghỉ Tết, trời lạnh thế này nghe được thông tin đó, em cũng khá hào hứng.
Nhưng nếu anh hứa sẽ ở bên em suốt kỳ nghỉ này, chỉ ở bên em, không nghĩ đến công việc, không nghĩ đến người khác, bọn mình sẽ kệ xác chuyến đi Côn Minh kia! Em cho anh 5 ngày suy nghĩ, đồng ý trả lời Y, không thì trả lời N.
Nếu im lặng nghĩa là N.”.