Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 27: Động Tối 2
“Anh nói gì vậy, đây là do cửa thang máy va vào.” Cô khẽ cất giọng trách móc, mở cửa rộng hơn một chút rồi nghiêng người để anh vào nhà.
Cửa thang máy có cảm ứng, chỉ cần cảm nhận được có vật cản là sẽ lập tức mở ngay.
Kể cả chẳng may có bị thì cùng lắm cũng chỉ tạo thành dấu đỏ mờ mà thôi.
Năm ngón tay hằn rõ trên mặt cô đến mức kia.
Lần trước là Đồng Đại Binh, còn lần này là ai?
Một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt mà không có chỗ trút bỏ.
Anh nhìn La Giai Anh đang ngồi trên sofa, dửng dưng hỏi: “Sao mẹ tới mà không gọi điện gì cho con?”
“Mới đó mà mẹ anh đã trở thành kẻ phá đám rồi à? Mẹ đến thăm con còn phải gọi điện xin phép trước?” La Giai Anh cũng cất giọng giận dữ, ngữ khí không khỏi nặng nề hơn.
Anh nén giận, “Mẹ nói gì vậy.
Nếu con không ở nhà, mẹ lặn lội đi từ xa tới mà bị nhốt bên ngoài thì không tốt.”
“Mẹ gọi điện cho em.” Đồng Duyệt bưng cho anh một ly trà nóng từ trong bếp, kéo anh cùng ngồi lên sofa đối diện La Giai Anh.
Anh sững người, lẽ nào chiều nay Đồng Duyệt bị mẹ anh gọi đi, sợ anh lo nên mới nói dối anh là đi cùng Tang Bối?
“Mẹ đến nói chuyện với em về lễ cưới.” Thấy anh tỏ vẻ dửng dưng không tiếp lời, cô nói thêm câu nữa.
Anh nhìn La Giai Anh bằng ánh mắt khó tin.
“Vui lắm chứ gì?” La Giai Anh liếc xéo anh rồi bĩu môi, “Cũng đâu còn cách nào khác, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi, còn biết làm sao nữa, chẳng lẽ thực sự từ mặt anh được? Thôi, anh thích thì cứ thích, tôi với bố anh nghĩ thế nào không quan trọng.
Mấy hôm nữa tết Dương rồi, ai cũng được nghỉ thì tổ chức luôn vào hôm đó đi.
Sống chung danh bất chính ngôn bất thuận, tôi sợ bị người ta nói xấu sau lưng, chê tôi không biết dạy con.”
Anh khẽ véo tay Đồng Duyệt, ý bảo cô đừng để bụng mấy lời mỉa mai đó của La Giai Anh.
Diệp Thiếu Ninh thầm thở phào trong lòng, anh cứ nghĩ phải trường kỳ kháng chiến, không ngờ hòa bình lại tới nhanh thế.
“Con cảm ơn mẹ!”
“Tôi đâu có cần câu cảm ơn này của anh!” La Giai Anh nói một câu đầy ẩn ý rồi liếc mắt qua Đồng Duyệt, “Không còn sớm nữa, tôi cũng về đây.
Thiếu Ninh, đưa mẹ về rồi tối ở nhà đi.”
“Con vừa đi công tác về, sáng mai còn phải họp, không muốn phải đi vội vội vàng vàng.
Con ở đây thôi ạ!” Diệp Thiếu Ninh nói.
“Bám nhau như sam thế à? Xa một đêm cũng không chịu được hay sao?” La Giai Anh hỏi Diệp Thiếu Ninh nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Đồng Duyệt.
Diệp Thiếu Ninh nhếch môi, gương mặt lộ rõ vẻ dịu dàng: “Nếu không bám thì đã chẳng vội vàng kết hôn.”
“Kiếp trước anh là hòa thượng chắc?” La Giai Anh thất bại đến nỗi khóc không ra nước mắt.
“Nếu thế chắc chắn con cũng không phải một hòa thượng tuân thủ môn quy.” Diệp Thiếu Ninh ôm vai Đồng Duyệt đầy tình cảm, mỉm cười nhìn cô, “Em nhỉ?”
Đồng Duyệt đỏ mặt đẩy anh ra.
La Giai Anh không chịu nổi nữa liền đứng phắt dậy, “Đúng là có vợ quên mẹ, nuôi con trai có gì tốt?”
“Nếu không có con trai, cuộc sống của mẹ có vui như bây giờ không?” Diệp Thiếu Ninh đùa giỡn, “Con lái xe đưa mẹ về.”
“Anh đi công tác về mệt, ở nhà tắm rửa ngủ sớm đi, tôi tự đi xe về cũng được.
Đồng Duyệt, cô đưa tôi xuống sân.” La Giai Anh thể hiện uy nghiêm của mẹ chồng.
Diệp Thiếu Ninh vẫn muốn đưa bà về nhưng nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của La Giai Anh, anh cũng không muốn bà lấy hết cớ này đến cớ kia để quở trách mình nên đành im lặng.
Đồng Duyệt đi mười phút vẫn chưa quay lại, anh liền mở cửa nhà, dán chặt mắt vào thang máy.
Thang máy dừng ở tầng sáu, không lên cũng chẳng xuống.
Anh vào tắm nước ấm.
Lúc thay áo ngủ thì thấy mấy túi giấy xếp đầy bên cạnh tủ, ngồi xổm xuống xem thì thấy toàn quần áo hàng hiệu, còn mấy hộp trang sức rất đắt tiền nữa.
Anh ngừng thở.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa, mái tóc ngắn của Đồng Duyệt rối vì bị gió thổi, gương mặt càng đỏ bừng.
“Mẹ mắng em dưới đó à?” Anh bước tới nắm tay cô, đầu ngón tay lạnh toát.
“Em thấy mẹ hình như ghen với em ấy.” Như thể không sao đứng thẳng được, cô thả cơ thể mềm oặt của mình vào lòng anh, áp tay lên lồng ngực Diệp Thiếu Ninh, hơi thở vừa yếu vừa mềm mại, “Em đã cướp mất anh con trai bảo bối của mẹ.”
“Xem ra sau này chúng ta phải sinh một cô công chúa, anh không muốn sau này em giống như mẹ anh bây giờ đâu.” Anh dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve bờ má sưng đỏ của cô.
Người cô bỗng run lên, ngước lên, vẻ đau đớn và bối rối thoáng hiện trong đáy mắt, “Thiếu Ninh, anh có thích trẻ con không?”
Anh gật đầu, “Em biết không.
Anh ghét nhất tên Tả Tu Nhiên suốt ngày mang Tiểu Thông Thông nhà anh ta ra khoe khoang trước mặt anh, cứ như cả thiên hạ chỉ có mình anh ta mới sinh được con gái vậy.
Nếu có con gái, anh chắc chắn con mình cũng là một tiểu thiên sứ.
Vì mẹ nó đẹp vậy mà.”
“Thiếu Ninh,” Cô khẽ liếm môi, từ tốn nói: “Em… em đang dạy lớp cuối cấp, lại là lớp chọn nên chỉ còn cách hoãn kế hoạch mang thai lại.
Thi đại học xong, em sẽ bồi bổ sức khỏe rồi bọn mình hãy có con nhé?”
“Dù bây giờ em có thai thì đến khi thi đại học cũng đâu đã sinh được? Về công việc của em, anh sẽ nhờ hiệu trưởng Trịnh chuyển vị trí chủ nhiệm cho người khác, em chỉ là giáo viên bộ môn thì chắc cũng không mệt lắm đâu.
Nếu không tìm người khác dạy thay cho.” Anh chau mày.
“Làm người sao có thể vô trách nhiệm như vậy được? Cũng chỉ mấy tháng nữa thôi, bọn mình tận hưởng thêm thế giới hai người càng tốt mà.”
Anh chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, mặt mũi nguội lạnh.
Tuy cơ thể hai người vẫn quấn quýt nhưng lại cảm thấy như có gì đó xa cách, làm thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim đối phương.
Cô không muốn có con với anh sao? Do gánh nặng tâm lý hay có lý do nào khác?
“Việc này không miễn cưỡng được, anh tôn trọng em.
Em đi tắm đi.” Anh giục cô.
Cô lại càng tiến sát vào người anh, “Thiếu Ninh, hôm nay em có mua một chiếc áo ngủ rất rất đẹp, anh muốn ngắm thử chút không?”
Anh thở dài, thấy rõ vẻ Đồng Duyệt đang cố lấy lòng anh, đành phối hợp quẳng gánh nặng trong lòng sang một bên, “Có chứ.”
“Anh lên giường đi, bật đèn ngủ lên nhé.” Cô kiễng chân, chạm nhẹ vào môi anh.
Anh lặng lẽ nhắm mắt lại, nhìn Đồng Duyệt trước mắt mà đầu óc rối bời mà không hiểu nguyên do tại sao.
Cuộc hôn nhân này thực sự quá vội vàng chăng?
Anh tự trấn an bản thân đừng để bản thân dao động vì những lời nói của người ngoài, phải tin vào cảm giác đầu tiên của mình.
Đèn ngủ màu vàng nhạt, tạo thành một quầng sáng nhạt màu hình tròn trên giường.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường một cách hoàn toàn thả lỏng, vừa nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh liền ngẩng lên ngay.
Đồng Duyệt mặc áo ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ, chất vải quá mỏng đến mức tối thế mà anh vẫn có thể nhìn thấy bộ đồ lót màu nhạt thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.
Cô vừa tắm, tóc còn ẩm, hơi rối, môi đỏ như anh đào, lông mày Viễn Sơn, và cả hàng lông mi liên tục chớp chớp.
Đây không phải quyến rũ thì là gì?
“Hôm nay em tiêu rất nhiều tiền, muốn gì là mua đó.” Cô liếc mắt về phía mấy túi giấy cạnh tủ, ánh mắt dừng lại trên người anh một cách kín đáo như một đứa trẻ nóng lòng muốn được người lớn khen ngợi, “Đẹp không?”
Anh mỉm cười, ngửi mùi thơm của sữa tắm trên người cô, “Đẹp, nhưng còn nhiều thứ dư thừa quá!”
“Hả?”
Anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh cô, “Em không biết trông em thế này càng đẹp hơn sao?” Sợi dây buộc dưới thắt lưng bị nhẹ nhàng kéo ra, chiếc áo ngủ mỏng như cánh ve rơi xuống nền nhà nhưlưới, anh chầm chậm đặt môi lên.
Cô vừa thở vừa nói, “Đúng là không có con mắt thẩm mỹ.”
Anh khẽ cười, “Thì sao? Chỉ anh mới được thưởng thức vẻ đẹp này, sao có thể lãng phí được?”
Môi lưu luyến trên đường cong duyên dáng trước ngực cô, không thể xác định anh đang dịu dàng hay sỗ sàng, có lẽ nên nói là khiêu khích hay nhún nhường…
Bầu không khí trong phòng ngày càng nồng nàn.
Làn da trên cơ thể nhanh chóng chuyển từ ấm sang nóng dưới ngón tay linh hoạt của anh, từng chút từng chút trào dâng cuốn tới như thủy triều.
Khi anh đè cơ thể lên người cô, những suy nghĩ trước đó hoàn toàn tan biến, cô tạm thời gác tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu, chỉ muốn ôm chặt lấy anh để anh đi vào, để anh ấm áp.
Đường phố đầu đông, những lời nói của La Giai Anh còn lạnh hơn gió mùa gào rít ngoài đường.
“Đã nhớ rõ những gì tôi nói chưa?” La Giai Anh muốn xác định lần nữa.
“Thiếu Ninh còn trẻ, chưa có mắt nhìn người.
Nó trúng bùa mê thuốc lú của cô, nếu bây giờ tôi không theo ý nó, nó ắt sẽ hận tôi.
Thôi được, hai đứa muốn kết hôn thì cứ kết hôn! Nhưng tôi không tin cô! Mẹ cô như vậy không thể chắc chắn cô sẽ không học theo thói hư tật xấu của bà ấy.
Tôi không cho hai đứa sống bên ngoài, cô phải ở cùng tôi.
Thiếu Ninh hay đi công tác, tôi cũng không yên tâm về cô.
Còn nữa, trong vòng hai năm không được có con.
Tôi phải đảm bảo cô làm tôi hài lòng thì cô mới có tư cách sinh con cho nhà họ Diệp.
Nếu cô không làm được thì mãi mãi cô đừng hòng bước chân vào cửa Diệp gia.
Cho cô biết, Thiếu Ninh là đứa hiếu thảo lắm.”
“Xe đến rồi kìa mẹ.” Vừa thấy một chiếc taxi đi tới, cô vội vẫy tay từ xa.
La Giai Anh mặt hằm hằm bước lên xe, không thèm ngoái lại nhìn cô.
Cuối cùng Đồng Duyệt vẫn ngóng theo tới lúc xe biến mất cuối đường mới quay người.
Gió thổi ngày càng mạnh,hai tay cô vòng quanh ôm chặt lấy cơ thể, hy vọng làm vậy có thể ấm áp hơn.
Má trái bỏng rát khi bị gió thổi qua.
Trong cuộc đời có rất nhiều nhân tố mang tính hàm ý nhưng thực ra chúng đều là vân tay do Thượng Đế tạo thành.
Nhiều chuyện xảy ra giống như hai chiếc ô tô cứ phải đâm đầu vào nhau vậy, đi sớm ắt sẽ tắc đường, đi muộn ắt phải chờ đèn đỏ lâu nên cứ thế va vào nhau.
Cô cười, nụ cười chua chát thê lương.
Cô đi tàu hỏa buổi trưa, đã tính kỹ là có thể tới Thanh Đài tầm chập tối, về nhà trước Diệp Thiếu Ninh.
Ngạn Kiệt lái xe đưa cô ra ga.
Hai ngày nay đúng là hành hạ đôi chân, không đếm xuể đã đi qua bao nhiêu con đường, cũng chẳng đếm xuể đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
Ngạn Kiệt như người điên, nhìn thấy gì cũng bỏ tiền mua cho cô, không thèm nhìn giá.
Cô không ngăn cản được nên đành mặc anh muốn mua gì thì mua.
Tối đến nhìn những chiếc túi giấy xếp chồng trong tủ, không hiểu sao Đồng Duyệt chỉ muốn khóc.
“Anh, trước đây mong ước lớn nhất của em là được đi vào nhìn ngắm Kim Mậu Building.
Bây giờ mong ước đã thành hiện thực nên em lại có một nguyện vọng khác.
Anh làm ăn tốt vậy, có bao giờ nghĩ sẽ ra nước ngoài chưa? Hình như xin định cư ở New Zealand hay Canada không khó đâu, anh cũng ra nước ngoài đi, như vậy nghỉ hè nghỉ đông em có cớ đi chơi rồi.
Cũng có lý do để xin visa nữa.” Trong sảnh nhà biết bao người qua kẻ lại, cô nói với anh trong tiếng ồn ào nhức óc.
“Em cũng tham lam nhỉ?” Ngạn Kiệt xoa đầu cô, “Anh thích Thượng Hải.”
Cô im lặng cúi xuống, nước mắt đong đầy khóe mắt.
Nhà ga là nơi khiến con người ta thương cảm.
Tàu chạy vào ga, cô kéo hành lý đi lên thang máy đi tới ga chờ.
“Tiểu Duyệt!” Ngạn Kiệt bất ngờ chạy vụt lên, ôm chặt lấy cô từ phía sau như ôm lấy tất cả chỗ dựa của mình: “Sống vui vẻ với Diệp Thiếu Ninh nhé, phải hạnh phúc đấy!”
Nước mắt cô như hạt trân châu bị đứt khỏi dây, càng rơi càng nhanh, hoàn toàn không kiểm soát được.
Tàu từ từ chuyển bánh khỏi nhà ga Thượng Hải, không còn thấy bóng Ngạn Kiệt đâu nữa.
Cô mông lung nhìn chằm chằm cảnh tượng đằng sau đang dần biến mất, chầm chậm lau lệ trên khóe mi.
Cô gái bên cạnh cầm cuốn sách ” Jane Eyre” của Charlotte Brontë trên tay, đọc xong một trang liền đặt xuống, liếc mắt nhìn cô với vẻ rất tò mò.
Cô trả lời bằng cái gật đầu thật nhẹ.
Thoạt nhìn cô gái trông hơi quen.
Thực ra con gái được chiều chuộng và trưởng thành trong gia đình đủ đầy đều có bề ngoài khá giống nhau, vừa nhìn đã thấy ngây thơ đáng yêu.
“Tôi vừa thấy rồi, một hình ảnh siêu kinh điển luôn, cứ như Cầu Waterloo của thế kỷ 21 vậy.”Cô gái lên tiếng trước, miệng còn nhai kẹo cao su.
Cô không nói tiếp về đề tài này mà cúi xuống nhìn cuốn sách trên tay cô nàng kia, “Cô thích sách của Charlotte à?”
“Tôi thích Ngài Rochester(1).” Cô gái quay sang.
Phát âm từ “Rochester” của cô nàng rất chuẩn mực, như giọng của phát thanh viên chương trình Ngoại ngữ vậy.
(1) Ngài Rochester là nhân vật trong truyện Jane Eyer.
Cô nhướng mày, “Nhưng ông ta là đàn ông đã có vợ.”
“Cuộc hôn nhân đó là sai lầm vì vậy tình yêu của ông ấy nên được chúc phúc.” Cô gái bất ngờ trợn trừng mắt, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời ơi, nơi này thay đổi rồi sao?”
Đó là một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Thượng Hải, đã tồn tại nhiều năm.
“Cô không tới Thượng Hải lâu rồi à?” Cô thuận miệng hỏi.
“Vâng, cũng tám năm rồi.
Lúc tôi đi Thượng Hải chưa thay đổi nhiều vậy.”
Cô bật cười vì giọng điệu cụ non ấy, “Cô bao nhiêu tuổi?”
“23.”
Dáng vẻ ngây thơ của cô nàng khiến Đồng Duyệt nghĩ cùng lắm chỉ mười mấy, là người chưa trải qua sự đời.
“Tôi ra nước ngoài từ hồi 15 tuổi, mới về nước ba ngày trước.” Cô gái chớp chớp mắt, đưa tay ra với Đồng Duyệt, “Tôi họ Xa, tên là Xa Hoan Hoan.
Còn chị?”