Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 14: Chênh Lệch 12 Độ 1


Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 14: Chênh Lệch 12 Độ 1


Lạ thật!
Triệu Thanh xoa cằm nhìn Đồng Duyệt đang đứng trước tủ hồ sơ: “Hình như tôi thấy cô cười?”
Đồng Duyệt chau mày.

Đến lượt Mạnh Ngu ở bàn bên cạnh ngước lên và cất lời: “Cười á?”
“Đầu tiên là 15 độ, sau đó 30 độ, dần dần biến thành đường parabol luôn.

Đồng Duyệt, cô không phải là người vô lương tâm như vậy chứ, lẽ nào cô định bỏ tôi một mình để đến bên một người khác sao?” Triệu Thanh nhếch mép.
“Tôi phải có trách nhiệm với anh ư?” Đồng Duyệt cầm bài thi đã chấm xong đi ra ngoài.
Kiều Khả Hân cầm nhạc phổ từ bên ngoài bước vào.
“Chẳng lẽ không phải? Chúng ta là người cùng một chiến hào mà, cô được ăn thịt thì cũng phải chia cho tôi một miếng chứ?” Triệu Thanh nói với theo.
“Cô ấy đi xem mắt thành công rồi hả?” Kiều Khả Hân hỏi.
Triệu Thanh liếc mắt nhìn cô bằng ánh mắt cợt nhả: “Tại sao chỉ có cô được phép trâu đi tìm cọc còn người ta phải sống cô độc cả đời?”
“Miệng chó không mọc được ngà voi.”
“Cô chạy tới chạy lui như thế chẳng phải chỉ để đi tìm trâu thôi sao? Bao giờ đi để anh ra tiễn, nhân thể rơi vào giọt nước mắt?”
Kiều Khả Hân quẳng mạnh nhạc phổ lên mặt bàn: “Tôi làm phiền hay quấy quả gì anh mà anh vội tống tôi đi thế?”
Triệu Thanh xoa mũi rồi chìa hai tay về phía Mạnh Ngu, cất giọng hát, “Phụ nữ ơi, tên các cô là vui buồn thất thường à?”
Mạnh Ngu chau mày, không nói không rằng.
Đã hai ngày Lý Tưởng không tới lớp, chỉ có mình Từ Diệc Giai đơn độc ngồi một mình một bàn.

Học sinh lớp chọn không phải những đứa trẻ hoà đồng, thậm chí trong thâm tâm còn vô cùng kiêu ngạo.

Từ Diệc Giai không chỉ là em vợ của Cục trưởng mà tính cách cũng rất chảnh choẹ nên bị cô lập là điều dễ hiểu.
Từ Diệc Giai nào có thể nuốt trôi cơn giận đó, con bé trút hết giận dữ lên đầu Đồng Duyệt.

Hơn mười tờ đề được giao trong đợt nghỉ lễ, con bé để lại một nửa không làm, nửa còn lại, bài lý thì viết đáp án bài hoá, bài toán thì trả lời bằng một bài làm văn dài nghìn chữ.
Đồng Duyệt đích thân đưa bài tập vào tay con bé: “Rất phong cách, cá tính lắm, cứ tiếp tục phát huy nhé.

Nếu có thể phát huy được như vậy trong kỳ thi đại học, cô bái phục em!”
Từ Diệc Giai lườm cô, cảm giác tanh nồng vọt lên tận cổ họng.
Tan học, Đồng Duyệt gọi lớp trưởng tới, dặn cậu bé tới nhà Lý Tưởng xem sao, nếu cậu ta có thể tự học được thì nhà trưởng sẽ tôn trọng lựa chọn của Lý Tưởng.

Lớp trưởng bĩu môi, dùng đuôi mắt liếc về cuối lớp: “Hôm qua em đi rồi, cậu ấy nằm trên giường nghe nhạc, không thèm tiếp chuyện em luôn.”
Đồng Duyệt à một tiếng thật dài, bảo lớp trưởng về chỗ.

Hôm nay là thứ tư, cô rất mong đợi ngày thứ sáu sắp tới.
Cho dù Lý tài tử có trượt dốc, hay cục trưởng Tô ra mặt vì em vợ, cô đều đã có biện pháp đối phó.
Những điều phiền muộn nhỏ bé trong công việc chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Đồng Duyệt.
Quan hệ yêu đương đã được công khai khiến trái tim cô có cảm giác kiên định, yên ổn khác thường.

Thậm chí bước đi cũng nhẹ tênh.
Diệp Thiếu Ninh cho rằng căn nhà thuê chung cùng người khác của cô thực sự không phải là nơi phù hợp để bồi đắp tình cảm của hai người.


Anh luôn đưa ra những lý do như vậy để đưa cô tới qua đêm ở nhà mình.
“Anh không sợ mệt à?” Đồng Duyệt biết anh bận rộn đến mức nào, vậy mà còn cố gắng tranh thủ thời gian đưa đón cô.

Nhất là lúc đi làm vào lúc 5h30 sáng, có hôm đêm khuya anh mới tiếp khách về, chỉ được chợp mắt một lúc đã phải dậy.
“Em khiến anh thấy thèm khát, được nếm trải cảm giác này nhiều làm anh nghiện luôn rồi.

Em bắt anh cai nghiện á, sao mà độc ác thế? Có mệt chút xíu à, anh sẽ vui vẻ chịu đựng.” Câu trả lời thẳng thắn của anh đã thành công làm hai má cô ddodr bừng.
Một cô gái trưởng thành 28 tuổi cứ hơi chút đã xấu hổ là sao nhỉ? Nhưng anh không hề khoác lác, cô giống như nhà bảo tàng nằm ở một nơi kín đáo, càng đi sâu càng thấy bất ngờ.
Đa số bạn bè anh đều cho rằng gái càng trẻ càng thú vị.

Trong các quán bar hay phòng hát, rõ ràng tên nào cũng vợ con đuề huề rồi mà vẫn lấy cớ đi tiếp khách, giao lưu mở rộng quan hệ để ôm ấp rồi giở trò với các cô gái trẻ trung, chỉ hận không thể hưởng thụ xuân sắc đến cùng cực.
Anh chỉ cười nhạt và ngồi bên cạnh bình thản theo dõi.

Nếu có cô nào đến gần, anh cũng sẽ đáp lại nhưng không quá chú tâm.
Chức vụ tổng giám đốc của Thái Hoa làm anh bận đến mức thời gian để thở cũng là quý báu, nếu tìm thêm một cô bé về để dỗ dành chiều chuộng thì chẳng phải sẽ mệt chết sao? Cô nàng thích hoa, thích quà, thích tất cả lễ lạc của phương tây, lần nào bạn cũng phải làm cô ấy bất ngờ.

Còn việc bạn kiếm tiền như thế nào, công việc có áp lực không, ngoài đời có gì làm bạn đau đầu không, thì cô ta không muốn biết.

Mà có biết thì cũng chẳng để làm gì, cô ta có thể hiến được kế sách gì cho bạn chứ? Hay là những việc này chẳng hề liên quan đến cô ta? Đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất, yêu chiều phụ nữ là lẽ hiển nhiên.
Thực ra đàn ông cũng do cha sinh mẹ đẻ cả thôi, đâu phải thiên thần từ trên trời rơi xuống?
“Trước đây anh sống thế nào vậy?” Cô giận dỗi nhìn anh.
“Em muốn biết không?” Vẻ rạng rỡ hiện rõ hơn trong mắt anh, ngón tay cởi cúc áo cô rồi luồn vào trong nhanh như trạch.
Cô còn gì để nói, chỉ biết cắn môi, để mặc gương mặt đỏ bừng như cà chua.
Tất nhiên quần áo của cô cũng được chuyển dần vào nhà anh, rồi sách vở.

Sau đó khi đi trong thang máy, cô sẽ xách trên tay một chút nước trái cây và đồ ăn nhẹ, cứ tiếp tục thế này, nhà bếp của anh chắc chắn sẽ thơm mùi thức ăn nhanh thôi.
Nếu anh về quá muộn cô sẽ ngủ trước, dĩ nhiên trong cốc giữ ấm ở bàn ăn sẽ có canh hoặc cháu dinh dưỡng, toàn là những món vừa làm ấm bụng vừa dễ tiêu hoá.
Dưới cốc là một tờ giấy nhớ.

Nét chữ nết người, chữ cô vừa đẹp vừa thanh thoát.

“Thiếu Ninh, em mệt quá nên đi ngủ trước.

Canh trên bàn anh uống hết rồi hãy đi ngủ.

Em đã tính lượng calorie rồi, cứ yên tâm là không ảnh hưởng đến vóc dáng của anh đâu.

Ngủ ngon nhé!”
Những con chữ không mấy mùi mẫn, đậm đà hương vị tình yêu như thế lại khiến anh thần điên bát đảo.
Anh rửa ráy rồi đi vào phòng ngủ, trên mắc quần áo là bộ áo sơ mi và quần tây anh sẽ mặc vào ngày mai và cà vạt phù hợp với bộ đồ, thậm chí còn cả tất nữa.
Cô chẳng bao giờ trang điểm nhưng khi mở chăn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, một mùi hương thơm tho sẽ lọt vào mũi anh, xoa dịu trái tim anh.
Bình thường anh ngủ phần giường bên trái cạnh cửa còn cô nằm bên phải, điều này dần dần đã trở thành một quy luật bất thành văn kể từ lần đầu tiên cô tới.


Nhưng mấy tối gần đây anh phát hiện ra một điều, rằng cô sẽ nằm ở bên trái trước cho tới khi anh áp sát vào người mình, thậm chí còn chưa tỉnh giấc, cô đã xoay người lăn sang bên phải.
Chăn giường ấm áp, lưu giữ mùi hương của cô.

Anh đưa tay sang bên kia, chăn giường bên cô lạnh toát.
Đang độ cuối thu cái lạnh vẫn chưa thấm nhưng nếu lên giường thì cũng phải nằm một lúc tới khi chăn ấm mới ngủ được.
Để anh được ngủ thêm một lúc mà cô cất công ủ ấm chăn giường cho anh sao? Hay là vì nhớ anh, phải nằm ở góc chăn có mùi của anh mới ngủ được?
Cho dù là đáp án nào chăng nữa thì cô gái nằm bên gối cũng khiến anh thương xót đến nhói lòng.
Có lẽ nên kết hôn thôi.
Biết cô đang trong cơn ngủ say nhưng anh vẫn muốn làm cô tỉnh lại để “yêu” một hồi mới có thể xua đi cơn xáo động trong lòng, sau đó anh sẽ ôm cô thật chặt để cùng đi vào giấc ngủ.
“Đã lâu rồi anh không về nhà, cuối tuần này hai chúng ta qua nhà anh nhé?” Sáng sớm lúc cạo râu, Diệp Thiếu Ninh bình thản nói với cô.
Miệng cô đầy bọt kem đánh răng, mái tóc ngắn sau một đêm dựng đứng rối bù như tổ quạ.

Hồi lâu sau mới định thần lại, “Nhanh quá!”
Anh nhìn gương sờ hai má xem còn chỗ nào chưa cạo sạch không: “Thứ bảy mẹ lại bắt anh đi xem mắt, em có muốn để anh đi không?”
Cô im lặng, nhớ lại người phụ nữ mắt xếch gặp ở tiệm cà phê Tả Ngạn, “Em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Đâu có đi thi đại học, có gì mà phải sẵn sàng?” Cô lúc căng thẳng, khi khoé miệng nhếch lên cũng đẹp đến lạ.
Cả ngày hôm đó Đồng Duyệt không sao bình tĩnh được.
Lý Tưởng vẫn chưa đi học, Từ Diệc Giai mang máy nghe nhạc MP3 đến trường.

Nghe nhạc bằng tai nghe trong giờ học, lại còn lắc lư cơ thể theo điệu nhạc nữa.
Mạnh Ngu nói với cô là trong tiết của anh ấy, Từ Diệc Giai ngủ từ đầu tiết đến cuối tiết, điều này thực sự là một sự sỉ nhục với anh.
“Thành tích đầu ra của trường Thực Nghiệm dựa cả vào lớp chọn này nên đừng để một con sâu làm rầu nồi canh.

Tốt nhất cô nên nói chuyện với người nhà nó xem sao.”
Cô thực sự không có thông tin liên lạc của bố mẹ Từ Diệc Giai.

Hồ sơ của con bé vẫn ở trường Lục Trung, có tìm cũng chỉ tìm được anh rể cục trưởng của nó mà thôi.
Chẳng lẽ cô lại gọi điện cho Tô Mạch?
Nếu gọi thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Trước đây cô đã từ chối N cuộc gọi của anh ta rồi.
Đang ăn cơm thì Lăng Linh ghé sát lại, cười đen tối: “Dạo này cậu cũng hư lắm nhé, tối qua lại không về nhà.”
“Như thế chẳng phải càng tiện cho cậu sao?” Canh ở trường không có dầu mỡ, canh rau chẳng khác gì nước muối.
Lăng Linh đứng hình, xấu hổ cất giọng nói: “Đã được lợi còn nói cái giọng đó.

Nếu không có tớ, cậu làm gì có cơ hội quen biết Diệp tổng?”
Đồng Duyệt gật đầu, “Thiếu Ninh nhiều lần nhắc tớ nhớ cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn, anh ấy là bạn của Tử Kỳ, cũng là bạn tớ.” Lăng Linh lén lút liếc nhìn Mạnh Ngu cách đó không xa.
Đồng Duyệt suýt thì nghẹn cơm, nuốt nửa ngày mới nguôi cơn tức tối.
Thời gian chẳng nương tay chút nào, thoắt cái đã thứ sáu.
Đồng Duyệt thay hết bộ này đến bộ khác mà vẫn chưa vừa ý bộ nào, đành cầu cứu Diệp Thiếu Ninh.

“Ngốc quá, em mặc gì cũng đẹp cả.” Anh thuận tay cầm một bộ ra khỏi tủ, cười nói: “Thực ra em không mặc gì còn đẹp hơn.”
Cô mắng anh không nghiêm chỉnh rồi đẩy anh ra ngoài.

Cuối cùng cô chọn một bộ màu xanh pastel như đi phỏng vấn.
Mà đây cũng là một buổi phỏng vấn còn gì?
Nhà họ Diệp có một khoảng sân nhỏ, xung quanh trồng nhiều loại cây thân leo, tường xanh mướt với nhiều dây leo khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Thật là hiếm có khi trong vườn còn có một miếng giếng, bên cạnh rêu xanh ngắt, đá lát miệng giếng có vẻ đã lâu đời.
“Căn nhà này bằng tuổi anh.

Hồi đó đất đai không eo hẹp như bây giờ, bố anh còn thuê cả kiến trúc sư thiết kế đó, hàng xóm ai cũng khen đẹp nên đã xây giống như nhà anh, vì thế nên khu này đã biến thành một phong cảnh đẹp bên bờ biển, nếu không đã bị phá dỡ từ lâu rồi.” Diệp Thiếu Ninh mở cổng nhà cho Đồng Duyệt.
Ông Diệp Nhất Xuyên – bố Diệp Thiếu Ninh là một kỹ sư nông nghiệp, đa số thời gian chỉ ở ruộng thử nghiệm hoặc xuống miền quê.

Nếu không bị vợ là bà La Giai Anh thúc giục thì hôm nay ông cũng chẳng có mặt ở đây.

Chuyện hôn sự của Diệp Thiếu Ninh ông đã nghe nhiều đến mức tai mọc kén rồi.

Tiếc là lần nào cũng đầu voi đuôi chuột, đến giờ Diệp Thiếu Ninh vẫn chưa đưa ai về nhà.
La Giai Anh nghiêm túc nói với ông lần này là thật, bà nhận ra điều này qua giọng điệu của Diệp Thiếu Ninh.
Ở nhà họ Diệp, tuy La Giai Anh không đi làm nhưng bà chính là tổng chỉ huy quân đội, nếu ai không làm theo ý của bà, bà sẽ lải nhải ỉ ôi với người đó ba ngày ba đêm.
Lúc trẻ còn có sức nói lại vài câu, riết rồi cũng mệt, bà thích nói gì cứ để bà nói, dù sao cũng chẳng tổn hại đến ai, chỉ cần đừng làm phiền đến ông quá nhiều là được.
Mới sáng sớm La Giai Anh đã hớn hở đi chợ mua thức ăn để nấu thật nhiều món, gặp ai cũng khoe Thiếu Ninh đưa bạn gái về ra mắt, là giáo viên, vừa học thức đầy mình lại còn có bằng thạc sỹ.
Diệp Nhất Xuyên nghe được tiếng mở cửa trước, ông ngó ra ngoài rồi vội vàng kêu toáng lên: “Bà xã, tới rồi, tới rồi!”
La Giai Anh đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra: “Ai tới?”
“Còn ai nữa, Thiếu Ninh chứ ai.”
La Giai Anh vội chải lại đầu tóc, vừa ngước lên thì người đã vào tới nơi.
Quá giản dị, không cười tươi như hoa, không một lời chào mừng.

Ấn tượng đầu tiên của bà về Đồng Duyệt không mấy tốt đẹp.
Đồng Duyệt lễ phép chào hai bác.

Diệp Nhất Xuyên thấy cô gái này rất thanh tú, vội nhường ghế ngồi.
“Nhất Xuyên, ông vào bếp trông đi, cá đừng nấu nát quá.

Thiếu Ninh, con vào bê trái cây ra đây.” La Giai Anh cởi tạp dề ném cho Diệp Nhất Xuyên.
“Em ngồi đây một lúc, anh ra ngay.” Nhận thấy vẻ bối rối của Đồng Duyệt, Diệp Thiếu Ninh khẽ xoa đầu cô.
Thấy thế La Giai Anh càng không hài lòng.

Thiếu Ninh về nhà không thèm nhìn mẹ một cái, chỉ mải trông chừng con bé này thôi.

Tuy không thể nói đối tượng nào bà sắp xếp cho Thiếu Ninh trong những buổi xem mắt đều hơn cô này nhưng chắc chắn có không ít người như thế.
Dựa vào đâu mà Thiếu Ninh lại si mê nó nhỉ?
“Ngồi xuống đi, cô giáo Đồng.” Bà giả vờ cười.
“Cháu cảm ơn bác.” Đồng Duyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
“Cháu chỉ cần hơi híp mắt lại đã có mấy nếp nhăn rồi, không còn trẻ nữa phải không?” Chẳng quanh co, La Giai Anh vạch trần sự thật.
“Cháu 28 ạ.” Đồng Duyệt nói, chẳng thấy cô có vẻ gì là xấu hổ hay buồn phiền.
“28?” La Giai Anh hô to: “Cháu không thiếu tay thiếu chân, thoạt nhìn cũng thanh tú nhã nhặn, sao lại không có ai hốt đi? Không có bệnh tật gì chứ?” Còn một câu bà chưa hỏi, đó là không dây dưa gì với mấy tay đàn ông có vợ chứ?
“Chẳng phải để chờ đợi con sao?” Diệp Thiếu Ninh mỉm cười bưng hoa quả trong bếp ra, ngồi xuống cạnh Đồng Duyệt.
“Con đừng có cắt ngang như thế.” La Giai Anh lườm con trai.
Diệp Thiếu Ninh mặc kệ, anh chọc cho Đồng Duyệt một trái nho, “Giống mới ở chỗ bố anh đấy, trái to mọng nước, ngọt lịm luôn, thử đi.”
“Lát nữa em ăn.” Đồng Duyệt xua tay.

“Mẹ đừng nghiêm khắc thế chứ, mẹ làm Đồng Duyệt sợ đó.

Cô ấy còn nhỏ hơn con vài tuổi, tính ra con mới là người già.”
Mắt La Giai Anh đã bắt đầu bốc lửa.
“Đàn ông ba mươi ba mốt là thời đại hoàng kim, còn phụ nữ ba mươi thì chỉ là một đống đậu phụ nát thôi, thế mà cũng lấy ra để so sánh? Nếu không phải con cứ tương tư Tiểu Đào mãi thì đã chẳng trì hoãn tới bây giờ, biết bao cô gái muốn được lấy con.”
Tay Đồng Duyệt run lên làm quả nho trái to mọng nước kia rơi xuống đất, quay vòng tròn thật nhanh rồi chui tọt vào gầm sofa, không còn trông thấy nữa.
“Mẹ nói gì vậy?” Diệp Thiếu Ninh sa sầm mặt.
La Giai Anh chẳng cần gì nữa, “Chẳng lẽ mẹ nói sai? Nếu con đã chờ đến tận năm 31 tuổi thì hà tất bây giờ phải miễn cưỡng bản thân? Đàn ông càng già càng quyến rũ, phụ nữ một khi qua 30 tuổi chẳng biết có còn sinh đẻ được không nữa? Con muốn Diệp gia tuyệt tự tuyệt tôn hả?”
“Con không quan tâm có tuyệt tự tuyệt tôn hay không, con chỉ quan tâm người ở bên con cả đời có phải người con thích hay không mà thôi.

Mẹ, Đồng Duyệt là bạn gái con, xin mẹ để ý đến con một chút, đừng có lặp lại sai lầm ngày trước.”
Nhìn gương mặt lạnh lẽo của con trai, La Giai Anh sửng sốt: “Được, được lắm, mày giỏi thì tự quyết định đi, mẹ không quan tâm là được chứ gì?”
“Bác ơi, tối nay cháu phải về trường trông giờ tự học tối, cháu không quấy rầy gia đình nữa ạ.” Đồng Duyệt im lặng nãy giờ đứng dậy, cầm túi xách.
“Ăn cơm xong hãy đi.” Diệp Thiếu Ninh níu tay cô.
“Để lần sau ạ.” Đồng Duyệt vùng ra, đi vào bếp chào tạm biệt Diệp Nhất Xuyên.
“Đồ ăn xong xuôi rồi, không làm cháu muộn giờ đâu.” Diệp Nhất Xuyên vội nói.
Đồng Duyệt kiễng chân nhìn xung quanh, “Có được một căn nhà đẹp như vậy ở Thanh Đài này còn sướng hơn ở khách sạn năm sao, Diệp Thiếu Ninh may mắn thật.

Cháu chào hai bác ạ!”
La Giai Anh quay ngoắt đi, chẳng ừ hữ gì.
Diệp Nhất Xuyên tiễn hai người tới xe: “Mẹ con khẩu xà tâm phật, chẳng lẽ con còn chưa biết? Đừng để bụng, lát nữa bố nói bà ấy sau.

Cô giáo Đồng năng đến chơi nhé.”
“Vâng ạ.” Đồng Duyệt mở cửa xe.
Diệp Thiếu Ninh xị mặt, suốt quãng đường chỉ lái xe không nói chuyện.

Trái lại Đồng Duyệt khá bình tĩnh, cô ngắm cảnh đêm bên ngoài xe, thi thoảng biểu lộ cảm xúc bằng một hai từ, vừa có vẻ ngạc nhiên vừa giống tiếng thở dài.
“Tối nay em về nhà trọ.” Lúc đợi đèn đỏ, cô nói.
Anh không lên tiếng, cho xe dừng trước cửa nhà hàng Hàn Quốc, gọi bibimbap, thịt nướng, Tteokbokki và canh rong biển.
Hai người ăn trong im lặng, không ai biết thức ăn có mùi vị thế nào.
Lúc quay ra xe, anh ngồi trên ghế lái quay sang nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Đào đã…”
“Không cần lo chuyện quá khứ, có ai là trang giấy đâu?” Không để anh nói tiếp vì cô đã nhận ra sự đau lòng và bối rối trong anh.
Thực ra cô cũng thương anh, một bà mẹ như vậy thật khiến người ta chẳng biết nên khóc hay cười nữa.

Tối nay, ngay trước mặt cô, vậy mà thậm chí La Giai Anh còn chẳng thèm giữ thể diện cho anh.
La Giai Anh chê bai cô chẳng phải cũng tương tự như chê con mình sao? Anh là tổng giám đốc một tập đoàn, chẳng lẽ đến quyền tự do thích ai đó cũng không có?
Không phải không đáng thương.
“Xin lỗi em!” Anh rướn người sang hôn lên trán cô.
Lúc xuống xe cô ôm lấy anh, không nỡ buông tay, mắt thoáng đỏ.
Lăng Linh không có ở nhà, cô tắm xong thì lên giường luôn.

Ánh trăng rọi vào qua lớp cửa sổ không có rèm, hình lá cây rọi cả lên tường.
Cô nhìn chằm chằm hình bóng đó, cảm giác không thở nổi thật khó chịu, liền kéo chăn che kín mặt, không khỏi hồi tưởng chuyện trong quá khứ, nước mắt làm nhoà tầm nhìn.
Hôm sau đi dạy, vừa ngước lên đã thấy bàn cuối trống không, Lý tài tử đã nghỉ học gần một tuần, Từ Diệc Giai cũng không tới lớp.
“Thưa cô,” Lớp trưởng đứng dậy, “Sáng nay Từ Diệc Giai gọi cho em xin nghỉ ba ngày ạ.”
“Ốm à?”
“Không ạ, chị bạn ấy mất tối qua.”
Bàn tay cầm phấn của cô run lên, “Không phải là vợ của cục trưởng Tô Mạch chứ?”
Lớp trưởng gật đầu chắc nịch..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.