Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 12: Thời Sát 2
Cánh cửa được đóng lại ngăn cách mọi âm thanh ồn ào, bấy giờ Đồng Duyệt mới khẽ hít một hơi sâu.
Lối đi trong nhà hàng vừa nhỏ vừa ngoằn ngoèo, dưới sự dẫn dắt của ánh đèn màu vàng dịu êm, cô đi tới một ban công.
Ngước nhìn lên là thấy bầu trời đầy sao, trăng tròn sáng tỏ như dát bạc treo cao trong đêm, gió lành lạnh.
Trước mắt là một vườn hoa nhỏ, chỉ cần hít nhẹ là có thể cảm nhận được hương hoa quế nở muộn lãng đãng trong bầu không khí.
Cô đặt điện thoại bên tai.
Chỉ một lát sau, giọng nói xen lẫn tiếng cười của Diệp Thiếu Ninh truyền tới, sau đó cô nghe thấy tiếng chạm ly và cả giọng cười lanh lảnh của phụ nữ.
“Hôm nay là ngày Hoàng đạo gì mà chủ động gọi cho anh những hai lần vậy?”
“Anh thích chứ?” Ngoài ban công là một gốc cổ thụ, cành lá vươn vào lan can, cô rướn người hái một chiếc lá để trong lòng bàn tay.
“Thích chứ.” Hai chữ này được cất lên bằng âm điệu bị đè nén, hệt như tiếng thì thầm nho nhỏ ngay trước mặt nhau.
Hàng lông mi dài không hiểu sao lại rung lên mấy cái.
“Anh tiếp khách xong sẽ tới gặp em.
Em đang ở đâu vậy?”
“Em ra ngoài tránh nạn.”
“Tránh nạn á?” Anh bật cười.
Cô thở dài, “Vâng ạ, phụ huynh học sinh mời tiệc, thịnh tình không thể từ chối.
Vừa có cục trưởng, lại có cả hiệu trưởng và đồng nghiệp khác, em chỉ là một giáo viên nhỏ bé thôi.
Anh biết văn hoá rượu chè của người Trung Quốc mà, nếu không uống thì sẽ bị coi là không nể mặt người ta.
Em tránh được mấy lần rồi, bây giờ ra ngoài hít thở một chút rồi lại về phòng nghĩ cách tiếp.”
“Nhà hàng nào thế?”
“Lệ Viên ở đối diện Quảng trường Âm nhạc ạ.” Cô lén lút nháy mắt với vầng trăng sáng trên trời.
“Phòng nào?”
Cô còn chưa kịp trả lời thì một cánh cửa cách ban công chưa đầy mười mét đã được mở ra, trong chiếc áo sơ mi lụa màu gạo bó sát để lộ đường cong trên vai và cánh tay, cà vạt hoa nhí thắt xộc xệch, Diệp Thiếu Ninh đang dáo dác nhìn xung quanh.
Cô ho khẽ một tiếng, có cảm giác tối nay anh đẹp trai khác thường.
Nhận ra người đang đứng ở ban công, anh bước nhanh về phía này, vẻ mặt thoáng căng thẳng, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em không chạm vào giọt rượu nào chứ?”
“Chạm vào rượu mà còn đứng ở đây được sao? Em chỉ bảo đi vệ sinh nên phải vào bây giờ đây.” Hình như anh đã uống không ít, mùi rượu nồng đượm trong hơi thở.
“Vậy em vào trước đi, năm phút nữa anh sẽ tới đưa em ra ngoài!” Anh vươn tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
“Anh đưa đi thế nào? Cướp em đi sao?” Cô nhắm mắt lại, hơi thở như hoa lan.
“Nếu không được thì cướp.” Anh véo mũi cô đầy vẻ thân mật, ánh mắt rực sáng.
Phải ôm cô một lúc anh mới thả tay, nhìn theo bóng cô bước vào phòng.
“Khó chịu ở đâu à?” Không biết Tô Mạch đã liếc về phía cửa không biết bao nhiêu lần nhưng vì ngại mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nên anh ta không dám đứng dậy.
Thấy Đồng Duyệt bước vào với vẻ điềm tĩnh, anh ta vội vàng hỏi han bằng âm lượng chỉ cô mới nghe thấy.
Bát cơm trước mặt chất đầy đồ ăn, rượu đầy cốc, Đồng Duyệt hơi mím môi lại rồi lắc đầu: “Tôi vẫn bình thường mà.”
“Vậy mau ăn đi, cả tối chẳng thấy em động đũa gì cả.”
Cô lịch sự nói một tiếng cảm ơn.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Tưởng là phục vụ mang đồ ăn vào, Triệu Thanh giành nói trước: “Vào đi!”
Cửa vừa mở, Diệp Thiếu Ninh với một chiếc ly chân dài trên tay đã đi vào với khoé môi cong cong: “Tôi nghe quản lý sảnh nói Hiệu trưởng Trịnh đang ở phòng bên cạnh, không ngờ lại trùng hợp thế này.”
Trịnh Trị vội đứng dậy, giới thiệu anh với mọi người.
Hai mươi ba tuổi Diệp Thiếu Ninh đã đầu quân cho tập đoàn Thái Hoa.
Trong vòng tám năm, từ một nhân viên bé nhỏ tới chức vụ tổng giám đốc hiện tại, anh đã trải qua biết bao câu chuyện, quen biết bao con người.
Chỉ cần liếc một cái đã nhận ra phụ huynh học sinh mà Đồng Duyệt vừa nhắc tới lại chính là Cục trưởng Tô Mạch.
Tuổi tác của Tô Mạch không khỏi khiến anh ngạc nhiên, không nghĩ anh ta đã có con học lớp 12.
Bởi lẽ khi tiến hành công tác di dời trường Thực Nghiệm, anh đã có dịp làm việc với Sở giáo dục đào tạo, lúc đó Tô Mạch vẫn chưa phải là Cục trưởng.
Anh kính rượu Tô Mạch trước.
Tô Mạch mang phong thái học giả, đứng dậy theo phép lịch sự nhưng chỉ nhấp môi chứ không uống cạn.
Diệp Thiếu Ninh tiếp tục kính rượu Trịnh Trị, cuối cùng là với tất cả giáo viên.
“Diệp tổng còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công lắm!” Trịnh Trị khen anh với Tô Mạch.
Diệp Thiếu Ninh xua tay, “Trước mặt những người làm về văn hoá, tôi xấu hổ lắm, sao dám nhắc tới hai chữ thành công? Nhớ lại ngày xưa tôi học dốt môn Lý vô cùng!”
Triệu Thanh mau mồm mau miệng, “Anh có muốn nhờ cô giáo Đồng của chúng tôi dạy bổ túc cho không?”
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, Diệp Thiếu Ninh nhìn về phía Đồng Duyệt: “Cô giáo Đồng có chấp nhận học trò này không?”
“Học phí của tôi không rẻ đâu.” Đồng Duyệt nói.
“Vậy gặp riêng nói chuyện nhé.” Diệp Thiếu Ninh nhướng mày, đi vòng qua bàn ăn xách túi của Đồng Duyệt lên: “Cục trưởng Tô, Hiệu trưởng Trịnh, tôi mượn cô giáo Đồng một lúc được không?”
Mắt Tô Mạch hơi nheo lại, vẻ tức tối lộ rõ trên mặt nhưng những người còn lại đang mải chú ý tới sự việc đang diễn ra nên không chú ý tới sự thay đổi này của anh ta.
“Nếu cô Đồng ok thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Trịnh Trị trả lời.
“Cô Đồng?” Diệp Thiếu Ninh kéo ghế của Đồng Duyệt ra.
Mặt cô giáo Đồng đỏ bừng như có thể nặn ra máu nhưng hoàn toàn không có vẻ phản bất mãn với điều này.
Dưới ánh mắt của mọi người, cô khoác tay anh.
Khi Diệp Thiếu Ninh đã đưa Đồng Duyệt ra ngoài, mọi người mới trầm trồ, cảnh tượng vừa nãy chẳng giống đóng kịch chút nào, quá thật luôn.
“Chẳng lẽ hai người đó yêu nhau từ ánh mắt đầu tiên?” Triệu Thanh lẩm bẩm.
Bình thường Đồng Duyệt rất ít khi đùa giỡn, luôn duy trì khoảng cách an toàn với các đồng nghiệp nam, vậy mà tối nay cô ấy lại bỏ đi với một người đàn ông lạ như vậy?
“Đây chính là thời sát trên giang hồ trong truyền thuyết đó!” Một cô giáo cười khanh khách, nói.
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Mạnh Ngu từ tốn xen vào.
Mọi người cười phá lên.
Chỉ có một mình Tô Mạch buồn rầu nâng ly rượu nhấp từng ngụm đến cạn.
Rượu này mạnh 45 độ, cay xè lưỡi, ngay lập tức lồng ngực đã bỏng rát như bị lửa thiêu, vậy mà tay chân anh ta lại lạnh buốt.
“Ngồi ở đây một lát đã, để anh vào chào một câu.” Diệp Thiếu Ninh dẫn cô ra đại sảnh.
Ngoài đó có một hàng ghế sofa dài, anh còn dặn phục vụ mang cho Đồng Duyệt một ly trà hoa cúc.
“Em đi với anh.”
Anh dịu dàng xoa đầu cô, “Em sẽ không thích chứng kiến cảnh xã giao trong công việc kiểu này đâu.
Anh quay lại ngay.”
Cô cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh lướt qua mặt mình rồi anh buông cô ra và đi mất.
Cô ngồi xuống ghế thưởng thức trà hoa cúc đượm mùi thuốc Đông y, phóng tầm mắt nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của anh.
Nhìn từ vị trí này, bóng lưng anh thật đẹp, vừa thon thả vừa săn chắc.
Nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, khi anh đã dùng một lý do quá bất ngờ để đưa cô đi, Đồng Duyệt không khỏi thấy buồn cười.
Có lẽ mọi người sẽ nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ của họ nhưng cô hoàn toàn không lo lắng.
Một cô gái dù có mạnh mẽ và độc lập đến đâu thì cũng có lúc mong được bảo vệ dưới một bờ vai mạnh mẽ, che gió che mưa, là một bến cảng an toàn.
Anh không quá vạm vỡ nhưng khi bàn tay dịu dàng đó ôm lấy cô, trái tim cô cảm thấy được an toàn.
Hai mươi tám tuổi chưa phải là già nhưng cũng đã trôi tới giai đoạn cuối cùng của tuổi thanh xuân, nếu vẫn còn chưa muốn hé nụ thì sẽ phải trở thành một gốc cây bị người ta cho là đã thối hỏng.
Nhưng chỉ cần hé nụ thì kể cả hoa có không đẹp cũng vẫn là điều bình thường trong ánh mắt thế tục.
Cô cần hé nụ, cầm điều bình thường đó, cần được vây quanh bằng hơi thở bình dị và ấm áp kia, cần kiên định và vững vàng trong từng bước đi.
Cô càng cần một cảm giác gọi là được trân trọng.
“Đi nào!” Anh trở ra rất nhanh, trên tay là một chiếc áo khoác.
Vừa ra khỏi khách sạn, chiếc áo khoác đó đã được phủ lên người cô.
Đêm giữa thu, không khí đã tương đối lạnh lẽo.
“Để lại xe cho thư ký đưa chủ tịch Nhạc về, bọn mình đi thôi, không đi nổi thì bắt taxi.” Tay anh đan chặt vào mười ngón tay cô một cách tự nhiên.
Dưới ánh đèn đường dày đặc, hai người lặng lẽ đi bộ bên nhau.
Xa xa là một luồng sáng xanh mờ mờ, không biết là ánh đèn nê ông hắt ra từ cửa hàng nào.
Nhìn qua cửa kính của những hàng quán ven đường, bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau lộ rõ vẻ thân mật.
Thực tế họ thật sự qua lại mới chưa đầy một tháng.
“Cục trưởng của các em không già lắm, sao đã có con học lớp 12 rồi á?” Anh đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Đó là em vợ của anh ấy.”
Anh à một tiếng, “Đúng là một người anh rể rất có trách nhiệm.
Vậy em có thấy áp lực lắm không?”
“Không, chỉ là công việc thôi mà.” Cô cất giọng hờ hững như thể thực sự không để tâm đến.
“Vậy em để tâm đến những việc gì?”
Cô nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khẽ dùng ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Mai là Trung thu rồi, anh có phải về nhà ăn Tết không?”
“Đã nhiều năm anh không ăn Tết này ở nhà rồi, nếu không phải đi công tác thì mài mặt ở công trường.
Bố mẹ anh cũng quen rồi.” Anh cúi xuống nhìn cô, cảm giác mềm mại lan toả trong lòng.
Cô dừng bước, ngước lên, đang định nói thì nụ hôn của anh đã đặt xuống một cách bất ngờ.
Nụ hôn rất nhanh, chỉ là môi chạm môi vậy thôi.
Đây là một bước tiến mới trong việc giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể của họ sau đêm điên cuồng và những hành động nắm tay kia.
Mặt cô đỏ bừng, quên hết những lời định nói.
Anh khẽ cười, dắt lọn tóc trên trán cô ra sau mang tai: “Ngày mai lịch trình của em thế nào?”
“Sáng đi dạy thêm cho hai học sinh, chiều rảnh.”
“Vậy bọn mình đi ăn nhé? Ngày mai anh chỉ có một cuộc họp thôi.”
“Để… em nấu cơm.” Cô bất ngờ đưa ra một ý tưởng nhưng vừa nói thì tâm trạng lại sa sút hẳn.
Cô giấu diếm bằng cách chuyển ánh mắt buồn rầu sang chỗ khác, không muốn để anh nhận ra.
Cô từng nghĩ cả đời này sẽ chỉ nấu cơm cho duy nhất một người.
Mùa hè nóng nực, đi lòng vòng trong khu chợ đầy mùi lạ xen với mùi mồ hôi nồng nồng, mua một mớ rau, chọn hai củ khoai tây, phải là loại vỏ khô và nhặn nhụi, sau đó mua nửa cân thịt thái mỏng.
Bán thịt là một anh chàng còn rất trẻ, bật cười khi thấy bộ dạng ngờ nghệch của cô.
Hắn thái thịt cho cô miếng dày miếng mỏng, lại còn giúp cô rửa sạch.
Lúc gần về, cô mua thêm mấy quả trứng gà, nếu có hoa quả tươi ngon cũng mua một ít.
Giá cả ở Thượng Hải đắt đỏ, chỉ có chút đồ ăn đó mà đã mất mấy chục nghìn.
Cô cầm một mớ tiền lẻ, xót của chỉ biết thở dài.
Kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, cô đi hết tất cả các hội trường việc làm nhưng mãi vẫn không tìm được công việc nào phù hợp.
Ngạn Kiệt nói việc này không nên nóng vội, phải sẵn sàng theo hai hướng, vừa tìm việc vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Bình thường vào mỗi buổi sáng cô sẽ lên mạng và ôn bài.
Ngủ trưa dậy tiếp tục đọc sách, chiều mới đi chợ.
Bếp của căn nhà trọ nhỏ đó nằm ở hướng tây, đối diện với trục đường chính nhưng xe ô tô không vào được.
Bên kia đường cũng là một khu chung cư, có rất nhiều cây xanh, trên tường chi chít những dây leo hoa hồng, hoa nở thành cụm, nở rồi rụng, rụng rồi nở, bờ tường không bao giờ cô đơn.
Thái dương chiếu thẳng hướng tây, lại đứng cạnh bếp nên mồ hôi như tắm là chuyện bình thường.
Khoai tây xào thịt, rau, trứng xào, thêm một chút salad, món chính là cháo đậu xanh.
Thỉnh thoảng cô nấu nhừ bí đỏ, trộn với mật ong rồi bỏ vào ngăn đá tủ lạnh, Ngạn Kiệt rất thích món này.
Làm xong những việc này đã gần 5h30.
Cô tắm rồi vào phòng vừa đọc sách vừa hóng gió mà mồ hôi vẫn không ngừng rơi, chỉ một lát sau chiếc váy ngủ bằng cotton đã ướt đẫm.
Kỳ nghỉ hè đó, rôm mọc đầy trên đầu, cổ cũng như sau lưng cô, cảm giác như bị ong đốt, khó chịu vô cùng.
Ngạn Kiệt bảy giờ về tới nhà, hai người cùng ăn cơm.
Sau đó Ngạn Kiệt rửa bát còn cô lên mạng nghe nhạc và xem phim một lát.
Nhân thể Ngạn Kiệt sẽ rửa sạch hoa quả rồi mang vào phòng, vừa ăn vừa xem với cô.
Ngạn Kiệt thích xem phim mạo hiểm, phim tai nạn còn cô thích xem phim ngôn tình, tâm lý tình cảm.
Lần nào Ngạn Kiệt cũng để theo cô, cô xem gì anh xem nấy, ngồi cạnh cô xem tới cuối cùng.
Một buổi đêm oi bức là thế nhưng cũng ấm áp đến vậy.
Sau đó cô vẫn không tìm được việc, đành phải thi nghiên cứu sinh.
Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại Thanh Đài học nghiên cứu sinh.
Mỗi tháng tới Thượng Hải một lần, mãi đến khi cô làm việc ở trường Thực Nghiệm được nửa năm mới ngừng công cuộc cống hiến cho ngành giao thông vận tải.
Cô nhìn thấy nội y phụ nữ màu sắc rực rỡ trong tủ quần áo của Ngạn Kiệt.
Là em gái, nếu cô còn tiếp tục đến thì thật sự không phù hợp.
“Đừng nói là uống nước sôi ăn mì liền nhé?” Diệp Thiếu Ninh cười nói.
Cô định thần lại từ câu chuyện ngày trước, “Trình độ của em mà lại kém cỏi thế à?”
“Vậy anh đợi em thể hiện.” Ánh mắt dịu dàng như hồ nước, “Có cần giúp đỡ gì không? Bao giờ anh qua được?”
“Tất cả hãy nghe theo chỉ thị của em qua điện thoại.”
Người qua đường vội vàng, cứ đi thế này tới chân trời góc bể cũng chẳng ai trong hai người thấy mệt.
Họ không bắt taxi, anh đưa cô tới dưới sân nhà trọ, cô chỉ lên tầng hai, hướng dẫn anh ngày mai tới thì đi lên thế nào.
Mãi đến khi anh tạm biệt và đi rồi, cô mới nhớ ra vừa nãy ngoài đường cô muốn hỏi anh là: Dạo này mẹ anh còn sắp xếp cho anh đi xem mắt nữa không?.