Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 112: Rơi Tự Do 4


Đọc truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do – Chương 112: Rơi Tự Do 4


Diệp Thiếu Ninh đủng đỉnh bước về phía cửa sổ.
Lạ lùng thay, mới mấy phút trước ngoài trời sấm sét đì đùng, mưa to xối xả, vậy mà lúc này bầu trời đã như được rửa sạch, trăng sáng lên cao, không khí mát lành khiến anh không khỏi hít sâu, lại hít sâu thêm một lần nữa, ngay tức khắc cơ thể như cũng được làm sạch, thoải mái khó tả.
Nhưng dù có thoải mái đến đâu, anh vẫn thấy đôi chút cô quạnh, cảm giác này đã tồn tại suốt mấy ngày nay rồi.
Hôm qua nhóm bạn trung học của anh tụ tập, đa số đều đã có gia đình con cái đủ đầy, Chu Tử Kỳ là người khởi sướng, bản thân Diệp Thiếu Ninh cũng được coi là một người nổi bật trong số đó, nhưng lại ngồi nép trong góc uống bia một mình.
Không có tâm trạng tán dóc nói cười.
Nói ra thì rất mạnh miệng, tự nhận là nam tử hán nói lời giữ lời nhưng chỉ một sau anh đã hối hận khôn xiết.

Khi trả lại chìa khóa của Thư Hương Hoa Viên, anh đã tự sao cho mình một bộ, thế nhưng anh không còn bước chân vào đó một lần nào nữa, chỉ dừng xe dưới sân và ngước nhìn lên, nơi từng được gọi là “nhà” đang lặng lẽ nhìn lại anh trong đêm tối.
Nghe điện thoại của Đồng Duyệt ở nhà họ Đồng, số gọi đến có mã vùng của Thượng Hải.
Không ai biết anh đã từng đến Thượng Hải một lần bằng chuyến bay sớm nhất buổi sáng.

Hoa Diệp sầm mặt đón anh ở cửa ra, “Xin lỗi nhưng tôi vẫn chỉ có thể nói như vậy, tôi không thể cho cậu biết cô ấy đang ở đâu được!”
Anh cười nhạt, “Đừng áp đặt nguyên tắc của anh vào tôi, ở Thượng Hải tôi không phải chỉ quen mình anh, tôi có cách hỏi thăm của tôi, chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.”
Hoa Diệp hừ một tiếng, “Bây giờ quan tâm người ta thế, sao lúc trước lại ngứa tay ký vào đơn ly hôn?”
“Anh còn nói tôi, anh cũng yêu Đào Đào đó thôi, cuối cùng sao lại để cậu ấy ra đi?”
“Vì tôi ngốc.”
“Còn tôi đần độn, anh hài lòng chưa?”
Hoa Diệp trợn mắt nguýt anh, “Cậu tìm được cô ấy thì sao?”
“Chẳng sao cả, chỉ xem cô ấy sống ở đâu, chào nhau một câu rồi tôi về Thanh Đài.” Luật pháp rất rõ ràng, không còn công nhận hủ tục cướp vợ, anh làm được gì? Chẳng phải cô không tin anh sao, lâu rồi mới được gặp người trong lòng, rồi một ngày nào đó, cô sẽ mở rộng cánh cửa trái tim, tự nguyện trở về Thanh Đài.
Hoa Diệp chép miệng rồi lại mím môi.
Diệp Thiếu Ninh chau mày, “Có gì anh cứ nói thẳng.”

“Giáo sư Tô bây giờ là hàng xóm của cô ấy, cậu cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“Thế thì sao?” Anh rất không thích nghe thấy cái tên đó, biết trên núi có hổ vẫn cứ phăm phăm leo lên, anh ta làm vậy để chứng minh tình cảm trung thành hay lòng dũng cảm của mình nhỉ? Nếu Đồng Duyệt yêu anh ta thì hà tất phải đợi đến lúc này?
Anh không bao giờ lấy bản thân so sánh với Tô Mạch, vì tình yêu không có vật làm mẫu, cũng không có phép so sánh.
Kết quả, anh gặp phải cánh cửa đóng kín.
Cửa nhà Đồng Duyệt đóng kín, người làm vệ sinh đang bận rộn quét dọn căn nhà đối diện.

Anh thợ sơn vừa kết thúc công việc của mình nhanh nhảu nói: “Người đàn ông ở nhà này với cô gái nhà đối diện đi du lịch rồi, mỗi người một va ly, tôi còn tiễn họ lên xe mà.”
Hoa Diệp nhìn anh với vẻ thương hại, ướm hỏi: “Hay là tôi gọi cho giáo sư Tô, hỏi thử xem sao?”
Anh xua tay, lập tức trở về Thanh Đài vào chuyến bay chiều cùng ngày.

Trợ lý Phó mang hợp đồng vào cho anh, không khỏi ngạc nhiên, “Anh đi nhanh thế?”
“Chỉ nói mấy câu thôi mà, cần bao lâu chứ?”
Trợ lý Phó mỉm cười, biết điều đi ra ngoài, không làm phiền anh nữa.
Không gặp được cũng tốt, ít nhất cái tôi vẫn còn đó, anh lại cười cay đắng.
Không đuổi theo để cô thoải mái bay lượn.
Từ đó trở đi anh làm được như vậy thật, không còn lần nào gọi đến số điện thoại của Đồng Duyệt nữa.

Đi trên đường nếu tình cờ gặp người quen của cô, anh cũng chỉ bắt tay, không hề bắt chuyện.

Anh không muốn nghe bất cứ tin tức gì về cô.
Nhưng người thường nhắc tới Đồng Duyệt giờ lại là La Giai Anh, bà không nhớ những điểm tốt của cô, mà biến cô thành vai diễn phản diện, mỗi lần gặp cô gái nào thích hợp, bà lại nói người ta tốt hơn cô thế nào rồi giục anh phải tranh thủ cơ hội.

Đúng là Đồng Duyệt toàn tính xấu, lạnh nhạt, sống nội tâm, cố chấp, kỳ cục và quá đề phòng người khác.

Nhưng có lẽ cả đời này anh cũng không thể nào quên được cô.
Anh bị La Giai Anh “gài bẫy” đi xem mắt một lần, vừa nhận ra anh đã lập tức đứng dậy bỏ đi.

Đó cũng là lần đầu tiên anh nói thẳng, không nể nang bà, anh bảo anh sẽ tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.
“Con tự quyết định một lần rồi đó, kết quả thế nào! Mẹ phải ra tay mới được!” La Giai Anh hơi buồn vì tự nhiên Xa Hoan Hoan lại trở nên xa cách với bà, bà gọi điện lần nào cô cũng bảo đang bận, bà gọi lại thì chuyển thành thư ký nghe điện thoại.

Bà không phải hạng dốt nát, biết Xa Hoan Hoan không còn mặn mà với mình, bà bèn hỏi Diệp Thiếu Ninh có phải anh đã làm gì có lỗi với Xa Hoan Hoan không.
“Vì mẹ là mẹ con nên con không thể oán trách mẹ điều gì, nhưng nếu có thể con thật lòng muốn hận mẹ, mẹ ạ!” Nói đoạn, anh liền bỏ lên xe.
La Giai Anh chỉ biết chớp mắt lia lịa, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
Dáng vẻ cô độc khiến anh tự nhiên trở thành đối tượng được cả nhóm bạn xúm vào an ủi.

Cảm giác này thật lạ, xưa nay anh luôn sắm vai an ủi người khác, rượu quá nửa chai, anh chủ động thanh toán rồi vội xin phép ra về.
Chu Tử Kỳ tiễn anh ra xe, rồi khẽ vỗ vai anh, cười mỉa mai, “Tôi gây họa tày trời như vậy còn sống đến bây giờ, cậu chưa làm gì mà lại bị người ta giận như vậy, có thấy ấm ức không?”
Anh ấm ức, oán than cho ai nghe?
Tiếng cười dịu dàng của phái nữ vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng gõ rất nhẹ.
Anh ra mở cửa, sau đó một cô gái dong dỏng xinh xắn bước vào.

Để tăng cao năng lực của chi nhánh Thanh Đài, Bùi Địch Văn đã đặc biệt mời một vị giám đốc bộ phận Quan hệ công chúng từ Hongkong tới, là một người phụ nữ tên là Lục Mạn Lệ.


Cô tốt nghiệp Đại học Hongkong, thành thạo tiếng Anh, tiếng phổ thông cũng theo tiêu chuẩn giọng Bắc Kinh chính thống nhưng vẫn hiểu rõ tiếng địa phương Thanh Đài, rõ ràng trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị rất kỹ.
Có cô ở đây, Diệp Thiếu Ninh đỡ được rất nhiều việc.

Những vị khách khó tính, chỉ cần cô ra tay, tất cả đều bị thu phục một cách dễ dàng.
Cô biết uống rượu, biết hát hò, cũng biết nhảy những điệu khiêu vũ khó nhằn.

Nhưng mỗi khi im lặng, cô lại biến thành cô gái nhỏ nhu mì.

Đã có một vài anh chàng trong công ty mê mệt cô gái ấy.
“Có việc gì à?” Anh hỏi.
Cô khẽ chớp mắt, mỉm cười thật tươi: “Dĩ nhiên.” Rồi thuận tay khép cửa lại.
Anh thấy cô rút ra hai tờ giấy ăn trải lên mặt bàn làm việc, sau đó lấy hai chiếc cặp lồng từ trong túi giấy, “Em chỉ nấu hai suất nên anh không được nói cho ai biết đâu đấy, nếu không em vừa ra khỏi cửa này sẽ bị giẫm bẹp mất!”
Anh không đáp, chỉ có cô cứ rúc rích cười mãi.
“Nhà ăn công ty nấu nướng cũng được nhưng ngày nào cũng ăn những món đó cũng chán.

Em làm cơm rang hải sản với canh rau cải, em tự tin với mấy món này lắm.”
Anh không ngồi vào bàn, “Giám đốc Lục, anh tin mấy món này rất ngon nhưng anh ăn cơm rồi.”
Mạn Lệ nheo mắt lại, “Diệp tổng nói dối, em chưa thấy anh xuống nhà ăn dưới kia, hôm nay trợ lý Phó lại đi công tác.

Yên tâm, em không bỏ thuốc độc đâu, cũng không bắt anh ăn một bữa cơm mà phải ở với em cả đời.”
“Cảm ơn, không cần đâu.

Em không cần xách ra xách vào, cứ ăn ở đây cũng được, anh qua phòng thiết kế một lát.”
“Diệp tổng, sao vậy?” Gương mặt vốn dịu dàng của Mạn Lệ giờ cũng đã sa sầm lại như trời sắp mưa.
“Bởi vì anh không muốn khiến em hiểu lầm.” Dịu dàng là phong độ, nhưng dịu dàng quá lại thành cái cớ cho sự mờ ám, anh đã rơi vào hoàn cảnh đó một lần.

Hôm sau có khách hàng tới Thanh Đài, anh phải ra ngoài ăn cơm, xong xuôi thì đến quán bar nhậu nhẹt.
“Đi quán khác đi.” Anh nói với trợ lý Phó đang cầm vô lăng.
Trợ lý Phó ngước lên nhìn đèn đuốc sáng trưng trước quán “Bóng đêm hớp hồn”, cười nói: “Quán này có đội ngũ pha chế tốt nhất, buổi tối còn có nhạc sống, đừng đi chỗ khác.”
Nhân viên bãi đỗ xe đã nhanh nhẹn chạy ra đón khách.
Mạn Lệ và khách hàng đều tỏ ra rất hào hứng, khó mà kiềm chế được họ.
Anh đứng ngoài cửa một lát, quay sang nhìn trạm xe bus đằng trước, thẫn thờ hồi lâu.
Mạn Lệ đợi để đi vào cùng anh, cô hỏi nhỏ vào tai anh nên chuẩn bị đón khách thế nào?
Mạn Lệ có tinh thần chuyên nghiệp rất cao, không để câu nói của anh hôm qua ảnh hưởng đến công việc.

Một người phụ nữ thông minh là phải biết cách tiến thoái.

Trên đời còn nhiều đàn ông tốt, cô hà tất phải níu kéo một gốc cây?
“Em cứ xem tình hình rồi thu xếp, anh chỉ ngồi một lát rồi đi luôn.” Anh ngước lên.
Tang Bối nhoẻn miệng cười, ưỡn ẹo đi về phía này, ánh mắt liếc qua Mạn Lệ vô cùng kín đáo, “Diệp tổng lâu rồi không ghé quán tôi, làm người ta nhớ muốn chết.”
Diệp Thiếu Ninh gãi mũi, sao tự dưng Tang Bối lại trở thành Tang ma ma(1) thế này?
(1) Ma ma này mang ý chỉ bà chủ các lầu xanh thời xưa.
Mặc dù Mạn Lệ mới đến Bóng đêm hớp hồn lần đầu nhưng có chuyện gì qua nổi ánh mắt của cô, bèn cười nói: “Nếu Diệp tổng đã là khách quen thì mong bà chủ sắp xếp cho chúng tôi một phòng rộng, chơi cho đã.”
“Tất nhiên rồi, mời mọi người.” Tang Bối lắc mông đi trước dẫn đường.
Đám đông dò dẫm đi lên cầu thang dưới ánh sáng tù mù, Tang Bối quay lại chỉ thấy Mạn Lệ sánh vai cùng Diệp Thiếu Ninh đi cuối đoàn người.
Sắp xếp cho mọi người đâu vào đó, rượu và trái cây được mang lên, Tang Bối sảng khoái kính rượu một lượt rồi mới đi xuống.

Trước khi đi, cô dùng đôi mắt lúng liếng của mình đảo quanh căn phòng không chỉ một lần.
Cô đi rất nhanh, băng qua đám đông, ngó lơ lời chào hỏi của những khách hàng quen mặt, cô vội vã cầm điện thoại, trốn vào góc bếp, hạ giọng quát tháo: “Này Tiểu Duyệt, tớ hỏi cậu, rốt cuộc cậu còn cần người đàn ông kia nữa không? Nếu còn thì phải mau chóng cướp về, nếu không anh ta sẽ bị một ả hồ ly tinh cướp mất đấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.