Đọc truyện Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không – Chương 7: Kể từ khi đại bạch đến tiểu viện, a siêu luôn xuất hiện với dáng vẻ con rối bị giật dây
Từ đó về sau, ta bắt đầu duy trì khoảng cách với Cẩu Đản, vậy mà hắn ta lại luôn tiếp cận ta. Qua qua lại lại trở thành ta trốn hắn, cứ giống như ta thiếu nợ tiền hắn vậy. Trong thời gian này không biết từ lúc nào mà hắn cấu kết cùng bọn người Lý lão đại thôn bên cạnh. Lý lão đại là tiểu bá vương của thôn bên cạnh, gia đình có tiền, ý nghĩ xấu xa thì không ít, không trường nào chịu nhận hắn.
Cẩu Đản đưa cho ta một tờ giấy, bảo ta sau giờ học đến rừng cây ở đầu thôn, có vật hay để xem. Ta vo tròn viên giấy ném ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn. Một lát sau lại thêm một viên giấy bay qua chỗ ta rơi xuống bàn, chữ trên giấy như chó chạy: Không đến ngươi sẽ hối hận.
Ta liếc hắn một cái, tờ giấy thứ hai lại đi theo tờ thứ nhất, vẽ thành một đường cung trong không trung. Thầy giáo ho nhẹ một tiếng, ta quay đầu nhìn thầy cười một cái, tiếp tục nghe bài.
Thầy giáo giảng xong bài, ta lại ngồi trong lớp đợi thêm một chút. Khu rừng nhỏ ở đầu thôn là con đường ta nhất định phải đi ngang qua khi về nhà, lần này Cẩu Đản hẹn ta nhất định không có chuyện gì tốt. Ta cũng được xem là cầm đầu của nơi này, tiện thể gọi vài người quan hệ không tồi cùng về, như vậy cho dù xảy ra chuyện cũng có người giúp đỡ.
Chúng ta mỗi người cầm bắp nướng lảm nhảm chuyện gia đình. Lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ ta nhìn vào trong vài lần, không nhìn thấy Cẩu Đản, nhưng lại nhìn thấy A Siêu.
Ta vẫy tay với hắn: “A Siêu, ngươi đang làm gì ở đó vậy?”
Hắn nhanh chóng đi về phía ta, giục bọn ta ta đi về phía trước. Bọn ta hỏi hắn có chuyện gì, nhưng một câu hắn cũng không nói, bộ dáng như bị sói đuổi, mắt mũi cau lại, vẻ mặt nôn nóng.
Ta ngăn A Siêu, nắm lấy tay áo hắn: “Có phải Cẩu Đản tìm Lý lão đại ức hiếp người không? Đừng sợ, chúng ta có nhiều người.”
Những người đi cùng gật gật đầu an ủi A Siêu. Hắn lắc lắc đầu: “Không phải, không phải bọn người Lý lão đại. Tóm lại mau chạy đi.”
Sau đó dù hỏi thế nào hắn cũng đóng chặc miệng không nói. Chúng ta chỉ có thể đem theo thần sắc hoảng hốt của A Siêu về nhà. Trước khi đi, A Siêu còn nắm lấy tay ta: “Ngũ Cốc, sau này đừng đi đến khu rừng nhỏ ở đầu thôn.”
Khu rừng nhỏ ở đầu thôn là con đường tốt nhất về nhà, nếu không đi con đường đó thì chỉ có thể vòng qua con đường nhỏ, không những khó đi mà còn rất xa, nhưng ta vẫn gật gật đầu.
Sau khi về nhà ta tìm một con dao nhét vào trong cặp, hoảng sợ nhìn Đại bạch đang đấu với gà mái: “Ai chọc giận người rồi? Muốn đi giết người phân thây sao?”
Ta vung đao về hắn hai lần, hắn lùi lại vài bước, không nói gì nữa.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Ta dụi mắt vỗ vỗ Đại Bạch bên cạnh: “Củ cải mở cửa.” Đại Bạch nghiêng người. Bên ngoài vang lên tiếng rầm, ta vội vàng mặc áo chạy ra ngoài xem. A Siêu không biết tại sao lại đứng ở trước cửa, một tay cứng ngắc giữa không trung. Từ khi Đại Bạch đến đây, mỗi lần A Siêu đều là bộ dạng con rối gỗ cứng ngắc xuất hiện trước mặt ta.
Hai cánh cửa thì một cánh đã nằm trên mặt đất, đây chắc là nguyên nhân của tiếng rầm ban nãy. Đại bạch đáng chết, ta bảo hắn đi mở cửa, không phải bảo hắn đi phá cửa, một cánh cửa đang tốt như thế mà lại bị hắn hủy đi mất.
A Siêu sau khi bước vào nhìn thấy cánh cửa nằm trên mặt đất liền kéo kéo tóc, cẩn thận nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý.”
Ta khoát tay, cao giọng nói: “Không trách ngươi. Thứ gì đó phải sửa chửa rồi.” Vừa nói xong trong phòng liền truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống.
Ta vỗ tay cười cười nhìn vẻ mặt hoảng sợ của A Siêu sau đó dẫn hắn vào trong viện. Ngồi trên ghế đá, A Siêu bắt đầu có phản ứng, khẩn trương nắm lấy tay ta. Còn chưa nói chuyện, trong phòng lại truyền đến tiếng ho khan.
Tay A Siêu cứng ngắc: “Trong viện của ngươi lại có đàn ông sao?”
Ta rút tay về: “Là biểu đệ bà con xa của ta, từ trong núi mới ra, vẫn chưa quen với nơi này, gặp người khác đều rất hưng phấn.”
A Siêu nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: “Ngũ Cốc, chuyện ngày hôm qua ta càng nghĩ càng thấy sợ, ta cảm thấy chịu không nổi nữa nên chạy đến đây nói cho ngươi biết. Hôm qua Cẩu Đản cùng bọn người Lý lão đại đứng ở khu rừng nhỏ chờ ngươi, nghe nói Cẩu Đản tìm vợ cho Lý lão đại. Ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên lặng lẽ đứng đó chờ ngươi, kết quả, bọn người Lý lão đại đều xảy ra chuyện, tất cả đều giống như phát điên chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, có người còn mất cả giày. Sau đó…”
Nói đến đây A Siêu lại nuốt nước bọt. Ta rất tò mò nên hối thúc hắn mau nói.
“Sau đó ta nhìn thấy một người.”
Ta xoa xoa mồ hôi trên trán, vỗ đầu hắn: “Ngươi hù chết ta rồi. Người thì có gì đáng sợ?”
Thân thể hắn rõ ràng vừa run lên: “Người thì không đáng sợ. Nhưng người mà ta nhìn thấy là người quen. Vừa mới chết năm nay. Tang lễ của hắn ta cũng có đi.”
Nghe đến đây ta và A Siêu đều run lên, lông tơ trên người đều dựng đứng, gió vừa thổi qua liền cảm thấy mát mát, thì ra cả người ta đều ướt sũng rồi.
Trầm mặc một lúc lâu, xung quanh gió thổi lướt nhẹ qua ta, mẹ ta mang cơm đến phá vỡ sự yên tĩnh.
“A Siêu đến sớm vậy sao? Cùng Tiểu Ngũ nhà chúng ta ăn cơm đi, sau đó có thể cùng nhau đến trường. Ai da, cái cửa này?…”
Bọn ta không ai nói gì, gật gật đầu, lấy bánh trên bàn bỏ vào miệng, không có mùi vị.
Trước khi đi ta còn lấy giấy tiền vàng bạc còn thừa lại trong nhà sau thanh minh nhét vào cặp, lấy đao ra mài đi mài lại, sau đó kéo A Siêu chạy về hướng khu rừng nhỏ. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể chỉ cần đốt ít giấy tiền thì mọi việc sẽ qua thôi.
Lời tác giả: Những người cầm sung ơi, yêu sung thì hãy giấu nó đi~~ (*)
(*): Nguyên văn là: “筒子们,爱它你就收藏它~~~ (Ta nghĩ tác giả kêu mọi người đừng war hoặc chặt chém nhân vật á, chứ ta cũng không hiểu nữa)