Đọc truyện Crush Tuyệt Nhất Thế Giới – Chương 31
Edit: Cải Trắng
Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Nguyễn Tinh Trầm không lập tức tiếp nhận công việc tiếp theo. Vì tiểu khu cũ trước kia cô ở vấn đề an toàn không đảm bảo nên có một lần, cô kết thúc cảnh quay vào buổi tối, trở về bị fan bắt gặp. Bây giờ, bên dưới rất hay có fan đến.
Công ty lo lắng cho sự an toàn của cô, sợ xuất hiện fan cuồng đáng sợ, vì vậy lập tức tìm cho cô căn hộ mới.
Nhà mới của cô nằm ở tiểu khu trên vành đai hai.
Căn nhà được thiết kế theo kiểu duplex, trang thiết bị hiện đại, công tác bảo vệ và mức độ an toàn hàng đầu. Tuy không so được với khu căn hộ Kim Thịnh Lan Đình của Cố Húc nhưng lại là một trên trời một dưới đất, khác xa khu cũ cô sống.
Mấy ngày nay, cô chỉ lăn lộn ở nhà.
Cũng may, đồ dùng trong nhà đủ cả, cô đem theo vài ba món đồ của mình đến lắp đặt là xong. Vì vậy, cô chẳng cần ai hỗ trợ đã thu dọn xong hết. Đâu vào đấy rồi, cô lại mua thêm ít vật dụng nhỏ xinh, chút một chút một, một người là hoàn thành.
Dọn dẹp xong xuôi, Nguyễn Tinh Trầm gọi điện cho Tô Mạt.
Vài ngày trước, Tô Mạt biết cô chuyển nhà, có ý định sang giúp, nhưng Nguyễn Tinh Trầm thấy, cuối năm còn bận rộn hơn cả trong năm nên không để cô ấy đến.
Bây giờ, mọi thứ đã đâu vào đấy, có thể mời người sang ngồi rồi.
Hai người các cô cũng đã một thời gian ngắn không gặp nhau.
**
“Căn nhà này của cậu được đấy. Vật dụng và đồ trang trí hoàn toàn mới, an ninh cũng tốt.” Bước vào nhà, Tô Mạt đi một vòng xung quanh quan sát rồi cởi giày nằm lên sofa. Dáng vẻ lười biếng chẳng giống nữ ma đầu mạnh mẽ giới truyền thông chút nào.
Tô Mạt tiện tay nhón một miếng trái cây, vừa ăn vừa hỏi Nguyễn Tinh Trầm: “Trước không nói vấn đề khác, chỉ riêng điểm này thôi cũng có thể thấy công ty cậu khá tốt. Cậu nên sớm đổi mới phải. Khu nhà trước vừa cũ vừa xiên xẹo, bảo vệ có cũng như không.”
Nói đến đây, cô ấy nhíu mày: “May mà lần này cậu chỉ đụng phải vài fan. Xui xẻo gặp phải fan cuồng hay kẻ cuồng theo dõi là cậu toi rồi.”
Còn chuyện đáng lo nào của giới giải trí cô ấy chưa thấy chắc? Ngày trước, có một nữ minh tinh nổi tiếng bị lộ địa chỉ nhà nên ban đêm về nhà đụng phải fan cuồng, bị người đó bổ nhào tới.
Cũng may.
Hiện tại, cô đã đổi chỗ ở, Tô Mạt yên tâm rồi.
Nguyễn Tinh Trầm biết Tô Mạt lo lắng cho sự an toàn của mình, đành ngoan ngoãn nghe đến mức không nói chuyện. Đã thế, cô còn thường xuyên đưa trái cây qua, mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ đó của cô, Tô Mạt chẳng biết nói sao cho phải, im lặng ngồi ăn trái cây. Được một lúc, cô ấy nhớ tới chuyện trên wechat hôm nọ, kiềm chế không nổi, hỏi: “Chuyện hôm trước của cậu là sao? Sao cậu lại ngủ ở nhà của Cố ảnh đế?” Lần trước, nghe Tinh Tinh nói xong, cô ấy bị dọa.
Có điều, hôm đó đã khuya nên cô ấy không tiện hỏi nhiều.
Sau, Tinh Tinh bận đóng phim, vội chuyển nhà còn Tô Mạt lại dang dở mấy công việc trên tay nên cứ chần chừ mãi không hỏi. Giờ, hai người có cơ hội ngồi cùng nhau, cô ấy mới nhắc lại chuyện cũ: “Tinh Tinh, không lẽ cậu với Cố ảnh đế…”
Nguyễn Tinh Trầm biết cô ấy lo lắng cái gì nên chẳng giấu diếm, có bao nhiêu nói hết, tổng kết lại: “Tớ với thầy Cố chả có quan hệ gì hết. Lúc đó đêm muộn rồi, anh ấy sợ tớ về một mình không an toàn.”
Cố Húc là người biết lo nghĩ cho sự an toàn của người khác sao?
Tô Mạt biểu lộ nghi ngờ.
Tuy Tô Mạt mới tiếp xúc với giới giải trí một thời gian ngắn nhưng người gặp được không ít. Theo hiểu biết của cô ấy thì Cố Húc chẳng phải loại người tốt lành gì. Chỉ có mỗi Tinh Tinh nghĩ anh ta chỗ nào cũng tốt, không chút phòng bị mà thôi.
Nhưng mà…
Động tác cắn trái cây của Tô Mạt khựng lại. Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì từ trước đến nay, Cố Húc chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà. Lần này, anh ta để Tinh Tinh ngủ lại, có thật là không có chủ ý khác không?
Lời Tinh Tinh, Tô Mạt tin.
Còn Cố Húc thì sao?
Anh nghĩ gì? Thật sự chỉ coi Tinh Tinh như một hậu bối trong giới giải trí?
Cô ấy cảm thấy không có khả năng.
“Mạt Mạt?”
Nguyễn Tinh Trầm ôm gối ngồi dựa vào ghế sofa, thấy Tô Mạt lặng thinh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao thế?”
Tô Mạt quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ giọng hỏi: “Tinh Tinh, cậu có nghĩ đến khả năng Cố Húc thích cậu không?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu không chút do dự, nói với giọng điệu nghiêm túc và biểu cảm quyết đoán: “Không thể nào. Sao anh ấy có thể thích tớ?” Trước không nói đến việc Cố Húc không có ý định tìm bạn đời trong giới giải trí, mà chỉ cần nghĩ đến việc tìm thôi đã không có khả năng người ấy là cô. Giang Thanh mới xứng đôi với anh.
“Anh ấy…”
Tô Mạt định nói thêm. Nhưng, cô ấy đã quen biết Nguyễn Tinh Trầm rất nhiều năm, hiểu rõ tính tình của cô ra sao. Tinh Tinh mặt nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là đôi lúc quá tự ti.
Đặc biệt là khi đối diện với Cố Húc.
Biết mình có nói nữa cô cũng không nghe, Tô Mạt đành chuyển đề tài: “Tết năm nay cậu vẫn ở lại thành phố A làm việc à? Hay cậu bớt chút thời gian về nhà ăn tết với tớ đi? Bố mẹ tớ nhớ cậu lắm đấy. Mấy ngày trước họ mới hỏi tớ về cậu xong, còn làm cả chân gà cậu thích.”
Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt quen nhau từ hồi lớp mười.
Tình bạn kéo dài mười năm, giữa hai người không thiếu kỷ niệm mình về nhà người kia. Cho nên, nhắc đến vấn đề này, Nguyễn Tinh Trầm chẳng kiêng dè gì, mắt cong lên như vầng trăng non, dịu dàng nói: “Năm nay tớ không đi với cậu được. Mùng một tớ có việc mà mùng bảy lại về đoàn làm phim rồi.”
“Chờ sau có thời gian, tớ sẽ đi thăm cô chú.”
Nói đến nước này, Tô Mạt không tiếp tục khuyên cô nữa.
Hai người ăn thêm chút trái cây rồi Nguyễn Tinh Trầm nhìn đồng hồ, đi vào phòng bếp. Thường ngày, khi ở một mình, cô thích tự nấu ăn.
Tuy Tô Mạt không hay nấu ăn nhưng làm vài món đơn giản chẳng vấn đề gì.
Nửa tiếng sau, hai người cho ra lò ba mặn một canh, màu sắc hương vị đủ cả.
Bưng đồ ăn ra bàn xong xuôi, Nguyễn Tinh Trầm không ăn ngay mà cầm di động chụp ảnh.
Tô Mạt thấy lạ, nhìn thoáng qua di động, phát hiện cô còn đăng ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè thì thấy quái hơn: “Tinh Tinh, không phải trước đây cậu không thích đăng ảnh lên vòng bạn bè sao? Gần đây sao thế?” Ngày trước, nửa năm liền chẳng thấy Tinh Tinh có động tĩnh gì trên vòng bạn bè mà mấy ngày nay, ngày nào lên cũng thấy.
Đôi khi là ảnh phong cảnh, có lúc lại là đồ ăn.
“À, không có gì.”
Nguyễn Tinh Trầm cười: “Chỉ là, gần đây tớ thấy vòng bạn bè rất thú vị.”
Trước, cô không đăng gì là do cảm thấy không có gì đáng để đăng, có ngắm cảnh đẹp ăn thức ăn ngon cũng chẳng biết chia sẻ với ai, nhưng bây giờ thì khác… Bây giờ, cô đã thêm wechat của Cố Húc. Có chút chờ mong vào việc người đó sẽ trả lời tin của cô.
Đăng lên vòng bạn bè xong, cô không ngẩng đầu mà cầm đũa lên ăn, thỉnh thoảng loát xem tin tức.
Sau đó, cô thấy Cố Húc bình luận: “Đói bụng quá. Muốn ăn.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Nguyễn Tinh Trầm buông đũa, muốn trả lời bình luận nhưng không biết phải trả lời sao mới ổn. Do dự một hồi, cô mới trả lời lại: “Anh chưa ăn cơm ạ?”
Lần này, Cố Húc không đáp ngay lập tức.
Nguyễn Tinh Trầm đợi khoảng ba phút, loát không được bình luận của Cố Húc nên tâm trạng hưng phấn cũng nhanh chóng tụt xuống.
Tô Mạt ngồi ngay đối diện, nhanh mắt nhìn thoáng qua bình luận của hai người, ắt biết luôn tại sao tâm trạng Tinh Tinh lại thay đổi ngột trong một khoảng thời gian ngắn. Cô ấy cau mày, không hiểu Tinh Tinh nghĩ thế nào nữa. Rõ ràng thích người ta muốn chết mà không chịu tiến thêm một bước.
Giống như là biết trước kết quả không tốt đẹp vậy.
Cho nên, thà để bản thân nếm đủ chua ngọt đắng cay cũng không thay đổi.
Tô Mạt quen Nguyễn Tinh Trầm năm mười sáu tuổi. Hai người rất thân với nhau. Thân đến mức có thể uống chung một cốc trà sữa, thích cùng một bài hát, mặc chung quần áo mà trong vấn đề tình cảm, họ lại có hướng giải quyết hoàn toàn trái ngược nhau.
Nếu Tô Mạt thích một người, cô ấy sẽ nói thẳng, chỉ tiến không lùi.
Mặc kệ người kia có thích mình hay không.
Chỉ cần cô ấy thích liền không thể giấu được tình cảm ở trong lòng. Dù cho thất bại, kết cục chẳng mấy tốt đẹp, cô ấy cũng muốn cho người kia biết.
Bởi vì, chỉ có như vậy.
Về sau cô ấy mới không hối hận.
Nhưng Tinh Tinh không thế.
Từ lúc Tinh Tinh thích Cố Húc đến nay đã mười năm. Ban đầu còn có thể bỏ qua vì một người là người thường, người kia là ảnh đế nên cho dù có tình cảm cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Nhưng bây giờ cả hai đều là người của giới giải trí. Thậm chí, họ còn đóng chung một bộ phim, có wechat cá nhân của nhau và từng ngủ ở nhà người kia nữa.
Người tinh mắt đều nhìn ra được sự khác thường giữa hai người, mà Tinh Tinh cố tình giậm chân tại chỗ, không chịu nhích về phía trước một bước.
“Tinh Tinh…”
Tô Mạt đặt đũa xuống, nhìn cô, tính nghiêm túc nói chuyện này với Tinh Tinh.
Cô ấy không thể để Tinh Tinh tiếp tục như vậy.
“Sao thế?”
Nguyễn Tinh Trầm nhìn Tô Mạt, hỏi.
Vừa dứt câu, Tô Mạt chưa kịp nói tiếp, điện thoại của Nguyễn Tinh Trầm đã sáng lên, màn hình bất thình lình hiện lên hai chữ “Cố Húc”.
Tuy cô đã có số Cố Húc từ sớm nhưng bọn họ chỉ thường liên lạc qua wechat, chưa từng gọi điện thoại cho nhau. Thế nên, Nguyễn Tinh Trầm luống cuống tay chân khi thấy Cố Húc gọi đến. Cô cầm di động mà vẫn để Tô Mạt bất đắc dĩ phải lên tiếng nhắc nhở mới đi ra bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
“Alo?”
Giọng nói vẫn mềm mỏng nhưng hơi run, lộ ra sự căng thẳng.
“Em đang làm gì thế?” Giọng Cố Húc truyền tới từ đầu bên kia. Giọng nói anh vẫn vậy, vừa biếng nhác vừa trầm thấp, như tiếng đàn cello chảy vào tai Nguyễn Tinh Trầm. Anh tạm dừng chút rồi hỏi tiếp: “Tôi xem ảnh em chụp rồi. Có bạn đến nhà hả?”
Nguyễn Tinh Trầm không có cách nào chống lại được sức hấp dẫn từ giọng nói của Cố Húc.
Tuy cách một cái điện thoại nhưng giọng nói đó dán bên tai cứ như thấp giọng nỉ non cùng người yêu. Cô không tự chủ được mà đưa tay lên xoa lỗ tai, nhẹ nhàng nói: “Em mới sửa sang lại nhà nên mới bạn bè tới chơi.” Nói xong, nghĩ đến bình luận ban nãy của Cố Húc, cô không khỏi lo lắng: “Thầy Cố, anh ăn cơm chưa?”
Bây giờ gần 12 giờ rồi.
“Ừm, vừa mới tỉnh.” Giọng điệu Cố Húc rất quyến rũ, đã thế, anh còn cười khen: “Tài nấu nướng của cô gái nhỏ không tồi đâu. Tôi nhìn mà đói bụng theo.”
Sắc mặt vốn đã ửng hồng lại đỏ tưng bừng hơn vì được khích lệ.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, hàng lông mi dài khẽ rung, dập dờn như cánh bướm. Giọng điệu cô mang theo sự ngượng ngùng, niềm vui sướng không giấu được: “Em chỉ làm chút đồ ăn gia đình thôi. Nếu anh thích, lần sau có cơ hội, em sẽ làm cho anh ăn.”
Dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm mới phản ứng kịp. Cô nói cái gì thế? Có điều, chưa kịp để cô nói thêm, đầu bên kia đã vang lên giọng nói vô cùng sung sướng của Cố Húc: “Được chứ.”
“Thế thì…”
“Ngày mai, chúng ta ăn tết cùng nhau đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi người đều có một phương thích biểu hiện sự yêu thích khác nhau.
Đối với Tinh Tinh, Cố Húc vừa là hi vọng vừa là ánh mặt trời, như một vị thần trong lòng cô vậy nên cô mới cẩn thận, không dám tin, có chút tự ti lại vui sướng.
Nếu đổi lại là tôi, hẳn tôi sẽ chọn cách của Tô Mạt. Nói thẳng, chỉ tiến không lùi, thành hay bại sẽ không hối tiếc.