Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 117: Những Mẩu Chuyện Thiếu Não Trong Cuộc Sống Phần 1


Đọc truyện Crush Ơi… Mày Hay Lắm!!! – Chương 117: Những Mẩu Chuyện Thiếu Não Trong Cuộc Sống Phần 1


Câu chuyện 1: Công viên.

Có 1 hôm, tam giác tình bạn tập hợp lại với nhau ở công viên.

Lúc đó, tao vừa tung tăng chạy đến vừa cầm cái điện thoại đồ chơi, bấm lên đã nghe được tiếng nhạc “am ờ ba bí rơ” vang vọng, tận hưởng sắc trời mùa hè nóng muốn chảy mỡ.
Khi tao đến cũng chỉ thấy Thế Mỹ đang ngồi ở công viên một mình, dưới tán cây bàn lớn.

Thật sự ở đó rất mát mẻ, tao cất điện thoại vào trong túi quần.

Chỉ thấy nó đang ngồi tư thế ngồi khom lưng, hai tay đan vào nhau đặt lên cầm còn cùi chỏ chống vào hai bên đầu gối.

Dáng ngồi nghiêm túc, với khuôn mặt nhăn nhăn lại với nhau.

Nó đang nhìn chăm chăm vào khoảng không vô tận, tao ngó nghiêng xung quanh lúc ấy rất ít người.

Tao bèn hỏi:
– Sao vậy?
Một hồi thật lâu, nó vẫn giữ nguyên tư thế như đang chú tâm suy nghĩ gì đó.

Người ngoài thấy thì sẽ nghĩ chắc là đang phân vân chuyện gì đó nên mới toàn tâm như vậy nhưng tao thấy nhìn nó giống như đang mắc ỉa hơn.

Tao lại hỏi:
– Gọi tao ra làm cái đách chó gì đây? Còn cái bộ dáng đó là sao đây? Mắc ỉa hả ba?_Tao gào toáng lên.

Nó mới trầm tư nói, khuôn mặt hết sức nghiêm trọng:
– Ngồi đi! Sau đó tao sẽ kể cho mày 1 chuyện hết sức kinh khủng!
– Ừ!
Sau đó, tao ngồi xuống 1 mạch.

Cái bàn toạ được tận hưởng va đập vào cái ghế đá mát lạnh.

Thật là thoải mái.

Tao thở ra 1 hơi rồi mỉm cười với chính bản thân mình, tuổi già đi đứng khó khăn nên ngồi 1 cái là không muốn đi nữa.

– Có chuyện gì thì mau mà sủa đi!
– Ngồi ở đây thế nào?_Nó ôn tồn hỏi.
– Đã cái đít dễ sợ! Mát lạnh như mái điều hoà cao cấp! Mày lựa chỗ hay lắm!…
Khi câu nói vừa xông, chậm rãi quay sang nhìn tao.

Ánh mắt chân thành cùng với nụ cười đoan chính gửi gấm đến tao.

Nó bèn nói một câu nhẹ nhàng nghe như cuồng phong bảo tố:
– Cái ghế mới sơn!…
– …!
Tao dùng sức chị Dậu bị áp bức mà vùng lên, nắm cổ áo nó lắc mạnh.

Quát:
-Rồi mắc cái đéo gì mà không nói với tao? Cái đệch mẹ!
Tao thả nó ra rồi nhìn xuống dưới đít quần của mình, mụ nội ơi nó trắng nguyên 1 đường.


Như là vệt trắng cuối trời giữa màn đêm u tối dậy đó ba.

Cái con đĩ mất dạy này, mỗi lần thấy nó nghiêm túc là thấy sợ rồi.

Đúng là cảm giác bất an không thể tả nổi khi thấy nó trầm mặt mà.

Thứ tao sợ nhất trên đời này không phải là sợ bài tập chất cao hơn cái toà nhà “du ét cô” mà là cái thái độ của cái con quễ này.

Nguy hiểm vãi cái lồng chim.
Nó chỉ biết mỉm cười thân thiện, hai tay chấp lại với nhau rồi nhìn xuống đít quần của nó:
– Từ nay đít quần của tao đã có bạn.

Chào đít quần của Thái Bình nhé!
– Cái quần què! Mỗi lần thấy mày bình thường là tao nghi lắm rồi!
– …!_Nở 1 nụ cười hạnh phúc.

…Sau đó, Đình An chạy đến.

Lúc đó nó cầm que kem trên tay rồi đi đến.

Thấy tao và Thế Mỹ đang khom lưng, hai tay chống cầm rồi nhìn ra ngoài xa xôi.

Đình An nút que kem, hỏi:
– Bị vong nhập hả hai em?
– Ngồi xuống đi! Tao sẽ kể cho mày về thế nào là có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia!
– …Ờ!
…Khi thấy con mồi bị dụ, ngồi xuống không nghi ngờ gì cả.

Hai đứa tao mỉm cười trong lòng, đưa ánh mắt quay sang nhìn nó.

Nó ăn kem cũng hoảng hồn tại sao hai con bạn khả ái của mình lại nhìn mình như kiểu muốn hiếp dâm mình tới nơi.

Theo lí mà nói nó sợ hãi lùi lùi xa.

Tao mỉm cười che miệng, tay chỉ vào cái ghế:
– Ghế mới sơn! Màu trắng đấy, đẹp không?
– …!_Nó im lặng nhìn tụi tao.

– Nhân sinh tựa như sương khói! Mô phật, đít quần của tao được có thêm bạn mới rồi! Đít quần Thế Mỹ xin thỉnh an đít quần của Đình An!_Thế Mỹ.

– Hé lô đít quần của Đình An, mình là đít quần Thái Bình! từ nay hãy yêu thương nhau!_Tao cũng đáp.
– Địt mẹ, tụi mày lừa tao!
Đình An tức giận ném cây kem xuống đất, đứng dậy nhìn cái đít quần nó, nó còn trắng hơn của tao nữa.

Nãy ai kêu, ngựa ngựa lùi qua lùi lại chi rồi cái đít y chang bạch phát ma nữ, nó nhanh nhẹn rút cái điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, chưa đợi đầu dây bên kia trả lời nó đã nói:
– Alo? Đỉnh Đỉnh hả, gọi Trân Châu, Vũ Hào với Thuần Nhã, Thu Nguyệt đến công viên “Báo đời ” nhanh lên, có chuyện nhân sinh dành cho tụi mày nè! Nhanh đến đây! Gấp!
Nó cúp máy, đôi mắt lãnh đạm hướng đến hai người con gái đang ngồi đó suy tư, nó cũng ngồi cái tướng y chang vậy.

Chờ đợi vài người nữa để đến đây.


Nó bèn hỏi:
– Tao làm đúng không?
– Giỏi lắm người anh em!_Hai đứa tao đưa ngón cái lên.

Câu chuyện thứ 2: Điện thoại.
Đình An như mỗi buổi sáng đi học, bút viết sách vở đồ ăn và quần áo đều chỉnh chu như học sinh ngoan ngoãn.

Nếu không nói về độ đào hoa thấy gái là chọc ghẹo thì chắc chắn, nó là đứa tốt nhất trong “bộ tam tình bạn” này.

Bình thường chỉ khi nào lên cơn nó mới đánh nhau với anh hai của mình còn lại thì anh em rất hoà thuận, rất hoà thuận nha.

Có điều không hoà thuận lúc nói chuyện thôi.

Nó vừa cột dây giày vừa hỏi:
– Nay anh không đi làm thêm hả?
Anh hai Tri Thư của nó rất đẹp trai, bề ngoài điển trai lại thêm phong cách badboy nữa, đang ngồi chơi game trên ghế sofa.

Nghe thấy đứa em thân yêu của mình gọi nên đáp:
– Chơi nốt ván game!
– Thế em đi học đây!
…Nó loay hoay nhớ ra mình quên điện thoại, lật hết túi này đến tụi kia của cặp nhưng không thấy.

Rõ là nó đã để trong đây cơ mà?.

Thật lạ làm sao khi nó biến mất.

Nó tìm mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng vẫn không thấy đâu.

Anh hai lúc này mới ngước lên hỏi:
– Sao vậy?
– My phone biến mất! Where my phone?
– Học ngu tiếng anh mà bày đặt!_Anh hai nó lẩm bẩm.

15 phút sau.
Nó thở hồng hộc ngồi dưới đất, bèn không nhịn được mà lục lại cái cặp 1 lần nữa.

Móc ra chiếc điện thoại ốp lưng hình con mèo màu vàng có cài nơ màu hồng ở trên lỗ tai.

Nó điện cho mẹ rồi hỏi một cách lo lắng:
– Dạ mẹ ạ? Mẹ có thấy cái điện thoại ốp lưng hình con mèo có gắn nơ màu hồng không ạ? Có biết điện thoại con để đâu không????
– ???_Anh hai nó nhìn sang, ánh mắt hoang mang tột đồ.

– Dạ!
Nó sực nhớ lại.

Rồi thấy ngại ghê, lấy cái quần mới mua đội lên đầu.


Không quên nói với anh hai 1 tiếng trước khi rời nhà:
– Em chỉ diễn cho anh vui thôi! Em đi học thiệt đây!
– …!
Nó rời khỏi nhà, sau đó thấy tao và Thế Mỹ đang đứng đó đợi.

Cái mụ nội nó làm cái qq gì trong trỏng mà để hai đứa có thân là đương kim hoàng hậu như tụi tao đợi dưới trời mát thế kia? Có biết bị bao nhiêu ánh mắt dòm không? Có biết bao nhiêu con chó hàng xóm đang thèm thuồng nhìn sang chỗ hai đứa tao không? Miệng không ngừng sủa không?.

Đình An lạnh lùng nói:
– Đi thôi! Trễ rồi!
Thế Mỹ chấp vấn, đưa tay làm cây súng chĩa về phía nó:
– Tại sao lại để bố mày chờ lâu thế hả? way sờ ma?
– Tại vì bố mày tìm điện thoại! Không thấy chán tao còn mồ hôi sao?_Đình An lập tức chĩa súng lại chỗ nó.

Tao tức giận, cặp đeo trước ngực nhìn hai đứa nó.

1 tay chống nạnh một tay chỉ về công của nhà đối diện, chỗ đó có mấy chó có mấy con chó dữ của hàng xóm đang ngủ, cách đó không xa.

Cổng được dựng bằng thép cứng, rất cao nhà lại rất đẹp, khoá cửa cẩn thận lại bonus thêm cái móc khóa ở cửa chính thiếu điều chọi voi còn chết.

Tao hầm hổ nói:
– Hai tên thái giám to gan! Dám hành thích nhau trước mặt bổn cung! Muốn chết??
Nhìn sang 2 con chó đang ngủ, chúng rất lớn.

Hình như là giống chó Pitbull.

Nghe nói thanh niên chó này cắn rất nhiều người rồi, hôm nay lại được nhìn trực tiếp thật uy dũng làm sao.

Tụi nó nghe tiếng cãi vả thì thức dậy, thấy bọn tao thì chúng nhe hàm ra trong rất dữ tợn.

Tao mỉm cười:
– Quân chó đâu, sủa chết mịa chúng cho bổn cung!
Hai đứa kia chĩa súng về phía tao, ánh mắt sát thủ nhìn chăm chăm, Đình An nói:
– Tao mà có con cu là tao thồn dô họng mày trước!
– Ủa tưởng thồn dô họng Trân Châu!_Thế Mỹ có chút ngỡ ngàng.

– Ngươi dám vô lễ! Sủa chúng đi!
Tao ra lệnh, nhưng chờ 5p sau vẫn không thấy nó sủa.

Ủa chó gì mà chỉ biết nhe răng ra hoài vậy ba?.

Tao đứng đó, quay sang hỏi:
– Rồi mắc cái giống quần què gì mà mày cứ nhe răng hoài vậy? Bộ mới đi làm răng sứ hả?
Hai con chó vẫn còn nhe răng, tư thế như đang phóng lại nhưng vẫn thấy nó kiểu đang chờ trực ấy.

Tao lại nói:
– Sủa đi! Hai con đĩ chó này! Sủa đi, cứ nhe hoài nhe thằng cha mày hả?
Thế Mỹ tặc lưỡi, lui súng về:
– Tội nghiệp, bản mặt vậy nói chuyện với chó nó còn không thèm nghe!
– Nó tưởng mày đồng loại nó đó!_Đình An.
– Đồng thằng cha mày!_Tao hất hàm chửi.

Tao rực lửa, dặm chân muốn lủng nền đường.

Hai tay tao đập vào cổng nghe thành tiếng “keng” một cái vô cùng lớn làm hai con chó có chút hoảng sợ lùi về phía sau.

Tao quát lớn:
– Chó gì mà chảnh như chó!
Đình An giải thích:

– Giống chó này là Billy chứ không phải Pitbull.

Lộn rồi cha!.

– Má…
Tao không nhịn được nữa, hất hàm trợn mắt nhìn hai con chó đang nhìn tao.

Cái gì mà giống chó nhiều vậy? Phân biệt muốn lủng óc, tao trợn mắt càng to nhìn hai con chó đó.

Nó bắt đầu sủa.

Tao mới nói:
– Mày dám sủa? Ai cho mày sủa? À.

Mày sủa tao chứ gì? Dám sủa bổn cung? To gan!
– Gâu gâu gâu!_Chó said.
Đình An rút súng lại, nó lại vỗ vai tao.

– Thôi đi học đi, làm khùng làm điên đủ rồi!
Tao không đành lòng, đường đường là đương kim hoàng hậu mà lại có đứa cả gan không dám nghe lời, lại còn là con chó.

Thử hỏi sau này lời lẻ của bổn cung còn ra thể thống gì, nói cũng không còn ai nghe nữa!.

Tao nói:
– Bổn cung phải liều 1 phen!
– Này, muốn làm gì? Đừng nói là mày muốn nhảy vào cắn chó nha?
Thế Mỹ thấy không ổn, khuyên ngăn bạn của mình:
– Đừng mà! Mày cắn là con chó nó chết luôn đó! Răng mày là kịch độc!
– Đường đường là hoàng hậu Thái Bình, làm sao có thể cắn chó? Hai tên thái giám các ngươi đứng đó đi! Coi bổn cung trừng trị hai tên cẩu tặc này!
Sau đó, hai tay tao áp vào cổng, cổng bằng thép sơn màu đen, sờ vào rất lạnh rất sảng khoái.

Tao mỉm cười, mắt trợn tròn, cái miệng khởi động rồi phun ra 1 tràn câu đến chó cũng không hiểu.

Tao hất hàm sủa lớn:
– Gâu gâu gâu!!!!
– Gâu gâu gâu!!!!_Chó.

– Gâu gâu gâu gâu gâu…gâu!!!_Tao.
Thế Mỹ và Đình An đứng đó.

Đôi mắt hướng về người con gái tự xưng là hoàng hậu.

Hoàng Hậu Thái Bình tự là A Bình, hôm nay lại được thấy hoang hậu thi sủa nhau với chó nhà hàng xóm.

Quả thật giọng sủa làm cho người khác kinh hãi tột độ, vạn vật nghe thấy đều không muốn nghe tiếp, muôn hoa mới nở đều úa tàn không muốn nở tiếp, tiếng sủa gầm gú 1 nền trời của con hẻm Sài Gòn ngày nắng mới nhú.

Tri Thư mặc áo đồng phục của quán ăn KFC rồi xách xe đạp đi ra, chỉ nghe được tiếng của 1 cô bé nào đó đang không ngừng phát ra 1 từ liên tục.

Anh đưa mắt nhìn về hai đứa kia đang đứng đó bất động nhìn về đứa đang đứng chàng hảng sủa in ỏi với chó.

Thế Mỹ quay sang cúi đầu chào:
– Chào anh Tri Thư! Anh có muốn nghe bản giao hưởng không? Đến đây nào!
-…!_Tri Thư.

Danh xưng bất hư truyền, quả thật người ta nói đâu có tin.

Hôm nay mới có thể biết được rằng: Thái Bình đích thị là hoàng hậu lông chó không từ thủ đoạn mất mặt nào chỉ để thắng chó:))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.