Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 110: Đứa Con Hoang P2


Đọc truyện Crush Ơi… Mày Hay Lắm!!! – Chương 110: Đứa Con Hoang P2


Các bạn có biết lòng tin khi bị phản bội thì sẽ như thế nào không?.

Một người bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời bạn, dành hết tình yêu thương, quan tâm trong lúc bạn mệt mỏi và đau khổ nhất thì sẽ như thế nào không?.

Bạn có biết khi người bạn muốn dựa dẫm nhất đột nhiên hãm hại bạn, bạn sẽ như thế nào không?.

Cảm giác bạn bị oan ức sẽ như thế nào không??.

Địt mẹ, phải nói là cay đéo chịu được…
Lúc ấy, tôi đã muốn chạy đến và đâm một nhát dao vào Mai Hương, người bạn thân nhất của tôi.

Xuất hiện để làm cho tôi tin tưởng, cảm thấy an toàn sau đó bỏ tôi lại…
…Khi tôi vào trại giáo dưỡng, cuộc sống của tôi như chính thức trực tiếp bước vào địa ngục không thể thoát ra.

Ở đó, tôi gặp rất nhiều thành phần và cũng bị đánh rất nhiều.

Sau này, tôi mới biết rằng chỉ có bản thân mình là đáng tin cậy nhất.

Tôi trở nên trầm tính, ít nói và thậm chí xem bọn người ngoài kia là ngu ngốc, tôi trở thành một kẻ nguy hiểm khi trở về trường học của mình.

Thứ tôi lo ngại nhất chính là đứa em trai của mình, tôi không biết khi tôi bị tống vào đây thì ai sẽ là người lo cho nó?.

Nó cũng chỉ mới tầm 5 6 tuổi, tôi sợ rằng sẽ có một ngày tôi không còn thấy em được nữa…
Phải, tôi sợ mất em ấy!.

Ngày tôi trở về nhà sau mấy tháng hè ở đó cải tạo.

Tôi lại gặp được Hạ Vũ với một người hàng xóm kế bên nhà tôi, bà ấy là bạn thân thiết nhất của bà nội tôi.

Người không bao giờ chửi rủa tôi như những người khác.

Khi thấy tôi về, em ấy khóc nấc lên từng hồi.

Khuôn mặt mũm mĩm cùng đôi má phúng phính kia thật sự rất đáng yêu, lần đầu tiên tôi lại thấy hoàn toàn hạnh phúc…không phải là cái cảm giác gặp được Mai Hương, cũng không phải là cảm giác được ôm mẹ mà chính là cảm giác này.

Cảm giác không sao mà tôi có được…Lần đầu tiên, tôi ôm chằm lấy em trai của mình, người em ấy thật ấm, ấm còn hơn cả mẹ nữa!

Vũ Hạ: “Sau này, em sẽ ăn ít một chút! Chị có thể quan tâm em không?”
Tôi: “Cuộc sống của chị không chỉ có mình em đâu…”
Vũ Hạ: “Nhưng em chỉ còn một mình chị mà thôi!”

Sau ngày hôm đó, chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều.

Em ấy bảo là nhớ mẹ của mình rất nhiều, nhưng không biết mẹ ở đâu.

Em bảo muốn cùng sống chung với mẹ và tôi, có hai người ở bên cạnh.

Không cần gian nhà ấm, không cần ăn ngon, cũng không cần mặc quá nhiều quần áo đẹp, không nhất thiết là giàu có gì cả cũng chỉ cần có nhau là đủ.

Lời lẻ này của một đứa trẻ thốt ra càng khiến người ta cảm thấy đau lòng, lương tâm như bị bóp nghẹn lại.
Hay nói cách khác, chúng tôi là những đứa trẻ hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Tôi cũng dừng việc điên tiết mỗi khi tức giận mà ra tay đánh em ấy.

Năm tôi lên 12.

Không biết có phải là trùng hợp quá mức hay không, tôi lại quen được Thế Mỹ.

Đứa con gái gia cảnh tốt nhất từ trước đến nay mà tôi biết, có ba có mẹ có hai đứa em cực kì đáng yêu, còn cô ấy thì luôn là một người thẳng thắng, lâu lâu lại có chút tự tin thái hoá nhưng dù sao tôi rất thích dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy.

Nhưng, lúc cô ấy quan tâm đến em tôi, tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể có 1 tình bạn bình thường như bao người khác hay không?.

Tôi vẫn luôn trằn trọc, sợ 1 ngày nào đó tôi sẽ không còn thấy sợ cái chết mà là sợ sự cô độc, le loi 1 mình.

Cũng có lúc, Hạ Vũ sẽ rời xa tôi khi em ấy lớn!

Thế Mỹ đã từng thổ lộ với tôi bằng ánh mắt chưa bao giờ tôi thấy, 1 ánh mắt mệt mỏi liếc nhìn tôi: “Đừng có tự tưởng tượng chỉ có cậu là đau khổ nhất.

Cậu đã thử cảm giác chờ đợi ba mẹ của mình đi làm về chỉ mong 1 câu chúc mừng sinh nhật đến mức ngủ thiếp đi chưa? Có bao giờ sợ hãi rằng em của mình thiếu vắng tình yêu của gia đình chưa? Mày đã từng muốn bỏ rơi vì mệt mỏi với tiếng khóc của em trai mày khi không thấy mẹ chưa?”
Tôi: “Dù sao thì có còn hơn không!”
Thế Mỹ trầm mặt, lắc đầu: “Dù cho có 1 gia đình trọn vẹn nhưng vẫn không thể nào thoát ra khỏi sự cô đơn trong ngôi nhà của mình!”
Ồ, hoá ra cô cũng giống tôi.

Cũng đã từng nghĩ đến việc mệt mỏi với 2 đứa em của mình.

Cũng đã từng nghĩ ba mẹ không quan tâm mình, cũng đã từng muốn được sự chú ý từ ai đó.

Chúng ta luôn là những người muốn được những điều theo đúng ý của mình.



Thế Mỹ: “Mày biết không? Có 1 nơi được gọi là thế giới song song, nơi mà tao và mày đều được hưởng trọn tình yêu thương của ba mẹ!”
Tôi: “Địt mẹ, mày đang ảo tưởng à?”
Thế Mỹ: “Nếu là ảo tưởng thành sự thật thì một lần cũng được, tao muốn cả nhà tao bữa tối nào cũng ăn cơm cùng nhau!”
Tôi: “Nếu có thể thì tao đã không ra bộ dạng như này!”
Ừ thì chỉ nếu có thể…

Chúng tôi bắt đầu trở thành bạn bè với nhóm bạn của Thế Mỹ, ban đầu tôi cũng ngần ngại về việc này lắm.

Tôi sợ sự nhạt nhẽo của tôi làm cho họ thấy nhàm chán đi, nét mặt vô cảm của tôi cũng khiến họ thấy chán ghét hơn và cả hành động côn đồ của tôi nữa.

Đến cả tôi còn thấy chán ghét bản thân của mình thì hỏi sao người khác thấy quý mình?.

…Nhưng kể từ khi nghe những giọng nói kia tôi mới hiểu rằng, họ mới chính là bạn bè thật sự của nhau.
Tôi muốn có!

…!Tôi có thể 1 lần nữa có được 1 người bạn không?….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.